Chương 23.


Edit: Nắng.

Chương 23 A, chết rồi cũng không thể hợp táng.

Tin đồn về phủ Thái Tử, Tạ Dao đúng thật là chưa từng nghe qua, nguyên văn cũng chưa từng nhắc tới.

Lúc y đọc, phần lớn đều bị y lược bỏ, y chỉ đọc những chỗ nguyên chủ bị khi dễ như thế nào, rồi nghẹn khuất ra sao, sao có thể để ý dăm ba câu miêu tả khác? Hơn nữa, trong tiểu thuyết thật sự không đề cập nhiều đến vị Thái Tử Lý Dục Hi này.

Những từ thường được dùng nhiều nhất có lẽ là tâm tình bất định, lạnh nhạt, tàn nhẫn, cuối cùng vì nhớ mong người vợ đã mất nên người “Thâm tình” đã cưới vị trưởng tỷ có vài nét giống với nguyên chủ.

Tạ Dao nhìn thoáng qua thấy Thái Tử không có ý định giải thích, lại nhìn thoáng qua Lương quản gia có chút xấu hổ, thức thời không hỏi thêm câu nào.

Thân là công dân Trung Hoa thời đại mới, dưới sự ảnh hưởng của khoa học giáo dục, y vốn không nên mê tín.

Nhưng không thể chịu nổi khi có một cặp cha mẹ mê tín ở trong nhà.

Vốn dĩ y đối với chuyện thần tiên ma quái còn nửa tin nửa ngờ, nhưng lần xuyên thư này là trực tiếp một chân đá y từ quanh quẩn trên mép xuống tận đáy hố!

Hai lông mày của Tạ Dao vốn là không quá to mà trong nháy mắt đã nhăn thành sâu lông, lẩm bẩm nói: “Phải nghĩ cách đổi phủ Thái Tử này đi a……”

Không may mắn như vậy, nếu không phải bị nguyền rủa thì chắc chắn là phong thuỷ không tốt!

Nhưng y lại không biết làm thế nào để phân biệt được người có năng lực ở phương diện này, Tạ Dao phải suy nghĩ thật tốt.

Tuy rằng Tạ Dao nói lời này rất nhỏ, nhưng Lý Dục Hi và Lương quản gia đều nghe thấy.

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, đáy mắt không giấu được kinh ngạc.

Khóe miệng Lý Dục Hi càng nhịn không được nâng lên, khi nhìn Tạ Dao, trong mắt lóe lên một tia khác thường.

——

Tạ Dao vẫn luôn để trong lòng việc thay đổi phong thủy cho phủ Thái Tử hoặc là đổi đi.

Nhưng loại chuyện không có tiền không có người này, thật sự khiến người ta suy sụp.

Tạ Dao thất thần, nhưng chiếc đũa trong tay lại vừa nhanh vừa chính xác gắp đi miếng sủi cảo trên đĩa thủy tinh, thậm chí còn nhét vào trong miệng vô cùng chuẩn. Nếu Lý Dục Hi không phát hiện ra ánh mắt của Tạ Dao không có tiêu điểm, thì thật đúng là sẽ bị một bộ “Nghiêm túc ăn cơm” này của y qua mặt.

Nhìn khuôn mặt đã bắt đầu có thịt của Tạ Dao, Lý Dục Hi không dấu vết dịch chiếc bánh bao thịt tới trước mặt Tạ Dao.

Chờ đến khi gần ăn xong, Lý Dục Hi mới lên tiếng.

“Hôm nay sẽ vào cung ăn cơm trưa, Thái Tử Phi ngươi chuẩn bị một chút?”

Tạ Dao mờ mịt, “A?”

“Ba tháng có một lần tụ hội nhỏ, chỉ có người hoàng tộc.”

Tạ Dao, “……”

“Không đi được không?”

“Không đi cũng không sao, ngươi nằm xuống đất đi, ta cho người thiêu ngươi, chết rồi ta có thể mang tro cốt của ngươi đi.”

Tạ Dao, “……” 凸(艹皿艹 )

——

Đến khi ra cửa, cả người Tạ Dao đều héo úa, như thể cây cỏ mất đi hơi nước và sức sống. Triệu Thành cùng Triệu Vận một tả một hữu đi theo phía sau, ánh mắt có chút lo lắng.

Bọn họ thật sự không quen khi Thái Tử Phi không có tinh khí như thế.

Hai người liếc nhau, vội vàng tìm đề tài để phân tán lực chú ý của tiểu chủ tử.

“Chủ tử, ngài không thích vào cung sao?”

Triệu Vận mới vừa nói xong, liền hận không thể lập tức cắn đứt đầu lưỡi, đây là đang tìm chuyện quỷ quái gì vậy!

Triệu Thành cũng hận rèn sắt không thành thép trừng mắt liếc mắt nhìn đệ đệ một cái, thật là cái hay không nói toàn nói cái dở!

Tạ Dao vẫn héo úa như cũ, “Ai thích vào cung a, ta không phải những người hy vọng được hoàng đế sủng ái, cũng không phải ai trời sinh liền tiện, hở ra là quỳ xuống.”

Tưởng tượng đến lát nữa y tránh cũng không thể tránh khỏi việc phải hi sinh đầu gối, bây giờ còn chưa có bắt đầu quỳ, y đã thấy đau đầu gối rồi.

Lần trước là lừa gạt cho qua, lần này không biết còn có thể may mắn như vậy nữa không.

Triệu Thành Triệu Vận liếc nhìn nhau, một đoạn thời gian ở chung như vậy, bọn họ đương nhiên biết Tạ Dao không thích quỳ và hành lễ với người khác, từ việc y chưa bao giờ hành lễ với Thái Tử là nhìn ra, cũng chỉ có Thái Tử điện hạ là không thèm để ý.

Hơn nữa y cũng không thích người khác quỳ với y, điểm này y cũng nói, gật đầu hoặc là uốn gối một chút cũng không sao, nhưng nhất là quỳ lạy thì đã sớm được miễn từ khi Tạ Dao làm quản gia.

Y quay đầu lại nhìn thoáng qua phủ Thái Tử, trong lòng thầm nguyền rủa nói: “Thật hy vọng tiếp theo sẽ có một trận mưa đá cực lớn ập xuống đập tan phủ Thái Tử này đi!”

Triệu Thành Triệu Vận, “……”

Đột nhiên!

“Phang!”

“Phang phang!!”

“Phang phang phang!!!!”

“A!!! Mưa đá rồi! Chạy mau!!”

Tạ Dao trợn mắt há hốc mồm nhìn mình giống như ngôn linh sư, nói cái gì là cái đó tới, chỉ thấy quả cầu băng to bằng nắm tay từ trên trời rơi xuống mà không báo trước, lúc đầu chỉ có một hai cái, sau lại càng ngày càng nhiều, tất cả đều nện xuống nóc nhà của phủ Thái Tử!

Bên ngoài phủ Thái Tử cũng có, Tạ Dao bị “Siêu năng lực” của chính mình làm lung lay, Triệu Thành cùng Triệu Vận đã sớm hộ tống y đến nơi an toàn.

Trận mưa đá này kéo dài không lâu, nhưng qua thật lâu, Tạ Dao mới nhớ tới Thái Tử!

“Ta thao! Thái Tử đâu?!”

Thái Tử ngồi trên cỗ kiệu chỉ có thể để người khác nâng, chẳng phải sẽ bị hạ nhân ném ở trên đường lúc bọn họ chạy trốn bốn phương tám hướng, sau đó bị đè chết hay sao?!

Liệu y có bị kéo đi tuẫn táng luôn không?!

“Ta ở đây.” Một giọng nói bi thương vang lên từ phía sau Tạ Dao, chỉ thấy vẻ mặt Thái Tử tuấn mỹ tối sầm, trên môi nở một nụ cười châm chọc, “Ta có phải nên cảm thấy may mắn khi Thái Tử Phi không có hoàn toàn bỏ quên bổn Thái Tử hay không?”

Tạ Dao hắc hắc cười không ngừng, một chút cũng không thấy xấu hổ, thậm chí còn rất đúng lý hợp tình!

“Ta nói rồi thể xác và tinh thần ta đều là của lang quân trong mộng nhà ta, trước tiên đương nhiên là phải nghĩ đến lang quân trong mộng nhà ta rồi!”

Khóe miệng Lý Dục Hi giật giật, “Cũng thật chung thủy.”

“Tất nhiên rồi!” Tạ Dao vô cùng kiêu ngạo, thậm chí còn có vẻ mặt si mê.

Lý Dục Hi híp híp mắt, không hiểu sao có chút khó chịu.

“Trước đừng nghĩ tới lang quân trong mộng của ngươi, nếu như ta bị mưa đá đè chết, ngươi cũng phải chôn cùng. Ngươi xem lang quân trong mộng nhà ngươi có thể bồi ngươi cùng chết hay không? A, chết rồi cũng không thể hợp táng.” Lý Dục Hi vô cùng không cam tâm, “Thật thảm.”

Tạ Dao, “……”

Chủ nghĩa cường quyền độc ác!

Nhìn thấy Tạ Dao oán hận đến nỗi không có lời nào để nói, tâm tình Lý Dục Hi vô cùng tốt, “Đi thôi, nếu không đi, chúng ta chính là người đến cuối cùng đó.”

Da đầu Tạ Dao bị một trận tê dại.

Y một chút cũng không muốn ra vẻ!

——

Trên thực tế, có Lý Dục Hi liền không phải do Tạ Dao y khiêm tốn.

Bọn họ vừa mới đến cửa cung, đám người nguyên bản còn đang quanh quẩn nói nói cười cười ở gần cửa cung ngay lập tức nhanh chân chạy như điên, giống như bọn người Tạ Dao là virus phải tránh thật xa.

Sau đó, khi bọn họ đi vào điện Càn Khánh, bọn họ là người cuối cùng.

Lòng bàn tay bỗng nhiên bị người cào một chút, không đợi y phản ứng, khe hở ngón tay liền bị ngón tay ấm áp mạnh mẽ chen vào, rất không khách khí đảo khách thành chủ, gắt gao nắm chặt lấy tay Tạ Dao.

Tạ Dao giãy giụa một hồi cũng không thể giãy ra, chỉ có thể nhìn Lý Dục Hi, “Ngươi đột nhiên làm gì vậy?”

Lý Dục Hi nhàn nhạt liếc nhìn khuôn mặt Tạ Dao bởi vì có da thịt mà càng thêm hấp dẫn, “Ngươi đã quên chúng ta đã đắp nặn hình tượng gì ở trước mặt phụ hoàng?”

Tạ Dao nghẹn một cái, “Ách……”

Kỳ thật, ngươi cũng không cần chuyên nghiệp như vậy.

Bất quá lời này Tạ Dao cũng không dám nói.

Nhưng mà……

“Nhưng lần này nhiều người như vậy, những người khác không biết, không cần thiết ra vẻ như vậy đi?”

Lý Dục Hi, “Không sao, hiện tại bọn họ đã biết.”

Tạ Dao, “……”

Lý Dục Hi nhìn con ngươi Tạ Dao mang theo ý cười rõ ràng, “Hơn nữa, thanh danh của ngươi cũng đã sớm được lan truyền, ngươi còn sợ cái gì?”

--------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip