Chương 49.

Chương 49: Một cây cỏ mà ngươi cũng dám tặng cho bổn cung?

Nghe ra ý tứ sâu xa trong lời nói của Hoàng Hậu, cho dù là Chung  Ngọc Dung cũng không nhịn được mà sắc mặt trắng bệch, ngược lại Lâm Thư Nghi lại có vẻ khá điềm tĩnh.

"Phụ thân từng nói, Thư Nghi là hài tử duy nhất trong nhà, mẫu thân luyến tiếc, còn muốn Thư Nghi ở nhà ngốc thêm hai năm nữa, khiến cho Hoàng Hậu nương nương phải lo lắng rồi"

Nho nhã lễ phép, tự nhiên phóng khoáng, gặp chuyện cũng không màng hơn thua, nhìn thấy thái độ này khiến Hoàng Hậu vô cùng hài lòng.

Chẳng qua, ngoài Thái Tử ra thì không ai được phép cự tuyệt lời nói của nàng.

"Cô nương lớn tuổi, sẽ rất khó để tìm một gia đình tốt, bổn cung cảm thấy Lâm đại nhân hẳn là nên vì hạnh phúc cả đời của nhi nữ mà suy xét nhiều hơn."

Lâm Thư Nghi chỉ cười nói.

Hoàng Hậu ý vị thâm trường liếc mắt nhìn các nàng một cái, ở dưới ánh mắt của cung nhân cùng các đại thần phu nhân, đi ra ngoài điện.

Ngoài điện, những chậu hoa được dùng cho yến tiệc ngắm hoa lần này đã được bài trí xong, Tạ Dao nhìn một lượt, buồn cười nhướng mày.

Cổ nhân ngắm hoa...... đặc biệt là nữ nhân trong cung, không phải ngắm hoa cúc thì chính là mẫu đơn, một chút tâm ý cũng không có.

Mà chủ đề của yến tiệc ngắm hoa lần này của Hoàng Hậu chính là mẫu đơn.

Nếu phải nói có gì đó mới mẻ thì có lẽ là..... màu sắc của mẫu đơn này tương đối thu hút Tạ Dao.

Màu sắc của mẫu đơn rất phong phú, thoạt nhìn liền biết giống cây không giống nhau, nhưng không phải loại nào cũng được gọi là mẫu đơn, đều rất đẹp.

Tạ dao tương đối thích mẫu đơn xanh, vì loại hoa này trông rất mỏng manh, ngây thơ, đặc biệt giống một đóa hoa.... có thể ăn được.

"Không ngờ tới Thái Tử Phi vậy mà cũng là người thích thưởng thức hoa."

Một giọng nói lanh lảnh vang lên sau lưng Tạ Dao, trong giọng nói lại có vài phần địch ý mà bất cứ ai cũng có thể nghe ra được.
Tạ Dao cảm thấy thú vị, y xuyên tới nơi này lâu như vậy, hình như cũng chưa đắc tội với vị đại tiểu thư nào a?

Ít nhất là không có đắc tội con của vợ cả.

Tạ Dao xoay người, lọt vào tầm mắt là một nữ tử xinh đẹp nhưng diện mạo lại có chút non nớt, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, nhưng trong ánh mắt không che giấu được sự kiêu ngạo cùng ác ý.

"Ngắm hoa cần có mắt, mắt ta không mù sao lại không biết thưởng hoa." Tạ Dao mỉm cười nhìn tiểu cô nương này.

"Ngắm hoa là một việc nho nhã, loại người giống như ngươi không xứng tầm, nếu không phải Tạ gia ham hư vinh, ngươi cho rằng ngươi có tư cách đứng ở đây sao?"
Tiểu cô nương không biết che giấu, Tạ Dao nghe hiểu rồi.

Hóa ra ----- thật sự có người ái mộ Thái Tử!

Có người ái mộ là chuyện tốt, nhưng mà Thái Tử cũng đã "có tuổi" rồi, đối với nha đầu tuyệt đối sẽ không có hứng thú!  Vì thế ánh mắt  Tạ Dao nhìn nử tử mang theo một chút tiếc nuối.

Mặt nữ tử liền đỏ lên, " Ngươi nhìn cái gì mà nhìn?"

Tạ Dao cười nói: "Ngươi không nhìn ta, làm sao biết ta đang nhìn ngươi? Tiểu cô nương, ta là Thái Tử Phi."

Nữ tử còn muốn nói cái gì đó, Tạ Dao lại nói: " Ta khuyên ngươi một câu, cho dù hiện tại người có thân phận và địa vị khác xa trong quá khứ, thì hiện tại vẫn là hiện tại, quá khứ chính là quá khứ, đừng có nhầm lẫn, kẻo sau này lại khiến ngươi hối hận không kịp."

Tạ Dao nhớ ra, đây lại là một nhân vật bi kịch khác trong sách, lúc còn rất nhỏ đã bất chấp mọi hoàn cảnh mà nảy sinh sự ái mộ đối với Thái Tử, cho dù Thái Tử có gãy chân thành người tàn phế thì cũng vẫn thích.

Đáng tiếc kết cục lại không tốt lắm, bởi vì Thái Tử đắc tội Hoàng Hậu, bị Hoàng Hậu gán cho cái danh hào công chúa, đưa đi hòa thân.

"Không liên quan đến ngươi!" Nữ tử trừng mắt liếc nhìn y một cái, " Thái Tử điện hạ căn bản không cần loại người như ngươi làm Thái Tử Phi!"

"Ồ", Tạ Dao lạnh lùng nói, " Ngươi như vậy là đang quan tâm đến hạnh phúc cả đời của Thái Tử sao, ngươi không nhìn nổi?  Vậy nín đi."

Nữ tử tức giận đỏ mặt " Ngươi!"

" Ta làm sao? Không nín được? Vậy thì đi nói với Thái Tử, khiến cho hắn hòa li với ta đi!" Y cầu còn không được đây.
Cả ngày lục đục với nhau, y sắp biến thành con nhím luôn rồi.

"Hòa li vẫn còn là nể mặt ngươi đó, ngươi xứng đáng bị hưu!"

*Hưu: bị bỏ.

Tạ  Dao, "..."  Thật là lãng phí nước miếng, thật xứng đáng bị đưa đi hòa thân.

______

Tạ Dao không có cùng Hoàng Hậu ngắm hoa, nhưng y không đi tìm nàng, không có nghĩa là nàng sẽ không đến tìm y.

Nhìn Hoàng Hậu dẫn theo một đám người mênh mông cuồn cuộn  đi tới đây,Tạ Dao không khỏi thầm nghĩ: Y không phải có thiên phú đi trêu chọc nữ nhân phiền toái đấy chứ?

Sau một hồi, Hoàng Hậu cùng với đám người liền đi tới.

"Thái Tử Phi thích không? Các ngươi mới vừa trở về Điện Huyền Dương chưa được mấy ngày, phỏng chừng cũng không có cây hoa nào đẹp để ngắm, bổn cung có thể tặng ngươi mấy cây."

Tạ Dao nhìn mấy đóa mẫu đơn trong veo như nước kia, nói: "Không cần, bổn Thái Tử Phi không biết cách chăm sóc hoa, nhỡ đâu chăm chúng chết mất, chính là uổng phí một sinh mệnh."

"Hoa mà thôi, chết thì chết, để cho người ta ngắm không phải là chức vụ của chúng nó sao? Thái Tử Phi hà tất đa sầu đa cảm như vậy?" Hoàng Hậu nương nương cười nói: "Thân là Thái Tử Phi, không thể mềm lòng như vậy được."

Không đợi Tạ Dao trả lời, Hoàng Hậu lại nói: "Thiếu đi sắc xanh, Điện Huyền Dương sẽ có chút lạnh lẽo âm u, nếu Thái Tử Phi đã không biết chăm hoa, bổn cung cũng có thể sắp xếp hai người thợ trồng hoa đến chăm sóc hoa cho ngươi. Như vậy, ngươi liền có thể an tâm ngắm hoa."

Muốn xếp tai mắt vào bên cạnh y sao?

Thật sự xem y là kẻ ngốc à?

Tạ Dao cười nói: "So với hoa, bổn Thái Tử Phi càng nguyện ý trồng rau ở trong hoa viên, trồng rau ít nhất còn có thể ăn, có thể nuôi sống người ta, hoa quý như vậy, vẫn là để lại cho Hoàng Hậu nương nương đi."

"Hoàng Hậu nương nương đừng vội cự tuyệt, lại nói, bổn Thái Tử Phi cũng mang theo một gốc cây xanh đến cho Hoàng Hậu nương nương đây, đến lúc đó đừng lại nói Điện Huyền Dương chúng ta cái gì cũng không có."

Gài người không thành, tâm tình Hoàng Hậu không tốt lắm, giọng nói cũng lạnh đi vài phần, "Cây xanh gì, có thể trân quý hơn cả mẫu đơn sao?"

Tạ Dao cười khẽ, "Cũng không phải vật gì quý giá, Triệu Thành, mang lên đi."

Triệu Thành lập tức mang tới một chậu cây với những bông hoa nhỏ màu trắng.

Những bông hoa trắng này thực sự rất đáng yêu, từng chùm rũ xuống phảng phất giống như đang treo một chùm lục lạc nhỏ, đóa hoa rất giống chiếc váy bồng bềnh của công chúa thời hiện đại.

Hoàng Hậu từ trước đến nay chỉ ngắm hoa mẫu đơn cùng hoa cúc, cũng vui vẻ nhìn chúng hỏi "Loài hoa nhỏ nhắn đáng yêu này, tên gọi là gì?"

Tạ Dao cười tủm tỉm nói: "Hoa chuông gió."

Hoàng Hậu sắc mặt thay đổi, "Một cây cỏ mà ngươi cũng dám tặng cho bổn cung?"

Tạ Dao vô tội nói: "Cỏ gì a, nó đã nở hoa rồi, ngài cũng có thể gọi nó là hoa chuông gió."

Sắc mặt Hoàng Hậu vẫn khó coi như cũ, nhưng Tạ Dao cũng không để bụng.

"Đúng rồi, Hoàng Hậu nương nương, những loài hoa, không phải còn có một cái gì đó gọi là...... Hoa ngữ sao? Không khéo, hoa chuông gió cũng có đó."

Hoàng Hậu không muốn nghe, bởi vì nàng linh cảm đó không phải lời hay ho gì.

Nhưng nàng không ngăn được cái miệng của Tạ Dao, "Hoa chuông gió đại diện cho sự ôn chu, lòng biết ơn và chúc phúc, nhưng nó cũng mang một ý nghĩa không được tốt, chính là ghen ghét."

"Nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra được cái gì có thể tượng trưng cho sự chúc phúc của bổn Thái Tử Phi đối với Hoàng Hậu nương nương, sau khi cân nhắc rất lâu, đành phải dùng hoa chuông gió. Trước tiên ta nói với ngài về ý nghĩa ghen ghét này chỉ là một lời nói thẳng thắn, tránh đến lúc lại cho rằng ta không nói gì là đang âm thầm nguyền rủa gì đó."

"Ta nghe bá tánh nói Hoàng Hậu nương nương hiền lương thục đức, khoan dung độ lượng, chắc là sẽ không để ý đến chút "ghen ghét" nhỏ nhoi không có thật này đâu nhỉ?"

——————————————-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip