Chương 51.

Chương 51 Ngươi quản Thái Tử Phi nhà ngươi đi!

Lý Dục Hi so với Tạ Dao mạnh hơn rất nhiều, tránh thoát không được Tạ Dao đành phải chấp nhận số phận.

Thế nhưng y vẫn dặn dò một câu "Ngươi thành thật một chút."

Lý Dục Hi nói: "Còn phải xem biểu hiện của Thái Tử Phi."

Lý Dục Hi đúng lý hợp tình mà giở trò lưu manh khiến Tạ Dao vô cùng tức giận!

Tốt! Tốt lắm! Y sẽ nhớ kỹ!

Tạ Dao âm thầm ghi tạc những hành động xấu xa của Lý Dục Hi vào trong lòng, khi đối mặt với Chung Ngọc Dung cùng Lâm Thư Nghi, khuôn mặt đã thay đổi tươi cười xán lạn giống như một mặt trời nhỏ.

"Phủ Thái Tử của chúng ta......À ờm, Điện Huyền Dương không có nhiều quy củ như vậy, hai vị tiểu thư cứ tự nhiên, nếu các ngươi muốn về nhà, cũng có thể."

Chung Ngọc Dung cùng Lâm Thư Nghi liếc nhìn nhau, không nghĩ tới Tạ Dao mời các nàng đến đây thế mà chỉ có như vậy.

Hai người cũng không phải những đại tiểu thư khuê phòng ngu ngốc, họ đều là những hài tử được trong nhà sủng ái và tỉ mỉ bồi dưỡng. Đối với thế cục trước mắt trong Đại Huyền Quốc cho dù không phải là vô cùng hiểu biết thì cũng có bảy tám phần.

Ghi nhớ những dặn dò của trưởng bối trong nhà, hai người vẫn quyết định trước mắt sẽ tạm thời án binh bất động, đợi trở về thương lượng với người nhà một chút rồi mới xem bước tiếp theo nên đi như thế nào.

"Vậy tiểu nữ cũng không quấy rầy Thái Tử Phi nữa."

Tạ Dao cười tủm tỉm nói: "Không có việc gì, nếu các ngươi thích, tới quấy rầy ra nhiều chút cũng không phải là không được."

Chung Ngọc Dung ngượng ngùng cười, trái lại Lâm Thư Nghi lại có vẻ tự nhiên phóng khoáng, mỉm cười dịu dàng.

Thế nhưng nội tâm hai người lại hoàn toàn tương đồng: Vị Thái Tử Phi này...... Cũng quá tuỳ tiện rồi.

Hai vị quý tiểu thư muốn về nhà, Tạ Dao đương nhiên sẽ không ngăn.  "Tô biểu ca, còn không mau hỗ trợ đưa hai vị tiểu thư ra ngoài cung an toàn?"

Từ câu nói "Ngươi nhìn bộ dáng bổn Thái Tử Phi giống là sẽ đồng ý sao?" của Tạ Dao Tô Nguyên Tĩnh liền tự phong bế, căn bản không nghĩ tới tiếng "Tô biểu ca" này là đang kêu hắn.

Vẫn là Lý Dục Hi phải nhắc nhở, "Biểu ca?"

Được Lý Dục Hi xưng hô thân cận như thế, Tô Nguyên Tĩnh hoảng hốt rùng mình một cái!

"Thái Tử Phi đang gọi ngươi đó."

Tô Nguyên Tĩnh lập tức nhìn về phía Tạ Dao.

Tạ Dao trợn trắng mắt, "Đồ ngốc."

Tô Nguyên Tĩnh muốn rút đao!

Lúc này, Lâm Thư Nghi bỗng nhiên nói: "Cảm tạ Thái Tử Phi, không cần làm phiền đến Tô công tử, ta cùng Ngọc Dung tự mình ra ngoài là được rồi."

"Không được không được!" Tạ Dao không chút nghĩ ngợi liền từ chối, "Trong cung loại người dơ bẩn nào cũng có, vạn nhất...... Phi! Dù sao ta cũng không yên tâm hai tiểu cô nương các ngươi!"

Tô Nguyên Tĩnh bị an bài đến rõ ràng, ý muốn phản kháng cũng bị ánh mắt của Lý Dục Hi nhìn đến nuốt trở lại trong bụng.

Hai vị tiểu cô nương đành phải chấp nhận sự sắp xếp của Tạ Dao.

Sự thật được chứng minh rằng quyết định của Tạ Dao là đúng, nửa đường các nàng gặp phải người của Hoàng Hậu. Cuối cùng bị Tô Nguyên Tĩnh đuổi đi. Những người đắc tội này tất nhiên tất cả đều đổ lên đầu Thái Tử.

Đương nhiên, đây là việc của sau này.

——

Nhìn Tô Nguyên Tĩnh không tình nguyện tiễn người đi, Tạ Dao cười đến bỉ ổi.

"Lần này cần phải biển hiện thật tốt a!"

Lời nói không đầu không đuôi khiến cho Lý Dục Hi liếc nhìn Tạ Dao vài lần .

"Thích hai vị tiểu cô nương kia sao?" bàn tay Lý Dục Hi nhéo một chút thịt mềm, "Muốn đổi màu mũ cho bổn Thái Tử?"

Phần eo bỗng nhiên bị nhéo một cái như vậy khiến cho Tạ Dao suýt chút nữa thì nhảy dựng lên!

Dùng lực hất bay cái móng vuốt không an phận kia ra "Ngươi đủ rồi đó! Cũng không còn người ở đây ngươi còn diễn cái gì!"

Lý Dục Hi nhướng mày, "Ta chỉ là muốn lấy lại một chút phúc lợi vốn dĩ thuộc về ta mà thôi."
Tạ Dao làm mặt quỷ với hắn "Được, quay về ta sẽ tìm một con mèo cho nó cào ngươi!"

Mèo?

Lý Dục Hi nhìn Tạ Dao, "Cũng không phải không được, dù sao cũng rất giống."

Nghe ra ngụ ý trong lời Lý Dục Hi, Tạ Dao nhịn xuống không thèm so đo với hắn nữa, nhưng mà vẫn phải nói một câu, " Ta cào không chết được ngươi!"

Y quyết định rồi! Y sẽ tìm một con mèo hung dữ nhất để cào chết hắn!

Thế nhưng Tạ Dao buông tha Lý Dục Hi, không có nghĩa Lý Dục Hi muốn buông tha Tạ Dao.
"Thật sự thích hai vị tiểu cô nương kia sao?"

"Thích cái gì chứ, chỉ là cảm thấy các nàng bị người ta biến thành đá kê chân có chút tàn nhẫn mà thôi." Tạ Dao nói, "Nhưng còn ngươi, ta cũng không biết hoá ra ngươi cũng có không ít hoa đào đâu."

"Hoa đào?" Lý Dục Hi nhướng mày, "Ta không thích hoa đào."

"Hoa đào sẽ quan tâm ngươi có thích hay không sao, nó nở rồi ngươi cũng đâu thể làm cho nó khép lại ."

"Ta có thể dùng một mồi lửa đốt chết."

*Không phải nói hoa đào bình thường đâu nhé.

Tạ Dao hung hăng nghẹn lại, giơ ngón tay cái lên với hắn.

Trâu bò nhất vẫn là Thái Tử.

——

Hôm sau khi hạ triều Lý Dục Hi vẫn như cũ mang theo Tô Nguyên Tĩnh trở lại. Đúng lúc Tạ Dao bận xem sổ sách không thèm đếm xỉa tới hắn, nhưng cũng không phải không nhìn thấy tầm mắt của Tô Nguyên Tĩnh.

"Thái Tử Phi."

Sổ sách của Tạ Dao bị một cái bóng bao phủ, nhưng y vẫn gảy bàn tính lạo xạo như cũ,"Nghẹn đủ rồi? Nói đi!"

Tô Nguyên Tĩnh bỗng nhiên không muốn nói nữa.

"Kiêu ngạo cái gì? Không nói thì cút đi!"

Tô Nguyên Tĩnh bị sự lỗ mãng của Tạ Dao làm cho choáng váng, lập tức quay đầu tìm Lý Dục Hi, "Điện hạ! Ngươi xem hắn đi! Thô tục như vậy !"

"Thô tục cũng tốt, sẽ không bị người khác bắt nạt." Lý Dục Hi thản nhiên nói, cùng Tạ Dao đứng trên cùng một chiến tuyến, "Ta còn chưa ghét bỏ, từ đâu mà ngươi lại có vẻ mặt chán ghét như vậy."

Tạ Dao kinh ngạc, "Không tồi, đồng bọn tốt."
Tô Nguyên Tĩnh cảm thấy mình chính là tới tìm ngược, bị một đôi phu phu ngược đãi!

Chẳng qua hắn cũng không nhịn được lâu lắm bởi vì hắn cũng đã nghẹn cả một buổi tối rồi!
"Thái Tử Phi, ngươi cũng quá thần kỳ rồi! Nếu ngày hôm qua ngươi không bắt ta phải tự mình đưa Chung cô nương cùng Lâm cô nương ra ngoài cung, thì cái tên không biết xấu hổ Lý Dục Hàm kia thật đúng là muốn chặn các nàng lại!"

Đây đúng là điều Tạ Dao không nghĩ tới, "Nhị hoàng tử? Hắn tự mình chặn người sao?"

"Không phải, là người của hắn ta."

Tạ Dao gật đầu, y cũng cảm thấy Nhị hoàng tử sẽ không tự mình ra tay, dù sao trong nguyên tác miêu tả thì Nhị hoàng tử cũng là người biết nhẫn nhịn.

Nhưng trong đó cũng tuyệt đối không thể thiếu sự bày mưu tính kế của hai mẹ con Hoàng Hậu bọn họ.

Xem ra một chiêu này của y đã làm cho mẫu tử bọn họ sốt ruột.

Nhưng cũng không trách được bọn họ, dù sao đại diện cho phía sau Chung Ngọc Dung cũng chính là binh quyền. Tuy rằng phụ thân của Lâm Thư Nghi chỉ là Hàn Lâm đại học sĩ, nhưng học sinh của ông lại rất nhiều, có thể nói là trải rộng khắp thiên hạ cũng không phải nói quá.       

Cho nên, có thể nói Lâm gia đại diện cho nửa số văn thần của triều đình.

Muốn đăng cơ làm hoàng đế, hai thế lực văn võ đều không thể thiếu. Cho dù là tạo phản, cũng không thể chỉ dựa vào võ tướng.

"Vậy về sau ngươi chú ý một chút." Tạ Dao nói, "Đừng bị người ta nhanh chân đến trước." Nói đến nước này Tạ Dao cũng không thể nói gì thêm được nữa.

Gương mặt tuấn tú của Tô Nguyên Tĩnh khẽ nhăn lại, "Ta chú ý cái gì chứ? Lao lên làm người bảo hộ sao? Ngươi cảm thấy Chung tướng quân sẽ nghĩ như thế nào? Lâm đại nhân sẽ nghĩ như thế nào? Hai vị tiểu cô nương sẽ nghĩ như thế nào chứ?!"

"Đó là chuyện của ngươi, ta không quan tâm ngươi nghĩ như thế nào." Tạ Dao nói.

"Không phải ta nghĩ như thế nào! Là người khác nghĩ như thế nào!" Tô Nguyên Tĩnh suy sụp!
"Tới ngươi ta còn quản không được, còn quản người khác nghĩ như thế nào sao? Đầu óc ta mới không có bệnh! Cút cút cút! Tìm cha ngươi đi! Nơi này của ta không chào đón ngươi!"

"Điện hạ!" Tô Nguyên Tĩnh quên đi nỗi đau của vết sẹo cũ, vẫn ảo tưởng tìm sự giúp đỡ, "Ngươi quản Thái Tử Phi nhà ngươi đi!"

Lý Dục Hi lãnh khốc vô tình nói "Cút đi."

——————-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip