Chương 5: Phát hành

Edit + Beta: Bánh Crepe Sầu Riêng

Sau khi xem hết các ký ức, hình như là trong một bữa yến hội ở hai năm trước, nguyên chủ Khương Thù đã nhất kiến chung tình với Tuân Lăng.

Chính vì trong lòng có người ái mộ, nguyên thân mới đột nhiên chú trọng tới dáng vẻ, khắp nơi kết giao bằng hữu, ra vào các bàn tiệc rượu, đồng thời ra sức biểu hiện mình trong các yến hội.

Tất cả những hành động đó chính là vì muốn có được sự chú ý của Tuân Lăng.

Thậm chí nguyên chủ còn lấy danh nghĩa riêng tặng cho Tuân Lăng một cái lược hoa văn hình mây, chỉ là bị đối phương trả lại.

Nghĩ tới đây, biểu tình Khương Thư lộ ra chút thống khổ.

Y sớm nên nghĩ đến, trong một gia đình quản giáo nghiêm ngặt như vậy, cho dù yêu thích sự phù phiếm cũng phải có lý do.

Lúc trước còn tưởng do gia đình quản nghiêm dẫn đến việc nguyên chủ phản nghịch, bây giờ suy nghĩ kỹ một chút, thời điểm Khương Thù ở với người nhà đa số đều dịu ngoan lễ độ, chỉ có một số trường hợp khác biệt cử chỉ mới trở nên lộ liễu, này rõ ràng là có vấn đề!

Không trách lúc y trở về Tốn Dương, Liễu thị mới hỏi y muốn ở lại có phải có lý do khác không....

Không trách vừa rồi ở phòng chính, Khương Hiển thấy y xuất hiện ở cửa cũng không ngạc nhiên chút nào....

Lại nghĩ tới ánh mắt kinh ngạc của Tuân Lăng lúc nhìn thấy y, không lẽ hắn sợ mình lúc đó là đang trốn ở cửa nhìn hắn?

Cứu mạng!

Khương Thư càng nghĩ càng thấy lúng túng, càng khó xử hơn chính là có không ít con cháu thế gia biết chuyện nguyên chủ tặng lược cho Tuân Lăng.

Lược đó nha, đây là đồ vật tượng trưng cho việc ngầm xác định chung thân, bạc đầu giai lão, tặng người ta lược, này có khác gì đang viết lên mặt mình mấy chữ "Ta thích ngươi" đâu?

Lần này chết thật rồi.....

Trong lúc nhất thời, Khương Thư cảm thấy cả người mình hơi choáng.

Hiện tại, điều duy nhất đáng ăn mừng chính là phần lớn những người biết chuyện này đều đã rời đi.

Bây giờ đối đầu với kẻ địch mạnh, phỏng chừng cũng không có người nào rảnh rỗi nói chuyện bái quái đâu, chỉ cần sau này mình sống quy củ, tránh xa Tuân Lăng một chút thì chuyện này dần dần sẽ bị mọi người lãng quên.

"Không sao, thời gian sẽ xóa đi tất cả...."

"Chuyện mà Khương Thù đã làm thì có liên quan gì đến Khương Thư mình đâu?"

Khương Thư chỉ có thể an ủi mình như thế.

Cúi đầu nhìn bức tranh, tuy rằng cảm thấy có chút khó nói nên lời, nhưng dù sao cũng là đồ vật của nguyên chủ, vẫn là nên cất lại cẩn thận vào chỗ cũ.

*

Biện pháp mà Khương Thư định dùng để thuyết phục Tạ Thất Huyền khá đơn giản, đối phương có bệnh, mà đúng lúc trong tay mình có Tục Mệnh đan do trò chơi biếu tặng.

Theo lý thuyết, nếu là Tục Mệnh đan thì cho dù thuốc không đúng bệnh cũng có hiệu quả kéo dài tính mạng.

Chỉ là không biết thuốc này có tác dụng với dân bản địa không, y cũng không muốn lừa người ta, định tìm một người có bệnh phổi thử trước.

Xế chiều hôm đó, y thông qua việc dò hỏi các nô tỳ, tìm được một nam nhân mắc bệnh phổi trong nhóm nô bộc, sau khi được đối phương đồng ý, y liền đút cho hắn một viên Tục Mệnh đan.

Hiệu quả của thuốc lập tức hiện lên rõ ràng, trước kia người nọ nằm trên giường không tài nào đứng dậy nổi, sau khi uống thuốc xong tinh thần tốt hơn rất nhiều, sau hai canh giờ liền có thể xuống giường hoạt động.

Đáng tiếc là hiệu quả chỉ có một ngày, đến buổi chiều ngày thứ hai, bệnh trạng của người hầu kia lại tái phát, nhưng bệnh tình không có biến đổi nghiêm trọng hơn, thậm chí có giảm bớt một chút, xác định được đây là trị ngọn không trị gốc.

Khương Thư nhận thấy được một viên Túc Mệnh đan sẽ cho người sử dụng một ngày cuộc sống của người bình thường, nếu vẫn muốn tiếp tục như vậy thì phải luôn dùng thuốc.

Hiệu quả của thuốc không kéo dài, nhưng cân nhắc đến tình hình hiện tại, Khương Thư vẫn quyết định đến phủ đệ Tạ thị bái phỏng một chuyến.

Trong tay y xác thực không có gì, nhưng y có thể kiếm thêm tích phân, chỉ cần người chơi đến, y tất nhiên mò được tích phân để đổi thuốc, đến lúc đó dùng Túc Mệnh đan để kéo dài mạng sống cho Tạ công tử cũng không phải không thể.

*

Đảo mắt đã qua năm ngày, khí trời âm trầm nhiều ngày rốt cuộc đã trời quang mây tạnh.

Sắc xuân long lanh chiếu rọi xuống hành lang uốn khúc, cây hoa hải đường trong viện đã rực màu đỏ thắm, ánh bình minh rực rỡ chói mắt.

Khương Thư dậy rất sớm, trên người mặc một bộ y phục màu trắng nhẹ nhàng, mang theo hai đồng phó* cao lớn là A Mãnh và A Nguyên, ngồi trên xe bò chậm rãi đi tới nông trang ở ngoài thành.

*đồng phó: nam người hầu tuổi đang vị thành niên

Lúc trước y từng lo nông trang của họ Khương quá lớn, nhất thời không chuẩn bị kịp nơi để người chơi xuất hiện, nhưng may mắn là sáng nay khi thức dậy, y phát hiện bên trong "Trung tâm quản lý" không chỉ có đếm ngược thời gian người chơi xuất hiện mà còn có định vị địa điểm chính xác, vị trí kia nằm ngay trung tâm của rừng cây du.

Đi được nửa canh giờ, cuối cùng Khương Thư cũng tới nông trang của nhà mình, và cũng tìm được rừng cây du dưới sự hướng dẫn nhiệt tình của quản sự nông trang.

"Mảnh cây du này trồng xuống cũng đã được sáu năm, được chúng ta dốc lòng chăm sóc trở thành một mảnh rừng trưởng thành như thế này, lang quân ngài nhìn xem, cành cây này tráng kiệt thẳng tắp, tương lai chính là gỗ tốt dùng để làm xà nhà cùng xe ngựa!" Hiếm thấy có người bên nhà chính đến, còn là thân tử của phủ doãn, giọng điệu nói chuyện của Lưu quản sự không khỏi có chút nịnh nọt.

"Quả thực không tệ, Lưu quản sự cực khổ rồi." Khương Thư nhàn nhạt khen ngợi một câu.

"Không có không có, có thể có được một câu khích lệ của lang quân là phúc khí mà tiểu nhân tu cả đời!"

Khương Thư cười cười, nhìn thấy thời gian đếm ngược còn ba phút, liền nói với Lưu quản sự: "Hôm nay trời đẹp, làm phiền quản sự mang ta đi xem cảnh quan xung quanh một chút."

"Có gì không thể? Mời lang quân đi theo tiểu nhân."

*

Cùng lúc đó, bài đăng thông báo đầu tiên được đăng trên diễn đàn đang dần có thêm các comment.

[jty998: Còn có ba phút, tôi đã chuẩn bị mũ bảo hiểm kỹ càng, là thật hay giả ngay lập tức rõ ràng!]

[jty998: Tại sao không ai phản hồi vậy, không lẽ chỉ có mình tôi chuẩn bị login đúng giờ?]

[hgy764: Không thể nào, còn có người tin cái này sao?]

[jty998: Không phải có tin hay không, chỉ là tuỳ tiện tham gia báo danh thôi, không nghĩ tới thật sự được rút trúng, mũ bảo hiểm cũng được đưa tới rồi, nhìn rất cao cấp, trò chơi có lẽ không quá rác?]

[jty998: Còn một phút.]

[jty998: OJBK*, tôi đi đăng ký, chờ một lát nữa sẽ báo cho mọi người biết tình hình thực tế của trò chơi.]

*OJBK viết tắt của O鸡巴K, là ngôn ngữ mạng bên Trung, nhấn mạnh từ Ok.

[lkj002: Thả mông ngồi chờ, chờ lát nữa lầu trên chửi má nó.]

Người chơi chuẩn bị login đúng giờ tên là Văn Thần Thần, là một sinh viên năm nhất đại học, bởi vì lần nào đó đi leo núi với bạn không cẩn thận bị gãy chân, gần đây không thể đến trường mà phải ở nhà dưỡng thương.

Trò chơi "Mô phỏng Đại Nguỵ" này có thần kỳ như trong quảng cáo không, thật ra hắn không quan tâm lắm, nếu là thật thì tốt thôi, là giả hắn cũng chẳng mất gì, trò này còn không mất tiền, chỉ tuỳ tiện chơi một chút cho qua thời gian.

Thấy đã đến thời gian, Văn Thần Thần làm theo sách hướng dẫn, đội mũ bảo hiểm lên nằm trên giường.

Trong nháy mắt ấn nút mở máy, Văn Thần Thần cảm thấy đầu tê rần, lập tức một trận buồn ngủ mãnh liền kéo tới, trước mắt chìm vào bóng tối.

Đợi đến khi tỉnh lại lần nữa, hắn phát hiện mình như đang trôi giữa không trung, bị bao quanh bởi sương trắng mông lung, trước mắt là một bảng trò chơi nửa trong suốt.

"Wow, đỉnh ghê!"

Văn Thần Thần cảm thấy vô cùng khiếp sợ, nhìn bốn phía chung quanh cảm thán: "Giống như đang nằm mơ, không đúng, chân thật hơn nằm mơ rất nhiều, cảm giác thật trâu bò!"

Tim Văn Thần Thần đập nhanh hơn, chú ý đến bảng trò chơi trước mặt, phía trên là giới thiệu trò chơi cùng các hạng mục cần chú ý.

[Bối cảnh thế giới: Sau khi Tiên đế đăng cơ, Hoàng quyền sa sút, ngoại thích cùng các quý tộc khống chế triều chính, thế lực địa vị nhiều phái ngang nhau, bè cánh đấu đá, làm cho trên dưới triều đình náo loạn, mất hết kỷ cương, đúng lúc Trung Nguyên gặp đại hạn, Hung Nô cùng Tiên Bi trước sau đánh tới, thiên tai nhân hoạ không ngừng, bách tính khổ không thể tả.

Hiện nay Tân đế tuổi còn nhỏ, Hoàng quyền càng thêm suy yếu, triều đình như một khối thịt mỡ thơm ngon, dẫn tới đàn sói tứ phương rình quanh, bắc có Hung Nô, Tiên Bi từng bước ép sát, tây có tộc Khương*, tộc Để như hổ rình mồi, chính quyền nước Nguỵ cuối cùng sẽ đi về phía đường cùng....]

*tộc Khương ở đây là một dân tộc thiểu số, khác với Khương thị của thụ nhé.

[Quy tắc cùng hạng mục cần chú ý:

1,Đây là một trò chơi nhập vai, trong quá trình chơi xin người chơi tận lực sử dụng hành vi cử chỉ theo bối cảnh thời đại;

2, Mỗi tài khoản trói chặt với một vai, thân phận nhân vật được trói chặt không thể thay đổi, trừ khi nhân vật tử vong;

3, Mỗi NPC trong trò chơi đều nắm giữ mối quan hệ nhân vật hoàn chỉnh và logic hành động, NPC chết rồi sẽ không làm mới, cho nên xin dùng tâm thái hoà bình hữu hảo đối xử với NPC, không nên tuỳ ý phá hoại hay cướp đoạt vật phẩm của NPC, không nên quấy rầy cùng công kích NPC không có điểm đỏ. Nếu có hành vi trái quy tắc, nhẹ thì bị NPC trả thù hoặc bị bắt giam, nghiêm trọng hơn là tài khoản sẽ bị huỷ;

4, Trừ những sự kiện đặc thù ở bên ngoài, các trường hợp nhân vật tử vong còn lại sau khi phục sinh sẽ tụt 50% kinh nghiệm và cấp bậc, rơi vào trạng thái hư nhược trong 24h, đồng thời sau khi phục sinh sẽ có cơ hội thay đổi thân thể, tương đương với việc thân phận của người chơi dùng lúc trước sẽ chết, sau đó sẽ không còn xuất hiện nữa;

5, Hợp tác vận hành mạng lưới sạch quốc gia, khi mức độ máu me hoặc hình ảnh loã lồ trần trụi trong cảnh vượt quá một mức nhất định, trò chơi sẽ cung cấp khả năng che đậy bảo vệ cho người chơi và NPC tuỳ theo tình huống....]

"Mẹ nó, trâu bò nha!" Văn Thần Thần đọc lướt một lần quy tắc trò chơi, sau đó không kịp chờ đợi click bắt đầu trò chơi.

Trên bảng trò chơi hiện ra nhắc nhở:

[Xin lựa chọn giới tính, tuổi tác.]

"Giới tính nam, tuổi thì hai mươi đi!"

[Xin điền tên gọi nhân vật (Xin chọn dùng hình thức "Họ + tên" , độ dài của tên giới hạn trong bốn chữ, ví dụ như "Trương Tam" , "Vương Tiểu Minh" , "Mộ Dung Vân Hải").]

"Chỉ giới hạn trong bốn chữ có hơi ít..." Văn Thần Thần suy tư hồi lâu, mới nhập một cái tên mà mình thấy thoả mãn.

[Đang tạo thân phận phù hợp với ngài....]

[Đã tạo thành nhân vật, chào người chơi Văn Bách Xuyên, thân phận mới bắt đầu của ngài là lưu dân, quê quán là quận Tây Trúc, huyện Cư An.]

[Trò chơi loading.....]

"Hả? Chờ chút, không thể chọn lựa thân phận sao, tôi không muốn làm lưu dân đâu!"

Hệ thống không chút động lòng với tiếng kêu gào của hắn, lời Văn Thần Thần chưa kịp nói xong, liền cảm thấy mắt tối sầm lại. Lần nữa mở mắt, hắn phát hiện bảng trò chơi đã thu nhỏ bằng một bàn tay người lớn, bay lơ lửng ở bên phải, sương trắng quanh người cũng tản đi, mà hắn đang đứng trong một rừng cây.

Một cơn gió thổi tới, mang theo sự mát mẻ chạm vào da, khắp nơi tràn ngập hương thơm cỏ cây.

"Mẹ nó, này cũng chân thật quá rồi!" Văn Thần Thần đi mấy bước, nhấc chân dùng sức chà mặt đất, lòng bàn chân truyền đến cảm giác tê dại khiến hắn kinh ngạc tới mức quên phản ứng với một thân áo vải rách nát mà mình đang mặc.

"Quá chân thật rồi, trời ạ, đây là trò chơi thần tiên gì vậy!"

Văn Thần Thần tự nhéo mình một cái, phát hiện có chút đau, liền đem cảm giác đau này điều chỉnh đến 20%, đang chuẩn bị nghiên cứu bảng người chơi một chút, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói thô lỗ.

"Cái đệt! Này mà chỉ là trò chơi?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip