☆ Chương 52: Đồ nhi, nhẹ chút.

Tô Miên Miên vừa xoay người đi, Lạc Trường Ca đã phủi phủi tay áo đi ngược về hướng phòng ngủ.

"Sư tôn, trễ thế này rồi ngài còn định đi đâu thế?" Tô Miên Miên khó hiểu.

"Bữa tối ta ăn no quá nên ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm." Lạc Trường Ca vẫy vẫy tay ra sau: "Kệ ta đi, giải quyết hậu quả xong thì nhớ nghỉ ngơi sớm chút."

Ánh trăng có còn hơn không chiếu lên đường nhỏ xuống núi của Đạo Tiên Phong, chiếu lên tiểu trúc của Lục Trúc Phong.

"Sư tôn, người mềm quá."

"Sờ thì sờ, mời im lặng!" Mu bàn tay Sở Hàn che mắt, khóe miệng y giật hai cái, rốt cuộc nhịn không được bảo: "Con có thể nhẹ chút được không, đau."

"Sư tôn, người có thể buông tay ta ra trước được không? Tư thế này ta khó khống chế nặng nhẹ lắm." Úc Tử Khê khom người nửa quỳ, thân trên trần trụi, tay phải hắn nhéo eo Sở Hàn, tay trái đan xen với năm ngón tay của Sở Hàn, nắm thật chặt.

"Ta đau." Khóe mắt Sở Hàn rớm lệ, y không nói dối, đau thật, đau rát như bị xé rách vậy.

Vừa thấy Sở Hàn nước mắt đầm đìa, Úc Tử Khê lập tức luống cuống và hoảng hốt,  hắn cũng tự khóc, nước mắt nói chảy là chảy, lộp bộp rơi xuống, đáng thương vô vàn: "Sư tôn ơi, ta ta ta sai rồi, ta sai rồi mà, xin lỗi người."

Sở Hàn sửng sốt, y vội chịu đau dỗ hắn: "Không sao không sao đâu, cái đó... Thật ra cũng không đau quá, con đừng... Con chậm chút, ta sẽ không sao."

Nào ngờ y vừa nói thế, Úc Tử Khê lại khóc tợn hơn, vừa khóc vừa hôn và ủi mặt Sở Hàn, nước mắt hắn nhỏ xuống ngực, bụng Sở Hàn.

Sở Hàn gần như tuyệt vọng bảo: "Úc Tử Khê, con đừng khóc!"

Úc Tử Khê nhìn dấu dâu tây trên người Sở Hàn, nức nở đáp: "Sư tôn, con vào được chứ?"

Sở Hàn che mặt: "Không phải con vào rồi sao?"

Úc Tử Khê tủi thân chớp mắt, chớp ra được hai giọt nước mắt: "Còn một nửa ở ngoài mà."

"......" Mẹ nó ngươi lớn thế, vào hết rồi ta thở không được!

Sở Hàn đẩy hắn: "Đừng quấy, sau này cứ từ từ, không vội."

Úc Tử Khê ghé lên ngực Sở Hàn, vừa ủi vừa khóc tiếp: "Sư tôn ơi, người nói là sẽ nghe theo ta mà."

"Nhưng có nghe thì cũng phải lượng sức chứ, hôm nay trạng thái của vi sư không được tốt, hôm khác chúng ta tiếp tục nhé." Sở Hàn cầu xin.

Úc Tử Khê cau mày, nhẹ nhàng thổi lên mũi Sở Hàn, hắn khẽ nheo mắt: "Không biết vết thương trên người đệ tử Đạo Tiên Phong có để ngày khác trị được không."

Với tu vi này của Sở Hàn, bị Hỏa Giáp cào một chút đã chịu không nổi, huống chi đám đệ tử Đạo Tiên Phong mà y không quen.

Sở tiên sư giơ tay ôm lấy cổ Úc Tử Khê: "Vậy con... nhẹ chút nhé."

"Sư tôn yên tâm." Úc Tử Khê chạm mặt Sở Hàn: "Ta sẽ thật nhẹ nhàng."

Nửa canh giờ sau, Sở tiên sư sâu sắc ý thức được rằng, cái gọi là miệng đàn ông chính là quỷ lừa đảo.

Hai canh giờ sau, Sở tiên sư sâu sắc hiểu được rằng thế nào là cầm thú.

Bốn canh giờ sau, Sơ tiên sư sâu sắc biết rằng cái gì là không bằng cầm thú...

Đêm hôm sau Sở Hàn mới tỉnh lại.

Nhớ lại mấy cảnh mà mosiac cũng không che được tối qua, Sở Hàn cảm thấy quả thực bản thân sắp phế rồi, đau lưng mỏi vai, tứ chi rời rạc, đầu óc trống rỗng, suýt chút nữa đã tắt thở thăng thiên.

Thằng ranh này là teddy à?! May mà y tu tiên, thân thể dẻo dai, chịu được, chứ nếu đổi thành người thường thì chỉ e sẽ không thấy ánh trăng đêm nay quá.

Y mở mắt, sau một lúc lâu mới lấy lại được sức lực.

Y khẽ nghiêng người, bẹp —— lại nằm trở về, đã qua bao lâu rồi mà mông vẫn mẹ nó lọt khí thế, vậy chẳng lẽ cơ thể không chỉ kiệt sức mà còn bị ép khô...

"Úc Tử —— a ——" Sở Hàn vừa mở miệng, cổ họng như nuốt than lửa, không chỉ đau muốn chết mà giọng còn vừa khàn vừa khô khốc, nhưng không hiểu sao lại rất sắc tình.

"Sư tôn, cuối cùng người cũng tỉnh lại rồi." Chuẩn bị thùng tắm xong, nước nóng chuẩn bị xong, ngay cả cánh hoa cũng chuẩn bị xong. Úc Tử Khê cài then cửa, nét mặt hồng hào vọt đến mép giường, tròn mắt: "Sư tôn ơi, nước đã xong rồi, dậy tắm nào."

Sở Hàn che eo, gian nan nói: "Ta... đau, không nhúc nhích được."

Úc Tử Khê áp tai lên môi Sở Hàn mới miễn cưỡng nghe hiểu y nói gì.

Vẻ mặt Úc Tử Khê đau lòng: "Xin lỗi sư tôn, ta sai rồi, lần sau không dám nữa."

Ê nha! Ngài không dám, ngài không dám cái gì hả? Sở Hàn đấm một quyền lên ngực Úc Tử Khê, cau mày uy nghiêm nói: "Nín cho ta! Ôm ta đi tắm trước đã."

Mông khó chịu muốn chết.

Úc Tử Khê nức nở ôm ngang Sở Hàn vào thùng tắm.

"......" Sở Hàn vừa vào nước thì lại có giọt nước nóng hổi rơi lên bả vai loang lổ vết đỏ của y.

Sở Hàn quả thực sắp điên: "Không phải bảo con nín đừng khóc nữa sao?"

Sao lại khóc nữa! Hơn nữa là ngươi đè ta làm ta không rời khỏi giường được mà, ngươi tủi thân cái gì hả?

Úc Tử Khê dụi mắt, nhúng khăn lông vào nước rồi từng chút giúp Sở Hàn tắm rửa, bĩu môi khóc thút thít: "Nhưng ta không nín được."

Sở Hàn suýt chút tắt thở: "Muốn khóc là khóc, ta sai rồi, ta không nên bảo con nín."

Úc Tử Khê vừa nức nở vừa rải cánh hoa vào thùng tắm, hắn giơ tay khuấy khuấy rồi thuận thế sờ sờ một đường lên lưng Sở Hàn.

Sở tiên sư giật mình: "Con lại làm gì đó?"

Úc Tử Khê khẽ chớp mắt, đáng thương đáp: "Rửa giúp sư tôn ạ."

Sở Hàn bắt lấy cái tay đang hướng tới cúc hoa của hắn: "Không cần đâu, ta tự được mà."

"Sư tôn chắc chắn muốn tự làm chứ?" Ánh mắt Úc Tử Khê tối xuống, giọng cũng không nghe ra cảm xúc.

"Ta chắc chắn." Sở Hàn như đinh đóng cột, không được xía vào đáp.

Để ngươi làm, thân thể này của ta chắc nứt đôi luôn quá.

Sở Hàn một tay vịn thùng gỗ, khom người chổng mông, dù tỉ lệ cơ thể của y không tệ nhưng tự tắm rửa vẫn có hơi khó khăn.

Y vừa mới ra tay thì Úc Tử Khê đã sờ đến.

"Con đừng nhúc nhích, đụng tới chỗ nào đó là ta và con cùng ấy ấy đấy." Sở Hàn đánh tay hắn: "Ta tự làm."

"Nhưng ta thấy sư tôn tự làm thì tay ta nhịn không được." Úc Tử Khê tủi thân bảo.

Khá lắm, bộ tay ngươi thành tinh à? Sao mà nghịch thế? Hở chút là nhịn không được. Nhưng... lúc này Sở Hàn mới phản ứng lại, mình thì tự tắm ở đây, Úc Tử Khê thì đứng phía sau nhìn.

"Úc Tử Khê, con đến phía trước đi." Sở Hàn quả thực mất hết mặt mũi.

Úc Tử Khê thoải mái đồng ý, sau đó chuyển ghế nhỏ ngồi xuống trước mặt Sở Hàn, hai tay gác mặt tựa đóa hoa hướng dương, nhìn Sở Hàn không chớp mắt.

"Con nhìn ta chằm chằm làm gì?" Sở Hàn duỗi tay nhéo mặt của bé biến thái.

"Sư tôn thế này đẹp quá." Úc Tử Khê gần như say mê nói.

Sở Hàn khều mũi hắn, cười cắn răng nói: "Đi, ra, ngoài, cho, ta."

Đừng tưởng là ta không biết trong đầu ngươi đang nghĩ gì nhé.

Lách cách ——

Úc Tử Khê đứng trong viện nhìn cánh cửa phòng đóng chặt sau lưng mình, hắn tủi thân quẹo vào bếp, xem cháo mình nấu.

. . . . . . . . . . .

Khi cháo được bưng lên, Lạc Trường Ca vừa giơ đũa lập tức cứng đờ.

"Đây là gì vậy?" Lạc Trường Ca nhìn mấy thứ đen thui trên bàn, nghi ngờ hỏi.

Thương Dung khoa tay ra hiệu: Cháo hạnh nhân [1], và cá chua ngọt.

[1] Cháo hạnh nhân là món dược thiện phổ biến.

"Cháo... hạnh nhân?" Lạc Trường Ca nuốt nước miếng nhìn tô cháo hạnh nhân đen thui: "Hai hôm nay ngươi chỉ ăn có thế thôi sao?"

Tối qua sau khi Hỏa Giáp bất ngờ đột kích, Lạc Trường Ca xuống núi đi bộ, đi một hồi thì ma xui quỷ khiến thế nào mà ra khỏi Vân Xuyên đi tìm nhóc câm.

Hỏi cả đường, đến gần hoàng hôn mới biết tung tích của Thương Dung ở một ngôi làng ở phía Đông Vân Xuyên.

Lúc hắn đến, một bé gái da ngăm đen trông rất khỏe mạnh vác một cái cuốc đi vào sân, vừa tới cửa đã nhiệt tình bảo: "Ách [1] ca nhi, Vương đại thúc cách vách cày ruộng thiếu người phụ, huynh qua giúp một chút đi."

[1] Ách nghĩa là câm, vì cái xưng hô củ cải này mà tui phải off bộ này gần 2 tháng trời để suy nghĩ, cuối cùng cũng chẳng nghĩ ra nên dẹp luôn :))))

Thương Dung vừa định gật đầu đã bị Lạc Trường Ca đẩy đầu lại.

"Cày cái gì mà cày, bắt nạt người ta không nói được, không thể kêu oan nên để người ta làm cu li không công à." Lạc Trường Ca vén tay áo: "Để ta."

Cô bé hoang mang: "Ngươi là ai vậy?"

Lạc Trường ca mất kiên nhẫn đáp: "Quan tâm ta là ai làm gì, biết ta cày ruộng cho ngươi là được rồi."

Lúc Lạc Trường Ca chuẩn bị bước ra hàng rào thì Thương Dung đứng dậy đi theo, đang định khoa tay ra hiệu đã bị Lạc Trường Ca vác cuốc từ chối: "Ở lại đây cho ta, chờ ta quay về ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Nói xong, hắn lấy cái cuốc khều khều cô bé: "Đi thôi đi thôi."

Giúp người ta cày một canh giờ, cả người Lạc Trường Ca đầy mồ hôi, tay phồng rộp, lúc trở về Thương Dung đã chuẩn bị nước rửa mặt cho hắn và nấu cơm xong.

Lạc Trường Ca chưa từng thấy Thương Dung nấu cơm, nhưng cũng chưa từng nghĩ rằng y có thể nấu tệ đến vậy.

Ở nơi cũng tồi tàn như thế... Lạc Trường Ca ngẩng đầu nhìn mái nhà tranh lủng mấy lỗ to, có hơi cạn lời.

Thương Dung dọn chén đũa xong, khoa tay ra hiệu: Ta giúp dân làng làm việc, họ sẽ lo việc cơm nước cho ta. Nhưng ta cảm thấy có lẽ ngươi sẽ ăn không quen đồ của họ nên ta mới tự nấu một chút.

Ngươi nấu ta còn ăn không quen hơn... Lạc Trường Ca nhếch miệng: "Ăn thì không vội, ta muốn nói chuyện với ngươi."

Thương Dung ra hiệu: Ngươi nói đi, ta đang nghe đây.

Lạc Trường Ca ho khan một tiếng, xấu hổ nói: "Hôm đó ta đột nhiên đánh ngươi, là ta sai."

Đánh xong ta đã hối hận, nhưng ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu.

Thương Dung nhướng mày, ra hiệu: Rồi sao nữa?

Lạc Trường Ca cúi đầu: "Sau đó... Ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân, về với ta đi mà."

Thương Dung ngẩn ngơ, cánh tay muốn khoa tay ra hiệu cứng đờ giữa không trung.

"Ngươi đừng lặng im như vậy mà, à ta quên, ngươi không nói được." Thái dương Lạc Trường Ca giần giật.

Một lúc lâu sau, tay Thương Dung mới nhúc nhích: Ngươi muốn ta về cùng ngươi? 

Lạc Trường Ca khóc không ra nước mắt, cái người này không chỉ câm mà còn mà còn điếc nữa, không phải ta đã nói rồi à!

Thương Dung mờ mịt: Ta tưởng ngươi ghét ta, không muốn gặp ta nữa chứ.

"Nên ngươi trốn?" Lạc Trường Ca ré lên, nhỏ giọng lầm bầm: "Trốn cũng không biết trốn xa chút, trốn dưới cái thôn nhỏ dưới chân núi Vân Xuyên này làm gì."

Thương Dung mờ mịt: Ngươi nói gì cơ?

"Ta nói là, đúng là ta không thích ngươi thật." Ít nhất không phải là kiểu thích mà ngươi muốn. Lạc Trường Ca hít một hơi, bưng cái món đen thui trên bàn lên húp một hơi, rồi lấy can đảm nói: "Nhưng ta cũng đâu có nói là ghét ngươi đâu!"

Thương Dung nhíu mày: Nhưng ngươi đánh ta.

"Ta biết là ta đánh ngươi, vừa rồi ta cũng xin lỗi rồi đó thôi, có thể đừng nhắc lại nữa được không? Ta sắp ngại chết rồi!" Lạc Trường Ca che mặt: "Hơn nữa nếu ngươi không hôn ta thì ta cũng đâu đánh ngươi làm gì?"

Thương Dung: Ta thích ngươi, nhưng ngươi cứ mãi không hiểu nên ta mới nhịn không được hôn ngươi thôi.

"......" Dù ngươi có hôn ta thì ta cũng đâu có hiểu, ít nhất sẽ không hiểu vì sao một tên đàn ông lại thích một người đàn ông khác chưa từng gặp trong thời gian ngắn. Lạc Trường Ca vỗ trán: "Ngươi thích ta ta lo không được, nhưng ta không thích đàn ông."

Thương Dung: Vậy ngươi thích phụ nữ?

 "Ta cũng không thích phụ nữ." Lạc Trường Ca tức giận nói.

Thương Dung: Thế giữa đàn ông và phụ nữ, ngươi không thích ai hơn?

"Đương nhiên là phụ nữ rồi!" Lạc Trường Ca không chút nghĩ ngơi đã đáp ngay.

Thương Dung đột nhiên bật cười, khoa tay ra hiệu: Ta thích ngươi, ngươi cứ vậy mà dẫn ta về, không sợ ta làm gì ngươi như lần trước sao?

"Đương nhiên sợ rồi!" Lạc Trường Ca vỗ bàn, hai tay chắp sau lưng, đứng lên bỏ đi vô cùng kiên quyết không chút do dự.

Nhưng khi đi đến cửa, hắn đột nhiên đứng lại, tay phải chắp sau lưng ngoắc ngoắc Thương Dung: "Ngươi có đi hay không, chẳng lẽ còn muốn ta cõng ngươi à?"

Thương Dung sửng sốt, khoa tay ra hiệu: Đi? Không phải ngươi sợ ta sao?

Ta sợ chứ, nhưng ta sợ ngươi xảy ra chuyện hơn.

Lạc Trường Ca bắt đầu cãi chày cãi cối: "Tốt xấu gì ta cũng là chủ của một phong, nhạc tu đứng đầu Vân Xuyên, huyễn tu đứng hai, hơn nữa còn vô cùng can đảm, ta thích đón khó mà lên không được sao?"

Thương Dung sửng sốt, từ từ ra hiệu: Không hối hận?

Lạc Trường Ca: "Không hối hận."

Ánh trăng sáng trong chiếu lên căn nhà tranh tồi tàn, những cái bóng trên mặt đất khẽ nhúc nhích rồi đứng dậy...

"Sau đó y về cùng ngươi?" Sở Hàn một tay cầm ly trà nóng, một tay xoa eo.

Lạc Trường Ca gục đầu trên bàn đá: "Cái gì mà y, là họ, tối qua đã bắt đầu đánh nhau rồi, Cái Bóng với nhóc câm hoàn toàn tách ra ở riêng rồi, chốc chốc là đánh nhau, Đạo Tiên Phong của ta sắp sụp luôn rồi."

"Đánh nhau?" Sở Hàn khó hiểu: "Sao lại đánh nhau?"

"Ta không biết." Lạc Trường Ca chậc một tiếng, mệt mỏi đổi đề tài: "Bên Cổ Lăng có có chút chuyện, Khương Tuyệt và Lục Quân Tiềm về rồi, họ bảo ta và ngươi qua đó một chuyến, ngươi xem chừng nào rảnh thì chúng ta đi."

Sở Hàn nhìn về phía phòng bếp, y dựng cái eo già dậy đẩy Lạc Trường Ca ra ngoài cửa: "Bây giờ đang rảnh đây."

"Ê ê ê, không đến mức gấp như vậy chứ." Lạ Trường Ca bị đẩy đến lảo đảo.

"Có đó." Sở Hàn đáp.

Ngay trước khi y bước ra khỏi cửa, một cái đầu vui vẻ thò ra khỏi phòng bếp: "Khi nào sư tôn về vậy ạ?"

Sở Hàn dừng một chút, quay đầu nghiêm trang đáp: "Không về."

Ta mà về là eo bị ngươi làm cho gãy luôn đó!

Tối qua, lúc Sở Hàn tắm rõ ràng đóng cửa nhốt hắn ở ngoài, nào ngờ chưa được bao lâu thì ranh con này đã tự thu nhỏ mình rồi nhảy cửa sổ vào, khi Sở Hàn phản ứng lại thì hắn đã cởi sạch quần áo nhảy vào bồn tắm của y...

Sau đó lại là một hồi mây mưa, suýt chút nữa đã mệt chết y rồi -_-|||

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip