Chương 117: Kế độc

Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

Đại doanh Hung Nô, trướng trung quân.

Lan Cốc Kiên bất động nhìn chằm chằm vào thanh niên thư sinh yếu ớt phía trước, tạo cho hắn một áp lực vô hình.

Không lâu trước đó, người này đến trong trướng, miệng liên tục nói rằng người Ngụy đối xử bất công với họ, muốn đưa gia tộc đến nương tựa Hung Nô. Nhưng khi nghe thấy điều kiện mà bản thân yêu cầu hắn thực hiện, hắn đột nhiên im bặt, mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, như thể xung quanh tràn ngập không khí đầy gai góc.

Lan Cốc Kiên từ tận đáy lòng khinh thường loại hèn nhát vì lợi ích cá nhân mà đầu địch phản quốc như vậy, nhưng điều đó không ngăn cản hắn lợi dụng loại người này để tăng thêm khả năng chiến thắng cho phe mình. Thế là hắn cố ý dùng một giọng điệu ôn hòa, thân thiết thúc giục: "Nếu ngươi có thể làm theo lời ta nói, ta hứa sẽ bảo đảm toàn gia các ngươi cơm áo không lo."

Nghe vậy, trên khuôn mặt hoảng sợ bất an của thanh niên lộ ra vẻ đau buồn và cay đắng, nhưng hắn nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, như thể đã cam chịu số phận mà cúi đầu bái tạ: "Tạ Đại đương hộ, hạ thần nhất định sẽ cố gắng hết sức."

Lan Cốc Kiên kịp thời nở nụ cười, giơ tay nói: "Người đâu, tiễn Khổng tiểu tiên sinh ra ngoài doanh."

Ngay khi thanh niên vừa bước ra khỏi doanh trướng, nụ cười trên mặt Lan Cốc Kiên lập tức biến mất, trong mắt chỉ còn lại sự chế giễu nhàn nhạt.

Một thuộc hạ bên cạnh hỏi: "Đại đương hộ, chuyện này có cần báo cho Tả Hiền Vương không?"

Lan Cốc Kiên định gật đầu, chợt nhớ lại lời Đại Đan Vu đã nói với hắn trong tẩm điện vào đêm trước khi xuất quân.

— "Trong quân có gian tế, e rằng không ít."

— "Thái tử thuần túy cương quyết, dễ dàng tin người, một số việc Đại đương hộ có thể tự mình quyết định, không cần báo cho nó."

— "Hình Tang quả thật là hào kiệt trong thiên hạ, nhưng dù sao hắn cũng là người ngoại tộc, có thể dùng để mở rộng bờ cõi, không nên quá sủng ái."

— "Hiện nay trong quân này, ta chỉ tin ngươi."

Lan Cốc Kiên nheo đôi mắt uy nghiêm lại, nhìn thuộc hạ nói: "Không cần."

*

Vào mùa nắng nóng, mỗi khi mặt trời lên cao, cái nóng oi ả sẽ bao trùm toàn thành. Ánh nắng gay gắt thiêu đốt khiến binh lính canh gác trên tường thành mồ hôi nhễ nhại, tay chân mềm nhũn, không còn sức lực.

Nếu là bình thường thì không sao, nhưng hiện giờ đại quân Hung Nô đang vây hãm bên ngoài, sao có thể khoan nhượng cho họ chán nản canh gác cổng thành như vậy.

Lục Tiển leo lên tường thành, thấy các binh lính canh gác đều trong trạng thái mệt mỏi, không còn sức lực, không khỏi cau mày, nghiêm giọng huấn thị: "Tất cả hãy vực dậy tinh thần, mở to mắt canh giữ cổng thành cho tốt. Từng người một tay chân mềm nhũn đến mức không cầm nổi thương, là muốn chịu quân pháp xử lý sao?"

Trong chốc lát, các binh lính canh gác đều miễn cưỡng vực dậy được chút tinh thần, ưỡn thẳng lưng, mở to mắt, nhìn chằm chằm ra ngoài thành với vẻ tinh anh.

Lục Tiển tuần tra qua tường thành, thấy không ai lười biếng, trong lòng hơi hài lòng gật đầu.

Đang định quay người rời đi, lúc này phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vật nặng đổ xuống đất, tiếp theo là tiếng người: "Lục tướng quân, hắn ngất rồi."

Lục Tiển quay đầu lại, quả nhiên thấy một binh sĩ mặc áo đỏ đang nằm ngửa trên đất.

Hắn cau mày, vội vàng đi tới kiểm tra tình hình, chỉ thấy đối phương mặt mày trắng bệch, mắt nhắm nghiền, tay trái ôm bụng, tay phải ôm ngực, toàn thân vẫn không ngừng đổ mồ hôi lạnh, như thể đang chịu đựng nỗi đau cực lớn.

"Đây là say nắng sao?"

"Có lẽ vậy, khụ khụ, thuộc hạ cũng cảm thấy hôm nay có vẻ đặc biệt oi bức, áo giáp nặng nề, mọi người mặc đứng gác đều cảm thấy khó thở." Binh sĩ vừa rồi lên tiếng nói.

Nghe tiếng ho, Lục Tiển ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vừa nhìn đã giật mình, người này cũng có khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc, khi nói chuyện vô thức ôm ngực, như thể khó thở.

Hắn cau mày, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, đột nhiên đứng dậy nhìn những binh lính canh gác khác, mới phát hiện trong số binh lính canh gác mười người thì có đến chín người xuất hiện triệu chứng tương tự.

Nếu nói là do thời tiết oi bức, hai thị vệ phía sau hắn cũng mặc giáp nặng nề, nhưng chỉ đổ mồ hôi nóng, vẫn mặt mũi hồng hào tinh thần phấn chấn, còn những binh lính canh gác này lại giống như tập thể mắc phải bệnh dịch gì đó.

Nếu lúc này mà xuất hiện dịch bệnh...

Lục Tiển trong lòng rùng mình, vội vàng ra lệnh cho thị vệ phía sau đưa binh sĩ ngã xuống đi chữa trị, đồng thời phái người đến doanh trại báo cho Tư Mã, thay đổi binh lính canh gác cổng thành.

Sắp xếp xong mọi việc ở cổng thành, hắn lập tức đến phủ Thứ sử, báo cáo tin tức này cho Tuân Trú.

Tuy nhiên, sự việc còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Lục Tiển vừa mới báo cáo xong chuyện ở cổng thành, còn chưa kịp để Tuân Trú hỏi kỹ, người mà hắn phái đến doanh trại đã vội vã chạy đến nói: "Sứ quân, đại sự không hay rồi, trong doanh trại cũng có một lượng lớn binh sĩ xuất hiện bệnh chứng này, nhẹ thì chóng mặt mệt mỏi, nặng thì đau bụng nôn mửa, đã có mấy chục người ngất xỉu bất tỉnh!"

Lục Tiển đột nhiên mở to mắt, vẻ mặt căng thẳng nhìn Tuân Trú: "Chẳng lẽ thật sự là dịch bệnh!"

Tuân Trú suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: "Chưa từng thấy dịch bệnh nào nhanh như vậy, e rằng là có người hạ độc!"

Lục Tiển đầu óc xoay chuyển một vòng, phản ứng lại: "Không lẽ, đây là do Hung Nô làm?"

Tuân Trú im lặng không nói, lông mày nhíu chặt.

Lục Tiển xem sự im lặng của ông là đồng ý, trong lòng vô cùng lo lắng.

Nghĩ lại, Hung Nô vây hãm Nam Chá hơn một tháng, nhiều lần tấn công không có kết quả, bị dồn vào đường cùng, quả thật rất có khả năng sử dụng thủ đoạn thấp hèn như mua chuộc hạ độc, chỉ hận rằng họ không đủ cẩn thận, không phòng bị, mới khiến binh sĩ trong quân mắc phải mưu kế thâm độc này.

"Đám Hồ cẩu này, thật đúng là ti tiện vô liêm sỉ!"

"Nếu là do Hung Nô làm, chúng nhất định sẽ không bỏ qua thời cơ tốt này." Tuân Trú ngẩng đầu nghiêm nghị nhìn Lục Tiển: "Truyền lệnh của ta, tập trung tất cả y giả trong thành toàn lực cứu chữa binh sĩ mắc bệnh. Nếu quả thật là trúng độc, thì chín phần là âm mưu của Hung Nô, phải kiểm tra toàn thành, tìm ra kẻ hạ độc, không thể để hắn ngang nhiên làm càn trong thành."

Lời ông vừa dứt, ngoài cửa truyền đến tiếng báo cáo khẩn cấp: "Báo sứ quân, đại quân công thành!"

Tuân Trú bình tĩnh quay đầu lại, nhìn Lục Tiển với ánh mắt kinh ngạc.

Một lát sau, ông đột nhiên đứng dậy, gọi người mang áo giáp tướng quân đến.

Dưới sự phục vụ của người hầu, ông đội chiếc mũ giáp có tua cao vút, Tuân Trú cầm cây mã sóc trong giá vũ khí, ngẩng cao đầu sải bước ra ngoài cửa, giọng nói nghiêm nghị và vang dội: "Tập hợp những binh sĩ chưa trúng độc, theo ta cùng nhau thủ thành chống địch!"

Khi bước ra khỏi cửa, ánh nắng chói chang chiếu rọi bộ râu bạc trắng xoá như sương của lão tướng quân, cũng phủ lên cây mã sóc đã cùng tướng quân chinh chiến nửa đời một lớp ánh sáng lạnh buốt như sương.

Lục Tiển thoáng thấy bộ râu trắng ảo diệu đó, đột nhiên cảm thấy một nỗi bi thương khó tả dâng trào trong lòng.

Hắn lặng lẽ siết chặt nắm tay, ôm quyền đáp lại "Tuân lệnh" với bóng lưng đại tướng quân.

*

Sau đó, hơn một nghìn binh sĩ may mắn chưa dính độc được triệu tập khẩn cấp lên tường thành, chống lại cuộc tấn công mạnh mẽ của đại quân Hung Nô.

Cùng lúc đó, các bộ phận quan lại châu phủ cùng binh lính cùng nhau lục soát toàn thành để tìm kẻ hạ độc.

Dưới sự tìm kiếm kỹ lưỡng không bỏ sót bất kỳ manh mối nào, chỉ sau một canh giờ, binh lính đã bắt được kẻ hạ độc trong một ngôi nhà nhỏ của một hộ nông dân.

Sau khi tra tấn nghiêm khắc, đối phương nhanh chóng tự khai là gia nhân của Khổng thị, được gia chủ phái đến thượng nguồn con kênh lấy nước trong quân doanh để hạ độc.

Tin tức được báo cáo cho Tuân Trú khi ông đã ngồi trên lầu thành, tự mình chỉ huy quân đội chống lại cuộc tấn công của Hung Nô.

Nghe nói là Khổng thị phái người hạ độc, ông không hề nhấc lên được chút khí lực nào, chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường.

"Thì ra là đám họa hại Khổng thị!" Lục Tiển hiển nhiên còn tức giận hơn ông nhiều, "Lúc đầu trước khi phong tỏa cổng thành, nếu không phải sứ quân có ý thả họ đi, họ sao có thể dễ dàng rời khỏi thành Nam Chá như vậy, cuối cùng gia tôch này lại còn lấy oán báo ân!"

"Có lẽ trong mắt họ, là ta không thông tình đạt lý, có lỗi với họ trước."

Tuân Trú lắc đầu, nhìn từng đợt binh lính đen sì như sóng trào dâng dưới thành, chợt nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng nói: "Giết!"

"Tuân lệnh."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip