Phần 58

Dư Thần Dật nằm bò trên người Cố Châu Lâm, tầm mắt Cố Châu Lâm bị chặn không thể nhìn rõ động tác của Dư Thần Dật, chỉ có thể nghe tiếng hít thở của Dư Thần Dật vang lên như gần như xa.

"Ca. . . . . Ca ca. . . . ." Cố Châu Lâm nuốt nước miếng, phần thưởng kia y chỉ thuận miệng nói ra, căn bản chưa bao giờ nghĩ Dư Thần Dật sẽ thực sự làm ra chuyện này, cả người y như rơi vào cơn mơ, biến thành một đứa trẻ bất ngờ chiếm được viên kẹo mà y đã nghĩ không thể với tới, chỉ còn biết ngơ ngác ôm eo Dư Thần Dật.

"Ừm?" Dư Thần Dật nhẹ thở gấp một hơi, khẽ cười hỏi: "Làm sao vậy?"

"Em. . . . ." Cố Châu Lâm muộn màng hồi thần, đôi tay giữ eo Dư Thần Dật chợt siết theo, y liếm đôi môi khô khốc của mình, "Em muốn nhìn, ca ca. . . . . Xoay người lại cho em nhìn."

Y nói lời này chính là dùng giọng điệu không cho phép từ chối, không ngờ Dư Thần Dật hoàn toàn không thèm nghe mà xoay người lại, còn hôn ngược lên sau tai y một chút, giọng nói phập phồng: "Không được, bây giờ em. . . . .phải nghe lời. . . . ."

Cái hôn kia của Dư Thần Dật như hôn lên trái tim y, Cố Châu Lâm vốn muốn đè lại bàn tay nghịch ngợm của Dư Thần Dật chợt dừng lại, lời Dư Thần Dật nói như ban cho y một lớp xiềng xích, khiến y không tự chủ được mà cúi đầu nghe lời, y theo bản năng cảm thấy, chỉ cần y nghe lời, Dư Thần Dật sẽ càng cho y nhiều . . . . . kinh hỉ y muốn hơn.

Thấy Cố Châu Lâm kiềm chế hành động, Dư Thần Dật bật cười, tiếng cười hòa lẫn với tiếng thở dốc mềm mại, vừa lười biếng vừa mê người.

Cố Châu Lâm cảm thấy bên tai mình chỉ còn tiếng hít thở của Dư Thần Dật, một luồng máu nóng lập tức xộc lên não, y sắp không chịu nổi nữa, trong đầu chỉ tràn ngập tưởng tượng về hành động của Dư Thần Dật, nhưng vẫn tuân theo bản năng ngoan ngoãn nghe lời Dư Thần Dật, không nhúc nhích để Dư Thần Dật tùy ý trêu ghẹo.

Không biết qua bao lâu, Cố Châu Lâm mơ hồ nghe thấy tiếng vang khi ngón tay rút ra, sau đó, Dư Thần Dật hôn lên môi y, "Tiểu Lâm thật ngoan, phần thưởng của anh có thể cho rồi."

Ngón tay Dư Thần Dật ướt đẫm, từ trên cao nhìn xuống dưới, chậm chạp đưa ngón tay dính dịch thể dấp dính bôi lên người Cố Châu Lâm, chà xong lại như không bõ nghiền, đầu ngón tay chạy dọc theo quần áo hướng lên trên, chạm lên cằm Cố Châu Lâm, rồi đến trên môi y.

"Tiểu Lâm." Hắn rũ mắt nhìn Cố Châu Lâm đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt vừa vô tội vừa đáng thương, giọng nói mềm mại tới cực điểm, rồi lại như ra lệnh, "Há miệng."

Cố Châu Lâm giật mình sửng sốt hai giây, lập tức nghe lời hé miệng, ngón tay Dư Thần Dật cũng theo khe hở giữa môi y luồn lách chen vào, "Liếm sạch cho anh đi."

Ánh mắt Cố Châu Lâm dán chặt lên người Dư Thần Dật, y thấy khóe miệng Dư Thần Dật treo lên nụ cười ám muội, liền cảm thấy cả hồn mình đã bị Dư Thần Dật câu đi rồi, y mê muội nhìn Dư Thần Dật đang cưỡi trên người mình, trong mắt chỉ còn si mê cùng tình yêu cuồng nhiệt, nghe lời ngậm ngón tay dính dịch thể dính ướt của Dư Thần Dật vào liếm sạch sẽ, rồi dùng đầu lưỡi quấn quýt yêu thương hôn lên ngón tay hắn.

Dư Thần Dật khẽ híp mắt, chờ Cố Châu Lâm cầm lấy tay mình hôn lên từng đốt ngón tay mới rút tay về, uyển chuyển dịch xuống dưới.

. . . . .

Dư Thần Dật căn bản không biết mình ngất đi lúc nào, chờ đến khi được Cố Châu Lâm đánh thức, đã là chiều hôm sau.

Hắn mờ mịt mở to mắt, lập tức thấy Cố Châu Lâm thiết tha nhìn hắn, chờ hắn tỉnh táo mới khẽ nói: "Dậy ăn chút đã rồi hẵng ngủ tiếp, nếu không em sợ cơ thể anh chịu không nổi."

Dư Thần Dật hé miệng, cảm thấy hơi khát nước, Cố Châu Lâm vừa vặn bưng một ly nước ấm lại gần, hắn uống xong mới có thể nói chuyện, "Không ngủ nữa, ngủ lâu váng đầu. . . . . Em nấu cái gì thế?"

"Cháo trứng muối thịt băm*, em gắp trứng ra rồi, ăn trước dễ tiêu hóa hơn." Cố Châu Lâm nói, "Ca ca có thể xuống giường không? Ăn trong phòng hay ra phòng khách ăn?"

*trứng muối bên đó nấu là cắt miếng đó

Dư Thần Dật để Cố Châu Lâm dìu hắn ngồi dậy, vừa đụng vào eo lập tức bị đau tới nhe răng trợn mắt, quyết đoán nói: "Ăn trong phòng."

Hắn nói xong, thực tự nhiên giơ tay về phía Cố Châu Lâm, vô cùng ỷ lại nói: "Em bế anh đi đánh răng đi, chân anh mỏi không đi nổi."

Cố Châu Lâm không nói hai lời lập tức bế Dư Thần Dật lên, chờ Dư Thần Dật rửa mặt đánh răngg xong lại bế về phòng, Dư Thần Dật cười nhéo nhéo Cố Châu Lâm, như trêu chọc mở miệng: "Tiểu Lâm thật ngoan, về sau cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh sao?"

Cố Châu Lâm giúp Dư Thần Dật xếp bàn lên giường, trầm mặc vài giây sau đó mới nhìn Dư Thần Dật, cúi đầu hôn hắn một cái, "Nếu ca ca muốn, em sẽ cố hết sức nghe lời."

Cố gắng hết sức nghe lời cũng chính là sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.

Vẻ mặt Dư Thần Dật không thay đổi gì, vẫn nhìn Cố Châu Lâm cười cười, đợi Cố Châu Lâm ra khỏi phòng lấy cháo cho hắn, nụ cười kia lập tức thu lại.

Khuỷu tay Dư Thần Dật chống trên bàn, ngón tay đặt dưới cằm khẽ gõ nhịp, màu mắt tối sầm.

Hắn vốn muốn đợi Cố Châu Lâm đồng ý xong liền hỏi lại một chút về chuyện Cố Châu Lâm rời đi trước kia.

Dư Thần Dật vươn tay cầm điện thoại từ dưới gối ra, nhanh chóng chuyển tài khoản, quả nhiên có một email chưa đọc.

Nếu Cố Châu Lâm không nói, vậy hắn đành từ tìm hiểu vậy.

Ánh mắt Dư Thần Dật lóe sáng, tự nói trong lòng: Em cho rằng anh lãng phí ngần ấy sức lực chỉ để đến được đây thôi sao?

Hắn nhấn mở email chưa đọc kia, kéo thẳng xuống cuối lập tức thấy một tập tin nén, Dư Thần Dật không chút do dự nhấn tải, trong quá trình đợi tải xuống lại thất thần.

Người trao đổi email qua lại này với hắn, là một người bạn trên mạng chưa từng gặp mặt hắn quen được hồi đại học.

Lúc trước Dư Thần Dật như rắn mất đầu tìm kiếm lung tung mong có người sẽ tra được tin tức của Cố Châu Lâm, nhưng không chỉ không tiến triển còn bị lừa tiền, cuối cùng trên một cái diễn đàn thau vàng lẫn lộn biết được người này.

Dư Thần Dật lúc ấy sắp bỏ cuộc rồi, nhưng chấp niệm này vẫn nghẹn trong lòng, cuối cùng vẫn là người bạn kia tìm tới trước, gửi tin nhắn cho hắn nói có thể giúp hắn tìm.

Dư Thần Dật cũng từng nghi ngờ gã là kẻ lừa đảo, nhưng hắn đã bị lừa nhiều như vậy rồi, cũng không sợ thêm lần nữa, thẳng thắn nói hết, không quản chuyện gì cũng đều nói ra cho gã biết, không ngờ gã thật sự có thể giúp hắn tra ra.

Rồi hắn lại tìm một thời gian dài, từng bước từng bước mới có thể tới bên Cố Châu Lâm.

Hắn bắt được người từng đột nhiên biến mất khỏi hắn kia, nhưng lại như cũ không biết nguyên nhân chuyện ngày xưa.

Điện thoại "ting" một tiếng, thông báo tệp đã tải xuống thành công.

Dư Thần Dật vừa định bấm mở tập tin, Cố Châu Lâm đã bưng cháo đẩy cửa vào.

Hắn trở tay úp điện thoại xuống giường, ngẩng đầu cười với Cố Châu Lâm, "Em ăn chưa?"

"Ăn rồi, nhưng em ở đây đợi ca ca ăn xong." Cố Châu Lâm ngồi đối diện Dư Thần Dật, bất thanh động sắc liếc qua điện thoại bên người Dư Thần Dật, nói thêm: "Cẩn thận nóng, em không biết lúc nào anh tỉnh nên vẫn để giữ nhiệt, có lẽ vẫn nóng lắm."

Dư Thần Dật gật đầu: "Ừm, không sao."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip