Phần 37
Giờ nghỉ trưa Dư Thần Dật cùng Cố Châu Lâm đi ra ngoài ăn cơm như thường lệ, hai người bọn họ ngồi đối mặt nhau, sau khi gọi đồ ăn xong câu được câu không mà tán gẫu, Cố Châu Lâm rất nhanh ý thức được Dư Thần Dật có gì đó không đúng, quan tâm hỏi: "Ca ca? Sao hôm nay cứ sờ cổ mãi vậy?"
"Hả? À. . . . . ." Dư Thần Dật hình như không biết mình đang làm động tác gì, chờ Cố Châu Lâm hỏi hắn mới phản ứng được, sau khi thu tay về nhìn Cố Châu Lâm một cái, không biết nghĩ đến cái gì lại một lần nữa duỗi tay về phía cổ, hơi kéo cổ áo ra một chút, nâng cằm lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn của mình.
"Cổ anh không biết là bị sởi hay bị muỗi cắn nữa."
Dư Thần Dật ngẩng đầu nói chuyện, ánh mắt nhìn lên trần nhà, sau đó nhanh chóng rũ mắt xuống liếc mắt nhìn vẻ mặt Cố Châu Lâm một cái, phát hiện Cố Châu Lâm nhìn về phía cổ hắn thì giơ tay sờ sờ cổ mình, "Mọc ra mấy nốt đỏ."
Bàn tay Dư Thần Dật đặt trên cổ, ngón tay trắng trẻo vừa vặn có thể vòng qua cổ từ phía trước, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt lên làn da mịn màng nhẹ nhàng điểm mấy nhịp, "Thật ra không ngứa, nhưng anh không nhịn được đưa tay lên sờ."
Hắn vừa nói, vừa nhìn trộm phản ứng của Cố Châu Lâm, nhưng thực đáng tiếc, vẻ mặt Cố Châu Lâm vô cùng bình tĩnh, chỉ nhìn cổ hắn, không nói lời nào.
Dư Thần Dật khựng lại một chút, khóe miệng cay đắng nghẹo . . . . . một cái, thu tay trên cổ về.
Cố Châu Lâm không nghe thấy cái gì, cả người như rơi vào chân không, không còn khả năng cảm nhận bất kỳ thứ gì xung quanh nữa, trước mắt chỉ còn cần cổ trắng nõn của Dư Thần Dật.
Trên da cổ trắng nõn như bạch ngọc xuất hiện mấy nốt đỏ bám vào, lại bị Dư Thần Dật vô ý thức gãi vào, để lại vài vệt đỏ hồng, dưới ánh đèn của nhà hàng lại càng thêm phần xinh đẹp, khiến lòng người sinh mâu thuẫn.
Vừa muốn bẻ gẫy, lại muốn bảo vệ; vừa muốn lăng nhục, lại muốn vuốt ve.
Hơn nữa Dư Thần Dật cố ý ngẩng đầu lên, cái cổ xinh đẹp kia càng thêm vẻ thon dài yếu ớt, tựa như một con thiên nga xinh đẹp tao nhã ngẩng cổ lên gào thét, tiếng kêu rõ ràng thê lương như vậy, lại khơi dậy dục vọng ngược đãi của y.
Thật sự là. . . . . . Gợi tình vừa thuần khiết vừa mờ ám.
Ánh mắt Cố Châu Lâm tối sầm lại, chỉ hận mình quá kiềm chế, không lưu lại nhiều dấu vết hơn.
Còn chưa đủ. . . . . . Còn chưa đủ. . . . . .
Đẹp như vậy, lại còn là cổ của ca ca, nhẽ ra phải có nhiều dấu răng hơn, cả dấu hôn nữa thậm chí là cả dấu tay mới đúng.
Không biết lúc cổ bị bóp chặt đến không thể thở, ánh mắt của ca ca có đẫm lệ mông lung hay không, môi có run rẩy hay không, có ở dưới thân y vặn vẹo cầu xin tha thứ, cầu y cho hắn một chút không khí hay không?
Cố Châu Lâm nhìn chằm chằm cổ Dư Thần Dật nhìn một lát, ánh mắt thay đổi liên tục, cho đến khi Dư Thần Dật thu hai tay khoát trên cổ về mới miễn cưỡng phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía Dư Thần Dật.
Y đương nhiên không bỏ lỡ nụ cười chua xót trên khóe miệng Dư Thần Dật.
Thấy cảm xúc của Dư Thần Dật đã hoàn toàn bị y tác động, Cố Châu Lâm cảm thấy máu trong cơ thể đều sôi lên, cảm giác sung sướng này thậm chí so với việc chạm vào cơ thể Dư Thần Dật lúc đêm khuya còn cao hơn gấp trăm lần.
Cố Châu Lâm kiềm chế cơn thỏa mãn trong đáy lòng, thân thiết nói: "Nhìn thoáng qua thì hơi nổi bật, sao đột nhiên bị nổi nốt vậy, bị muỗi đốt sao?"
"Không biết. . . . . ." Dư Thần Dật sờ sờ cổ, "Nhưng không có cảm giác gì cảm giác, không đau cũng không ngứa."
Cố Châu Lâm nói: "Để em xem nào."
Y đứng lên đi đến bên người Dư Thần Dật, từ trên cao nhìn xuống giơ tay chọc vào cổ Dư Thần Dật, Dư Thần Dật hình như sợ ngứa, theo bản năng rụt một chút, lại bị Cố Châu Lâm một lần nữa kéo lại.
Tay Cố Châu Lâm để ở sau gáy Dư Thần Dật, dùng tư thế vô cùng bá đạo từ phía sau giữ lấy cổ hắn, ngón tay cái đặt trên hầu yết Dư Thần Dật vuốt nhẹ hai cái.
Dư Thần Dật bị tóm sau gáy liền cảm thấy thắt lưng tê rần, ngón tay cái của Cố Châu Lâm mang theo độ ấm dán lên khiến hắn không nhịn được nuốt nước miếng, hầu kết ngay dưới ngón tay Cố Châu Lâm trượt lên trượt xuống một chút.
Dư Thần Dật bị bắt ngẩng đầu, có thể nhìn thấy mặt Cố Châu Lâm, nhưng Cố Châu Lâm không nhìn hắn, tầm mắt dừng dưới cổ hắn.
Hắn cảm thấy được ánh mắt Cố Châu Lâm dừng trên cổ hắn mang theo hơi nóng, như muốn đốt thủng hắn.
Loại ánh mắt vừa chuyên chú vừa nóng bỏng này khiến đầu gối hắn hơi nhũn ra, mà lúc này Cố Châu Lâm đang giữ chặt gáy hắn, dùng sức đỡ lấy hắn, khiến hắn không thể quay đầu thoát khỏi ánh mắt Cố Châu Lâm.
Dư Thần Dật tiếp tục đợi, một hồi lâu sâu cũng không thấy Cố Châu Lâm buông tay hoặc nói chuyện,cảm giác tồn tại mà tầm mắt đối phương tầm mắt mang lại càng ngày càng mãnh liệt, tới mức Dư Thần Dật không thể tiếp tục cưỡng chế thuyết phục chính mình bỏ qua nữa.
Dưới tầm mắt của Cố Châu Lâm, Dư Thần Dật cảm thấy tai hắn cũng dần nóng lên, không biết có phải là ảo giác của bản thân không, nhưng hắn cảm thấy lòng bàn tay Cố Châu Lâm dán sau gáy dần nóng lên như tai hắn, khiến cả người hắn trở nên khô nóng, trong lòng biết nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ không ổn, vì thế giật giật miệng, yếu ớt nhỏ giọng nói: "Nhìn ra cái gì không. . . . . ."
Lúc nói chuyện yết hầu hắn cũng theo đó chuyển động, không biết là cố ý hay vô tình, mà hắn cảm giác Cố Châu Lâm đột nhiên hơi dùng lực, ngón tay cái xoa nắn yết hầu hắn một hồi rồi mới buông ra, sau đó theo đường cong trên cổ mà trượt xuống.
"Nhìn không ra cái gì cả. . . . . ." Cố Châu Lâm nói xong dừng một chút, thu tay về, "Ca ca đã từng bị dị ứng thời tiết chưa? Hoặc cũng có thể là muỗi bắt đầu nhiều, trong nhà không có thứ gì đuổi muỗi?"
"Chắc không phải là dị ứng đâu. . . . . ." Dư Thần Dật nghĩ nghĩ, cúi đầu mở app mua đồ, "Anh mua chút thuốc xịt côn trùng với bôi thuốc là được rồi."
"Để em xem với, em nhớ có mấy loại dùng rất tốt."
Cố Châu Lâm đưa tay khoát lên vai Dư Thần Dật, ôm bả vai Dư Thần Dật, gần như bao phủ lên Dư Thần Dật, cúi người cùng Dư Thần Dật xem di động.
Dư Thần Dật không chút nghi ngờ y, vừa mở giới thiệu chi tiết của sản phẩm vừa hỏi: "Loại đó là hãng nào? Anh tìm luôn cho nhanh."
"Em không nhớ rõ."
Cố Châu Lâm ở bên cạnh nghiêng đầu, lúc nói chuyện hơi thở trực tiếp đánh vào tai Dư Thần Dật, y nhạy bén phát hiện tai Dư Thần Dật lại đỏ thêm vài phần.
Khóe miệng y câu lên, nhẹ nhàng nói: "Ca ca ấn sắp xếp theo doanh số nhìn xem. . . . . . A, chính là này, quả nhiên là cái doanh thu cao nhất."
Dư Thần Dật gật gật đầu, bỏ vào giỏ hàng sau đó mới quay lại xem chi tiết sản phẩm.
Lúc cúi đầu hắn sẽ lộ ra một đoạn da thịt non mịn trắng mềm, tại nơi hắn không nhìn thấy, dấu vết đỏ tím dần thay đổi, so với vết tích trên ngực còn kinh khủng hơn, với lại chúng rõ ràng không phải nốt muỗi đốt hay dị ứng.
Đó là dấu hôn khi da thịt bị dùng sức mút vào miệng lưu lại.
Cố Châu Lâm đứng thẳng dậy, đầu lưỡi đâm đâm bên trong má, cúi đầu nhìn Dư Thần Dật không hề phòng bị để lộ trần trụi nơi bí ẩn kia trước mắt y, rồi lộ ra một nụ cười si mê.
Lần sau nên. . . . . . đến lượt nơi nào đây?
Y không chút che dấu quét một vòng quanh cơ thể Dư Thần Dật, xoay người đi về chỗ tựa như đã chọn ra được một đáp án, hài lòng mà híp mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip