Chương 10
Du Hằng cau mày, còn chưa kịp đặt câu hỏi, đã bị tiếng động làm ngắt lời.
Nhà hàng nổi tiếng với tính riêng tư, yên tĩnh, không bị làm phiền, nhưng cửa phòng lại bị đẩy mở, một trùng thấp lùn được một vài trùng cao to bao quanh, như chúng tinh phủng nguyệt đi vào, rõ ràng là có khuôn mặt thanh tú, nhưng lại cố làm ra dáng vẻ sắc bén, nâng cằm, kiêu căng vênh váo.
"Signor!" Trùng thấp lùn vừa đến đã chỉ vào Signor hô to, sau khi thu hút sự chú ý lại làm trò trước mặt Signor, khinh thường liếc mắt nhìn Du Hằng nói: "Đây là hùng chủ mà anh lựa chọn sao? Lớn lên xấu như vậy, còn dám ra ngoài ăn cùng anh sao?"
Bị làm phiền, sắc mặt Signor trầm xuống, giơ tay nhấn chuông gọi phục vụ, trùng phục vụ nhà hàng chỉ mất vài giây để đến.
Signor chất vấn: "Đây là thái độ phục vụ của nhà hàng của các anh sao? Có trùng xông vào cũng không ngăn lại?"
Trùng thấp lùn kia trợn trắng mắt nói: "Tôi chính là trùng đực cấp A! Ai dám ngăn cản tôi?"
Sau đó, anh ta liếc mắt trộm nhìn Signor, nhỏ giọng nói thầm: "Chỉ có anh là khác biệt, tôi đã nói sẽ đem vị trí thư quân cho anh, anh còn không gả cho tôi."
Signor phản xạ có điều kiện nhìn về phía Du Hằng, thấy Du Hằng nhíu mày, tim hắn nhảy lên một cái, nhưng cũng mang theo một chút vui mừng.
"Cam Ngọc tiên sinh! Xin hãy nói chuyện cẩn thận!" Signor quở trách, hoàn toàn khác với bảo bảo khi ở trước mặt Du Hằng, mang theo quân uy nghiêm nghị, giống như lần đầu gặp Du Hằng ở Amera.
Du Hằng đối với phản ứng của Signor rất hài lòng, ngay cả khi là bảo bảo ngoan ngoãn, cũng phải có tính cách phù hợp.
"Tôi nói thật mà, Signor, tôi cho anh một cơ hội nữa, ly hôn với anh ta ngay bây giờ, làm thư hầu cho tôi, tôi rất thích anh, chắc chắn sẽ trấn an năng lượng bạo loạn trong trùng văn của anh mỗi ngày." Cam Ngọc hoàn toàn không quan tâm đến sự quở trách của Signor, anh ta chỉ thích tính nghiêm túc của Signor, tiếc là Signor đã kết hôn một lần, nếu không anh ta nhất định sẽ để trống vị trí thư quân.
Tay Signor đặt trên bàn bỗng nhiên co lại, từ không thích Cam Ngọc đã lên đến mức chán ghét, vừa định lên tiếng đuổi Cam Ngọc đi, lại thấy Du Hằng gõ vào bàn, hỏi: "Thư hầu?"
Bảo bảo ngoan của anh, chỉ có thể làm thư quân! Còn phải là thư quân duy nhất!
Muốn lừa bảo bảo ngoan ngoãn của anh đi làm thư hầu? Du Hằng hơi cúi đầu xuống, che giấu thâm hiểm trong mắt.
"Tất cả đều là lỗi của anh! Nếu không phải tại anh, Signor đã có thể làm thư quân của tôi!" Cam Ngọc hoàn toàn không nhận ra cảnh báo trong lời nói của Du Hằng, anh ta còn trợn mắt trách móc Du Hằng, biểu hiện sự khinh thường rõ ràng, "Anh là loại trùng thấp kém, gen kém, tinh thần lực gần như không có, thậm chí không thể làm cho trùng cái mang thai, sống chỉ là làm lãng phí không khí, sao anh không đi chết đi!"
Signor đột nhiên đứng dậy, năng lượng trong trùng văn sẵn sàng phát động, ý định tấn công rất rõ ràng.
Nhóm trùng cái phía sau Cam Ngọc nhìn thấy, ngay lập tức nâng mười hai phần cảnh giác, bao vây Cam Ngọc lại, đưa vào vòng bảo vệ.
Trùng cái đứng đầu nhìn chằm chằm Signor, cảnh báo nói: "Tướng quân Signor, cho dù là quân thư, nếu làm tổn thương trùng đực cấp A, sẽ bị sung quân ra vực ngoài."
Signor không quan tâm đến những điều này, bây giờ hắn đã tìm được Du Hằng, ngay cả khi đi ra vực ngoài hắn cũng không sợ.
Mà tôn nghiêm của Du Hằng, không thể xâm phạm!
"Bảo bảo, ngồi xuống."
Du Hằng đã đọc luật vào tối qua, mặc dù không ghi nhớ từng điều một, nhưng anh cũng hiểu trùng cái này không nói dối.
Xử lý loại trùng đực không biết nói chuyện như thế này, hẳn là nên để người làm cha như anh xử lý.
Bảo vệ bảo bảo, là trách nhiệm của người làm cha như anh!
Nhìn Signor không quá tình nguyện ngồi xuống, Du Hằng ngẩn đầu nhìn trùng đực được trùng cái vây quanh bảo vệ, vẻ mặt dạt dào đắc ý, nói: "Anh, lại đây."
Cam Ngọc: "?"
Cái loại trùng kém cỏi này đầu óc có bệnh sao? Tưởng kêu hai câu thì anh ta phải đi qua à?
Cái loại trùng vừa hèn vừa kém.
Cam Ngọc trợn trắng mắt, vừa định mắng trùng kém cỏi không có mắt nhìn, thì cảm thấy trên cổ có một lực ép khiến cho anh ta không thể thở nổi.
"Hùng chủ!"
Cùng với tiếng kêu kinh ngạc của nhóm thư quân thư hầu, đến lúc anh ta bị kéo đến trước mặt trùng kém cỏi, lực lượng đó mới biến mất.
Mặc dù khó thở chỉ kéo dài vài giây, nhưng đau đớn trong yết hầu vẫn khiến Cam Ngọc ngã quỳ trên đất, vuốt cổ ho kịch liệt.
Nhóm trùng cái của Cam Ngọc sợ hãi, lập tức muốn chạy lên cứu hùng chủ, nhưng thấy Du Hằng ngẩn đầu, trong đôi mắt đỏ thẫm của anh tràn ngập sự lạnh lùng, áp lực tăng đột ngột, nhóm trùng cái mơ hồ nhìn thấy ánh sáng đỏ.
Họ sợ hãi đến mức toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh, trực giác nhạy bén của trùng cái khiến họ không dám lại gần nữa.
Du Hằng thấy họ trở nên thành thật, cũng không thu hồi tinh thần lực đã phóng ra, vẫn để nó bao quanh toàn bộ nóc phòng, chẳng quan là muốn tạo uy áp cho nhóm trùng cái.
"Tại sao lại quỳ rồi? Đến đây, có ghế ngồi, chúng ta cùng nói chuyện nhé?" Du Hằng dùng chân gạt ghế, nắm lấy cánh tay của Cam Ngọc, để anh ta ngồi trên ghế.
Cam Ngọc ngồi trên ghế, tay run rẩy, anh ta khoảng sợ nhìn Du Hằng: "Anh, anh đã làm gì tôi?!"
Du Hằng tốt tính nói: "Điều này có liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ là một trùng thấp kém sống chỉ làm lãng phí không khí thôi."
Cam Ngọc không tin, chắc chắn là Du Hằng đã làm gì đó, anh ta tức giận bất bình nhìn Du Hằng, cảnh báo: "Hùng phụ của tôi là Công tước của Đế quốc! Nếu anh làm hại tôi, để hùng phụ tôi biết được, nhất định sẽ cho anh đẹp mặt! Loại trùng thấp kém như anh!"
"Tôi bắt nạt anh, hùng phụ của anh biết, sẽ cho tôi đẹp mặt?" Du Hằng cười một tiếng, ánh mắt thâm trầm hơn một chút, ở lúc Cam Ngọc đang ngoài mạnh trong yếu, bất ngờ ra tay, nắm lấy cổ áo của Cam Ngọc, kéo anh ta đến trước mặt, đôi mắt đỏ thẫm như linh hồn lấy mạng trong vực sâu làm cho người ta sợ hãi, anh thấp giọng nói: "Anh bắt nạt bảo bảo của tôi, vậy tôi cũng sẽ cho anh đẹp mặt."
Cam Ngọc sợ quá mất tiếng, tư duy của anh ta cứng đờ, như đang đối mặt với loài quái vật giết chóc.
Du Hằng mặc kệ anh ta có bao nhiêu sợ hãi, thả cổ áo Cam Ngọc ra, nói: "Muốn cưới bảo bảo của tôi, trước hết trong nhà anh phải không có bất kỳ trùng cái nào, sau đó em ấy phải là thư quân, cuối cùng... anh phải vượt qua thử thách của tôi, hiểu chưa?"
Ít nhất cũng phải sống được một, không nửa tiếng dưới tay anh.
Loài trùng nhát gan như Cam Ngọc này, Du Hằng vô cùng ghét bỏ, thả anh ta ra nói: "Cút đi."
Cam Ngọc bị dọa sợ, còn bị Du Hằng đẩy, chân mềm sắp ngã xuống, thì được thư quân vẫn luôn nhìn chằm chằm của anh ta xông lên tiếp được.
Can đảm không sợ chết như vậy khiến Du Hằng nhìn nhiều thêm một cái.
"Tiên sinh, Tướng quân Signor, hôm nay chúng tôi làm phiền rồi, rất xin lỗi." Thư quân đem Cam Ngọc đang kinh sợ quá độ ôm lên, lễ phép xin lỗi, sau đó rời đi.
Du Hằng từ từ thu hồi tinh thần lực bao quanh toàn bộ nóc nhà, lúc tinh thần lực đi qua Signor, anh dùng tinh thần lực vô hại chọc lên khuôn mặt của Signor, chuẩn bị nói với hắn bảo bảo đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em.
Nhưng trước khi mở miệng, toàn thân của Signor mềm nhũn, thậm chí còn sắp ngã xuống ghế.
Du Hằng bị hoảng sợ, nhanh chóng dùng tinh thần lực tiếp được Signor, sau đó nhẹ nhàng kéo hắn đến bên cạnh, ôm chặt vào lòng mới rút lại tinh thần lực.
Anh nhìn xuống thấy đôi mắt xanh xám của Signor có ánh nước, kinh ngạc hỏi: "Tại sao lại khóc? Đau ở đâu?"
Chẳng lẽ là do những trùng vừa mới đi, ở dưới mí mắt anh đã làm gì Signor?
Tay trái có đường gân rõ ràng của Signor đang cố chống lên bàn, giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của Du Hằng, nói: "Không có khóc, em... em không đau..."
Du Hằng: "?"
Tại sao thân thể bảo bảo của anh lại đột nhiên mềm, giọng nói cũng mang theo một chút ngọt mềm vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip