Chương 4: Ngày may mắn

Editor: Kẹo Mặn Chát

Mặc dù tối đó, Dorian đã đồng ý cho Silver gọi điện cho mình, nhưng Silver đã không làm vậy.

Dorian sẽ nhận được tin nhắn từ Silver hai ngày một lần, tin nhắn đầu tiên thường là một bức ảnh tự sướng của hắn. Silver không bao giờ chụp toàn bộ khuôn mặt mình. Hắn rất giỏi trong việc tìm góc chụp, chỉ để lộ đôi mắt, nửa góc cằm hoặc một lọn tóc bạc gì đó mà thôi, đồng thời cũng nói cho Dorian biết mình đang ở đâu —— Đôi lúc là một nhà hàng, đôi lúc là một cửa hàng, và có khi là khung cảnh ngoài trời.

Tiếp đó, hắn sẽ nói với Dorian rằng nếu lần sau bọn họ cùng nhau đến đây, hắn sẽ đưa Dorian đi ăn bánh táo ở nơi này, mua cho anh bộ quần áo kia, hoặc cùng nhau nằm trên bờ biển đếm sao.

Nếu lúc ấy Dorian đang bận rộn nhiều việc, anh sẽ nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện. Còn nếu đúng lúc anh rảnh rang, anh sẽ trò chuyện với Silver thêm vài câu, khi đó Silver sẽ hỏi:

【Anh rất nhớ em, ngày mai mình gặp nhau được không?】

Khi Dorian đưa ra câu trả lời từ chối thứ hai, hắn lập tức ngừng hỏi, chỉ gửi một biểu tượng cảm xúc buồn bã và đáp:【Vậy thì hãy nói cho anh biết khi nào em rảnh được chứ?】

Silver dường như rất ý thức được về tiết tấu và ranh giới trong việc hòa hợp với Dorian. Hắn sẽ không bao giờ "liên tục làm phiền", nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn ném một hoặc hai viên sỏi vào mặt hồ tĩnh lặng trong lòng Dorian, và sẽ dừng lại khi thấy những gợn sóng lăn tăn trên hồ.

Tuy nhiên, Dorian chẳng hề hay biết về điều đó. Anh chỉ cảm thấy Silver giữ vững khoảng cách xã giao như thế này thật khiến người ta vô cùng thoải mái, mối quan hệ của bọn họ có thể tiếp tục, nhưng chỉ đến vậy thôi. Trong khoảng thời gian này, anh đang bận rộn với bài tập nhóm và mấy chuyện không vui ở nhà. Khi nghĩ đến Silver, anh bỗng nhận ra cuộc trò chuyện cuối cùng của họ đã kết thúc từ bốn ngày trước, bằng câu nói của Silver:

【Dorian, anh lại bắt đầu nhớ em rồi :(】

Nhưng Dorian không trả lời. Có lẽ khi ấy anh đang bận nghe điện thoại hoặc làm việc gì đó khác, tóm lại là anh đã quên trả lời. Vì vậy khung trò chuyện của bọn họ bị dừng lại ở biểu tượng cảm xúc buồn bã đó.

Chút cảm giác áy náy giống như một sợi dây ngòi nổ dài mảnh, mảnh nhưng đủ để đốt cháy một bao thuốc nổ —— Một cơn thôi thúc mãnh liệt dâng lên trong lòng Dorian, anh muốn gọi điện cho Silver và nói với hắn rằng bọn họ có thể gặp nhau ngay bây giờ, nhưng...

Một giờ sau, Dorian ngồi trên một chiếc Lincoln, tài xế giống như một người máy AI nghiêm mặt nói với Dorian: "Cậu chủ, cậu đến trễ nửa tiếng rồi."

"Chỉ là một buổi dạ tiệc từ thiện mà thôi." Dorian không che giấu sự khinh miệt trong giọng nói, "Đến Magmendy còn chẳng yêu cầu tôi có mặt đúng giờ, vậy anh có tư cách mà quản giáo tôi?"

Người lái xe ngừng nói, chiếc ô tô chạy vững vàng tiến về phía trước.

Dạy dỗ một tay sai của Magmendy không làm Dorian cảm thấy vui vẻ. Giờ khắc này anh vẫn phải ngoan ngoãn ngồi trong chiếc "xe tù" này và mặc bộ "quần áo tù" tươm tất đẹp đẽ đi đến "pháp trường".

Dorian ghét nhất là phải đứng trước máy quay và bị người khác soi mói. Mặc dù anh đã cố hết sức tránh việc tìm kiếm tin tức về Magmendy, nhưng những mẩu tin như ruồi nhặng đó luôn tìm cách đột ngột xuất hiện trên trang di động của Dorian.

Anh biết đám người ấy đánh giá về mẹ anh và anh như thế nào —

Một con điếm vội vàng kết hôn với người anh trai giàu có của người yêu sau khi người yêu vừa mất, và một thằng con thấp kém được một con điếm sinh ra.

Dorian quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng làm trống rỗng đầu óc và tạm thời không nghĩ đến việc sắp tới mình sẽ giao thiệp với những hạng người gì. Anh nhớ đến Silver, nhớ đến những bức ảnh đó của hắn. Anh bắt đầu có chút tò mò, tò mò về thân phận của Silver, sở thích của Silver. Hắn học chuyên ngành gì nhỉ? Có phải hắn cũng sứt đầu mẻ trán, bận rộn với việc học cả ngày như Dorian sao?

Chẳng mấy chốc, những đám mây mưa tụ tập trên bầu trời cuối cùng cũng phát huy sức mạnh. Mưa trở nên nặng hạt hơn chỉ trong vài phút. Dorian do dự một lúc rồi quyết định gửi tin nhắn hỏi Silver lần gặp tới là khi nào.

Và chính vào lúc này, chiếc Lincoln dừng trước đèn đỏ, Dorian nhìn thấy một người đàn ông tóc bạc buộc đuôi ngựa trên đường. Hắn cầm một chiếc ô lớn màu đen, đeo ba lô và đang ngồi xổm bên vệ đường. Thế nhưng hắn chỉ chiếm một không gian nhỏ trong chiếc ô, trên mặt đất rộng rãi bên cạnh hắn có một con mèo màu cam đang vẫy đuôi. Mưa làm ướt gấu quần của người đàn ông nhưng mặt đất nơi mèo con nằm vẫn khô ráo.

Dorian sửng sốt, sau đó dứt khoát nói với tài xế: "Dừng lại!"

"Nhưng thưa cậu chủ..."

"Im miệng và làm theo những gì tôi nói." Anh hạ cửa sổ xuống và hô lớn với người đàn ông trên đường, "Silver, lên xe!"

Một lát sau, dòng xe cộ lưu thông lại bình thường, chiếc Lincoln phóng đi trong làn nước bắn, chỉ để lại một chiếc ô màu đen và con mèo dưới chiếc ô ở góc phố.

Dorian bế Silver lên xe như bế một con mèo hoang. Anh đưa cho Silver một chiếc khăn khô và bảo hắn lau phần đuôi tóc đang ẩm nước của mình: "Sao anh lại ở đây?"

Silver trông rất nhếch nhác, nhưng đôi mắt của hắn vẫn sáng ngời, hắn vui vẻ nhìn Dorian: "Anh đến đây chụp cảnh đường phố, em xem này!". Hắn cho Dorian xem chiếc máy ảnh trong ba lô của mình. Mặc dù bản thân hắn bị mưa ướt cả người nhưng chiếc máy ảnh lại được bảo vệ kỹ càng, có thể thấy người chủ rất coi trọng nó.

Dorian suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Anh sống ở đâu. Tôi đưa anh về."

Gò má Silver ửng đỏ, hắn ngượng ngùng nói ra một địa chỉ.

Dorian: "Nghe thấy chưa? Đến địa chỉ này đi."

Tài xế: "...Cậu chủ à, chúng ta đã trễ giờ lắm rồi."

Dorian hờ hững bật cười, "Chúng ta trễ bao lâu sẽ tùy thuộc vào anh đấy, Bliss. Đã đến lúc kiểm tra kỹ năng lái xe của anh rồi."

Người lái xe ngừng nói nhưng chiếc xe bắt đầu tăng tốc đều đặn. Dorian quay đầu lại thì thấy Silver vẫn đang nhìn mình. Cái nhìn của hắn có chút kỳ lạ, như thể nó đang chứa vô số xúc tu vặn vẹo mang theo niềm ái mộ cuồng nhiệt vậy. Nhưng khi Dorian nhìn kỹ, anh chỉ thấy được sự ngại ngùng và áy náy hiện trên khuôn mặt Silver, hắn nói: "Anh xin lỗi vì đã làm chậm trễ thời gian của em."

Dorian nhìn Silver thả buộc tóc đuôi ngựa xuống, không nhịn được vươn tay tới, cuốn lấy một lọn tóc quanh đầu ngón tay: "Đây là vinh hạnh của tôi mà."

Hơn mười phút sau, tài xế đỗ xe dưới một tòa nhà chung cư cũ hẻo lánh. Silver lưu luyến nói lời tạm biệt với Dorian, nhưng trước sự ngạc nhiên của hắn, Dorian bảo Silver ngồi yên chờ. Anh lấy ô trong xe ra, bước xuống xe và đi vòng sang phía bên kia, đích thân giúp Silver mở cửa và nói mình sẽ đưa hắn lên lầu.

Silver vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ, hắn cẩn thận cầm máy ảnh, cong lưng hết sức để có thể thu thân hình quá cao của mình dưới tán ô của Dorian. Hắn nói với Dorian đầy ngọt ngào: "Hôm nay đúng là ngày may mắn của anh. Chắc chắn Chúa đã nghe thấy được lời cầu nguyện của anh, vậy nên mới cho anh tình cờ gặp em ngày hôm nay."

"Cảm ơn tôi tốt hơn là cảm ơn Chúa đấy, chính tôi đã đón anh từ bên đường và đưa anh lên xe."

"Ồ đúng rồi! Chúa... Ý anh là, đương nhiên phải cảm ơn em trước rồi!" Silver nói năng lộn xộn.

Dorian buồn cười liếc nhìn hắn, có phần yêu thích sự vụng về của hắn.

Trong cơn mưa như trút nước, màn đêm lộng lẫy buông xuống, bọn họ dừng lại trên cầu thang chật hẹp của chung cư. Dorian đang định rời đi thì Silver nắm lấy cổ tay anh, nói: "Em có thể đi cùng anh lên lầu không? Hãy đến căn hộ của anh, chỉ một phút thôi, anh có một thứ muốn đưa cho em. "

Chiếc đèn trần cũ kỹ ở đầu cầu thang tỏa ra ánh cam nhàn nhạt. Mái tóc dài ẩm ướt của Silver được vén ra sau một bên tai, trong khi bên còn lại buông thõng xuống ngực. Dorian nhớ ra đó là lọn tóc mà anh vừa nghịch.

Ánh sáng và bóng tối đã biến Silver thành tên yêu tinh đầy ướt át và dục vọng, hắn dùng đôi mắt xám đầy mê hoặc và khuôn mặt xinh đẹp tựa Siren mời gọi Dorian vào hang ổ của mình.

"Đến đi mà, Dorian, xin em đó."

Dorian nghe thấy tiếng thì thầm của Siren, nhưng anh không thể nghĩ ra lý do gì để từ chối.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip