Chương 1 - H+

Nến đỏ màn trướng, người nằm tại tiêu phòng.

Đề Đăng nằm ngửa trên gối, hai tay nắm chặt nệm giường dưới thân, mồ hôi rịn ra ướt nhẹp cả cần cổ, mái tóc dính nhớp, y cắn chặt răng để không phát ra tiếng rên rỉ.

Tạ Cửu Lâu đang quỳ giữa hai đầu gối gập lại của y, búi tóc được buộc tùy ý trên đầu đã hơi lỏng lẻo, hắn ngậm một cây bút ở miệng, đang vùi đầu chuyên tâm làm gì đó.

Có lẽ đã làm xong việc, người hạ thủ ra tay lúc nặng lúc nhanh, khiến cho Đề Đăng đau đến mức gập người lại.

Y rụt người lại, liền bị người đó bóp đùi kéo trở về.

Dưới người Đề Đăng lót một tấm thảm mỏng, cả thân thể bị Tạ Cửu Lâu che lại bằng khăn, tuy nhiên chỉ che đến bộ phận tư mật nhất giữa bắp đùi.

Xung quanh yên tĩnh, cổ tay của y có hơi run rẩy, hô hấp sâu nhiều cạn ít, đôi mắt ẩm ướt nhìn chằm chằm trần phòng.

Lại thêm nửa nén hương trôi qua, Tạ Cửu Lâu rốt cục cũng chịu dừng tay, hắn quẳng cây bút trong tay ra phía sau, ngồi dậy xoa xoa phần gáy và cánh tay mỏi nhừ, rủ mắt thưởng thức kiệt tác mình để lại trên người Đề Đăng.

Từ phần rốn của Đề Đăng trở xuống đã được phủ kín hoàn toàn bằng một loại hoa văn cổ quái, từ hai bên xương hông trở lên là những đường vân màu xanh đậm trải dài đến bụng dưới, chúng kéo một đường ngoằng nghèo đến khi sắp chạm đến phần thịt mềm không xương kia thì mới chịu dừng lại.

Tạ Cửu Lâu xăm suốt ba canh giờ, mới có thể khắc họa được hoa văn trên sách cổ này lên người Đề Đăng.

Ở ngón trỏ tay phải của hắn cũng có một hình xăm nhỏ ngoằng nghèo, xiên vẹo, dù cũng là hình dạng giống thế nhưng lại không hề chi tiết, cũng không đạt đến ngưỡng tinh xảo như hình xăm trên người Đề Đăng, có thể nói là thiếu cả hình thức mất luôn ý nghĩa, chỉ xứng đáng nhận đúng một chữ - Xấu.

Người dưới thân run nhẹ, toàn thân y mỏi mệt nằm xụi lơ trên giường, hai mắt khép hờ, chỉ chăm chú nhìn hình xăm ở hông mình, không nói lời nào.

Tạ Cửu Lâu khống chế lực bút rất tốt, một hình xăm lớn như thế, vậy mà làn da của Đề Đăng lại không hề nhỏ ra một giọt máu nào, lực kim khi đâm vào da cũng không mạnh đến nỗi khiến y bị thương, nhưng cũng chẳng nhẹ đến mức khiến y không cảm thấy đau.

Hắn rõ ràng đang cố ý tra tấn Đề Đăng, để Đề Đăng ghi nhớ chuyện này thật lâu.

Tạ Cửu Lâu nhặt một chiếc khăn sạch được chuẩn bị sẵn để lau tay, cúi người xuống nhấn vào phần bụng dưới của Đề Đăng, trêu chọc đến nỗi khiến Đề Đăng phải nhíu mày hừ nhẹ một tiếng, bị ép mở mắt nhìn về phía hắn.

"Nằm sấp lại." Hắn thấp giọng nói, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong giọng nói lại không hề có độ ấm.

Đề Đăng lẳng lặng đối mặt với hắn, đôi mắt bị mồ hôi thấm ướt lạnh nhạt không hề có ý muốn xin tha.

Lửa giận trong lòng Tạ Cửu Lâu càng lúc càng lớn, đưa tay bóp cằm Đề Đăng, chóp mũi kề sát vào chóp mũi của y, gằn từng chữ một: "Nằm sắp lại, quỳ cho đàng hoàng."

Đề Đăng phải dùng hết sức lực toàn thân mới có thể xoay người lại quỳ.

Tạ Cửu Lâu dán lòng bàn tay lên sống lưng của Đề Đăng, ngón trỏ chợt dùng lực, Đề Đăng bất ngờ bị đẩy ưỡn người về phía trước, nửa thân trên nằm sấp trên giường, chỉ có phần mông vểnh lên cao.

Ngón cái thô ráp chai sạn của hắn vuốt ve miệng huyệt ướt át, mang theo một chút ý vị ác liệt, Tạ Cửu Lâu dần tăng thêm lực tay, chẳng bao lâu sau miệng huyệt đã bắt đầu sáng bóng ửng đỏ.

Phần lưng của Đề Đăng bị đè mạnh xuống, không thể quay đầu nhìn rõ động tác của Tạ Cửu Lâu, thân thể càng thêm nhạy cảm khi không đoán được hành động tiếp theo của hắn, mỗi lần tay hắn vuốt ve cửa sau, miệng huyệt của y đều không thể tự chủ được co rút liên tục.

Sau đó y nghe thấy một tiếng cười khẽ, Tạ Cửu Lâu không hề báo trước đút ngón cái vào.

Đề Đăng quỳ sụp về phía trước, lại bị Tạ Cửu Lâu lôi ngược trở về, ngón cái cắm trong cửa huyệt lại rút nhanh ra ngoài, hắn đổi thành ngón giữa và ngón trỏ.

Hai ngón tay dễ dàng tìm được điểm nứng bên trong Đề Đăng, hắn nhẹ nhàng ấn một cái, Đề Đăng bỗng nhiên cuộn mình lại.

Bàn tay đặt trên sống lưng Đề Đăng thuận thế buông ra, Tạ Cửu Lâu nghiêng người xuống, vóc dáng cao to áng chừng có thể ôm trọn cả người đang run rẩy dưới thân vào trong ngực.

Một tay của hắn vẫn đút trong miệng huyệt của Đề Đăng, một tay khác nắm lấy bàn tay trái đã nắm chặt thành quyền của Đề Đăng, cầm tay y mò phần đến phần da lạnh lẽo.

Tay trái của Đề Đăng quấn một nhánh cây đen mềm, mỏng như da thịt, phác hoạ ra xương ngón tay thon dài của y. Từ đầu ngón tay tới cổ tay, phần nhánh cây mềm kia quện lại thành một cái bao tay kề sát da, quấn rối rít cả cánh tay Đề Đăng, đã bao nhiêu năm rồi cũng không thấy y gỡ xuống. Nếu không phải nó có màu đen, thì quả thật chả khác gì da người.

Mà ở tay phải của Đề Đăng lại có một vết sẹo dài dữ tợn vắt ngang qua mu bàn tay y. Tạ Cửu Lâu thường nói, tay phải mới là chỗ nên dùng bao tay đen kia che lại mới đúng.

Hiện tại vết sẹo dài kia đang nhô cả xương ngón tay lên do Đề Đăng dùng sức quá độ bấu chặt đệm chăn.

"Mới nhiêu đây đã không chịu nổi?" Ánh mắt của Tạ Cửu Lâu rơi vào đốt ngón tay phải trắng bệch của Đề Đăng, chạm vào bàn tay trái quấn dây leo của y. "Đã bao nhiêu năm rồi mà chả tiến bộ thêm chút nào."

Nói xong tay phải của hắn đột nhiên phát lực, Đề Đăng ngửa đầu rên một tiếng, trên trán từng giọt mồ hôi đổ xuống.

Ngón tay Tạ Cửu Lâu đặt ở miệng huyệt không hề đút sâu vào thêm, nhìn thì cứ ngỡ chỉ yên lặng đặt ở trong lỗ huyệt của Đề Đăng thôi, cơ mà chỉ có Đề Đăng biết rằng, giờ phút này hai đầu ngón tay ấy đang không ngừng chà đạp lên điểm nứng của y.

Y nghẹn ngào há miệng, phần ót kéo căng cơ bắp toàn thân, tay phải Tạ Cửu Lâu vừa dùng sức thêm lần nữa, y đã triệt để bị hạ gục, bổ nhào xuống giường, mặt vùi vào trong gối, hai vai run rẩy, đệm chăn dưới người ướt một mảng sền sệt.

Tạ Cửu Lâu lại tách chân y ra, để y ngồi đối diện mình, kéo một phát về phía mình, nâng cao lưng Đề Đăng lên muốn đút cả cây vào, lại bị y bắt lấy cánh tay.

Xác nhận dư vị chưa dứt, phần bụng dưới của Đề Đăng căng cứng, tiếng thở dốc vụn vỡ, y thều thào nhấn mạnh từng chữ: "Không được......"

Tạ Cửu Lâu chỉ nhìn y, lạnh lùng cười một tiếng, liền ưỡn hông tiến vào, hoàn toàn không quan tâm đến giãy giụa của Đề Đăng, hắn đóng đinh y trên giường, động tác như gió táp mưa sa.

Dần dần, phản kháng dưới thân ngày càng nhỏ, Tạ Cửu Lâu ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy ánh mắt của Đề Đăng mất tiêu cự, lông mày nhíu chặt, thân thể mặc cho hắn lay động, chóp mũi y đỏ bừng. Phần bụng dưới của hắn cũng bị y bắn dính đầy tinh dịch, phía sau lưng thì bị Đề Đăng bấu chặt năm ngón tay, không biết y đã cào bao nhiêu đường, toàn thân nóng như bị lửa quét.

Qua một hồi lâu sau, hắn liều mạng đút lút cán vào, giữa háng của hắn và lỗ huyệt của Đề Đăng kín không khe hở, rót hết tinh dịch vào bụng y.

Hắn ngẩng mặt nhìn, trong mắt của đối phương là hơi nước mịt mờ, từ khóe mắt lăn dài một giọt nước xuống mép tóc.

Tạ Cửu Lâu lau nước mắt cho y, lấy hơi hỏi: "Sướng tới mức khóc luôn à?"

Đầu ngón tay của Đề Đăng giật giật, cánh môi đóng mở mấy bận, nhưng không lên tiếng.

Tạ Cửu Lâu đưa tay mò xuống bụng dưới hơi trướng của Đề Đăng, nơi bị lòng bàn tay lướt qua trở nên nóng hổi, đó là nơi hắn rót tinh dịch vào, còn là nơi khiến Đề Đăng bị đâm đến mức phun nước dâm.

Hắn nghiêng đầu, cắn vào dái tai của y, hỏi: "Ai cũng bảo chịch vợ trong tiêu phòng dễ hoài thai, vậy mà ba trăm năm trôi qua, bao nhiêu tinh tuý ngươi cũng nhận hết rồi, sao còn chưa chịu sinh cho ta một trai một gái?"

Hô hấp của Đề Đăng trì trệ, nhắm chặt khóe mắt, y biết Tạ Cửu Lâu đang cố ý dùng lời nói nhục nhã mình, thế nên y cũng sờ lên bụng mình, nắm lấy bàn tay đang sờ soạng của Tạ Cửu Lâu đặt thấp xuống, lỗ huyệt lại chảy ra nước dâm, nhỏ giọt lên giường.

"Không sinh được." Y chậm rãi nói, nghiêng mắt liếc nhìn Tạ Cửu Lâu, "Ngươi rót hư bụng ta rồi, làm gì còn chỗ hoài thai."

Ánh mắt của Tạ Cửu Lâu sinh hận, hắn rút tay ra, bóp chặt cằm Đề Đăng: "Vừa hay. Không mang thai con ta, thì cũng đừng hòng mang thai con của kẻ khác."

Cuối cùng hắn liếc mắt qua mặt dây chuyền trên cổ Đề Đăng, bỗng nhiên buông tay.

Đề Đăng bị hắn quăng ra, y lại xoay mặt qua chỗ khác, Tạ Cửu Lâu qua loa mặc lại y phục dưới giường.

Đề Đăng liền chống lấy cánh tay nhổm người ngồi dậy, cũng tiện tay kéo lại chiếc áo bị cởi đến khuỷu tay, nhưng y chỉ kéo một bên, bên còn lại để trần, có trông nhếch nhách thì y cũng lười quản, nắm lấy cổ tay áo của Tạ Cửu Lâu khàn giọng hỏi: "Đi đâu?"

Tạ Cửu Lâu không lên tiếng, chẳng bao lâu sau hắn lại cầm hai chiếc khăn gấm sạch sẽ tới bên giường.

Khăn gấm đã được thấm ướt, hắn lại vắt khô, không nói tiếng nào ngồi cạnh giường.

Đề Đăng ngầm hiểu, thấy Tạ Cửu Lâu đi tới, y liền dạng hai chân ra, đợi hắn lấy khăn đệm ở sau huyệt ra, rồi chậm rãi lau một vòng quanh bụng dưới, lại lau đến cửa huyệt còn sót lại tinh dịch, xong rồi hắn đổi một cái khăn khác, tỉ mỉ lau sạch sẽ cửa sau cho Đề Đăng.

Lau xong hắn lại đi ra ngoài thay nước, lần này nước ấm hơn đôi chút, là nhiệt độ nước đối phương thường dùng để ngâm chân.

Tạ Cửu Lâu ngồi xổm ở bên giường, xắn tay áo lên khuỷu tay, vạt áo mở hờ, bên dưới cổ áo là xương quai xanh và cơ bắp, theo động tác của hắn hàng lông mày cũng lung lay.

Hắn cúi đầu rửa chân cho Đề Đăng, trầm giọng nói: "Do hình xăm, nên hai ngày nay đừng tắm rửa. Ta biết ngươi thích sạch sẽ nên ta lau người cho ngươi."

Hai tay Đề Đăng chống ở mép giường, ánh mắt dừng lại ở gò má của hắn, y chỉ nhìn một chút liền nhìn đến nhập thần.

Người rửa chân hình như phát giác ra chỗ không thích hợp, ngẩng đầu nhìn lên, hắn trông thấy thần sắc của Đề Đăng thì lòng chợt lạnh đến bảy tám phần.

Hắn nắm chặt cổ chân Đề Đăng, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng suốt của đối phương, hỏi: "Ngươi đang nhìn ta, hay là muốn xuyên thấu qua ta để nhìn A Hải Hải của ngươi?"

-

Lần đầu tiên Tạ Cửu Lâu gặp Đề Đăng, là chuyện của ba trăm năm về trước.

Lúc đó đang độ hoàng hôn, tà chiều ngắt bóng, phủ hồng rạng mây, hắn ngồi trên tầng thứ chín của đại điện Diêm La, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là ngọn đèn mỹ nhân hình bát giác làm bằng ngọc lưu ly, hắn dời mắt đến người đang quỳ thẳng tắp bên dưới đại điện, hỏi: "Ngươi đến Vô Giới làm gì?"

Đề Đăng an phận cúi đầu nói: "Tìm người."

"Tìm ra không?"

"Không."

Tạ Cửu Lâu nhíu mày: "Ngẩng đầu lên."

Đề Đăng liền ngẩng đầu nhìn hắn.

Chúng sanh cõi Sa Bà biết thế nào là Hạnh*.

(*Hạnh (): trong Phật Giáo, Hạnh là những đức tín mà người tu hành cần có, bao gồm 10 Hạnh lành: Hạnh từ bi, Hạnh hỉ sả, Hạnh nhu hòa, Hạnh nhẫn nhục, Hạnh chí thành, Hạnh tinh tấn, Hạnh bình đẳng, Hạnh bác ái, Hạnh tự tại, Hạnh giải thoát.)

Lần đầu tiên Tạ Cửu Lâu nhìn thấy Đề Đăng đã nghĩ như thế.

Trên mặt hắn bất động, lại hỏi tiếp: "Ngươi đến Vô Giới, đã biết quy củ của Vô Giới chưa?"

Đề Đăng nói: "Cõi Sa Bà vạn dặm, vào nhiều ra ít, một lần thoát giới, vĩnh viễn không được vào lại."

Vô Giới dưới Âm Ti, là nơi thu nhận hết thảy sinh linh bên ngoài cõi Sa Bà, một khi đã vào đây, mọi việc ở cõi Sa Bà đều sẽ bị bỏ lại đằng sau vạn dặm trường, không thể can thiệp đến nữa.

Có thể đi vào một lần, cũng có thể đi ra một lần. Nếu muốn rời đi, sẽ vĩnh viễn không có cơ hội bước vào lần thứ hai.

Tạ Cửu Lâu nói: "Tên?"

"Không có tên."

"Không có tên." Tạ Cửu Lâu lặp lại, hắn liếc nhìn ngọn đèn mỹ nhân được đối phương ôm vào trong ngực, đứng dậy đi đến cạnh y.

Khoảng khắc vạt áo của hắn quét qua cạnh người Đề Đăng.

"Vậy gọi là Đề Đăng đi."

Đề Đăng chắp tay: "Khấu đầu tạ ơn, Cửu Điện hạ ban tên."

——

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip