Chương 19 Gặm xong bỏ trốn
Đoạn Vân Thâm cứ ngỡ mình sắp chết đến nơi, nụ hôn của Cảnh Thước như muốn rút cạn hơi thở của cậu.
Đoạn Vân Thâm không thể ngờ mình lại được trải nghiệm câu nói đùa "chỉ cần tôi hít hết không khí của cậu, cậu sẽ nghẹt thở mà chết vì thiếu oxy".
Đây đâu phải là nụ hôn nối dài sự sống mà là "nụ hôn cướp đi sự sống"!
Đoạn Vân Thâm là trai tân hai kiếp – trước khi xuyên không ở thế kỷ 21, và sau khi xuyên không ở thế giới này đều là trai tân. Kinh nghiệm liên quan đến chuyện này còn thiếu thốn nên cậu nhanh chóng bị quá tải.
Khi ý thức trở lại, Đoạn Vân Thâm đã ngồi gọn trong lòng bạo quân – chân mềm nhũn vì thiếu oxy. Đoạn Vân Thâm hoảng hồn, vội vàng lăn lộn bò xuống khỏi đùi Cảnh Thước. Người này vốn dĩ bị tật ở chân, chân đã yếu ớt rồi, nếu mình mà ngồi gãy đùi hắn thì không biết phải làm sao.
Cảnh Thước thấy Đoạn Vân Thâm sợ hãi và luống cuống như vậy lại càng tin rằng người này quan tâm mình, lo lắng cho đôi chân tàn tật của hắn.
Đoạn Vân Thâm nghĩ thầm, nếu mà ngồi gãy chân bạo quân thì hắn ta chắc chắn sẽ sai người lôi mình ra ngoài chôn sống mất! Hoảng loạn vội vàng dùng tay sờ sờ, bóp bóp, xác nhận xương đùi của bạo quân không sao, sau đó mới đưa mu bàn tay lên lau lau đôi môi ướt át vì nụ hôn quá nồng nhiệt. Cả người cậu như con mèo gặp phải chuột, tay chân không biết đặt vào đâu.
Cậu thậm chí còn không biết mình đã ra khỏi cung điện của Cảnh Thước bằng cách nào. Lúc nhảy ra khỏi cửa sổ còn làm rơi hộp thức ăn, loảng xoảng, chắc là đồ sứ bên trong đã vỡ nát hết rồi. Đoạn Vân Thâm cũng chẳng kịp kiểm tra, ôm hộp thức ăn ba chân bốn cẳng chạy. Tiếng động lớn như vậy đương nhiên đã kinh động đến lính gác.
Có một lính gác vừa định xông tới bắt người thì đã bị một người khác kéo lại.
Lính gác A: ?
Lính gác B ra hiệu bằng mắt.
Lính gác A: "????"
Lính gác B: "..."
Lính gác B: "Tổng lĩnh Hạng đã dặn, nửa đêm canh ba mà có 'mèo nhỏ' ra vào điện của Bệ hạ thì không được ngăn cản."
Lính gác A: "?? Tổng lĩnh Hạng nói là 'mèo', nhưng vừa nãy là một người to tướng chạy ra mà."
Lính gác B: "..."
Đúng là đồ ngốc!
Chuyện này nói là lệnh truyền miệng từ Tổng lĩnh Hạng, nhưng xét cho cùng vẫn là khẩu dụ của Cảnh Thước. Nếu Đoạn Vân Thâm mà đêm nào cũng phải đến một chuyến, e là sớm muộn gì cũng bị tóm. Cậu ngốc nghếch thế này, thực sự không giống kiểu sẽ may mắn mãi được.
Cảnh Thước ngồi trong điện, lật giở những nước cờ trong tay, vẻ ngoài có vẻ nhàn nhã và chuyên chú, nhưng chỉ có hắn mới biết trong lòng đang có một niềm vui sướng không tên, thứ cảm xúc ấy đang làm bừng tỉnh trái tim khô héo của hắn.
Từng trang cờ được lật qua. Đối với Cảnh Thước mà nói, thiên hạ là một bàn cờ tất cả mọi người là quân cờ trên bàn bao gồm cả chính hắn. Chỉ là hắn muốn bàn cờ này đi đến thảm khốc, chứ không phải thắng lợi. Hắn muốn mỗi người đều không có kết cục tốt đẹp, cuối cùng người thua trắng tay, còn người thắng thì thảm bại như chết không bằng sống.
Nhưng lúc này, hắn đã kéo Đoạn Vân Thâm về bên mình. Thậm chí hắn còn chưa nghĩ kỹ quân cờ này có thể mang lại lợi ích gì. Cảnh Thước thản nhiên lật thêm một trang nữa, khóe môi bất giác cong lên nụ cười.
Cảnh Thước đã quên rằng, chơi cờ mà đi sai một nước là cả bàn cờ sẽ tan tác. Hắn đã đặt một biến số lớn như vậy bên cạnh mình, làm sao có thể đảm bảo tương lai sẽ phát triển đúng như những gì hắn đã sắp đặt?
Đoạn Vân Thâm là một biến số, và cũng là phúc âm của thiên hạ này. Cậu đã cứu Cảnh Thước, và cũng cứu cả thiên hạ.
Đoạn Vân Thâm bị Cảnh Thước cưỡng hôn, chịu kích thích không nhỏ ngay đêm đó đã gặp ác mộng, mơ thấy những điều lung tung rối loạn. Cậu mơ thấy bạo quân kia cầm kiếm đặt lên cổ mình, buộc Đoạn Vân Thâm phải ngủ với hắn, nếu không sẽ bị chém chết – đúng vậy, là buộc Đoạn Vân Thâm ngủ hắn, chứ không phải để Đoạn Vân Thâm cho hắn ngủ.
Đoạn Vân Thâm tỉnh giấc vì sợ hãi, nằm trên giường trừng mắt ngây người hai giây, sau đó trong đầu cậu vang lên giọng nói của hệ thống. Hệ thống dường như cũng thấy cảnh trong mơ của Đoạn Vân Thâm, lúc này đang tức muốn hộc máu mà spam trong đầu Đoạn Vân Thâm, mắng cậu không biết xấu hổ. Từ ngữ chửi bới của nó có thể nói là đỉnh của chóp, tuyệt đối không làm phụ lòng "độc duy" của hệ thống.
Đoạn Vân Thâm nghe mà đau cả đầu, tối đầu tiên thì gặp ác mộng, ngay sau đó lại bị hệ thống chửi mắng như bố mẹ mắng con ai mà chịu nổi! Thế là cậu quyết định chặn luôn hệ thống một chiều.
Đoạn Vân Thâm giờ rơi vào một câu hỏi triết học: Trang Chu mơ thấy bướm, rốt cuộc là vì con bướm muốn "lên" Trang Chu, hay vì Trang Chu muốn "lên" con bướm?
Sáng hôm sau, tiểu thái giám cùng vài cung nữ nhỏ đến hầu hạ Đoạn Vân Thâm thức dậy, thì thấy cậu với đôi mắt gấu trúc, người cứ như cái xác không hồn. Tối đó, Đoạn Vân Thâm không hề muốn đến tìm "mỹ nhân bạo quân".
Trước đây đa phần đều là cậu hôn bạo quân, nên mọi chuyện đều rất thân thiết hòa nhã, môi chạm môi là được. Vì thế, cậu chấp nhận chuyện hôn để tục mệnh khá tốt. Nhưng bây giờ bạo quân hôn cậu, hôn đến độ cuồng bạo làm cậu có chút hoang mang, loạn nhịp.
Tuy nhiên, tục mệnh vẫn phải tục, Đoạn Vân Thâm lề mề mãi, cuối cùng vẫn lẻn vào cung điện của Cảnh Thước trước giờ Tý. Bởi vì ám ảnh tâm lý ngày hôm qua quá lớn, nên lần này cậu hạ quyết tâm, lẻn vào cắn một miếng rồi chạy ngay.
Đúng kiểu: Cắn một miếng rồi chạy!
Vừa vào cửa sổ, Đoạn Vân Thâm đã cúi đầu thỉnh an trước, thỉnh an xong lại thỉnh tội. Cảnh Thước còn chưa hiểu người này thỉnh tội gì, thì Đoạn Vân Thâm "xoạt" một cái đã lao tới, cắn một miếng lên môi Cảnh Thước. Cắn xong, một bên nói "Thần thiếp cáo lui", một bên ba chân bốn cẳng chuồn thẳng.
Nhanh gọn lẹ!
Cảnh Thước: "..."
Đoạn Vân Thâm vừa chuồn đi, phía bên kia, trên mái nhà, hai người đã nhảy xuống – Quạ Đen ôm Hạ Giác, nhẹ nhàng tiếp đất. Hạ Giác mỉm cười, xem trò vui đến mức thích thú.
Cảnh Thước: "..."
Cảnh Thước quay đầu lại, phát hiện trên bàn mình có một gói giấy dầu do Đoạn Vân Thâm ném lại. Trong gói là bánh ngọt, mỗi cái đều mất một miếng hình trăng khuyết, tất cả đều bị cắn một miếng.
...Kiểu thử độc gì kỳ cục vậy?
Hạ Giác thậm chí còn hiếm khi cảm thấy người này thú vị. Y cười nói: "Người thú vị như vậy thì phải giấu kỹ vào, hoàng thúc của ngươi hôm nay đã về kinh rồi. Các ngươi đối đầu nhau không ít thời gian, e là hắn cũng đã nghe nói về 'sủng phi' này, chắc đang rất hứng thú đấy."
Cảnh Thước dùng tay nhón một miếng bánh, nhưng không nói gì.
Hạ Giác lại nói chuyện phiếm: "Nhân tiện, ta nghe nói Gia Vương hôm nay vào cung gặp Hứa Thái Hoàng Thái Phi, nữ nhân đó đã tố cáo ngươi một trận dữ dội đấy."
Trước đây, Hứa Thái Hoàng Thái Phi gây sự với Đoạn Vân Thâm, Cảnh Thước đã bảo vệ Đoạn Vân Thâm, còn sai người dạy cho Hứa Thái Hoàng Thái Phi một bài học.
Cảnh Thước nghe đến đó dừng lại: "Hắn hôm nay vào cung à?"
Hạ Giác: "Phải, giờ Dậu (khoảng 5-7 giờ tối) vào cung. Hắn về kinh bận rộn công việc, vậy mà vẫn có thể dành thời gian gặp Hứa Thái Hoàng Thái Phi, xem ra vì muốn lấy lòng hiếu thảo cũng đã dốc hết sức rồi."
Cảnh Thước: "Khi nào ra cung?"
Hạ Giác: "..."
Hạ Giác: "Chưa từng nghe nói, có khả năng là... chưa ra cung."
Hứa Thái Hoàng Thái Phi coi Cảnh Dật là chỗ dựa lớn nhất, đương nhiên tìm mọi cách để gần gũi và lấy lòng, dù có phải giả bộ thân thiện. Giờ Dậu Cảnh Dật mới vào cung, Hứa Thái Hoàng Thái Phi lại giữ hắn dùng bữa tối, lại còn lôi kéo nói chuyện gia đình. Lúc này tuy đêm đã khuya, nhưng Cảnh Dật chắc chắn vẫn chưa rời cung.
Ở một phía khác, Đoạn Vân Thâm sau khi cắn một miếng rồi chạy, trên đường trở về đã đụng phải một người mà cậu chưa từng thấy trong cung.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip