Phần 16

Edit by Luftmensch

https://truyentop.vip/tac-gia/_Luftmensch_24 

Giữa trưa hôm sau, Dư Thần Dật trong mơ màng bị tiếng chuông cửa đánh thức.

Hắn giãy giụa mở mắt, trong đầu hỗn loạn, huyệt Thái Dương đau như kim châm.

Hắn nhẹ nhàng hít khí một hơi, lấy điện thoại dưới gối ra, nhìn thời gian đầu tiên, phát hiện ra đồng hồ sinh học chuẩn xác của mình đột nhiên đình công, hắn suýt ngủ thẳng một giấc đến chiều.

Điện thoại có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, đều là Cố Châu Lâm gửi, còn có mấy cuộc gọi nhỡ của y.

Tiếng chuông cửa vẫn vang vọng, hắn không kịp xem tin nhắn, vội xuống giường mở cửa.

Kết quả vừa chạm chân xuống sàn, đã bị lạnh đến run người —— tối qua sau khi bị dọa hắn vội vàng chạy về, không biết là do say hay bị dọa đến ngu người rồi, ngay cả dép cũng không đeo.

Không biết là ai nhấn chuông, tiếng chuông dồn dập không dứt, một tiếng kéo theo tiếng tiếp theo, ngay cả chút ngừng cũng không có, trong hai phút Dư Thần Dật chậm chạp, tiếng đập cửa đã vang lên cùng tiếng chuông.

Hắn ngay cả thời gian tìm tất cũng không có, trực tiếp chân trần chạy trên sàn, nhe răng trợn mắt ra mở cửa.

Dư Thần Dật bị tiếng chuông réo như đòi mạng phiền đến mắt mèo cũng không thèm nhìn, trực tiếp mở cửa, ngoài cửa, tay gõ cửa của Cố Châu Lâm lập tức dừng lại, suýt nữa đã đập vào đầu Dư Thần Dật.

Sắc mắt Cố Châu Lâm rất khó coi, lông mày đẹp đẽ nhăn lại, đôi mắt luôn trầm tĩnh ôn nhu không biết có phải do ánh sáng hay không, bây giờ lại tối đen như một khoảng nước lặng, khóe miệng mím chặt, cả người tỏa ra một loại khí thế mãnh liệt.

Dư Thần Dật lần đầu thấy Cố Châu Lâm như thế này, theo bản năng sửng sốt một chút, nhỏ giọng gọi thử: "Tiểu Lâm?"

"Ừm."

Cố Châu Lâm hình như bị Dư Thần Dật đột nhiên mở cửa dọa sợ, trong nhất thời không phản ứng lại, mấy giây sau mới giật mình, khoé miệng căng thẳng mím chặt ban nãy thả ra, nâng mắt nhìn Dư Thần Dật, nước lặng bên trong đôi mắt ấy sống động sáng ngời trong suốt trở lại.

"Ca ca, anh làm em sợ muốn chết."

Cố Châu Lâm nhẹ nhõm thở một hơi, ánh mắt không dấu vết lướt qua bả vai Dư Thần Dật nhìn về phòng ở không có bóng người, bả vai căng cứng mới thả lỏng, "Em gọi cho anh không được, còn tưởng tối qua anh uống say gặp chuyện gì, thiếu chút nữa là báo cảnh sát rồi."

"Không có việc gì cả, vào rồi nói tiếp."

Dư Thần Dật nghiêng người cho Cố Châu Lâm vào cửa, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, hỏi Cố Châu Lâm: "Sao em biết tối qua anh uống say?"

"Đi ăn liên hoan cũng chỉ là muốn uống rượu thôi mà."

Ánh mắt Cố Châu Lâm nén giận liếc Dư Thần Dật, cúi người cởi giày, "Hơn nữa bình thường ca ca tầm chín mười giờ đã tỉnh rồi, nhưng hôm nay một tin cũng không có, em còn tưởng anh ——"

Tiếng Cố Châu Lâm đột nhiên dừng lại, động tác cởi giày cũng ngưng lại, Dư Thần Dật đợi vài giây vẫn không thấy Cố Châu Lâm nói tiếp, tò mò hỏi: "Hả? Tưởng anh thế nào?"

"Khụ."

Cố Châu Lâm cúi đầu ho một tiếng, thanh giọng, lúc nói tiếp giọng có hơi khàn: "Đoán là anh say rượu rồi."

Cố Châu Lâm đổi giày xong đứng thẳng dậy, không ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên đôi chân trần của Dư Thần Dật trên sàn nhà.

Y liếm liếm môi, ánh mắt lúc sáng lúc tối.

Dư Thần Dật chân trần dẫm trên sàn nhà, ngón chân trắng nõn bị lạnh hơi đỏ lên, vô thức cuộn lại, ngón cái giật giật, cọ cọ một chút trên sàn nhà.

Cố Châu Lâm nhìn chằm chằm ngón chân Dư Thần Dật, chăm chú đến độ muốn ngừng thở.

Y bây giờ muốn ngồi xuống, nắm chặt lấy cổ chân mảnh khảnh của Dư Thần Dật, đưa ngón chân mềm mại đáng yêu của Dư Thần Dật kéo lên miệng cắn hôn.

Y nắm chặt tay, ánh mắt trừng to đến đỏ bừng.

Dư Thần Dật cảm thấy chân lạnh vô cùng, cũng nhanh chóng chạy lại tủ giày lấy dép, hắn không thấy vẻ mặt của Cố Châu Lâm, sờ sờ bụng, muộn màng phát hiện có hơi đói bụng, liền hỏi: "Em ăn cơm chưa?"

"Vẫn chưa."

Cố Châu Lâm giơ túi to trong tay mình lên, nhẹ nhàng quơ quơ nói với Dư Thần Dật: "Nhưng em có mua chút đồ ăn, ca ca ngồi đợi một chút, em đem cơm hâm nóng lên."

"Được."

Cố Châu Lâm tới nhà Dư Thần Dật mấy lần, đã quen thuộc với vị trí đồ đạc, Dư Thần Dật cũng không khách khí với y, gật đầu sau đó đi rửa mặt.

Kết quả Dư Thần Dật còn chưa xoay người đi, tay Cố Châu Lâm đã sờ lên.

Một tay Cố Châu Lâm cầm đồ, tay kia nâng mặt Dư Thần Dật lên, ngón út với áp út đặt dưới cằm Dư Thần Dật, ngón giữa với ngón trỏ như có như không lướt qua vành tai hắn, hai ngón tay khép lại kìm chặt một chút, ngón cái dán trên mặt hắn, nhẹ nhàng dịu dàng vuốt ve hai cái trên mặt hắn.

Chắc là do đứng bên ngoài rất lâu, ngón tay Cố Châu Lâm vô cùng lạnh, lúc ngón cái cọ sát trên mặt Dư Thần Dật, không hiểu sao khiến Dư Thần Dật nghĩ tới hình ảnh rắn cuốn lên người, lớp vảy lạnh như băng chậm rãi cọ vào cơ thể.

Dư Thần Dật vô thức rùng mình một cái.

Chưa đợi hắn mở miệng, Cố Châu Lâm đã nhanh chóng buông tay, sự đụng chạm ban nãy cứ như ảo giác trong giây lát.

Vẻ mặt Cố Châu Lâm quá mức điềm đạm, cứ như việc xoa mặt Dư Thần Dật là chuyện nhỏ vô cùng bình thường không đáng nhắc tới.

"Sắc mặt ca ca không tốt lắm, đầu còn đau sao?" Giọng điệu Cố Châu Lâm thân thiết, từ ví tiền lấy ra một hộp thuốc nhét vào tay Dư Thần Dật, ánh mắt nhìn Dư Thần Dật ôn nhu đến chảy nước: "Lúc tới em có mua thuốc, nếu khó chịu thì uống một viên, nhưng cơm nước xong mới được uống."

Ngón tay cầm thuốc của Cố Châu Lâm chạm vào ngón tay Dư Thần Dật một chút, ngón tay Cố Châu Lâm vẫn là lạnh như băng, nhưng khi đối mắt với y, bên tai vang vọng thanh âm của Cố Châu Lâm, Dư Thần Dật chỉ cảm thấy chỗ da thịt lạnh lẽo kia lập tức nóng bừng, tựa như trong nháy mắt cháy lên, đốt sạch tất cả, khiến da đầu hắn run rẩy.

Dư Thần Dật rụt mạnh tay, hộp thuốc kia không được ai cầm chắc, rơi xuống đất.

Hắn vội vàng cúi người nhặt lên, ngay cả nói cũng không nói, xoay người đi nhanh vào phòng tắm.

Cố Châu Lâm đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Dư Thần Dật bối rối như đang né tránh mãnh thú hay hồng thủy gì đấy, lại bắt được một mảng đỏ dần nổi lên sau tay và cổ của Dư Thần Dật, không nhịn được cười cười.

Y đem ngón cái vừa sờ qua hai má Dư Thần Dật cho vào miệng, đầu lưỡi quấn quanh ngón tay mút lấy, lại dùng ngón tay cọ vào môi mình, che miệng không tiếng động nở nụ cười.

Một chút thanh âm y cũng không phát ra, nhưng thân thể lại run rẩy kịch liệt, hai vai run run, tay kia ôm bụng, cười đến gập người, ngay cả mắt cũng ươn ướt.

Làn da của ca ca. . . . .Thật ngọt nha. . . . .

Y há miệng trừng mắt, khóe môi nhếch lên cười thật to.

Con mồi sắp bắt đầu mắc câu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip