Chương 41
Kết quả của việc học và áp dụng là khiến Signor ôm Du Hằng chặt hơn, tư thế ôm như muốn khảm sâu vào xương cốt của Du Hằng.
"Du tiên sinh lúc nào cũng như vậy...... luôn dỗ dành em đến mức em không có cách nào tức giận với anh." Signor vùi đầu vào cổ Du Hằng rầu rĩ nói.
Du Hằng đè nén sự xấu hổ khi không mặc quần áo, vỗ vỗ lưng Signor, tiếp tục dỗ dành: "Vậy sau này tôi không nói những lời như vậy, để em tức giận với tôi?"
Vừa nói xong, Du Hằng cảm thấy cổ mình bị cắn nhẹ.
Động mạch sườn cổ bị Signor không vui cắn, không đau, nhưng Du Hằng lại cố ý kêu lên, không ngờ Signor tưởng anh bị đau thật, vội vàng liếm liếm lên vị trí vừa cắn.
Đầu lưỡi mềm mại ấp áp liếm lên động mạch chủ, cảm giác tê dại theo mạch máu truyền đến mọi ngóc ngách trong cơ thể.
Du Hằng biết, thân thể của anh vì bị Signor vô ý liếm mà nổi lửa, anh giơ tay nhéo sau gáy Signor, nói: "Đừng liếm loạn, tôi không đau."
Signor liếm xong mới phản ứng lại hành vi của mình, hắn vừa xấu hổ vừa có chút sợ hãi, sợ Du Hằng không thích.
Nghe thấy lời nói của Du Hằng có vẻ giống như không vui, trong lòng Signor trầm xuống, nhưng hắn vẫn không buông Du Hằng ra, ôm chặt Du Hằng, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Anh không thích sao? Anh, anh...... Lúc nhìn thấy em ở Nam Cảnh, anh rõ ràng, khi đó anh rỗ ràng đã chấp nhận em, bây giờ, bây giờ lại muốn đổi ý sao?"
Hỏi ra câu cuối cùng xong, Signor nhắm mắt lại, kìm nén những giọt nước mắt sắp trào ra khỏi hốc mắt, che giấu khổ sở có rồi lại mất.
Nghe xong lời này lòng Du Hằng mềm nhũn, anh muốn nhìn Signor, hôn hắn, dỗ dành hắn, nói với hắn là anh không có đổi ý.
Nhưng Signor ôm anh rất chặt, không có cách nào kéo ra khoảng cách, bất lực, anh chỉ có thể bóp vòng eo gầy gò của Signor, giả vờ tức giận nói, "Nói vớ vẩn gì vậy? Tôi đổi ý cái gì? Tôi vô liêm sỉ như vậy sao? Hôn em rồi còn không chịu trách nhiệm?"
"Anh tuốt cho em, cũng có muốn chịu trách nhiệm đâu." Signor chán nản.
Du Hằng có chút bối rối, hắn tuốt cho Signor khi nào?
"Bảo bảo, chúng ta nói một chút đi, tôi tuốt cho em...... khi nào?" Du Hằng cảm thấy chuyện này rất quan trọng, anh không thể để lại hình tượng là trùng tồi phóng túng trong lòng bảo bảo được!
"Trong mơ." Signor nghĩ tới lúc đó rõ ràng Du Hằng thích hắn, lại cứ tuân thủ nghiêm ngặt quan hệ cha con gì đó, liền từ chối hắn, hắn rất khổ sở, nên một chút cũng không muốn đề cập đến sự kiện lúc đó.
Signor không đề cập đến nó, nên Du Hằng cho rằng Signor đang nói về việc đi vào giấc mơ lần đầu tiên.
Lúc đó nhìn thấy bảo bảo đeo đồ chơi, anh bị tức giận bao phủ, căn bản không nghĩ đến những thứ lộn xộn đó, nhưng bây giờ nhớ lại, anh...... Anh đúng là đã tuốt cho bảo bảo, bảo bảo còn bị tuốt đến bắn lên người anh.
Mặc dù nguyên nhân của sự cố đó là do bảo bảo mơ lung tung, nhưng anh tuốt cho bảo bảo cũng là thật sự.
Du Hằng khô khan nói: "Tôi, bây giờ tôi chịu trách nhiệm, được không?"
Signor bất ngờ ngẩng đầu lên, lo lắng và mong đợi cùng hiện lên mặt hắn: "Chịu, chịu trách nhiệm? Nguyện ý, Du tiên sinh anh-"
"Đúng vậy, tôi nguyện ý chịu trách nhiệm," Du Hằng nói, cảm thấy lời này không tốt lắm, liền sửa lại, "Tôi nguyện ý thừa nhận tôi thích em."
Sẵn sàng đối mặt với nổi khổ luân thường đạo lý, làm bạn với em suốt quãng đời còn lại.
Signor nhận được đáp án như mong ước, niềm vui dâng trào từ đáy lòng, trái tim đập như sấm, hắn muốn nói, muốn cười, nhưng cổ họng như bị mắc kẹt, khóe môi cứng đờ, một âm tiết cũng không phát ra được, chút độ cung nhỏ nhất cũng không có nốt.
Nhưng trong đôi mắt màu xanh xám của hắn lại lấp lánh ánh sáng.
Du Hằng không nhịn được véo cằm hắn, nghiêng người hôn lên ánh mắt hắn.
"Nếu tôi có nửa câu nói dối, tôi sẽ rơi vào dòng sông dài của thời gian và không gian, chịu sự cô độc đời đời kiếp kiếp." Du Hằng biết Signor đang kích động, cũng biết trong sự kích động còn có chút không chắc chắn và bất an, "Tôi không lừa em, bảo bảo, đừng bất an, được không?"
Đáp lại anh chính là cái ôm mạnh mẽ của Signor.
Để làm Signor an tâm, Du Hằng không từ chối chút nào, bàn tay anh đặt trên sống lưng Signor khẽ vuốt ve.
Nhưng Du Hằng không ngờ mình chỉ phóng túng một chút, bảo bảo liền duy trì tư thế ôm này suốt 20 phút.
"...... Bảo bảo?" Du Hằng cân nhắc một lát, nhẹ nhàng đề nghị: "Em để tôi mặc quần áo trước, sau đó em lại ôm, được không?"
Để anh mặc quần áo xong, đừng nói đến ôm, hôn cũng không có vấn đề gì.
Trần truồng như vậy, thực sự không đẹp.
Lời này đã nhắc nhở Signor, làm hắn nhớ ra Du Hằng vừa ra khỏi khoang trị liệu, còn chưa mặc quần áo.
Hắn ngẩng đầu lên khỏi cổ Du Hằng, đôi mắt xanh xám nhìn thẳng vào Du Hằng, Du Hằng bị nhìn đến mức da đầu tê dại, không nhịn được nói: "Tôi mặc quần áo xong, lại ôm em."
"Không được."
Signor lắc đầu, buông Du Hằng ra, đồng thời dùng một tay cởi cúc cổ áo của mình, tay kia mở ra một màn hình ảo từ khoảng không, nhấp vào vài lần, khoang trị liệu hạ xuống, một chiếc giường mềm mại nổi lên, sau đó dùng cả tay chân, ép Du Hằng xuống giường.
"Anh không mặc," Signor tách chân ra ngồi trên eo bụng của Du Hằng, một tay ấn vai Du Hằng ngăn anh đứng dậy, một tay cởi quần áo của mình, vì một tay không tiện, hắn hơi cúi đầu xuống, cắn cổ áo, lần này thuận lợi cởi xong quần áo bằng một tay, sau khi phần thân trên trần trụi, hắn cúi người gần sát Du Hằng, nói: "Em cũng không mặc."
Du Hằng không phải là kẻ ngốc, tự nhiên hiểu rõ ý nghĩa hành vi của Signor.
Anh nhìn động tác lưu loát, muốn làm chuyện dâm dục nhất của Signor, đừng nói trong lòng, cơ thể cũng trở nên phấn khích.
Đặc biệt là khi nhìn thấy tai, mặt và cổ của Signor được nhuộm một lớp màu hồng, đã xấu hổ gần chết, mà vẫn muốn thân mật với anh, anh cực kỳ vui vẻ.
"Bảo bảo, em, em chắc chứ?" Du Hằng nhìn Signor cởi quần, vội vàng ấn tay hắn xuống hỏi: "Em xác định muốn ở chỗ này, ngay lúc này?"
Đối với một trùng cái như Signor, chỉ có quan hệ thể xác, mới khiến hắn yên tâm.
"Em muốn," Signor đè nén xấu hổ, nói ra lời phóng đãng, "Du tiên sinh, em muốn anh tiến vào, lấp đầy em."
Du Hằng giơ tay vuốt ve cằm của Signor, đè nén xung động sinh lý, khàn giọng hỏi: "Em không hối hận?"
Signor nhíu mày, sao hắn có thể hối hận? Chỉ có trùng đực mới hối hận.
Hắn sợ Du Hằng chỉ ngoài miệng nói chấp nhận hắn, nhưng trên thực tế, trong lòng vẫn còn bâng khuâng quan hệ cha con gì đó, cái gọi là muộn sinh tắc biến, Signor sợ có biến cố, vì vậy hắn hạ quyết tâm, cố ý khiêu khích: "Du tiên sinh, có phải vì anh vừa tỉnh dậy từ khoang trị liệu nên không được, đúng không?"
Du Hằng: "???"
Không được?
Bảo bảo hư, em học được những lời khiêu khích này từ đâu?!
Du Hằng hung hăng xoay người, đè lên người bảo bảo dâm đãng, đem hai tay của hắn ấn qua đỉnh đầu, nheo mắt hỏi: "Em nói ai không được?"
Signor cong chân, dùng đầu gối cọ cọ Du Hằng, ý ám chỉ rất rõ ràng.
"Bảo bảo, em có kêu dừng lại cũng vô dụng!"
......
(Hẹn gặp lại vào ngày thiếu nhi)
......
Signor không kêu dừng, nhưng Giản và trùng liên quan ngồi trước cửa phòng trị liệu giục bọn họ dừng lại.
Bốn cảnh xảy ra chuyện.
Du Hằng mặc quần áo của Signor đi ra, nhăn mày hỏi: "Anh nói bốn cảnh xuất hiện quả cầu thời không quy mô lớn?"
Trên tinh hạm đều là những tinh tặc cái gì cũng không biết, khi nghe thấy câu hỏi của Du Hằng, tất cả đều cúi đầu xuống, làm bộ như vừa rồi ở trước cửa lớn tiếng ồn ào không phải bọn họ.
Giản trợn tròn mắt, phớt lờ bọn họ, nói với Du Hằng: "Chúng tôi vừa cướp một phi thuyền, phi thuyền này là của đám ô hợp ở giữa Tây Cảnh và Nam Cảnh, bọn họ nói hai mươi bốn tinh cầu ở Nam Cảnh và Tây Cảnh đều xuất hiện 'quả cầu thời không màu đen', nghe mô tả của bọn họ, rất giống với quả cầu màu đen lúc điện hạ ngài đột nhiên xuất hiện ở Nam Cảnh, nghe nói rất nhiều dị thứ từ trong đó chui ra, tất cả đều là 'S-001' kỳ ấu niên, hai cảnh rơi vào hỗn loạn."
Du Hằng nhíu mày, tại sao S-001 lại đột nhiên xuất hiện quy mô lớn?
Di cư? Tại sao ngay lúc tinh thần lực của anh bạo tẩu lại xảy ra chuyện này, điều này khiến anh nhịn không được tự hỏi liệu tai họa này có phải do anh gây ra hay không.
"Lúc trước anh nói bốn cảnh? Còn hai cảnh kia thì sao? Cũng gặp tình huống này?" Trong lòng Du Hằng mang theo chút hy vọng, nghĩ nếu tai họa này thật sự là do anh gây ra, hy vọng hai cảnh còn lại không gặp chuyện, như vậy sẽ giảm bớt chút tội lỗi.
Nhưng thật không may, Giản nói, "Chúng tôi đã bắt giữ vài nhà nghiên cứu, bọn họ lén kết nối mạng, nhận được tín hiệu từ Thủ Đô Tinh. Thủ Đô Tinh nói hy vọng bốn cảnh vì dân thường trên Trùng Tinh giữ vững phòng tuyến, đảm nhận trách nhiệm mà bốn cảnh phải gánh vác."
Lời này có nghĩa là hai cảnh còn lại cũng rơi vào tình cảnh khó khăn tương tự.
Trái tim Du Hằng hơi chùng xuống, nhưng anh nhanh chóng gạt bỏ những cảm giác tội lỗi đó, hỏi: "Bây giờ chúng ta đang ở đâu? Cách cảnh nào gần nhất?"
Giản nói, "Nam Cảnh và Tây Cảnh có cùng khoảng cách, hiện tại chúng ta gần Thủ Đô Tinh nhất."
Sau khi rời khỏi tinh cầu thực nghiệm, mệnh lệnh mà Signor đưa ra là đi đến Thủ Đô Tinh, Giản không biết vì nguyên nhân gì, dù sao, mệnh lệnh gã nhận được là đi đến Thủ Đô Tinh ở khoảng giữa của Tây Cảnh và Nam Cảnh.
Du Hằng dừng một chút rồi nói: "Vậy thì đi Nam Cảnh, đồng thời liên lạc với Khang Tùng, bảo Khang Tùng kêu Berne dẫn dắt lực lượng quân sự của căn cứ thứ nhất hỗ trợ Tây Cảnh."
Giản sững sờ: "Vậy chúng ta...... Đi Nam Cảnh hỗ trợ? Điện hạ, bây giờ chúng ta sẽ đi Nam Cảnh, sẽ mất khoảng sáu ngày, chờ lúc chúng ta đến, Nam Cảnh đã sớm bị dị thú S-001 gặm đến không còn gì."
Thời gian quá gấp, bọn họ đuổi đến không kịp.
Du Hằng duỗi tay phải ra, nhìn chằm chằm vài giây, nói: "Không, sẽ không mất sáu ngày."
Lần trước cách chế tạo ra quả cầu thời không màu đen, anh vẫn nhớ rất rõ.
Từ Thánh Địa ở căn cứ thứ nhất của Tây Cảnh đến tinh cầu thực nghiệm ở Nam Cảnh, khoảng cách xa như vậy anh vẫn có thể đến trong 10 giây.
Lại tạo ra quả cầu thời không màu đen một lần nữa, nói không chừng...... Du Hằng không tiếp tục suy nghĩ mà đi vào phòng trị liệu.
Giản có chút bối rối: "Điện hạ? Sao ngài không nói tiếp?"
Còn chưa nói xong mà? Sao lại trầm mê với sắc đẹp rồi? Du Hằng vội như vậy sao?
Du Hằng bị dán mác là trầm mê sắc đẹp, bước vào phòng trị liệu, thấy Signor đã tỉnh lại, đang mặc quần áo, có chút do dự nói: "Bảo bảo......"
Lúc Signor nhìn thấy Du Hằng, pheromone theo bản năng tràn ra, hắn có chút xấu hổ đỏ mặt.
Sau khi hít một hơi thật sâu, hắn đè nén sự xấu hổ của mình, cởi nút mời vừa cài xong, nói, "Em, em còn có thể."
Du Hằng: "......"
Đều sưng lên rồi, còn có thể cái gì? Bảo bảo thật sự là càng ngày càng biết trợn mắt nói dối.
Du Hằng đi tới, véo mông hắn, ở lúc hắn khẽ rên lên, hỏi: "Còn có thể?"
Signor mềm nhũn trong lòng ngực của Du Hằng, còn tìm đường chết cắn nhẹ yết hầu Du Hằng, dùng giọng điệu chắc chắn và lời nói câu dẫn nhất, nói: "Chân có thể, miệng có thể, ngực có thể, cánh cũng có thể, mỗi một chỗ của em, đều có thể."
Du Hằng: "......"
Này có phải bảo bảo vì bị anh nhìn thấy đeo sex toy mà không xấu hổ đến không chịu được không?
Từ chỗ nào học được loại lời nói...... Câu trùng như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip