Chương 21
Du Hằng tỉnh dậy từ giấc mơ vì anh đã đánh Anthony.
Quân thư này không chỉ miệng thúi, cọc cằn mà còn có ý định muốn kéo khẩu trang của anh xuống, động tay động chân với anh.
Du Hằng đã đánh mất ý định ban đầu của mình, đánh quân thư có tính cách xấu xa này đến khóc huhu, cuối cùng đau không chịu nổi mới biến mất.
Giấc mơ vô chủ nhanh chóng tiêu tan, Du Hằng cũng tỉnh lại.
Anh nằm trên giường, trầm tư nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng như tuyết.
Bị kéo vào giấc mơ hai lần bởi hai trùng khác nhau chắc chắn không phải là chuyện ngẫu nhiên. Liên hệ giữa Signor, Anthony và anh có một điểm giống nhau, đó là anh đã loại bỏ tạp chất trong trùng văn cho hai trùng.
Cho nên chỉ cần anh loại bỏ tạp chất cho trùng nào, liền sẽ bị kéo vào giấc mơ của trùng đó?
Vào giấc mơ của bảo bảo thì không sao, vào giấc mơ của trùng khác thì Du Hằng không có hứng thú. Nhưng không thể chỉ làm một lần, liền nói với Hòa Bội sau này không làm việc này nữa.
Chuyện qua cầu rút ván này, anh vẫn là không thể làm được.
Du Hằng cau mày suy nghĩ một hồi, quyết định đợi bảo bảo trở về lại loại bỏ tạp chất thêm một lần, thử xem có thể dùng tinh thần lực ngăn cản chuyện này hay không.
Nếu không thể, chỉ có thể giảm bớt lượng công việc.
Sau khi nghĩ xong cách giải quyết vấn đề này, Du Hằng cũng không thoải mái, anh với vẻ mặt trịnh trọng nghĩ, tại sao bảo bảo lại mơ thấy mình mang dụng cụ tra tấn chứ? Anthony nói hắn ta biết trùng cứu mạng mình là một trùng đực, nên mới có suy nghĩ bậy bạ.
Còn bảo bảo thì sao? Bảo bảo muốn bị anh dùng đồ chơi trừng phạt?!
Muốn, muốn bắn lên người anh?!
Không! Tuyệt đối không thể. Trái tim Du Hằng đập nhanh, âm thanh tim đập thịch thịch thịch như dâng đến cổ họng, sắp vọt ra ngoài.
Anh đè nén nhịp tim, vừa thôi miên vừa tự nhủ, bảo bảo là bởi vì lúc bắt đầu quá cố chấp, nghĩ bị trừng phạt sẽ khiến anh hết tức giận, cho nên cũng không đề cập gì đến việc cứng rắn đối đầu với S-001.
Lúc đó, anh thấy bảo bảo chết không nhận sai, không biết hối cải, nên mới tức giận vào phòng ngủ, khi đó hẳn là bảo bảo rất hoảng, hơn nữa còn bị Trùng tộc đầu độc tư tưởng, nên mới mơ như vậy, tưởng rằng sau khi bị hung hăng bắt nạt, có thể tha thứ hắn.
Du Hằng càng nghĩ càng cảm thấy là như vậy, bảo bảo quá để ý đến cái nhìn của anh, quá không muốn rời xa anh.
Chờ sau này, bảo bảo tìm được trùng mình thích, trở thành thư quân của trùng đó, cùng trùng đó thề non hẹn biển, liền sẽ không như vậy nữa...... Du Hằng xoa mặt thật mạnh, đè nén sự chua xót của cha già khi phải gả con đi, đồng thời tự thôi miên mình mau đi ngủ.
Lần này, không nằm mơ, ngủ đến bình minh.
Như lời Signor đã nói, hắn đã trở lại vào sáng sớm.
Đi đường mệt mỏi, có lẽ đã thức cả đêm, nhưng trên mặt không có chút tiều tụy nào, trên quân phục màu đen có chút mùi máu, hắn không biết nên khá vui vẻ nói: "Du tiên sinh, nhà của chúng ta đã có rồi, hôm nay chúng ta có thể chuyển nhà."
Du Hằng đang rửa mặt, khi nghe thấy lời này hơi sững sờ một lúc.
Từ năm mười tám tuổi, Du Hằng chỉ có một phòng ở, không có nhà.
Sau khi nhặt được bảo bảo, anh cho rằng mình sẽ một lần nữa có nhà, nhưng anh chết trận, để lại một mình bảo bảo trong sáu mươi năm, bây giờ cuối cùng họ đã có một ngôi nhà?
Du Hằng rất mong chờ: "Hôm nay em rảnh không? Ăn sáng xong liền dọn qua?"
Tối hôm qua Signor nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, là vì hắn nhận được tin đã có nhà. Hắn vội vàng trở về, ngoài trừ muốn ăn sáng với Du Hằng, còn muốn đưa Du Hằng về nhà bọn họ.
"Em chỉ định qua đó xem thôi, còn mua sắm đồ đạt thì chúng ta có thể mua trên Tinh Võng, sẽ được giao đến nhà," Signor mang theo vài phần xin lỗi nói, "Sau khi xem nhà, em còn phải quay về mở họp, đến tối mới có thể trở về dọn dẹp."
Sau khi Du Hằng lau khô xong, anh đi đến trước mặt Signor xoa xoa mái tóc mềm mại của hắn, rất là thân mật nói: "Tôi sẽ dọn dẹp, dù sao tôi cũng không có việc gì để làm, em cứ làm tốt việc của mình đi, hiện tại là bảo bảo nuôi gia đình mà!"
Signor rũ mắt che giấu sự bối rối trong mắt, nhưng không thể giấu được đuôi lông mày màu hồng ngại ngùng.
"Vâng!"
Du Hằng nghĩ nên thu dọn đồ đạc trong ký túc xá trước, sau khi ăn sáng xong, bọn họ sẽ cùng nhau mang đồ về nhà mới.
Quan trọng nhất là phải làm sao để bảo bảo mở hộp giấy dưới gầm giường cho hắn nhìn xem có phải là những cái 'dụng cụ tra tấn' đó không, nếu phải thì phải để bảo bảo tiêu hủy nó.
Nhưng Signor nói, "Buổi tối em về lại dọn, giờ muộn quá rồi."
Du Hằng bất lực, trì hoãn thời gian của Signor cũng không tốt, đành phải theo bảo bảo ra ngoài ăn sáng.
Ăn cơm ở nhà ăn gần đó, vừa ăn sáng, vừa thảo luận nên mua những gì, Du Hằng còn được nhìn thấy mô hình ảo ngôi nhà mới của họ, một biệt thự hai tầng, có một khu vườn và một hồ bơi, ngôi nhà không lớn, nhưng tất cả các loại nhu cầu đều có đủ.
Du Hằng nghe Signor nói căn phòng này được sử dụng để làm gì và căn phòng kia được sử dụng để làm gì, khi nói đến phòng ngủ thì chỉ có một phòng.
Bảo bảo còn cho qua chỗ này.
Cuối cùng, nhìn bảo bảo ghi lại những đồ cần mua, Du Hằng thấy rõ hắn chỉ đặt một chiếc giường lớn, không nhịn được hỏi: "Chỉ mua một giường thôi sao?"
Signor dừng lại, cúi đầu không dám nhìn Du Hằng.
Lúc ở bên ngoài, Signor vốn đã nghĩ kỹ phải nói với Du Hằng tác dụng của mỗi phòng, cho nên bọn họ chỉ có thể ở cùng một phòng, mua một chiếc giường lớn, hắn đảm bảo sẽ không làm phiền Du Hằng nghỉ ngơi.
Nhưng khi bị Du Hằng hỏi, Signor chỉ cảm thấy khó nói, không dám nhìn Du Hằng, cũng không dám nói lý do đã chuẩn bị tốt ra.
Du Hằng thầm nghĩ, bảo bảo đã chờ anh sáu mươi năm, tưởng niệm nồng hậu, muốn bám lấy anh, cái này anh có thể hiểu được, nhưng ở cùng một phòng ngủ chung một giường cũng không tốt lắm đâu? Nếu sau này bảo bảo thích trùng khác, muốn ở cùng với trùng đó, mà trong nhà lại chỉ có một giường, một phòng ngủ, anh sợ tới lúc đó sẽ khó nói.
Vì thế Du Hằng duỗi tay qua đổi một giường thành hai, sau khi nhìn thoáng qua khuôn mặt tái nhợt của bảo bảo, anh lập tức giải thích: "Chúng ta nên chuẩn bị một cái cho khách, nếu có ai đến, chúng ta cũng không thể để khách ngủ trên sàn nhà đúng không?"
Signor đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt xanh xám toàn là kinh ngạc vui mừng.
"Phòng cho khách?"
Mua thêm một chiếc giường là để cho khách dùng, điều đó có nghĩa là Du Hằng dự định ngủ cùng phòng với hắn?
Vậy thì có nghĩa là Du Hằng cũng không muốn rời xa hắn?
Đôi mắt Signor mở to, há miệng thở dốc, mơ hồ muốn hỏi một chút, có phải phòng cho khách chỉ cho khách dùng, bình thường không cần dùng đúng không?
Nhưng trước khi hắn kịp hỏi, liền nghe thấy giọng nói khó chịu của một trùng: "Tướng quân."
Sự thận trọng của Signor nhanh chóng thu hồi, có chút bực bội nhìn về phía âm thanh phát ra, phát hiện đó là Anthony vì năng lượng trong trùng văn hỗn loạn mà tạm rời đội, hắn đè nén sự thiếu kiên nhẫn trong lòng hỏi, "Anthony? Cậu khỏe rồi?"
Anthony không nhìn Signor, mà nhìn chằm chằm vào Du Hằng với ánh mắt nóng bỏng.
Đôi mắt đỏ này, hắn đã nhìn thấy rõ ràng trong giấc mơ hôm qua.
Trùng đực ra sức đánh hắn ta trong mơ, quả nhiên là trùng đực Tướng quân dùng một trăm triệu điểm đổi lấy ở Amera.
"Đúng vậy Tướng quân, nhờ có hùng chủ của ngài, tôi đã khỏe rồi." Anthony nhìn chằm chằm Du Hằng nói.
Sắc mặt Signor trầm xuống: "Liên quan gì đến hùng chủ của tôi? Trung úy Anthony, cậu có biết bây giờ cậu đang nói gì không?"
Anthony thu hồi ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Du Hằng, nói với Signor: "Đương nhiên có liên quan, dù sao cũng là Du tiên sinh đã cứu tôi."
Signor giật mình và quay đầu nhìn Du Hằng.
Du Hằng loại bỏ tạp chất cho Anthony?
Du Hằng vốn định làm như không có chuyện gì lừa dối cho qua, thầm mắng Anthony một trận trong lòng, nghĩ lẽ ra hôm qua anh nên dùng tinh thần lực đập hắn ta, đâu đến mức như hiện tại không nhớ đánh còn ở đây khiêu khích trêu chọc mình và Signor.
"Cái gì?" Du Hằng ngẩng đầu lên giả ngu, anh không định thừa nhận chuyện này, lúc trước bảo bảo tận lực phản đối anh loại bỏ tạp chất trong trùng văn cho trùng khác, nếu thừa nhận, sợ là phải dỗ dành bảo bảo, "Tôi? Trung úy có thể anh nhận nhầm trùng rồi, tôi không phải là quân y, cũng không biết chăm sóc trùng bị thương."
Hai trùng cái có mặt ở đây đều không tin việc này.
Signor đã được Du Hằng loại bỏ tạp chất trong trùng văn, mà Anthony đã nhìn thấy đôi mắt đỏ trong giấc mơ còn bị đánh một trận, sau đó hắn ta cố ý hỏi thăm trong Quân đoàn thứ bảy có trùng nào mắt đỏ không.
Trong toàn bộ Quân đoàn thứ bảy, chỉ có hùng chủ của Tướng Signor là mắt đỏ.
Mà trong giấc mơ đêm qua, trùng đực được trang bị đầy đủ chỉ lộ ra một đôi mắt bên ngoài, bất kể hình dạng cơ thể hay đôi mắt đó, hoàn toàn trùng khớp với Du Hằng hiện tại.
Anthony thậm chí còn cảm thấy giấc mơ đêm qua không chỉ là một giấc mơ, mà là do Trùng Hoàng trên cao nghe thấy lời cầu nguyện của tín đồ mới cho hắn ta gợi ý.
Mặc dù trùng đực có rất nhiều vết sẹo trên mặt, nhưng Anthony cảm thấy chỉ nhìn đôi mắt, cá tính và năng lực của trùng đực này, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua gợi ý của Trùng Hoàng.
Du Hằng phủ nhận, Anthony không quan tâm, anh đang giấu tài thôi, hắn ta hiểu mà.
Rốt cuộc thì những trùng đực lợi hại đều bị đưa đến Thủ Đô Tinh để tập trung bồi dưỡng. Du Hằng đi Trùng Tinh, hắn ta càng không thể có được trùng đực xuất sắc này.
Anthony cười, với thái độ làm bậy không kiềm chế được: "Tốt thôi, nếu anh là hung chủ của tôi, thì tự nhiên anh nói cái gì thì là cái đó."
Du Hằng và Signor đều trầm mặt.
Anthony này đang đe dọa Du Hằng.
Hắn ta không tin lời phủ nhận của Du Hằng, nhận ra Du Hằng đã cứu hắn ta, yêu cầu Du Hằng trở thành hùng chủ của hắn ta, hắn ta mới có thể có cùng kẻ thù với Du Hằng và Signor, đứng trên cùng một mặt trận.
Signor không quan tâm đến việc Du Hằng ở sau lưng hắn loại bỏ tạp chất trong trùng văn cho trùng khác, hắn đứng dậy, chặn trước mặt Du Hằng, lạnh lùng nhìn Anthony: "Trung úy Anthony, cậu muốn tranh hùng chủ với tôi sao?"
Anthony khịt mũi: "Tướng quân, tôi không tranh vị trí thư quân, tôi chỉ muốn làm thư hầu. Đổi lấy trùng đực ở Amera, tướng quân xác thật có quyền không cho thu thư hầu, nhưng tướng quân quá chiếm hữu, sẽ không được trùng đực thích."
Bàn tay đặt bên chân của Signor siết chặt, điều Anthony nói là điều hắn sợ nhất.
Hắn sợ Du Hằng sẽ nghĩ hắn tọc mạch, sợ Du Hằng phát hiện ra suy nghĩ bẩn thỉu của hắn, sợ Du Hằng sẽ nói lời độc ác với hắn...... Nhưng dù vậy, Anthony này vẫn không thể giữ lại.
Anthony có mưu đồ gây rối, không hẳn là thích Du Hằng, mà là thèm muốn thực lực của Du Hằng, loại trùng này không thể chấp nhận được.
Signor duỗi thẳng lưng, như một ngọn núi cao chót vót chặn trước Du Hằng, nữa trùng hóa đồng thời nói với Anthony: "Nếu cậu muốn trở thành thư hầu, phải bước qua xác tôi-"
Còn chưa nói xong, Du Hằng ở sau lưng đã ôm lấy vai hắn.
Trái tim Signor lạnh một nửa, Du Hằng có hứng thú với Anthony sao? Không cho hắn tọc mạch? Nhà mới...... Sẽ trở thành nhà của ba trùng sao?
Sự ghen tuông và chua xót dâng lên, khiến Signor khó chịu đến mức đôi mắt xanh xám của hắn mất đi sự sáng ngời.
"Trung úy, ai cho cậu can đảm bắt nạt thư quân của tôi trước mặt tôi?" Du Hằng ôm bả vai Signor, trấn an nhéo nhéo vành tai Signor, anh lạnh lùng nhìn Anthony, chế nhạo nói: "Thư quân của tôi độc chiếm tôi, tôi cho phép, tôi cũng rất thích. Đối thành cậu, không biết phiền phức từ chỗ nào tới, đối với cậu tôi không hề có hứng thú, cũng cảm thấy...... Ghê tởm!"
Khuôn mặt Anthony trầm xuống, không thấy quan tài không đổ lệ?
"Anh nghe không hiều lời tôi nói sao? Tôi nói anh phải trở thành hùng chủ của tôi, nếu không tôi sẽ nói cho trùng khác một số chuyện không nên nói."
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay là lần đầu tiên đội trưởng Du nói bảo bảo là thư quân.
Hahaha, mặc dù đội trưởng Du chỉ muốn chống lưng cho bảo bảo, nhưng đó cũng là một ngày đáng để kỷ niệm!
Chương sau giải quyết sói mắt trắng Anthony, hahaha, quan trọng nhất là dỗ bảo bảo!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip