Chương 19

Trong căn phòng mờ tối, chỉ có vài tia sáng trăng len lỏi qua khe hở rèm cửa dày nặng.

Du Hằng mơ hồ nghe thấy tiếng leng keng leng keng, như thể có ai đó cố ý rung chuông vào tai anh.

Mặc dù tiếng chuông trong trẻo có âm luật, nhưng vẫn gây phiền nhiễu đến giấc ngủ.

Du Hằng cáu kỉnh ngồi dậy, rốt cuộc là ai hơn nửa đêm không ngủ còn ở gần đó rung ruông.

Nghĩ mình là đạo sĩ đuổi thi ở Tương Tây à, hơn nữa đêm còn rung chuông.

Nhưng chờ lúc ngồi dậy, Du Hằng phát hiện có gì đó không đúng, anh...... Ngủ lúc nào vậy?

Bởi vì bảo bảo quá không nghe lời, đánh chết cũng không nhận sai, anh tức giận định vào phòng ngủ một chút cho bình tĩnh rồi lại ra, không ngờ lăn qua lộn lại trong chăn một hồi liền ngủ luôn rồi?

Từ khi nào mà anh dễ ngủ như vậy?

Kỳ lạ là, dù bị đánh thức nhưng anh cũng không có bất kỳ cảm giác uể oải nào.

Du Hằng còn chưa suy nghĩ cẩn thận, tiếng chuông càng thêm dồn dập, dường như xen lẫn tiếng thở hổn hển yếu ớt.

Thanh giọng khá giống với Signor.

Du Hằng không thể giải thích được, anh đi chân trần xuống giường ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị xem chuyện gì đang xảy ra.

Vừa đi ra liền ngốc luôn.

Bảo bảo, bảo bảo vậy mà lại thật sự dùng hết đồ chơi trong hộp giấy trên người mình.

Chuông vàng xuyên qua hoa màu hồng nhạt, sợi xích bạc và dây leo đỏ thẫm quấn quanh da thịt trắng nõn, bàn tay mạnh mẽ bị siết chặt để sau lưng, bị một cặp khóa bạc khóa lại, khóa bạc còn treo chuông, tiếng chuông vang lên theo từng chuyển động.

Vị tướng quân trẻ tuổi xinh đẹp khi mặc quân phục thì uy nghiêm, khi cởi quân phục, mang trên mình các loại đồ chơi, vòng eo thon gọn, mông hơi nâng lên, tràn đầy sắc dục.

Rèm cửa trên ban công phòng khách không được kéo kín.

Ánh trăng rực rỡ tràn vào, phủ lên thân thể trắng nõn một lớp men sắc câu trùng (nhân).

Du Hằng khí huyết dâng trào, toàn thân trở nên nóng bỏng, nhưng những phản ứng này đều bị lửa giận bao phủ.

Anh tức giận mắng: "Signor! Em đang làm gì vậy?"

Bảo bảo cũng không thèm gọi, Du Hằng thật sự tức giận.

Signor đang quằn quại trên ghế sofa, cũng rất bối rối.

Hắn bận rộn cả ngày, vừa đói vừa mệt, hơn nữa vừa về còn bị Du Hằng tức giận, nhưng hắn không thể hứa với Du Hằng sau này sẽ không trả thù, hắn cảm thấy vừa có lỗi, vừa tự phỉ nhổ mình.

Như thể tự trừng phạt bản thân, hắn không ăn gì, lúc Du Hằng rời đi hắn vẫn giữ tư thế đó không nhúc nhích, đầu óc trống rỗng.

Không nghĩ tới lúc bị tiếng chuông trong trẻo đánh thức, phát hiện chính mình vô thức thế mà, thế mà mang những loại đồ chơi này lên người!

Hắn vừa xấu hổ vừa sợ hãi, cảm thấy mình cực kỳ phóng đãng, vậy mà mình có thể vừa tự ghét bỏ mình, vừa cơ khát khó nhịn mang những loại đồ chơi này.

Bị hành động của chính mình kích thích quá mức, đầu óc lúc này rất lộn xộn, chỉ nghĩ không thể để Du Hằng phát hiện, cũng không thể để Du Hằng biết lúc này mình không chịu nổi, hắn nhất định phải gỡ xuống tất cả.

Nhưng càng khẩn trương, càng khó giải, sức nóng khơi dậy dược tính nào đó, khiến Signor thở hổn hển.

Trùng hợp là Du Hằng lại đi ra vào lúc này, ẩn ẩn tức giận hỏi, khiến trái tim Signor rơi xuống đáy vực, muốn cuộn tròn lại che giấu sự chật vật, muốn tìm một khe đất để chui vào, nhưng hắn quá cao, cho dù thân thể thon chắc cũng không có khả năng thu nhỏ lại, trái lại còn vì vặn vẹo, nên thứ đó càng vào sâu hơn.

Va vào điểm mềm mại, Signor nức nở ra tiếng.

Du Hằng đột nhiên nghỉ tới trước đó Signor đã nói những đồ chơi này là dụng cụ tra tấn, sợ là hắn đang tự trừng phạt chính mình, cái nơi quỷ như Trùng tộc này, dụng cụ tra tấn là loại đồ chơi làm nhục tôn nghiêm trùng!

Nhìn cơ thể hắn run rẩy, không có nơi nào để trốn, còn bị hình cụ tra tấn, Du Hằng vừa tức giận vừa đau lòng, vội vàng chạy đến ghế sofa, cẩn thận đỡ Signor dựa vào lòng mình, vậy mà bảo bảo hư này còn muốn trốn.

"Đừng nhúc nhích!" Du Hằng hung dữ mắng, mạnh mẽ đè trùng lại, định lấy mấy đồ chơi tra tấn trùng này ra trước, nhưng thoáng nhìn thấy đuôi mắt đỏ bừng của bảo bảo, tràn ngập hơi nước, xấu hổ đến mức sắp khóc.

Anh nghĩ thầm, biết những thứ đồ chơi này làm nhục trùng, còn dám dùng trên người mình, xứng đáng!

Trong lòng mắng, nhưng bàn tay lại nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy Signor, véo dái tai hắn, cố hết sức làm hắn thả lỏng, nghĩ nên ổn định tâm lý của bảo bảo trước, sau đó lại xử lý những món đồ chơi lộn xộn trên người này.

Bất lực là bảo bảo run rẩy quá lợi hại, Du Hằng càng nhẹ nhàng an ủi hắn, hắn càng không nhịn được khóc lên.

Du Hằng còn chưa phát giận tí nào, nửa kéo nửa ôm, nhẹ giọng nói: "Là tôi không tốt, em ra mặt cho tôi, bảo vệ tôi, sao tôi có thể trách em chứ? Bảo bảo của tôi tốt như vậy, tôi còn trách em, muốn cho em một bài học, tôi thật sự qua xấu xa!"

Signor bị đồ chơi kích thích đến mức mặt đỏ bừng, thở hổn hển, đặc biệt là khi hắn còn nằm trong ngực của Du Hằng, nghe anh nhẹ nhàng nói những lời dịu dàng, sự kích thích này khiến lưng hắn căng thẳng.

"Bảo bảo, em tha thứ—" Du Hằng xin lỗi Signor, nhưng trước khi anh kịp nói xong, Signor đã bắn hết lên người anh.

Suy nghĩ của Du Hằng bị ảnh hưởng, nếu đổi thành người khác bắn lên người anh, anh sẽ không bao giờ dễ dàng buông tha cho người này.

Nhưng đây là bảo bảo.

Bảo bảo bắn ra xong đang tự ghét bỏ bản thân, nhưng đây đều là lỗi của mấy dụng cụ tra tấn linh tinh này! Bảo bảo không cố ý, hắn cũng không muốn như vậy.

Du Hằng thấy hắn cắn môi dưới, cố hết sức đè nén tiếng nức nở, anh đau lòng không thôi, vội vàng mở miệng dỗ dành: "Đừng cắn môi, sẽ chảy máu, dựa vào người tôi này, ngoan, tôi lấy ra giúp em, được không?"

Hiện tại Signor cực kỳ yếu ớt, lời nói nhẹ nhàng như lúc hắn đang vật lộn trong vùng nước hỗn loạn tóm được một khúc gỗ, hắn ôm nó thật chặt.

Signor thầm nghĩ, có lẽ Du Hằng không ghét hắn, cũng không cảm thấy hắn phóng đãng......

Du Hằng mất một chút công sức mới lấy xuống hết những món đồ chơi lộn xộn.

Signor mềm mại trong vòng tay anh, Du Hằng cũng trộm lau mồ hôi, sau khi nhịp tim dữ dội dần dần bình tĩnh lại, anh lên tiếng: "Bảo bảo, chúng ta ước định một chuyện đi, về sau tuyệt đối không cho phép tự ý mang những đồ chơi lung tung này lên người mình, tự trừng phạt mình, được không?"

Signor cứng lại, này là vì, cho rằng hắn đang tự trừng phạt mình sao?

Không nghe Signor trả lời, Du Hằng lại nói: "Tôi rất bực mình, ngay từ đầu em đã không coi trọng bản thân, hiện giờ em lại mang dụng cụ tra tấn lên người, không phải chính là không coi trọng bản thân mình sao? Em là muốn tôi càng bực bội đúng không?"

"Em quan tâm tôi, tôi rất vui, bảo bảo, tôi thật sự rất vui, nhưng em có từng nghĩ tới không, nếu em đi báo thù, nếu em rơi vào quả cầu thời không màu đen thì sao? Vậy có khả năng sẽ không gặp lại tôi nữa, em muốn bị tách khỏi tôi thêm sáu mươi năm nữa sao?"

Khi vừa nói xong, Signor đột nhiên ôm lấy cổ Du Hằng, cho thấy hắn không muốn bị chia cắt nữa.

Khi thấy hắn phản ứng như vậy, Du Hằng cảm thấy nhẹ nhõm, động chi lấy tình hiểu chi lấy lý(*), nếu còn không được, anh cũng không biết phải làm sao với bảo bảo hư này.

(*) Ý là dùng tình cảm khiến người ta xúc động, dùng lý lẻ để người ta hiểu

"Dị thú hại chết tôi lúc trước, đã bị tôi giết từ lâu, sao có thể có kẻ thù gì nữa? Chẳng lẽ có trùng nào đó tổn thương tôi, em liền giết toàn bộ Trùng Tộc, bao gồm cả chính em sao?" Du Hằng đưa ra một ví dụ, sờ sờ sau gáy bảo bảo trấn an hắn: "Hơn nữa, em cũng hiểu lầm rồi bảo bảo. Tuy rằng S-001 rất mạnh, nhưng lúc tôi trấn áp dị thú triều và chết cùng với chúng nó, thì không có S-001 trong đó."

Lần đầu tiên bảo bảo nhìn thấy S-001 ở nhà ăn, thì không có ấn tượng gì, cũng không đối mặt chính diện với nó.

Lần thứ hai, tại sao lại như có huyết hải thâm thù, ngoan độc chém S-001? Du Hằng nghĩ là do mình đã nói với bảo bảo về đặc tính của S-001, quả cầu thời không màu đen.

Trong sự cố ở nhà ăn, S-001 đã bị nuốt chửng bởi tinh thần lực của anh trước khi S-001 kịp làm gì đó.

Vì vậy, bảo bảo không biết điều này, chỉ sau khi anh nói với hắn về đặc tính này, bảo bảo mới coi S-001 là kẻ thù.

Du Hằng thấy Signor sửng sốt đến mức sắp trượt xuống, anh vội vàng đỡ trùng, trên quần áo anh vẫn còn những đốm trắng, nếu để bảo bảo nhìn thấy, không biết sẽ xấu hổ thành bộ dạng gì.

Anh nói với Signor: "Lý do tôi tự bạo là vì tôi không thể ngăn chặn được, chỉ có cách tự bạo tạo ra vô số quả cầu thời không màu đen, tôi mới có thể giết chết tất cả dị thú ở khu vực đó. Có phải em nhìn thấy quả cầu thời không màu đen, nên mới cho rằng S-001 đã giết tôi?"

Signor sững sờ một lúc, đó thật sự là những gì hắn nghĩ.

Một lúc lâu, Signor vùi đầu vào cổ Du Hằng, nhẹ giọng nói: "Em xin lỗi."

Du Hằng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng ngoan lại rồi. Anh vỗ vỗ vai Signor nói: "Tôi không muốn nghe cái gì xin lỗi, bảo bảo em phải đảm bảo với tôi, hứa với tôi nếu sau này có bất cứ điều gì xảy ra, em phải đặt bản thân lên hàng đầu, em phải biết nếu em bị thương vì tôi, tôi sẽ rất đau lòng, nếu không tìm thấy em...... Tôi sẽ khó chịu muốn chết."

Signor nghe thấy giọng nói của Du Hằng có chút nghẹn ngào, giống như sắp khóc, hắn hoảng sợ, đừng nói là bảo đảm, cho dù là trăng trên trời, hắn cũng sẽ hái xuống đưa cho Du Hằng.

"Đừng khó chịu, Du Du, anh đừng khó chịu."

Du Hằng nhếch khóe môi, trong lòng cười mắng một tiếng, bảo bảo hư.

"Vậy em đảm bảo không? Hứa sẽ không bao giờ xằng bậy nữa? Không mang mấy thứ đồ lung tung này lên người nữa?"

Signor nhỏ giọng nói, "...... Đảm bảo."

Du Hằng thở phào nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để buông bảo bảo ra, đồng thời không để bảo bảo phát hiện ra những đốm trắng trên quần áo mình.

Haiz, nếu hiện tại có thể sử dụng tinh thần lực, đã có thể lặng lẽ loại bỏ vết bẩn, lúc đang nghĩ thế thì nghe bảo bảo nói, "Em, em muốn tắm."

"Không được!" Du Hằng theo phản xạ muốn ôm chặt bảo bảo, nhưng đã quá muộn, bảo bảo đã ngồi dậy.

Du Hằng đau đầu nhắm mắt lại.

Xong rồi.

Lại phải dỗ dành một lần nữa rồi.

Rõ ràng anh mới là trùng bị bắn lên người.

Nhưng không biết vì sao, hồi lâu sau vẫn không nghe thấy giọng nói của bảo bảo, lẽ nào quá mức xấu hổ, không nói nên lời?

Du Hằng mở mắt ra, phòng khách trống rỗng, không có bảo bảo, không có âm thanh, chỉ có một trùng là anh.

"Bảo bảo?!"

Du Hằng ngạc nhiên ngồi dậy, muốn tìm Signor, nhưng phát hiện hắn không ở phòng khách, mà đang ngồi trên chiếc giường mềm mại trong phòng ngủ.

Căn phòng lờ mờ, nhưng một vài tia sáng vàng len lỏi qua các khe hở rèm cửa dày nặng.

Buổi sáng?

Vừa rồi...... Là mơ à?

Du Hằng nhíu chặt lông mày, anh mơ thấy bảo bảo mang các loại dụng cụ tra tấn lên người?!

Má, anh biến thái như vậy sao?

Không, anh nhất định là bị hộp đồ chơi kia kích thích mới có thể như vậy!

Đúng, chính là như vậy.

Sau khi Du Hằng tự thôi miên mình xong, thì nhấc chăn bông lên đi rửa mặt cho tỉnh táo lại, nhưng lại phát hiện quần mình không tốt.

Tác giả có điều muốn nói:

Tại sao lại mơ như vậy, chương sau sẽ giải thích

Hahahaha, chắc chắn không phải là đội trưởng Du biến thái, hãy đoán xem! Đoán đúng có thưởng!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip