Chương 8

Lúc Khương Xương tiến vào gọi hai người ra ăn cơm, thì trông thấy Đề Đăng đang dựa vào ghế ngủ say, trên người còn đắp áo choàng hôm qua của Tạ Cửu Lâu, chân cũng chôn chặt trong ngực đối phương, thấy thế hắn bèn nói: "Hôm qua gặp nhau còn không quen không biết, hôm nay liền đắp y phục của ngươi ngủ?"

Tạ Cửu Lâu chỉ mím môi cười, lộ ra lúm đồng tiền ở má phải.

Động tĩnh này đánh thức Đề Đăng, y mơ mơ màng màng mở mắt ra, Tạ Cửu Lâu tranh thủ thời gian thu lại nụ cười, xụ mặt nói: "Ra ngoài ăn cơm."

Đề Đăng lề mà lề mề mang giày vào, lúc y cúi đầu, phần tóc rủ xuống che khuất nửa bên mặt, người đứng trước ánh lửa rã rời, y mặt ủ mày chau.

Tạ Cửu Lâu đứng đấy đợi một lát, lại đi sang ngồi xổm xuống vén ống quần lên mang giày vào cho y, hai người kề sát trán vào nhau, hắn thấp giọng hỏi: "Chưa tỉnh ngủ à?"

Lúc Đề Đăng ngủ luôn không an phận, chuyện này Tạ Cửu Lâu sớm đã trải nghiệm đủ trong ba trăm năm qua.

Ban đêm mộng nhiều, thường hay nói mớ, nhiêu đó thôi chưa đủ, lúc ở Vô Giới, chỉ cần Tạ Cửu Lâu không ở bên cạnh, y thà rằng ngồi trên giường thức trắng một đêm, cũng nhất quyết không chịu đi ngủ.

Thoạt đầu Tạ Cửu Lâu cũng không hề biết chuyện này, cho đến một ngày hai người bọn họ cãi nhau, không biết Đề Đăng đã làm gì khiến bình dấm chua trong lòng Tạ Cửu Lâu đổ sạch sành sanh, chọc tức hắn đến mức Tạ Cửu Lâu phải đi ra ngoài tìm Sở Không Dao uống rượu lúc nửa đêm. Rượu quá ba tuần, vốn định giống như trước kia ngủ bên ngoài một đêm, thế mà không biết sợi gân nào của hắn lắp sai chỗ, vẫn muốn trở về xem thử Đề Đăng như thế nào.

Nào ngờ khi hắn nhẹ chân nhẹ tay bước đến trước cửa điện, vừa nhìn vào phòng đã thấy đèn đuốc còn sáng choang.

Hắn đẩy một bên cửa ra, lập tức đối diện với ánh mắt của Đề Đăng —— Lúc ấy đã gần rạng sáng, thế mà từ đầu tới cuối Đề Đăng vẫn ôm đầu gối ngồi ở đầu giường, y không nhúc nhích nhìn chằm chằm cửa lớn đợi cả một đêm.

Bộ dạng lúc đó của y, hệt như một con thú nhỏ yếu đuối vừa được người ta nhận nuôi từ bên ngoài về, thời điểm y nhìn hắn, đôi đồng tử trong suốt như thủy tinh rực sáng, ngoài lớp nhu hòa trên cùng ra thì còn có cả cố chấp không nói nên lời.

Tuy nhiên, lần đó Tạ Cửu Lâu chỉ nghĩ đây là trùng hợp, có lẽ do Đề Đăng tự cảm thấy y đã chọc giận hắn nên mới hối hận chờ hắn về. Hắn tự thuyết phục mình như thế, đến lần thứ hai thì là quỷ thần xui khiến, hắn cố ý đợi đến giữa đêm mới trở về.

Đẩy cửa ra, Đề Đăng vẫn y như đêm trước, mở to hai mắt ngồi ở đầu giường chờ hắn, thấy hắn bước vào, y không nói chuyện, cũng không phát cáu, thậm chí còn không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, nhìn đến nỗi trong lòng Tạ Cửu Lâu hết ngứa lại run, còn có chút suy nghĩ khác đang dần trồi lên quấy phá.

Đề Đăng không thích nói chuyện, cho tới bây giờ, chỉ cần một ánh mắt của y thôi là đã có thể khiến hắn đầu hàng phục tùng. Mặc kệ ở bên ngoài Tạ Cửu Lâu tung hoành ngang dọc ra sao, chỉ cần Đề Đăng giả bộ như không biết gì cả, cứ ngước mắt nhìn hắn như thế, thì hắn chẳng có biện pháp nào đối phó với y.

Giống như ban nãy Đề Đăng không cho phép hắn kéo ghế đến cạnh đống lửa vậy, chỉ cần nhìn chằm chằm hắn, y không cần nói một chữ nào hết, là Tạ Cửu Lâu đã ngoan ngoãn làm theo.

Mấy năm sau đó, Tạ Cửu Lâu quen rồi, cũng chấp nhận sự thật này, thế là dù có gây gổ lớn cách mấy, hắn cũng nhất quyết không bỏ lại một mình Đề Đăng trong đêm.

Đề Đăng ngủ không ngon, tỉnh lại thì bồn chồn, nhưng y cũng chỉ trầm mặc, cứ ngồi yên một mình nửa ngày trời, mỗi lần như thế, Tạ Cửu Lâu đều có thể lập tức nhìn ra sự khó chịu trong đôi mắt y.

Đề Đăng có một đôi mắt có thể nói lên tất cả mọi thứ, ngôn ngữ, sợ hãi, vui mừng, buồn bực, bi thương, mọi thứ đều được y cất trọn trong đó. Người ngoài không hiểu, chỉ gọi đó là dạng người giỏi che giấu hỉ nộ, là khẩu Phật tâm xà, nhưng Tạ Cửu Lâu chỉ cần vừa nhìn đã biết được cảm xúc hiện giờ của Đề Đăng ra sao.

Hắn chỉ nghĩ rằng mình đúng là lợi hại.

Hắn xắn ống quần của Đề Đăng lên cho vừa với chân y, lại lôi kéo người đang uể oải đứng dậy, dỗ dành nói: "Đừng ngủ nữa, đứng cạnh lửa dễ mệt rã người, đi ra ngoài trước đã."

Bên ngoài phòng sáng sủa, Đề Đăng vừa bước ra, ánh mắt tỉnh táo lên không ít.

Khương Xương bưng gà đặt lên bàn, đang gắp thức ăn vào trong chén: "Tự xới cơm nha, ta mang cho muội muội ta trước đã."

Đề Đăng hỏi: "Cô nhóc không ăn chung hả?"

Khương Xương nhấc khóe miệng: "Nàng...... Không gặp người lạ."

Nói xong liền bưng bát rời đi, Đề Đăng nói với bóng lưng hắn: "Nhà các ngươi còn rất xem trọng quy củ."

Bóng lưng Khương Xương dừng lại, rồi lại tăng tốc bước nhanh đến gian phòng sau bếp.

Tạ Cửu Lâu xới cơm cho Đề Đăng, hỏi: "Ngươi cảm thấy hắn có vấn đề?"

"Tại sao lại nói thế?" Đề Đăng nâng bát, kẹp đũa gắp đồ ăn vào trong miệng, "Con người hắn rất tốt."

"Nhưng ngươi vẫn hoài nghi hắn có vấn đề." Tạ Cửu Lâu lột da gà sang một bên, gắp phần thịt vào trong chén Đề Đăng, phần da thì bỏ vào chén mình, "Thường nói thứ dân không chịu lễ, hắn nghèo khó đến thế này, nhận diện được lưu ly đã rất kỳ lạ, thêm nữa muội muội của hắn đại môn không ra nhị môn không bước, không gặp người lạ, đây vốn là quy củ của quý tộc. Còn chuyện đêm qua ngươi hỏi nữa, nhà hắn không nuôi gia súc nào khác, nhưng một lồng gà lại chỉ cho nó ăn hạt kê và rau hắn trồng, chứ không ăn gì khác."

Đề Đăng vẫn không nói theo hắn, mà hỏi: "Ừ, rồi sao nữa?"

Tạ Cửu Lâu nói: "Lúc hắn cứu chúng ta bên bờ sông, hắn nói rằng mình đến đó cắt cỏ. Hắn đã không nuôi động vật khác, vậy cắt cỏ để làm gì?"

Đề Đăng cười nói: "Cho nên hắn cũng không cắt."

"Đúng vậy, hắn không hề cắt, cuối cùng hai tay trống trơn quay trở về. Hắn đặc biệt đến bên bờ sông để cứu chúng ta." Tạ Cửu Lâu giương mắt, "Làm sao mà hắn biết được chúng ta sẽ xảy ra chuyện?"

-

Khương Xương bưng đồ ăn, đứng sau cửa phòng trong bếp.

"Niếp Niếp," Hắn gõ cửa, "Ca ca đây."

Bên trong không có tiếng trả lời.

Khương Xương lại gõ: "Niếp Niếp, mở cửa cho ca ca nào."

Hắn đứng ngoài cửa đợi nửa ngày, đang định gõ lần thứ ba, cửa gỗ đột nhiên kéo ra một khe hở mỏng như giấy.

Người trần mắt thịt khó mà phát hiện ra, khoảng khắc đốt ngón tay hắn đụng trúng vào cánh cửa, trong khe cửa cũng lẳng lặng tuôn ra một sợi khói đen.

Sợi khói đen kia như cá bơi, chui tuột về phía giữa bụng Khương Xương, cánh tay bị phủ lớp khói dày, giữa ngực cũng đen đặc, chúng tản nhẹ ra ngoài, sợi khói mỏng nhạt. Chỉ trong chớp mắt, một vòng khói lặng yên không tiếng động quấn quanh eo hắn, rồi nó bỗng nhiên xiết chặt, như một cuộn dây gai bọc hắn lại, Khương Xương rũ mắt, còn chưa kịp nhìn kỹ, liền bị một cánh tay lôi vào trong phòng, tiếng đóng sầm cửa lập tức vang lên.

Cách nhau một bức tường, hai người bọn họ chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau vội vàng của Khương Xương, còn có tiếng đóng sập cửa, nhất thời đối mắt với nhau, Đề Đăng đặt bát đũa xuống, nói với bên kia tường: "Khương Xương?! Làm sao thế?!"

Vốn định nếu không được đáp lại sẽ trực tiếp xông vào, ai ngờ chớp mắt tiếp theo, bọn họ liền nghe thấy giọng nói của Khương Xương truyền tới từ mặt tường bên kia: "Không có...... Không có việc gì! Các ngươi cứ tiếp tục ăn! Ta không sao!"

"Thật sự không sao?"

"Thật sự không sao!"

Hai người bọn họ lại nghi ngờ ngồi xuống lại, ăn hai đũa, Tạ Cửu Lâu không yên lòng nói: "Ta vẫn nên đi xem thử."

Đang định bước đi, đã bị Đề Đăng kéo lại: "Ngươi nghe xem."

Tạ Cửu Lâu nghiêng tai, lại mơ hồ nghe thấy tiếng cười nói của Khương Xương. Thanh âm đứt quãng, dù không chân thật, nhưng cũng dễ dàng nghe ra đối phương đang vô cùng bình thản tự tại, cứ như động tĩnh dọa người vừa nãy chỉ là do hắn bất cẩn đụng trúng cửa mà thôi.

Tạ Cửu Lâu do dự, lại nghe thấy Đề Đăng hỏi: "Có nghe ra chỗ không đúng không?"

"Chỗ nào không đúng?"

Đề Đăng đạo: "Ngươi nghe kỹ đi."

Tạ Cửu Lâu lại ngưng thần nghe thêm một lát, nhíu mày: "Sao chỉ có một mình hắn nói chuyện......"

Hắn nhìn về phía Đề Đăng: "Chẳng lẽ giọng của muội muội hắn quá nhỏ, lại không thường ra ngoài, cho nên mới rụt rè."

Đề Đăng lắc đầu: "Vậy nếu nói như cách của ngươi, thì chuyện ban nãy là sao?"

"Ban nãy?"

"Vừa rồi lúc Khương Xương vào cửa đã ầm vang một phát, động tĩnh lớn như thế, ngươi ta và hắn bèo nước gặp nhau, chỉ tạm thời đứng cách tường hỏi thăm tình huống, nhưng muội muội của hắn cũng không hề cất giọng lên."

Tạ Cửu Lâu bừng tỉnh đại ngộ: "Muội muội của hắn bị câm?"

Đề Đăng: "......"

Trong một nháy mắt, Đề Đăng nhất thời á khẩu không trả lời được.

Logic của Tạ Cửu Lâu không hề hợp với lẽ thường, đúng là không thể nói chuyện với hắn được mà.

"Nhưng ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái." Đề Đăng trầm tư một lát, lại nghĩ tới tình cảnh ban đầu mình gặp Khương Xương, "Ngươi có nhớ được tại sao chúng ta lại đến đây không?"

Tạ Cửu Lâu nói: "Không phải ngươi nói muốn tới thành Tu Du hả?"

"Đúng là ta muốn tới thành Tu Du, nhưng làm sao chúng ta lại hôn mê bất tỉnh, rồi lại xuất hiện ở bờ sông?"

Tạ Cửu Lâu bị y hỏi.

Hắn mới bắt đầu nhớ lại: Mình đi theo Đề Đăng ra khỏi Âm Ti, thấy Đề Đăng gặp phải thú ăn xương trên thuyền rồi y tự nhảy vào nước, không bao lâu sau Đề Đăng lại trồi lên, đang lúc hắn cũng không có chuyện gì làm, Đề Đăng lại đột nhiên chìm xuống. Khi đó hắn thấy tình huống không đúng lắm, thế là lập tức nhảy xuống nước theo, sau đó......

Tạ Cửu Lâu chả nhớ gì nữa cả.

Hắn đang muốn hỏi Đề Đăng, đã bị đối phương chặn lời trước: "Lúc ta qua sông, vì gặp phải thú ăn xương nên mới phải nhảy xuống nước, vất vả một hồi sắp cập vào bờ thì dưới chân lại tự dưng mất lực chìm ngược xuống."

"Sau đó thì sao?" Tạ Cửu Lâu hỏi.

Đề Đăng trầm mặt nói: "Sau đó gặp được Khương Xương."

"Vì sao lúc ấy chúng ta không thể lên bờ? Nếu lúc ấy không thể lên bờ, thì tại sao lúc hôn mê bất tỉnh lại vô duyên vô cớ dạt vào bờ?" Tạ Cửu Lâu ngồi xuống ghế lại, một tay đặt lên bàn, nhíu mày nói, "Hoặc là do nước có vấn đề ——"

"Nước không có vấn đề." Đề Đăng cắt ngang hắn, "Nếu không lần đầu tiên ta chìm xuống đã không thể bơi lên nổi."

Tạ Cửu Lâu mới chắc chắn: "Vậy thì rõ là chúng ta đã gặp chuyện gì đó ở dưới nước, lúc tỉnh lại thì quên sạch hết."

"Còn đúng lúc được Khương Xương cứu."

——

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip