Chương 29
Phòng khách rộng lớn đột nhiên tĩnh lặng lại.
Lục Hành Châu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mang vẻ kinh hỉ của Dụ Thư, chợt nhận ra, hắn không có nói quy tắc, cho nên Dụ Thư mặc kệ ném thế nào, đều nhất định sẽ ném ra số một.
Một cái một, hai cái một…… Sáu cái một.
"Ăn một chút thôi anh trai ~” Dụ Thư còn không biết mình lý giải sai rồi, bắt đầu quen dùng làm nũng, dán lấy Lục Hành Châu: “Em miệng rất nhỏ, sáu miếng cũng chỉ ăn một chút thôi ~”
Vừa ngọt vừa đáng thương.
Tiểu Lục luôn có chút không chống đỡ được.
“Con trai, Dụ Bảo thuốc uống xong chưa?” Trên lầu, truyền đến tiếng Lâm Duyệt xuống lầu, tiếng bước chân là đang tới đây. Người trong nhà đều quản Dụ Thư rất nghiêm, bị dì biết là khẳng định ăn không hết.
Dụ Thư nháy mắt khẩn trương lên, còn chưa tiếp tục cầu, trong miệng đột nhiên bị người nhét một mếng đồ vật nhỏ. Rất nhỏ, cậu ngay từ đầu không nếm ra được, hai giây sau mới phản ứng lại đây, là bánh quy.
Vừa thơm vừa ngọt.
“Một miếng .” Tiểu Lục tổng cuối cùng vẫn là làm ra thỏa hiệp, chỉ là rốt cuộc cũng không đồng ý ăn sáu miếng.
Đã rất nhiều ngày không ăn qua đồ ngọt Dụ Thư cảm thấy hạnh phúc cực kỳ, gà con mổ thóc dường như gật đầu.
Đầu cầu thang, Lâm Duyệt đã xuống dưới. Cô mang dép bông, trên người là đồ ngủ mùa đông của D, tóc tùy ý mà cột lấy, trên mặt còn dán mặt nạ, vừa thấy chính là mới vừa rửa mặt xong xuống dưới xem Dụ Thư.
Dụ Thư sợ bị nhìn ra tới ăn vụng, ngậm miệng cũng không dám động đậy.
Lâm Duyệt tầm mắt dừng ở trên mặt hắn, vừa muốn nhìn kỹ xem, liền phát hiện con trai nhà mình chủ động tiến lên, đem Dụ Thư vững chắc mà chắn.
“Em ấy thuốc đã ăn uống rồi.” Tiểu Lục tổng đặc biệt bình tĩnh mà .
Lâm Duyệt là sẽ không hoài nghi con mình, trên thực tế Lục Hành Châu cũng xác thật chưa nói dối, thuốc chính là uống xong rồi, trên bàn còn muỗng mới vừa uống xong thuốc còn dư lại nước, muỗng còn không rửa nên dính một ít thuốc trên đó.
Lâm Duyệt xem qua, mới yên tâm, sau đó lại đi xem Dụ Thư.
Dụ Thư núp sau lưng Lục Hành Châu, hamster nhỏ dường như, đã nhanh chóng tiêu hủy xong rồi chứng cứ phạm tội.
Thấy Lâm Duyệt kêu cậu bé, liền từ Lục Hành Châu phía sau nhô đầu ra, nghiêng đầu mơ hồ hỏi: “Dì?”
“Dụ Bảo thật ngoan.” Lâm Duyệt nhìn cậu liền thích vô cùng, lại đau lòng, dặn dò nói: “Về sau ăn cái gì phải chú ý, bụng đau dì sẽ lo lắng……” Nói xong khẽ nhíu mày, tới gần một chút: “Bảo bối, khóe miệng con là cái gì?”
Dụ Thư tim nhỏ bùm bùm nhảy dựng lên, đã tưởng tượng ra nếu bị dì phát hiện sẽ như thế nào nhận lỗi, hơn nữa sẽ có hậu quả gì.
Còn chưa nói gì, khóe miệng đã bị người nhẹ nhàng lau một chút, ấm áp.
Dụ Thư trừng lớn đôi mắt nhìn anh Hành Thuyên, Lục Hành Châu tay vừa thu về, hắn dường như không có việc gì mà đối với mẹ mình nói: "Là thuốc dính. 9 giờ, mẹ không ngủ được sao?"
Lâm Duyệt đột nhiên hoàn hồn: "Đúng đúng đúng, mẹ muốn làm đẹp." Nói xong nhìn hai người một cái: "Hai đứa cũng nhanh chóng đi ngủ đi!"
Dụ Thư ước gì nhanh chóng chạy lấy người, một cái mông rời khỏi sô pha, lạch bạch chạy về phòng mình.
Đứa nhỏ nhất đi rồi, không cần lo lắng cho con mình nữa, Lâm Duyệt lúc này mới yên tâm xoay người, lên lầu trở về phòng, dặn dò Lục Hành Châu: "Dụ Bảo đi ngủ, con cũng nhanh chóng trở về ngủ đi."
Lục Hành Chu lên tiếng, nghe thấy tiếng bước chân Lâm Duyệt lên lầu, ngón tay hắn đặt trên sô pha hơi hơi giật giật.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé thật mềm mại, giống như quả thạch trái cây vậy.
......
Trong căn phòng nhỏ, Dụ Thư tim còn đang bùm bùm hoảng sợ, anh trai cậu bé thật tốt, trộm cho cậu ăn đồ ăn, còn giúp đỡ che giấu.
Sau đó cậu lại lặng lẽ sờ sờ khóe miệng, ngón tay của anh trai thì ra lại lạnh như vậy sao?
Đang nghĩ ngợi, cửa bị người gõ vang lên. Cậu bé giống như là trộm đồ vật bị bắt gặp, sợ tới mức giật mình, ngồi dậy, còn tưởng rằng là dì đã tỉnh lại để bắt cậu, bèn nói dối: "Con... Con ngủ rồi!"
Vừa nghe chính là đang nói dối.
"Đánh răng." Tiểu Lục tổng đặc biệt lạnh lùng nhắc nhở hai chữ, xoay người về phòng của mình.
Thì ra là anh trai, Dụ Thư nhẹ nhàng thở ra, nghĩ nghĩ, lại xuống giường nặn kem đánh răng đánh răng.
Không có Lục Hành Châu ở nhà trẻ thời gian giống như trôi qua đặc biệt dài. Điều đáng mừng chính là, dưới sự quản lý nghiêm khắc của mọi người, Dụ Thư đã bảo vệ được hàm răng sữa của mình.
Cậu bé vốn dĩ đã thông minh, cuối cùng lấy thành tích ưu tú kết thúc cuộc sống ở nhà trẻ của mình, thành công bước vào năm nhất tiểu học.
Tháng chín là mùa khai giảng đối với các bạn nhỏ năm nhất mà nói cũng không tốt đẹp gì, giống như ngày đầu tiên khai giảng, vẫn có rất nhiều người oa oa khóc.
Tiểu thái dương là một trường học quy mô không tính là rất lớn nhưng được cái là có giáo viên tốt, các bạn nhỏ tốt nghiệp ở chỗ này giống như là chim non ra khỏi tổ, bay đi các trường tiểu học khác ở Lạc thành.
Dụ Thư cùng Tạ Triết rất có duyên mà đều lựa chọn trường tiểu học thực nghiệm, lại cũng không quá có duyên nên không có chung một lớp.
Ngày khai giảng đó, Dụ Thư được Lâm Duyệt cùng Lục Diên Đình đưa đến chỗ ngồi, cũng chỉ có thể ngồi một mình, nhìn những bạn nhỏ khác khóc.
Cậu bé từ nhỏ đã ngoan, lên lớp một cũng là tính tình ngoan ngoãn mềm mại. Khuôn mặt trẻ con hơi hơi gầy đi một chút, đôi mắt kia nhìn càng thêm trong trẻo xinh đẹp.
Cậu bé biết anh trai cũng ở trường học này, cũng biết đi học là một chuyện rất bình thường, cho nên rất ngoan mà tự mình lấy sách ra bắt đầu xem.
Kỳ thật cũng không biết nhiều chữ như vậy, nhưng cũng ngại nhìn người ta khóc.
Cậu bé ngồi cùng bàn là một bé trai có một chút mập mạp, vóc dáng cao cao, chỉ là không quá mạnh mẽ, mẹ vừa đi cậu bé liền bắt đầu khóc, thầy giáo còn đang dỗ dành các bạn nhỏ khác, không rảnh lo cho cậu bé.
Cậu bé khóc lóc rồi khóc lóc, nhìn thấy bạn ngồi cùng bàn xinh đẹp của mình, không nhịn được hắt hơi, hỏi: "Bạn tên là gì?"
Bạn cùng bàn rốt cuộc cũng nói chuyện, Dụ Thư buông sách, trả lời cậu bé: "Mình tên là Dụ Thư, bạn không khóc nữa à?"
Không hỏi còn được, vừa hỏi đối phương càng khổ sở, nước mắt đều phải chảy ra, lại nghẹn trở về, nói: "Vừa rồi đưa bạn tới là người nhà của bạn sao?"
Chú Lục cùng dì Lâm Duyệt vẫn luôn phụ trách sinh hoạt của cậu bé, nhưng chẳng phải là người nhà sao? Dụ Thư gật gật đầu: "Đúng rồi! Bọn họ rất tốt."
Thì ra là thế, ba mẹ đều đẹp như vậy, khó trách bạn ngồi cùng bàn cũng đẹp như vậy.
Dụ Thư thật sự quá trắng quá xinh đẹp, trong lớp các bạn nhỏ khác mới tới đều là chỉnh tề xinh xắn, không quá hai tiết học liền từng người bị bút chì làm bẩn quần áo làm bẩn mặt.
Chỉ có Dụ Thư không giống lắm, đặc biệt sạch sẽ.
Cho nên Dương Thạc xem bạn ngồi cùng bàn của mình như xem trân bảo vậy, qua hai tiết học liền mau chóng "cúng" Dụ Thư lên.
Các bạn nhỏ luôn là đặc biệt khoa trương, Dụ Thư đứng lên, cậu bé lập tức giúp Dụ Thư kéo ghế ra: "Bạn cùng bàn cẩn thận một chút, đừng va phải."
Bạn cùng bàn của cậu bé trông yếu ớt như vậy, chạm vào một chút khẳng định liền bị thương.
Dụ Thư đi lấy nước, cậu bé đoạt lấy ly nước của Dụ Thư: "Bạn cùng bàn phải cẩn thận, lỡ bỏng."
"Dương Thạc." Dụ Thư ngăn cản hành vi tốt bụng của cậu bạn: "Tự mình có thể làm."
"Không, bạn không được đâu." Dương Thạc nhìn cậu bé, vẻ mặt nghiêm túc: "Bạn cùng bàn, bạn mau lui về phía sau, bụi phấn sắp rơi lên tóc bạn."
Sau một tuần khai giảng, các bạn nhỏ lớp một đi theo đài phát thanh làm thể dục giữa giờ.
Vị trí của Dương Thạc và Dụ Thư rất gần, hai người chỗ đứng gần nhau. Dương Thạc đặc biệt hưng phấn, một lòng muốn cùng Dụ Thư khoảng cách gần một chút, còn chưa tới gần được, đột nhiên sợ tới mức giật mình, lại đi trở về.
Dụ Thư đang nghiêm túc mà đi theo các anh chị khối trên tập động tác thể dục, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một người, Lục Hành Châu học sinh lớp ba thân hình thon gầy, trên người mặc đồng phục học sinh, bộ đồng phục xấu xí như vậy ở trên người hắn nhìn cũng thuận mắt. Hắn cầm một quyển vở, còn có một cây bút.
Cây bút kia Dụ Thư nhận ra, là do cậu lần trước tới trường học đưa cho anh trai.
Hoặc phải nói là Lục Diên Đình thân sinh ra hắn thì hơn. Hắn mà đứng ở chỗ đó thì y như tảng băng nhỏ, khiến Dương Thạc sợ đến lời cũng không dám thốt.
Đương nhiên Dụ Thư cũng không dám nói chuyện. Mọi người đang tập thể dục mà, cậu bé không thể làm ồn.
Lục Hành Châu liếc nhìn cậu bé, rồi lại nhìn thoáng qua Dương Thạc. Đôi mắt lạnh lùng như băng khiến Dương Thạc sợ đến nỗi không dám đối diện, thở mạnh cũng không dám.
Đợi hắn đi rồi, Dương Thạc mới thở phào nhẹ nhõm: "Làm mình sợ muốn chết! Anh ấy nhìn hung dữ quá."
Dụ Thư bênh anh trai mình: "Anh trai mình một chút cũng không hung dữ."
Dương Thạc ngớ người: "Anh ấy là anh trai của bạn á?"
Hai anh em sao mà khác biệt lớn như vậy chứ? Một người lạnh đến có thể đông chết người, một người đáng yêu như búp bê Tây Dương vậy. Cậu bé nhịn không được hỏi: "Anh ấy ở nhà có phải hay không thường xuyên ăn hiếp bạn?"
Dụ Thư cũng không biết Dương Thạc có hiểu lầm gì về anh trai mình. Tuy rằng ở nhà, xác thật là anh trai quản cậu bé tương đối nhiều, nhưng mà anh trai cũng không hung dữ mà.
"Anh không ăn hiếp mình."
Ở nhà còn sẽ đút cho cậu đồ ăn nữa.
Chỉ là cậu bé nhìn quá ngoan, Lục Hành Châu lại quá lạnh lùng, lời này giống như cũng không có gì đáng tin, tóm lại Dương Thạc không tin.
Lúc khai giảng một tuần, trường học tổ chức họp phụ huynh.
Cuộc họp phụ huynh diễn ra quá đột ngột, Lâm Duyệt ở bên ngoài đi công tác, nhất thời cũng chưa về. Trách nhiệm liền dừng ở trên người Lục Diên Đình.
Lâm Duyệt cố ý dặn dò qua, tình huống của Dụ Thư đặc thù, cuộc họp phụ huynh nhất định phải đi.
Lục Diên Đình dành ra nửa ngày, dùng để ở bên cạnh Dụ Thư. Ông tới trường cũng không có mặc âu phục, chỉ là dù sao khí chất không giống nhau, hướng nơi đó ngồi xuống chính là tiêu điểm trong đám người.
Chờ 40 phút cuộc họp phụ huynh mới xong, lại là một hồi ly biệt gian nan. Các bạn nhỏ oa oa khóc, ba mẹ đi theo dỗ dành: "Ngoan, buổi chiều sẽ đón con về nhà."
Dụ Thư nhưng thật ra không có khóc, cậu bé lôi kéo tay Lục Diên Đình đưa đến cửa lớp rồi vẫy tay: "Gặp lại chú sau ạ!"
Càng nhìn càng ngoan, Lục Diên Đình thực vui mừng, con trai ruột của ông cũng chưa từng ngọt ngào mà nói chuyện với ông như vậy.
Sau khi các phụ huynh rời đi, bọn nhỏ vẫn còn khóc. Có lẽ hoàn cảnh thực sự ảnh hưởng đến tâm trạng, Dụ Thư lúc này mới chợt nhận ra—tại sao cậu không có ba và mẹ?
Nghĩ đến đây, vành mắt liền đỏ hoe.
Dương Thạc thấy bạn cùng bàn nhỏ bé của mình buồn bã, vội vàng an ủi: "Dụ Thư, tại sao cậu và anh của cậu không cùng họ? Vì sao cậu họ Dụ, còn anh ấy họ Lục?"
Lục Hành Châu là hội trưởng hội học sinh, cũng là học sinh xuất sắc tiêu biểu, Dương Thạc đã biết tên của hắn.
Dụ Thư càng thêm buồn bã, cảm giác như quan hệ giữa cậu và Lục Hành Châu lại bị người khác xé rời ra một chút, khoảng cách giữa hai người ngày càng xa hơn. Nhưng cậu vẫn thành thật trả lời:
"Bởi vì chúng mình không phải anh em ruột."
!!!
Đây đúng là một bí mật kinh thiên động địa! Dương Thạc sững sờ, miệng há hốc, nhìn bạn cùng bàn ngày càng đau lòng, vội vàng nói:"Vậy hắn nhặt ngươi về sao?"
Ba còn đến tham gia họp phụ huynh cho Dụ Thư, vậy chắc chắn là ba ruột rồi! Cậu bé lập tức tưởng tượng ra một kịch bản: Một đứa con nuôi nhà hào môn bị đối xử tệ bạc, bị khi dễ, còn bảo bảo ngoan ngoãn đáng thương. Vì thế, hắn cảm thấy mình cần phải nhắc nhở bạn cùng bàn rằng Lục Hành Châu có thân phận gì!
Thật sự quá giỏi đoán mò, thật sự quá biết chọn đề tài!
Dụ Thư một chút cũng không cảm thấy được an ủi.
Mắt cậu đỏ hoe, vốn dĩ nghĩ rằng mình đã là học sinh tiểu học, sẽ không khóc, nhưng vẫn thấy rất tủi thân. Cậu cố nhịn rồi lại cố nhịn, cuối cùng vẫn nghẹn ngào đáp:
"Tớ là do anh ấy nhặt về."
______________________
-An ủi mà nhẹ nhàng xé rách vết thương chưa lành!! An ủi dữ chưa?? Tôi nhắc em Dương Thạc!!
-Dù sao Thư Thư vẫn còn nhỏ dù có ngoan có hiểu chuyện đến mức nào cũng phải có những lúc như này chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip