Chương 5 Y thích trẫm?
Editor: Litzzzzzzzi
🌼: truyện chỉ đăng ở WP Litzzzzzzzi
Cùng lúc Đoạn Vân Thâm cất tiếng cảnh báo, xe lăn của Cảnh Thước nghiêng 90 độ. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, hắn suýt soát né được đòn tấn công của thích khách. Lưỡi dao sắc bén gần như sượt qua chóp mũi Cảnh Thước rồi bổ thẳng vào tay vịn xe lăn.
Khung xe lăn của Cảnh Thước được làm từ huyền tâm mộc, cứng như sắt. Nhát chém đó bổ vào tay vịn, chỉ để lại một vết xước mờ nhạt. Một tiếng "choang" vang lên, lưỡi dao của thích khách lại nứt toác ra mấy lỗ.
Những mảnh vỡ bắn ra, cọ qua mặt Cảnh Thước, để lại một vệt m·áu. Sắc máu đỏ xẹt qua làn da trắng tuyết, đáy mắt Cảnh Thước lộ ra vẻ hung ác vì đau đớn.
Trong một góc khuất không ai nhìn thấy, ngón tay Cảnh Thước khẽ nhúc nhích, dường như muốn làm gì đó, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, các thị vệ bên ngoài đã bị kinh động, ùn ùn kéo vào hộ giá.
Đoạn Vân Thâm đứng một bên, cứ cảm thấy tên thích khách kia vừa chống đỡ với thị vệ, vừa liếc nhìn mình mấy lần, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình. Cũng phải, nếu không phải mình vừa lên tiếng cảnh báo, nói không chừng hắn ta đã thành công rồi.
Đoạn Vân Thâm lùi lại vài bước, quay mặt đi không nhìn tên thích khách đó – Chỉ cần ta không nhìn ngươi, ngươi có trừng ta cũng vô ích thôi.
Sau mấy hiệp giao đấu với vài thị vệ, tên thích khách có lẽ biết không thể chống cự được nữa, liền lật cửa sổ bỏ trốn.
Đoạn Vân Thâm nhìn mấy thị vệ đuổi theo, thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi yên tâm, hắn đột nhiên cảm thấy một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào mình, khiến sống lưng hắn toát mồ hôi lạnh. Cậu nhìn theo hướng ánh mắt đó, trực tiếp thấy Cảnh Thước đang nhìn mình như thể dò xét.
Đoạn Vân Thâm chớp mắt, nhìn Cảnh Thước hai giây, rồi đột nhiên nhận ra điều gì đó, làm ra vẻ biểu diễn cái gọi là chân tay mềm nhũn, sau đó tiện tay kéo một góc màn cửa gần đó bắt đầu lau nước mắt. "Oa oa..."
Cảnh Thước: ...
Đoạn Vân Thâm giả vờ ngồi đó khóc một lúc, như một tiểu phụ nhân bị dọa đến lúng túng, thỉnh thoảng lén lút ngẩng mắt lên nhìn trộm biểu cảm của Cảnh Thước.
Cảnh Thước có lẽ cả đời chưa từng gặp kẻ nào vô liêm sỉ và làm bộ làm tịch như vậy.
Đoạn Vân Thâm nghĩ nghĩ, liền "oa oa oa" khóc càng ra sức hơn.
"Thích khách từ dưới giường tẩm điện của ngươi nhảy ra, ái phi không có lời giải thích nào sao?" Cảnh Thước phớt lờ màn kịch của Đoạn Vân Thâm, ánh mắt dò xét, như muốn đào sâu bí mật trong đáy lòng hắn.
Đoạn Vân Thâm: "Trời đất chứng giám, ta Đoạn Vân Thâm nguyện ý thề rằng, nếu ta có liên quan gì đến tên thích khách đó, ta sẽ bị thiên lôi đánh ch·ết không toàn thây!"
Cảnh Thước gần như bị Đoạn Vân Thâm chọc cười. Hắn không biết người này rốt cuộc là thật ngây thơ hay đang giả ngu.
Cảnh Thước: "Ngươi có phải cảm thấy trẫm sẽ không làm gì ngươi không?"
??? Ngươi có phải đang hiểu lầm về bản thân không đó? Ngươi ngày hôm qua suýt chút nữa bóp ch·ết ta, còn muốn đánh ch·ết ta, tại sao ngươi lại nghĩ ta cho rằng ngươi sẽ không làm gì ta chứ?
Cảnh Thước: "Đến gần trẫm đây."
Đoạn Vân Thâm dùng đầu gối lùi lại hai bước. Đến gần thêm một chút nữa là ngươi có thể vươn tay ra bóp ch·ết ta rồi phải không?
Cảnh Thước: "Ái phi đây là muốn trẫm gọi người vào giúp đỡ, ái phi mới chịu đến gần sao?"
Đoạn Vân Thâm trong lòng lầm bầm hai câu, không tình nguyện dịch lên phía trước. Trong đầu cậu đã tự động lên kế hoạch, lát nữa nếu tên điên này muốn bóp ch·ết mình, thì mình nên chống cự thế nào cho "mượt" đây.
Khi đã dịch đến trước mặt Cảnh Thước, để nắm rõ "tình hình địch", Đoạn Vân Thâm quyết định lén lút nhìn sắc mặt Cảnh Thước một cái. Ai ngờ vừa liếc trộm, cậu liền ngây người.
Mặt Cảnh Thước vẫn còn đang chảy máu.
Một khuôn mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành như vậy, nếu từ nay trên mặt lưu lại vết sẹo thì làm sao đây? Tuy Đoạn Vân Thâm không phải một kẻ "mê trai" theo nghĩa truyền thống, nhưng người nào mà chẳng thích cái đẹp chứ.
Vệt máu đỏ tươi xẹt ngang gò má Cảnh Thước, kéo dài xuống tận đuôi mắt tạo thành một vệt máu đỏ thẫm.
Vẻ đẹp tổn thương vì chiến đấu thật là một khuôn mặt mỹ nhân tuyệt đẹp!
Hai người mắt đối mắt, Cảnh Thước đương nhiên nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Đoạn Vân Thâm.
Chỉ là Cảnh Thước không biết rằng, ánh mắt dịu dàng và thương tiếc của Đoạn Vân Thâm đều dành cho khuôn mặt ấy, chứ không phải cho chính con người hắn.
Ai mà thèm thương tiếc tên bạo quân chứ?!
Hắn ta còn là tên bạo quân hôm qua suýt bóp ch·ết mình nữa!
Cảnh Thước cân nhắc sự dịu dàng và đau lòng chân thật trong ánh mắt Đoạn Vân Thâm, nhưng dù có dò xét thế nào, hắn cũng không tìm ra được nửa điểm giả dối.
Ngược lại, Đoạn Vân Thâm là người phản ứng trước, cậu chợt nhận ra mình đã bị sắc đẹp mê hoặc, vì thế là người đầu tiên quay đi.
Đoạn Vân Thâm ho khan một tiếng, lớn tiếng gọi ra ngoài cửa: "Thái y đâu? Sao không ai truyền thái y? Bệ hạ b·ị th·ương rồi!"
Bên ngoài phòng có thị vệ đang chờ sẵn, lúc này nghe thấy động tĩnh của Đoạn Vân Thâm, cung kính đáp: "Bẩm nương nương, thái y đã trên đường đến rồi ạ."
Cảnh Thước không lộ vẻ gì, quan sát từng cử chỉ của Đoạn Vân Thâm. Vừa nãy Đoạn Vân Thâm còn tỏ ra quan tâm, thương xót, giờ thì thần thái lại có vẻ lúng túng bất an, như thể bị nhìn thấu.
Hoàng tử của tiểu quốc biên thùy này thích mình ư?
Nói đến, đêm tân hôn đầu tiên của họ cũng vậy, rõ ràng cả hai đã nằm xuống, mà người này lại lợi dụng lúc mình ngủ cố ý lén đến hôn hắn.
Cảnh Thước cảm thấy khó hiểu.
Sự thiện ý không rõ nguyên do mà hắn nhận được từ người khác từ trước đến nay đều tự mang theo địch ý, bởi vì đằng sau những thiện ý đó thường là cạm bẫy.
Chỉ là...
Thật sự muốn tin rằng đằng sau thiện ý của một người trông có vẻ vô dũng vô mưu như vậy lại có cạm bẫy sao?
Hiện tại, toàn thân Đoạn Vân Thâm như bị lông chim cào vào da, chỗ nào cũng không thoải mái.
Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì?!
Đoạn Vân Thâm có thể cảm nhận được ánh mắt của Cảnh Thước, nhưng căn bản không có dũng khí nhìn chằm chằm lại, chỉ cảm thấy trên người mình như mọc đầy bọ ch·ó.
Cậu càng không thoải mái, Cảnh Thước lại càng cảm thấy cậu chột dạ, như thể đang lúng túng và ngượng ngùng.
Cảnh Thước liên tục nhìn chằm chằm, Đoạn Vân Thâm liên tục xấu hổ.
Đoạn Vân Thâm cuối cùng không chịu nổi, ấp ủ một tiếng, rồi bổ nhào vào đùi Cảnh Thước: "Oa oa oa, bệ hạ, thần thiếp vừa nãy thật sự sợ quá..."
Cảnh Thước: ...
Cảnh Thước: "Trẫm đã biết rồi."
Câm miệng đi.
Cũng may lúc này, bên ngoài điện truyền đến tiếng thái y đã đến.
Đoạn Vân Thâm bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Thái y tiến vào điện hành lễ, rồi tiến lên chẩn trị cho Cảnh Thước, đầu tiên là xem vết thương trên mặt, rồi hỏi những chỗ đau khác.
Đúng lúc thái y đang chẩn trị, tên bạo quân bất ngờ liếc thấy đĩa bánh ngọt nằm rải rác trên đất.
Cảnh Thước: "Ái phi thích ăn phật thủ tô à?"
Nếu hệ thống của Đoạn Vân Thâm đáng tin cậy một chút, giờ này lẽ ra phải online nhắc nhở cậu đây là một câu hỏi "chết người".
Nhưng hiển nhiên, hệ thống của Đoạn Vân Thâm không hề đáng tin cậy.
Thế là Đoạn Vân Thâm mất ba giây để suy nghĩ xem đề tài sao lại chuyển sang món phật thủ tô, sau đó lại mất một giây để xác nhận mình có thích ăn phật thủ tô không.
Và câu trả lời là — thích ăn!
Sau đó cậu lớn mật trả lời câu hỏi "chết người" đó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip