Chương 6

Signor lấy quần áo đến phòng bên cạnh tắm rửa.

Trong phòng tắm, Trung tướng Doãn với tư cách là một trùng cái già độc thân, lấy ra một hộp kho báu chưa mở dưới gầm giường, khi Signor đi ra với một thân hơi nước, ông ta trịnh trọng đưa chiếc hộp cho Signor.

"Signor, cái này là thứ tôi đã chuẩn bị từ khi còn trẻ, nhưng không ngờ đến bây giờ tôi vẫn còn độc thân," Trung tướng Doãn có chút bất đắc dĩ, "Hiện tại tôi đã ba trăm hai mươi sáu tuổi, càng không thể tìm được hùng chủ, cũng không thể tiến lên cao hơn nữa, coi như tôi tặng cái này cho cậu làm quà cưới vậy...... Tôi nghe nói hùng chủ của cậu là trùng đực cấp E, mặc dù không có cách nào làm cho trùng cái động tình, nhưng ở đây tôi có pheromone của trùng đực cao cấp vẫn chưa mở, bên trong còn có mấy món đồ chơi có thể sử dụng, làm vài lần chắc chắn có thể khiến cậu hoài thai trùng con."

Vốn dĩ mặt của Signor đã bị hơi nước làm ửng đỏ, lúc này sắp có thể nhỏ máu.

Hắn muốn từ chối, nhưng Trung tướng Doãn cứ kiên trì cho.

Trong tuyệt vọng, Signor ôm thùng giấy trở lại chỗ của mình, trước khi bước vào, hắn đang nghĩ xem mình nên trả lời như thế nào nếu Du Hằng hỏi về hộp giấy này, sau khi bước vào cửa, sự ngại ngùng trên mặt của Signor đã biến mất sạch sẽ.

Du Hằng đã vào Tinh Võng.

Nhìn sang bên phải giường, Du Hằng đang đội mũ giáp kết nối Tinh Võng, đặc biệt cẩn thận chỉ chiếm một phần ba giường, tư thế ngủ vô cùng quy củ, như vô hình có Sở hà Hán giới(*).

(*) Sở hà Hán giới: con sông định ra biên giới giữa nước Sở và nước Hán.

Signor đứng ở cuối giường, im lặng một lúc lâu, cuối cùng đẩy chiếc hộp xuống gầm giường, cảnh báo bản thân không được nghĩ về nó nữa.

Cảnh báo là cảnh báo, nhưng khi hắn nằm trên giường, Signor không thể không thận trọng di chuyển về phía Du Hằng.

Mãi cho đến khi chỉ còn cách Du Hằng hai nắm đấm, hắn mới dừng lại, vì có mũ giáp kết nối Tinh Võng nên Signor chỉ nhìn thấy chiếc cổ trắng nõn và mảnh khảnh của Du Hằng.

Muốn câu lấy cổ anh. Signor thầm nghĩ, nhưng chỉ dám nghĩ.

Bây giờ hắn đã là một trùng cái cao lớn, thậm chí còn lớn hơn cả đội trưởng Du hiện tại, hắn không thể câu lấy cổ đội trưởng Du như hồi còn là trùng con được.

Signor có chút tiếc nuối, nhưng chờ lúc tiến đến gần Du Hằng, chút tiếc nuối đã biến mất, hắn hài lòng nhắm mắt lại.

Du Hằng không biết gì về những chuyện này.

Giờ phút này, anh đang dùng một quyển sách vỗ nhẹ vào đầu cậu nhóc, nói: "Đừng che miệng, nhóc đã nói ra rồi."

Cậu nhóc trừng mắt giận dữ nhìn Du Hằng, hạ thấp giọng cảnh cáo Du Hằng: "Tôi nói cho anh biết, hiện tại, lập tức cho tôi biệt danh này của anh, tôi sẽ cho anh...... năm ngàn tinh tệ!"

Du Hằng nhíu mày, năm ngàn tinh tệ?

Sách trong thư viện vô hạn đúng là miễn phí cho trùng đực, nhưng chỉ được xem trực tuyến, nếu muốn xem ngoại tuyến, thì cần phải mua.

Du Hằng lật xem rất nhiều sách, mỗi lần mở ra đều có giá mua đọc ngoại tuyến.

Năm ngàn tinh tệ...... Cuốn "Pháp luật tinh tế Trùng Tinh năm 2037 bản chỉnh sử" trong tay anh hiện là 4.999 tinh tệ.

Tuy nhiên, đây hẳn là khoảng tiền nhiều nhất mà cậu bé có thể lấy ra được.

Du Hằng xoa xoa đầu cậu bé, ném mồi ra: "Tôi có thể cho nhóc một biệt danh tương tự, không cần tinh tệ, nhưng nhóc phải cùng tôi tâm sự."

Bị dụ bởi biệt danh tương tự, cậu nhóc đi theo Du Hằng đến chỗ hẻo lánh của thư viện vô hạn.

Dưới giá sách khổng lồ, Du Hằng khoanh chân ngồi xuống, để cậu nhóc ngồi đối diện với mình, sau đó hỏi thẳng vào vấn đề: "Biệt danh của Signor có phải là YH không?"

Phỏng chừng cậu nhóc không biết phát âm biệt danh này nên Du Hằng trực tiếp viết ra cho cậu nhóc xem.

Trên màn hình ánh sáng xanh lam là chữ viết bằng tiếng Anh màu đen, cậu nhóc nhìn Du Hằng viết trôi chảy, hưng phấn nắm lấy cánh tay Du Hằng, kích động gật đầu nói: "Chính là nó, chính là nó! Tôi—tôi đã mất bảy ngày mới mô phỏng lại giống như vậy, không ngờ nó lại được viết như thế này!"

So với sự hưng phấn của cậu nhóc, Du Hằng có chút khó tả.

Anh không hiểu lắm, tại sao Signor lại đặt biệt danh cho mình là YH, đây có phải là vô tình không? Hay là cố ý?

Theo như cách nói của đứa nhỏ này, không thể là vô tình được.

Còn nếu là cố ý...... Rất có khả năng cũng giống như anh, là đồng hương.

Nhưng nếu là đồng hương, tại sao lại sử dụng hai từ đơn tiếng Anh là YH?

Du Hằng có chút đề phòng nghĩ, ngửa đầu nhìn lên mái vòm bầu trời đầy sao của thư viện vô hạn, bầu trời xanh xám và ánh sao vàng...... Nó giống như đôi mắt của Signor.

Hắn đột nhiên ngồi thẳng dậy, đôi mắt! Trước khi hắn cùng dị thú đồng quy vu tận, có nhặt được một đứa nhỏ không biết nói, cũng có đôi mắt màu xanh xám, ngắt ngứ theo đám không đàng hoàng trong đội kêu đội trưởng Du.

Nếu không phải vì dị thú thế tới rào rạt, Du Hằng không thể không tự bạo chết cùng với đám dị thú hung mãnh ở biên giới, thì khi trở về anh sẽ xin nhận nuôi nhóc con kia.

Hiện tại...... Con trai trở thành thư quân?

Các cảm quan ở Tinh Võng này quá chân thật, hiện tại da đầu Du Hằng tê dại một hồi.

"Anh trai nhỏ! Nếu anh còn có gì muốn hỏi, thì mau hỏi đi, sau đó viết cho tôi một biệt danh gần giống vậy!" Cậu nhóc hưng phấn cắt ngang sự liên tưởng vô cùng kích thích của Du Hằng, "Tôi! Biết gì sẽ nói hết không giấu giếm nữa lời! Miễn là anh đặt cho tôi một biệt danh giống như vậy, về sau khi nào cần thì cứ đến tìm tôi hỗ trợ! Chuyện lớn cỡ nào cũng không thành vấn đề!"

Du Hằng chướng mắt lời hứa của cậu nhóc, anh hỏi lại: "Signor có nói gì về biệt danh YH này không? Không ai tò mò về thứ này có nghĩa là gì à?"

Cậu nhóc khinh thường nhìn Du Hằng, có chút tự hào nói: "Tướng quân Signor chưa bao giờ nghiện Tinh Võng, loại tài khoản riêng tư trên Tinh Võng này là thứ tôi vất vả lắm mới tìm ra, trùng bình thường còn không biết về nó, hơn nữa vì sao phải tò mò? Biệt danh của tướng quân Signor thật là đẹp, trùng nào mà biết thì chỉ tán thưởng thôi!"

Nói xong, cậu nhóc lại bắt đầu thúc giục: "Còn có chuyện gì muốn hỏi không, còn có chuyện gì không, nếu không có thì nhanh lấy cho tôi một biệt danh tương tự đi, tôi sắp phải offline rồi."

Du Hằng tâm trạng phức tạp, có lệ viết một biệt danh cho cậu nhóc.

"HP, rất hợp với cậu." Du Hằng nói xong thì rời đi, mặc kệ cậu nhóc sau khi nhận được biệt danh này có vui vẻ như thế nào.

Anh lại tìm một chỗ sạch sẽ, nhìn cuốn sách trong tay, im lặng vài phút, cuối cùng gác lại những suy nghĩ lộn xộn, mở sách ra, nghiêm túc đọc nó.

Cho dù đó là con trai hay là thư quân, trước tiên vẫn phải thích nghi với thế giới này đã.

Khi Du Hằng ra khỏi Tinh Võng thì trời vẫn chưa sáng, toàn thân rất ấm áp, chăn bông mềm mại...... Chờ chút! Anh cuốn hết chăn bông ôm vào trong ngực?!

Này quá không nên rồi, lỡ làm Signor bị lạnh thì sao.

Du Hằng vội vàng dùng tinh thần lực cởi mũ giáp kết nối Tinh Võng, nhưng khi mở mắt ra, anh sững sờ, anh không dành hết chăn bông, mà là Signor đè một nửa cơ thể lên người anh, tay hắn còn đặt lên vai anh.

Anh đang ôm bảo bảo lớn.

Mềm.

Được Signor dùng 100 triệu điểm đổi lấy từ Amera, Du Hằng có cảm giác tốt về Signor, bây giờ anh đoán Signor là bé con mà anh đã cứu, anh càng có tình cảm hơn một chút với Signor.

Cũng giống như bây giờ, nếu Signor chỉ là Signor, Du Hằng sẽ hơi xấu hổ, sau đó lặng lẽ đẩy Signor ra, sau đó ra ngoài chạy bộ tập thể dục buổi sáng, tránh những tình huống ái muội có thể xảy ra.

Còn bây giờ, đây là bảo bảo của anh! Chỉ là nó đột nhiên lớn hơn.

Ôm bảo bảo mềm mại, khuyết thiếu cảm giác an toàn ngủ, này thì có gì mà ái muội?

Du Hằng nhìn bảo bảo lớn đang ngủ ngon lành ở cổ mình, không khỏi sờ sờ mái tóc đen mềm mại của hắn.

Giống như khi còn nhỏ, thích ôm chặt anh khi ngủ.

*

Sáng sớm.

Khi mặt trời chiếu vào, ngay lúc Signor vừa động, Du Hằng đã tỉnh dậy, nhưng anh không mở mắt.

Bởi vì tinh thần lực hướng ra ngoài, anh có thể cảm nhận sâu sắc sự bối rối của Signor.

Du Hằng nghĩ, Signor xấu hổ, sợ hãi đứng dậy khỏi người anh, hiển nhiên là không muốn để anh phát hiện.

Bảo bảo không muốn anh biết, anh liền giả vờ không biết.

Mãi cho đến khi Signor bước ra khỏi phòng, Du Hằng mới mở mắt ra, duỗi đôi vai tê dại của mình.

Trong lúc đi vệ sinh, trong lòng anh phàn nàn cơ thể cặn bã, dự định rửa mặt xong sẽ ra ngoài tập thể dục rèn luyện thân thể.

Nhưng vừa mới rửa mặt xong, cửa đã bị mở ra, Du Hằng sững sờ, không phải đi làm sao?

Du Hằng thò đầu ra khỏi cửa phòng tắm, trên mặt có vết nước, thấy Signor xách túi lớn túi nhỏ đi vào, Du Hằng sững sờ, không buồn lau mặt, mà đi ra ngoài xách giúp.

Nhưng Signor không cho anh xách, nói, "Rất nặng."

Du Hằng: "...... Nặng?"

Anh liếc nhìn thứ trong tay Signor, vài bộ quần áo thì có thể nặng bao nhiêu?

Trong quá khứ, anh còn từng khiên xác chết trên chiến trường.

Nhưng bảo bảo muốn biểu hiện, Du Hằng cảm thấy mình là một bậc cha mẹ tiến bộ, nên khuyến khích!

Du Hằng tránh ra, đuổi theo Signor, vừa đi vừa hỏi: "Cậu không phải đi làm sao?"

Anh còn nhớ Signor là tướng quân trong quân đội, cấp bậc cao nên có đặc quyền?

Signor đặt tất cả quần áo đã đặt mua vào ngày hôm qua lên giường, không dám nhìn Du Hằng, cúi đầu khô khan nói: "Kết hôn được nghỉ phép mười ngày."

Du Hằng nghẹn họng, đây là chuyện duy nhất anh muốn đối mặt.

Anh cứng nhắc đổi chủ đề, ngồi xuống mép giường, lấy một bộ quần áo hưu nhàn, giống đồ trước khi xuyên anh hay mặc, hỏi: "Cái này cho tôi?"

Signor thấy Du Hằng nghe về việc nghỉ phép kết hôn không có vẻ gì là không vui, thì thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn mạnh dạn hơn một chút, ngước lên nhìn Du Hằng, đôi mắt xanh xám lóe lên, hắn gật đầu có chút mong đợi: "Du tiên sinh, anh có thích không?"

Du Hằng nhìn dáng vẻ cầu khen ngợi của bảo bảo lớn, anh tất nhiên sẽ không chút do dự nói: "Thích, rất đẹp, tôi mặc cho cậu xem?"

Vừa nói, anh vừa lấy ngẫu nhiên một bộ đi vào phòng tắm.

Du Hằng mặc áo vải bông dài tay màu xanh xám, quần dài đen, đi chân trần ra, kéo kéo áo trên người mình, cười nói: "Bảo bảo, cái này giống màu mắt của em nè!"

Vừa nói xong, Du Hằng đã hối hận.

Sao lại đem xưng hô trong lòng nói ra chứ?

Du Hằng bực bội vỗ vỗ đầu mình, ngẩng đầu đối mặt với hiện thực.

Trực tiếp giải thích rõ ràng với Signor, chọc thủng lớn giấy mỏng.

Lại nói xin lỗi, ngày hôm qua Signor chỉ nhìn khuôn mặt đầy sẹo và gớm ghiếc của anh đã có thể nhận ra anh, mà anh đến tận tối hôm qua, lúc ở trên Tinh Võng mới nhận ra, anh thực sự không xứng đáng là một người cha tốt biết yêu thương con cái.

Nhưng Du Hằng không ngờ lúc ngẩng đầu lên lại thấy khuôn mặt đỏ bừng của Signor.

Tác giả có lời muốn nói:

Du Hằng: Thật khó cho tôi, con trai đột nhiên lớn lên, còn trở thành vợ tôi :)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip