Chương 36
Signor đi vệ sinh không phải để giải quyết vấn đề sinh lý.
Hắn cảm thấy mình gặp trở ngại lúc tán tỉnh Du Hằng, nên cần phải xem lại sách điện tử, bài đăng và video mà hắn đã lưu lại lúc còn ở Đông Cảnh.
Thời gian cấp bách, Signor quét mắt đọc nhanh như gió...... Hắn nhìn thấy một mục để là nếu đã mơ hồ làm tất cả việc thân mật với nhau, mà đối phương vẫn không thông suốt, thì sao không giả vờ lén xem phim xxx để đối phương bắt được? Nhớ kỹ phải kêu tên đối phương.
Nhắc nhở thân thiện: Chỉ khi chắc chắn đối phương thích mình, mới có thể sử dụng phương pháp này để thành thật với nhau.
Trên thực tế, Signor chưa từng xem qua loại phim này, hắn có hơi xấu hổ, đặc biệt là phải cố ý để Du Hằng nghe thấy.
Sau một thời gian dài đấu tranh tâm lý, Signor quyết định thử một lần.
Ngồi trên bồn cầu, tay hắn run rẩy nhấp mở video trên màn hình ảo, còn cố ý kéo đến đoạn kịch liệt nhất.
Một tiếng hét chói tai đột nhiên vang lên trong phòng tắm yên tĩnh, hét đến nỗi Signor không dám xem video.
Du Hằng ở bên ngoài nghe thấy giật mình, vội vàng chạy tới cửa phòng tắm hỏi: "Bảo bảo?! Làm sao vậy?"
Signor lập tức tắt video, ấp úng nói: "Không, không có gì, em nhấn nhầm thôi."
Du Hằng ở ngoài phòng tắm cau mày, ấn nhầm thứ gì mà phát ra tiếng thét thảm thiết như vậy chứ?
"Bảo bảo, có phải em bị ngã không, va vào đâu rồi?"
Nếu không phải ngã, sao có thể hét thảm như vậy?
Signor: "?"
Ngã? Tại sao lại nghĩ hắn bị ngã?! Hắn bị ngã sẽ phát ra loại âm thanh này sao?
Vừa rồi chỉ là thử một chút, để nhắc lên lòng tò mò của Du Hằng.
Buổi tối, khi Du Hằng nhắc đến chuyện này, Signor cảm thấy mình có lẽ sắp bị ngạt chết.
Còn hiện tại, Signor hít một hơi thật sâu, nói lại lần nữa, "Không có."
Hắn đứng dậy, rửa tay, nhìn vào gương thấy mặt mình hồng vì xấu hổ không quá rõ ràng, nên lúc rửa mặt lại xoa mạnh một phen.
Đến khi khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ và đôi mắt xanh xám lóe lên ánh nước, Signor mới hài lòng mở cửa phòng tắm, đối mặt với Du Hằng đang lo lắng, định thao túng tinh thần lực của mình để thăm dò xem tình hình.
"Bảo bảo!" Du Hằng nhìn Signor đi ra, anh không quan tâm đến bất cứ điều gì, sải bước lại gần, nắm lấy xương cổ tay hắn, xem xét từ dưới lên trên, ở chỗ khớp xương còn bóp một chút, Signor bị bóp đến nỗi xương cốt đều mềm.
"Không ngã," Signor không chịu nổi sự tê dại này muốn trốn, nhưng lại bị Du Hằng bắt lấy, cho rằng hắn đau, nên chặn ngang bế Signor lên đi đến giường, Signor vừa sửng sốt vừa xấu hổ, "Du, Du tiên sinh, em không sao......"
Du Hằng không tin, bảo bảo nhà anh luôn liều lĩnh với những chuyện không thể giải thích được, còn lúc bình thường không có việc gì lại thích làm nũng.
Sau khi cẩn thận đặt Signor lên giường, định xắn ống quần hắn lên, nhưng ống quần quá hẹp, sợ đụng tới vết thương, sau khi cân nhắc một chút, Du Hằng trực tiếp đưa tay ra tháo dây lưng quanh eo Signor.
Signor: "!"
Mặt hắn đột nhiên đỏ lên.
Kế hoạch xem phim xxx còn chưa bắt đầu, liền, liền cần cởi quần rồi?
Mặc dù biết Du Hằng cho rằng mình bị thương ở đầu gối, muốn nhìn vết thương trên đầu gối, nhưng thấy Du Hằng cau mày cởi dây lưng hắn, kéo khóa kéo xuống, đỡ eo lưng hắn, muốn cởi quần ra, Signor vẫn bị xấu hổ đến mức dùng cánh tay che mắt, không dám nhìn Du Hằng, cũng không định nhắc Du Hằng là mình không bị thương.
Hắn cảm thấy xấu hổ vì gần sát Du Hằng, nhưng so với xấu hổ, hắn càng thích loại đụng chạm này.
Signor biết nếu Du Hằng bóp xương bánh chè của mình một lần nữa, cảm giác tê dại chắc chắn sẽ khiến cơ thể hắn phản ứng, pheromone sẽ mãnh liệt tràn ra.
Nếu là trước kia, hắn nhất định sẽ hoảng sợ chịu đựng, nhưng bây giờ thì...... Hắn muốn bày ra tất cả mọi thứ cho Du Hằng xem, cả sự yêu thích của hắn.
Chiếc quần đã được cởi ra, đôi chân thon dài và mạnh mẽ của Signor hiện ra trong mắt Du Hằng.
Xương cốt như ngọc, da thịt trơn bóng, khi ngón tay của Du Hằng vô tình trượt qua, vẫn có thể cảm nhận được sự tinh tế của nó.
Nhưng vào lúc này, trong lòng trong mắt của Du Hằng đều là vết thương của Signor, không có bất kỳ dục vọng nào.
Dựa theo phản ứng của bảo bảo lúc bị anh bóp, anh quét mắt nhìn đầu gối hai chân, chỉ thấy đầu gối hơi đỏ, ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, giống như được đánh thêm một lớp men, trông rất đẹp.
"Chỗ đỏ này?" Du Hằng muốn chạm vào nó, nhưng lại sợ chạm vào sẽ khiến Signor đau, nên chỉ dám dùng ngón tay của mình hơ hơ qua lại trên đầu gối đỏ ửng, như thể điều này sẽ giúp Signor tạm thời không đau.
Signor im lặng, trùng cái từ trước đến nay luôn giỏi chịu đau, quân thư lại càng giỏi chịu đau hơn, nhưng không chịu nổi tê dại.
Đầu gối của hắn trở nên nhạy cảm, rõ ràng là chưa bị chạm vào, nhưng vẫn có hơi ấm thấm vào xương cốt, vừa ấm vừa mềm, Signor nhịn không được hừ một tiếng.
Du Hằng lập tức hỏi: "Thế này cũng đau sao?"
"Không, không đau." Signor nói thật, hắn không đau, chỉ cảm thấy tê dại và xấu hổ vì ngửi thấy pheromone mùi máu của chính mình, cùng với một chút mong đợi.
Du tiên sinh sẽ làm gì nếu biết cơ thể hắn chỉ cần bị anh chạm nhẹ vào, thậm chí chỉ nhìn liền động tình?
Có thể đụng phải bức tường nam 'Cha con' cũng không quay đầu không, có thể giống như trong mơ dùng sức hôn môi em, dung túng em trèo lên người anh, câu lấy eo anh không.
Du Hằng cau mày, vừa định nói đừng cố chịu, thì chóp mũi ngửi thấy mùi máu tươi.
Từng ngửi qua mùi pheromone của bảo bảo, lần này Du Hằng không hoảng sợ mà hỏi bảo bảo bị chảy máu ở đâu nữa, mà chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, khô khan hỏi: "Đầu gối, chỗ đầu gối này, là, là, là, là, không chịu nổi bị tinh thần lực chạm vào sao?"
Ai cũng có chỗ nhạy cảm, bị chạm vào sẽ sinh ra phản ứng.
Có thể đầu gối của bảo bảo là chỗ vô cùng nhạy cảm, chạm vào một chút pheromone liền, liền tràn ra.
Những cái này Du Hằng đều hiểu rõ là do phản ứng tự nhiên của cơ thể.
Nếu là trước kia, anh sẽ rất bình tĩnh, thậm chí còn dỗ dành bảo bảo để hắn đối mặt với phản ứng của thân thể, không cần quá mức ngại ngùng, nhưng bây giờ anh không thể bình tĩnh được, thậm chí còn muốn tự tát mình.
Đang làm cái gì vậy!
Ở cửa phòng tắm, bảo bảo đã trốn tránh nói là không bị thương, tại sao anh lại độc tài như vậy, không làm rõ đã tự ý bế bảo bảo lên giường, cởi dây lưng của bảo bảo, cởi quần của bảo bảo, thậm chí còn dùng tinh thần lực chạm vào đầu gối nhạy cảm của bảo bảo!
Du Hằng tự hoài nghi chính mình, có phải trong tiềm thức của mình thật sự muốn trêu chọc bảo bảo hay không!
Bây giờ lo lắng của anh đã phai nhạt, thay vào đó là sự xấu hổ, Du Hằng cảm thấy hành vi vừa rồi của mình vô cùng vô liêm sỉ.
Ỷ vào bảo bảo ngây thơ mờ mịt, sẽ không từ chối anh nên muốn làm gì thì làm!
Du Hằng nhìn đôi chân trắng nõn đang run nhè nhẹ và hai tay che mắt của bảo bảo, chỉ có đuôi mắt đỏ hoe mới có thể thoáng thấy một chút phong cảnh.
Cảnh tượng này khiến cổ họng Du Hằng như có ngọn lửa bùng cháy, anh đột ngột đứng dậy, muốn rửa mặt bằng nước lạnh để bình tĩnh lại, vừa xoay người đi một bước, bàn tay anh đã bị Signor nắm lấy.
Du Hằng theo phản xạ rút tay về, nhưng lại bị Signor nắm thật chặt, bất lực, chỉ có thể quay đầu lại hỏi: "Sao vậy? Tôi lấy khăn nóng cho em để lưu thông máu tránh ứ đọng."
Mặc dù quay đầu lại, nhưng ánh mắt Du Hằng vẫn lơ lửng, đừng nói đến chân của bảo bảo, bất cứ chỗ nào của bảo bảo anh đều ngại nhìn.
Sợ vừa nhìn liền cháy.
Signor cởi quần, xoay người ngồi dậy, sau đó đột nhiên kéo khiến Du Hằng vốn không phòng bị chút nào, ngã đè lên người hắn trên chiếc giường mềm mại.
Du Hằng hoảng sợ, muốn đứng dậy, nhưng lại bị Signor ôm lấy eo, ấn sau gáy, buộc phải vùi đầu vào cổ Signor.
"Bảo bảo?" Trái tim Du Hằng đập thình thịch, da thịt liền kề với Signor sắp bị thiêu đốt, đến mức lý trí của anh đang cận kề nguy hiểm, "Em, em buông tay, anh, anh, anh lấy cho em-"
Hai chữ khăn lông còn chưa kịp nói xong, anh nghe thấy giọng nói của Signor.
"Không chỉ là đầu gối của em, chỉ cần là Du tiên sinh chạm vào em, pheromone của em sẽ tràn ngập."
Signor đang trả lời câu hỏi vừa rồi của Du Hằng về việc đầu gối của hắn có phải không chịu được khi bị chạm vào như vậy hay không, giọng nói mang theo chút khàn khàn câu dẫn, khiến cho hơi thở của Du Hằng càng nóng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip