Chương 19.


Edit: Nắng.

Chương 19 Muốn ta làm trắc phi? Ngươi nghĩ ngươi là ai?

Tạ Dao cùng Lương quản gia đi tới tiệm của thợ mộc giỏi nhất kinh thành.

Không thể không nói, quả thật người cổ đại làm nghề mộc rất tốt, nhìn những chiếc khuôn nhỏ gần như không thể tìm ra khe hở này, trong lòng Tạ Dao không khỏi kinh ngạc cảm thán hết lần này đến lần khác.

Tiểu nhị ở nơi này rất có mắt nhìn, tuy rằng quần áo trên người Tạ Dao và Lương quản gia rất giản dị, nhưng chất liệu vải đều là loại tốt nhất, ăn mặc tốt như vậy không phải phú thì cũng chính là quý.

Hơn nữa Tạ Dao chỉ đứng mà không nói lời nào, tạo cho người ta cảm giác như một thanh kiếm sắc bén được giấu trong vỏ.

Cảm giác tồn tại rất mạnh mẽ.

Tuy rằng…… Nhìn qua giống như có dấu vết gầy yếu của bệnh tật.

“Hai vị khách nhân, xin hỏi các ngươi cần cái gì?”

Tiểu nhị vô cùng nhiệt tình mời hai người tới chỗ ngồi được bài trí ở ven tường, hết bưng nước trà, lại bưng điểm tâm, hoàn toàn đem hai người trở thành tổ tông mà đối đãi.

Khách hàng chính là thượng đế, việc này tiểu nhị làm đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Trong tiệm cũng không phải không có thành phẩm, nhưng nếu Tạ Dao muốn mua thành phẩm thì cần phải đặt trước.

Tạ Dao nói: “Ta có thể nói với ngươi sao?”

Tiểu nhị nhếch môi, “Đương nhiên, ta sẽ nhớ kỹ yêu cầu của ngài sau đó báo lại cho sư phụ, ta biết rất rõ sư phụ có thể làm cái gì hoặc không nắm chắc làm cái gì.”

“Vậy sư phụ của ngươi đâu?”

“Có khách nhân, hiện tại đang ở bên trong nói chuyện.”

Thợ thủ công giỏi cũng không thiếu khách hàng, Tạ Dao lý giải. Liền hỏi trước một chút chuyện về bánh xe.

Bởi vì lúc y đi ra ngoài, y đều không có nhìn thấy bất cứ thứ gì giống với bánh xe.

Tiểu nhị kinh ngạc, “Có thể làm, nhưng đều là dùng để khuân vác lương thực, chứ không để người ngồi.”

“Bởi vì không thoải mái sao?”

“Đương nhiên.”

Tạ Dao hiểu được, ở đây cũng không có mấy thứ giống như lốp xe.

“Vậy các ngươi đã bao giờ chế tạo một chiếc ghế dựa để cho những người có đôi chân không thuận tiện di chuyển dễ dàng hơn chưa?”

Tiểu nhị cười hì hì, “Nào có đồ vật thần kỳ như vậy, đôi chân không thuận tiện liền ở nhà thành thật ngốc là được, làm gì phải rước thêm phiền toái vào người?”

Nói rất có đạo lý, Tạ Dao không thể nào phản bác.

Nhưng mà, vẫn phải làm.

Tạ Dao từ chối tiểu nhị, tỏ ý phải đợi sư phụ già đi ra.

Tiểu nhị cũng không miễn cưỡng, tiếp tục đón tiếp các khách nhân khác.

Ước chừng đợi ba mươi phút, rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng nói chuyện loáng thoáng truyền ra từ bên trong bức màn.

Tạ Dao cũng không vội, chậm rãi gõ cái nắp chén trà rồi uống trà.

Đến tận khi……

“Lương quản gia, hôm nay không ở nhà xem Lý Dục Hi, như thế nào lại có thời gian rảnh bồi vị mỹ nhân ốm yếu này đi dạo phố vậy? Ngươi cũng không sợ Lý Dục Hi chạy ra ngoài làm loạn sao?”

Người nói chuyện âm dương quái khí, khiến cho Tạ Dao không muốn chú ý cũng khó.

Vừa mới ngẩng đầu lên, y suýt nữa thì bị lóa đến mù mắt.

Trên người đầy hoàng kim với ngọc thúy, chỉ kém không tự nắn chính mình thành vàng mà thôi.

Sợ người khác không biết hắn rất có tiền hay sao, làm hủy hoại đi gương mặt còn tính là đẹp kia của hắn.

Bất quá cho dù biết hắn rất có tiền, chắc cũng không ai dám đi cướp của hắn. Bởi những tên gia đinh đi theo bên người hắn này, không ai là không có một thân hình to lớn, vạm vỡ.

Tạ Dao chỉ nhìn một cái, vì sợ bị cay mắt nên liền thu hồi ánh mắt. Không nghĩ tới hành động này ở trong mắt người khác lại trở thành khiêu khích.

Không để đối phương ở trong mắt.

Tạ Dao không phản ứng, Lương quản gia tự nhiên cũng sẽ không đi chọc vào phiền toái.

Người nọ tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, nhưng lại gắt gao nhịn xuống xúc động cho người giáo huấn Tạ Dao và Lý quản gia.

Ở bên ngoài hắn có thể gây sự, nhưng ở chỗ này thì không được!

Cửa hàng này, có quan hệ với tiên hoàng.

Ngay cả bảng hiệu, cũng là do tiên hoàng tự mình đề, thiên hạ đệ nhất thợ.

Tục là tục điểm, nhưng lại khẳng định được sự khéo léo của sư phụ cửa hàng này.

Lúc này, một vị trung niên gần 50 tuổi đi ra từ bên trong, nhìn khí chất của ông, chắc hẳn là sư phụ già kiêm lão bản của cửa hàng này.

Tạ Dao vội vàng buông chén trà trong tay xuống, đứng lên.

“Trần sư phụ hảo.”

Tạ Dao không bủn xỉn chút nào mà khom lưng với đối phương, người có tài đều xứng đáng được tôn trọng.

Nhìn hành động “Ném thân phận” như vậy của Tạ dao, người nọ cười nhạo một tiếng, “Quả nhiên là một người hèn hạ.”

Tuy rằng thanh danh của Trần sư phụ rất cao, nhưng thân phận và địa vị cũng không thể so sánh với quý nhân trong kinh thành, rất ít người hành lễ như này với ông.

Nhìn thần sắc không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh của Tạ Dao, lại không có một chút a dua nịnh hót nào, hảo cảm của ông đối với Tạ Dao không khỏi nhiều thêm vài phần.

“Ngươi hảo.” Trần sư phụ cũng trả lại một lễ.

Nhưng mà khi ánh mắt của ông dừng lại trên người Lương quản gia, thần sắc lập tức thay đổi.

Lương quản gia lắc lắc đầu với ông, Trần sư phụ liền biết chính mình nên làm thế nào.

“Xin hỏi tiểu công tử có yêu cầu gì?”

Tranh thủ lúc chờ đợi, Tạ Dao đã sớm gọi người tới lấy giấy và bút, vẽ một cái đồ án ở mặt trên.

Đáng tiếc đầu của bút lông quá mềm, Tạ Dao căn bản chưa từng dùng qua loại bút này, chỉ có thể vặn vẹo méo mó vẽ ra một hình dáng đại khái.

Nhìn đồ án thiếu chút nữa xoắn thành một đoàn, Tạ Dao liền có chút xấu hổ.

“Ta muốn làm một cái xe lăn.”

Xe lăn, xem tên đoán nghĩa, có bánh xe và ghế dựa.

Trần sư phó vừa nghe liền đã biết, “Ta có thể làm, nhưng khi ngồi lên cũng không được thoải mái.”

Tạ Dao nhếch môi, lộ ra một hàm răng trắng, “Không sao, chỉ cần thêm lốp xe vào, liền có thể thoải mái!”

Tuy rằng chưa bao giờ dùng qua lốp xe, nhưng Trần sư phụ cũng không ngại lý giải.

“A, hóa ra thông đồng với Lương quản gia còn chưa đủ, mà còn thông đồng hiểu rõ Lý Dục Hi như vậy sao? Hay là nói, ngươi chính là một trong những đóa hoa ở hậu viện của Lý Dục Hi?” Giọng nói đáng ghét của người nào đó lại vang lên.

Tạ Dao nhăn mày lại, “Lý Dục Hi là ai?”

Lương quản gia, “……”

Ánh mắt Trần sư phụ nhìn Tạ Dao cũng có chút một lời khó nói hết, không dấu vết liếc mắt nhìn Lương quản gia một cái, phát hiện đối phương cũng đang cứng đờ, không khỏi không phúc hậu cười.

Người nọ hiển nhiên cũng không dự đoán được sẽ nhận được câu trả lời như vậy, ánh mắt nhìn Tạ Dao phảng phất giống như nhìn quái vật.

Tuy nhiên, cái nhìn này……

“ Sao ta lại cảm thấy giống như đã gặp ngươi ở nơi nào rồi?”

Tạ Dao không chút nghĩ ngợi, “Chưa thấy qua.”

“Cũng đúng, nếu ta đã thấy, khẳng định sẽ không quên ngươi là ai.”

Tạ Dao, “……”

Không muốn để ý tới tên bị tâm thần này, Tạ Dao muốn tìm Trần sư phụ tiếp tục thảo luận vấn đề bánh xe.

Ai ngờ, phiền toái cũng không phải là ngươi không muốn thì nó sẽ không quấn tới ngươi.

“Đừng đi theo lão nhân Lương quản gia này, lão nhân làm sao trẻ khỏe được? Hay là ngươi coi trọng Lý Dục Hi? Lý Dục Hi đã có Thái Tử Phi, ngươi vẫn là đừng nằm mơ đi, trở thành Thái Tử Phi, chỉ chết càng nhanh thôi, đừng nghĩ sẽ một bước lên trời.”

Dứt lời, ánh mắt khiến người buồn nôn của người nọ liền dừng ở trên người Tạ Dao.

Nghe xong một đoạn khiến người ghê tởm kia của người nọ, Tạ Dao nào còn không biết Lý Dục Hi là ai? Còn không phải là tên húy của Thái Tử điện hạ, phu quân trên danh nghĩa của y sao?

Tạ Dao không nói chuyện, người nọ liền lớn mật mà duỗi tay ôm lấy bả vai của Tạ Dao, “Theo ta, ngươi có lẽ còn có thể làm trắc phi…… Ngao!”

Tạ Dao thu lại chân vừa mới đá, thần sắc lạnh nhạt giống như đao phủ.

“Muốn ta làm trắc phi? Ngươi nghĩ ngươi là ai?”

Người nọ không có phòng bị bị Tạ Dao đá một cái đau đến nói không ra lời, chỉ có thể vặn vẹo gương mặt, âm độc mà trừng mắt với Tạ Dao.

Lương quản gia vô cùng có tâm giải đáp, “Hắn là Tam hoàng tử, là nhi tử của Hiền phi nương nương.”

Tạ Dao cười lạnh, “Hiền phi? Dạy ra một nhi tử như vậy, hiền cũng không để làm gì cả.”

Tam hoàng tử Lý Dục cắn răng, nói “Ngươi……”

Nhưng mà lời nói còn chưa nói xong, liền bị Tạ Dao cắt đứt.

“Ta Thái Tử chính phi không lo, chạy đi làm trắc phi của Tam hoàng tử đến cái mặt bàn cũng không đứng lên được, ngươi nghĩ não ta bị úng nước rồi sao?”

_________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip