Chương 21: Huyết Chiến Tới Cùng
Ánh mắt của Thẩm Tứ làm trong lòng bọn họ phát lạnh, một cỗ dự cảm bất thường xông lên đầu.
Xương Phi Bạch lại gần: "Chúng ta nên chọn ra một người làm vương, ai sẽ làm?"
"Còn cần phải nói nữa sao?" Thẩm Tứ đi về phía trước hai bước, hướng về phía Lại Hoành Phóng cùng 3 người đứng bên kia hô lớn, "Ta là vương, ta đếm ba tiếng liền bắt đầu!"
"Ba —— Bắt đầu!" Thẩm Tứ lập tức hướng về Mạnh Thủy Nhi xạ kích.
Mạnh Thủy Nhi bị bắn một thân đỏ chói, bộ trang phục xinh đẹp tỉ mỉ cứ như vậy bị vấy bẩn, nàng tức giận kêu một tiếng: "Hỗn đản! Tô Tinh Hạo ! Ngươi chơi ăn gian!"
Lại Hoành Phóng phản ứng cực nhanh, lập tức tìm được chỗ che chắn, hơn nữa còn hướng về phía Thẩm Tứ xạ kích phản công.
Thẩm Tứ trốn ở phía sau bàn, mang theo ý cười nói: "Đã ai đặt ra quy tắc gì? Lại nói, ngươi là ngày đầu tiên nhận biết ta sao?"
Mạnh Thủy Nhi sửng sốt, Tô Tinh Hạo là hạng người gì nàng đương nhiên biết rõ.
Cũng là bởi vì rất ưa thích tính cách của hắn, trước kia mới liều lĩnh theo đuổi.
"Mạnh Thủy Nhi, ngươi còn chờ cái gì nữa, đứng nơi đó làm bia bắn phải không?"
Âm thanh của Lại Hoành Phóng đem suy nghĩ của Mạnh Thủy Nhi thu lại, nàng vội vàng trốn đi.
"Đừng có lại bày ra cái ánh mắt làm cho ta chán ghét kia, kế hoạch mà bị hỏng ta sẽ đòi mạng ngươi."
Lại Hoành Phóng ngữ khí âm trầm khiến trong lòng Mạnh Thủy Nhi sợ hãi, nàng nắm chặt súng bắn nước, nhìn chằm chằm Thẩm Tứ đang ở bên kia.
"Tinh Hạo, bên kia người được chọn làm vương chắc chắn là Hoành Phóng, ngươi yểm hộ ta, ta xông qua đó." Xương Phi Bạch thân thể rộng lớn đem tầm nhìn của Thẩm Tứ hoàn toàn ngăn trở, cho người ta cảm giác rất đáng tin.
"Tấn công nhanh liền xong việc, còn yểm hộ cái gì." Thẩm Tứ nói xong cũng vọt lên đi ra.
Xương Phi Bạch mắt trợn tròn, thực sự là có chút khó đỡ, chiến thuật này của Thẩm Tứ chính là không thể nắm bắt được a.
Khi thấy Thẩm Tứ thực sự xông ra, hắn lộ ra vẻ mặt mỉm cười như ý nguyện, hoàn toàn phá vỡ ấn tượng con người chất phác ban đầu của hắn.
【 Thẩm Tứ có phải hay không đã trúng kế của bọn họ? Mặc dù ta nhìn trước mắt đoán không ra là bọn họ đang có mưu đồ gì.】
【 Ha ha, có là âm mưu gì đi chăng nữa thì trước mặt thực lực cường đại cũng là uổng phí công phu.】
"Đáng chết! Tô Tinh Hạo thân thủ vốn nhanh nhẹn như thế sao?" Lại Hoành Phóng choáng váng, hắn mỗi một phát bắn ra đều bị Thẩm Tứ né được, chỉ có thể bất lực nhìn Thẩm Tứ càng ngày càng gần.
Phương Lợi nãy giờ không nói gì bây giờ đột nhiên lên tiếng: "Để cho hắn tới gần không phải sẽ dễ dàng để chúng ta hành động hơn sao"
Lại Hoành Phóng lúc này mới lấy lại tinh thần, đúng a, hắn tức giận cái gì, thực sự là cứ tiến lên chơi tới đi.
"Mặt ngoài vẫn là phải diễn một chút." Lại Hoành Phóng thành công dùng miếng tôn bảo vệ chính mình thành công, thừa thắng xông lên tiếp tục một phát có một phát không hướng về Thẩm Tứ xạ kích.
Thẩm Tứ bình thường đều có phản xạ bảo vệ bản thân, khi trước vì muốn diễn tốt vai kẻ trộm, càng đem khối thân thể này dẻo dai, kéo căng.
Hắn cảm thấy tần suất Lại Hoành Phóng xạ kích trở nên chậm hơn.
Không thích hợp, theo lý thuyết Lại Hoành Phóng chỉ có thể càng ngày càng bí bách, tần suất bắn hẳn là phải càng tăng nhanh hơn mới đúng.
Hơn nữa Hà Đào cùng Xương Phi Bạch cũng không có động tác.
Thẩm Tứ sẽ không chiều theo bọn hắn, hình tượng nhân vật Tô Tinh Hạo hắn đã có phán đoán bước đầu .
Tô Tinh Hạo sẽ không thua.
Thẩm Tứ nhanh chóng đi tới vị trí của bọn người Lại Hoành Phóng.
Chưa kịp nhìn thấy bóng người, Thẩm Tứ liền dẫn đầu nhanh nhẹn mà ngồi xổm người xuống.
Ngay sau đó, mấy đạo máu chó đen từ đỉnh đầu hắn gào thét mà bắn qua.
Thẩm Tứ cấp tốc lăn lộn một vòng, đứng dậy trong nháy mắt liền giơ súng xạ kích phản công.
Tuy nói hắn phen này xạ kích có vẻ hơi bối rối vô chương, nhưng không gian tiếp cận lớn như vậy, Phương Lợi cùng Mạnh Thủy Nhi căn bản không thể trốn, trực tiếp liền trúng phải chiêu.
Phương Lợi lại không làm bất kì hành động cản phá gì, bỗng nhiên đứng lên, cả người đầy vết máu hướng về phía Thẩm Tứ liên tục bắn tới.
Thẩm Tứ như như mũi tên rời cung vọt tới trước mặt Phương Lợi, bỗng nhiên nhấc chân đá một cái.
Súng bắn nước trong nháy mắt bị đá bay, Phương Lợi còn chưa kịp phản ứng, liền bị Thẩm Tứ một tay bắt được cổ áo.
Phương Lợi cả người vô lực bị kéo đến phía trước, gắng gượng chịu thêm mấy đạo máu chó đen.
Phương Lợi thân hình gầy yếu, Thẩm Tứ nhẹ nhõm đem hắn quay vòng một cái, trực tiếp đem hắn làm tấm chắn.
"Chết tiệt, thả ra!" Phương Lợi vừa mới há mồm, liền bị ép uống một ngụm máu chó, mùi tanh gay mũi kia khiến hắn không nhịn được muốn nôn mửa.
"HUỆỆỆỆỆ——"
Phương Lợi trực tiếp đem đồ mới vừa ăn toàn bộ nôn ra.
Thẩm Tứ mặt mũi tràn đầy ghét bỏ, bỗng nhiên đem người dùng sức đẩy.
Phương Lợi vội vàng không kịp chuẩn bị, trực tiếp đụng phải Lại Hoành Phóng đang đuổi sát theo phía sau.
Lại Hoành Phóng ngửi được trên người đối phương cái mùi khó ngửi, sắc mặt đột biến, không chút do dự đẩy Phương Lợi ra.
Phương Lợi ngồi dưới đất , toàn thân dính đầy máu chó cùng dịch nôn, hoàn toàn không có bộ dáng tỉnh táo trước đây , khí cấp bại phôi mà hô to: "Giết hắn, nhanh giết hắn cho ta!"
"Tới, huyết chiến tới cùng!" Thẩm Tứ một bên chạy, một bên làm động tác lêu lêu, kiêu căng phách lối đơn giản đạt tới cực điểm.
Hắn chạy ra bể bơi, súng bắn nước bên trong còn lại rất nhiều máu chó.
Còn lại hai người.
Thẩm Tứ cũng không có đem hai người này xem như đồng đội.
Vô luận là Hà Đào nhìn như hèn yếu hay là người có vẻ trung thực thật thà Xương Phi Bạch, Thẩm Tứ cũng có thể cảm giác được bọn hắn đang che dấu tính toán trong đó .
"Tinh Hạo, ta tới bảo vệ ngươi!" Xương Phi Bạch hướng về bầu trời phóng ra, đồng thời tìm kiếm bóng dáng Thẩm Tứ khắp nơi.
Hắn nhìn thấy sau ghế salon mặt lộ ra một cái chân, khóe miệng hơi hơi dương lên, thả nhẹ cước bộ chậm rãi tới gần.
"Tinh Hạo, ngươi đây—— ta tới a!" Xương Phi Bạch bỗng nhiên nhảy đến sau ghế salon, nhanh nhẹn bắn máu chó.
Nhưng mà, sau ghế salon không có một ai, chỉ có một cái giày da màu đen lẻ loi nằm ở nơi đó.
"Xoẹt ——" Xương Phi Bạch trong nháy mắt bị máu phun ra đầy mặt, hắn nhắm chặt hai mắt, chật vật "Phi" vài tiếng.
"Là ngươi a, ta còn tưởng rằng là quân địch đó chứ." Giọng nói Thẩm Tứ chậm rãi ung dung vang lên, hoàn toàn nghe không ra có một chút thành ý xin lỗi.
"Ta thao —— Làm được không tốt lắm, liên lụy ngươi." Xương Phi Bạch một bụng tức tối nhưng vẫn kéo ra một nụ cười, phối hợp với mặt mũi đang tràn đầy máu, lộ ra dị thường kinh dị.
"Vậy ngươi tránh qua một bên đi, chuyện còn lại giao cho ta." Thẩm Tứ trực tiếp đoạt súng bắn nước của Xương Phi Bạch , đem máu chó đen bên trong toàn bộ đều rót vào súng của mình.
Sau đó, Thẩm Tứ thong dong đi ra ngoài, mà Xương Phi Bạch thì đứng tại chỗ, cũng không nhúc nhích.
Rất nhanh, Lại Hoành Phóng đi vào. Hắn nhìn thấy Xương Phi Bạch máu me khắp người, giống như một pho tượng không nhúc nhích, nhíu mày chất vấn: "Tô Tinh Hạo đi đâu rồi?"
"Hoành Phóng, ngươi nói chúng ta tốn sức như vậy làm gì" Xương Phi Bạch ngồi ở trên ghế sa lon, sắc mặt âm trầm, ánh mắt băng lãnh như sương, "Thừa dịp hắn bây giờ mất đi ký ức, đem hắn trói lại còn sợ không làm nên chuyện sao?"
"Trói lại? Ngươi không sao chứ? Coi lại mình là ai?" Lại Hoành Phóng đưa tay ra, vỗ vỗ khuôn mặt Xương Phi Bạch , lạnh giọng cảnh cáo nói, "Ngươi nếu dám tự tiện hành động, ta tuyệt đối giết chết ngươi!"
Xương Phi Bạch bị quở mắng không nói tiếng nào, nửa ngày mới đáp lại nói: "Ta đã biết."
Lại Hoành Phóng hừ lạnh một tiếng, đi lên phía trước tìm kiếm Thẩm Tứ.
Hai người bọn họ không biết là, Thẩm Tứ căn bản không hề rời đi, mà là đang trốn ở cửa sau.
Thẩm Tứ trước mắt đã rõ ràng, trận game này chính là cái bẫy nhắm vào mình, nhưng hắn nghi ngờ trong lòng, vì cái gì bọn hắn không trực tiếp đem mình trói lại cho nhanh?
Thẩm Tứ rất rõ ràng, mình mặc dù có chút thân thủ, nhưng nếu như bọn hắn hợp sức cùng nhau xử lý, chính mình cũng chỉ có thể bất lực chịu trói.
Ý tứ rất rõ ràng, bọn hắn đang kiêng kỵ mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip