THE026
THE026:
Edit: April
"Đúng vậy, ngươi nói không sai." Giọng nói của Thủ lĩnh bọn cướp có chút thô, hắn dường như không muốn thừa nhận sự thật trước mắt, "Ngươi đã giúp ta, cho nên ta sẽ xem ngươi là bạn, ngồi xuống đi, ăn một bữa tối thịnh soạn và nghỉ ngơi một ngày cho khỏe, ta sẽ không đe dọa ngươi nữa."
"Nếu như ngươi đã sẵn lòng giúp đỡ ta, thì xin hãy cho ta một chút nước cùng với một ít bánh ngọt, ta thật ra đang có chuyện quan trọng phải làm, thực sự không thể ở lại, nếu như sau này có cơ hội, ta nhất định sẽ trở lại thăm ngươi." An Kiệt lịch sự từ chối, cậu không muốn bởi vì ở lại nơi đây một đêm, mà dẫn đến thời gian bị trễ nãi, kết quả lỡ mất thời cơ.
Thủ lĩnh bọn cướp đối với An Kiệt không biết điều có chút tức giận, thở hừ hừ nói: "Được rồi, ngươi cái tên không biết điều này, hy vọng ngươi sau này đi đường được thuận lợi, không phải gặp lại tình huống như hôm nay."
An Kiệt nhận ra trò lừa bịp vặt của mình đã bị Thủ lĩnh bọn cướp nhìn thấu, vừa lúng túng vừa cảm kích nói: "Cám ơn lời khuyên chân thành của ngươi, cầu Thượng đế chúc phúc cho ngươi."
An Kiệt mang theo nước cùng bánh ngọt bọn cướp cho cậu, lần nữa lại lên đường, lần này thì thuận lợi hơn rất nhiều, cho đến khi cậu ra khỏi khu rừng, cũng không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
An Kiệt trở lại thành phố thứ hai mà cậu đã từng đến, thấy rất khác so với những gì đã thấy vào lần đầu tiên, bầu không khí trong thành phố trở nên căng thẳng, người đến và đi vội vã.
"Chủ nhân, cẩn thận một chút, nơi này cách thành phố lúc đầu không xa, kẻ thù của ngài có thể đang ở chỗ này tản bộ tung tin bất lợi cho ngài." Người Tí hon ở bên tai An Kiệt lặng lẽ nói.
"Đúng vậy, rời khỏi thành phố này, vượt qua một khu rừng nữa, ta có thể trở lại nơi ban đầu." An Kiệt nhỏ giọng nói, "Hắn nếu đã phái thợ săn tới giết ta, thì nhất định sẽ còn chuẩn bị những thủ đoạn khác. Cám ơn ngươi đã nhắc nhở."
"Có lẽ chúng ta nên đi vòng qua thành phố này, để cách xa nguy hiểm."
"Nhưng nếu như vậy thì sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, ta ở trên đường chậm trễ một khắc, người bạn của ta càng thêm một bước rơi vào vòng tay Thần Chết, hơn nữa thức ăn của ta cũng đã cạn kiệt." An Kiệt nói, "Chúng ta hãy thử một chút xem sao, người lính canh cổng chính đã từng giao ước với chúng ta, cũng đến lúc phải thực hiện nó rồi."
"Chỉ mong cái giao ước kia có thể khiến ngài chuyển nguy thành an."
An Kiệt kéo kéo cổ áo, từ cái cửa nhỏ bên cạnh cổng sau khiêm tốn đi vào trong thành, cậu bước rất nhanh, chỉ hận không thể lập tức liền xuyên qua cái thành phố này, nhưng cậu cần phải bổ sung thêm thực phẩm, nếu không cậu sẽ chết đói trong khu rừng kế tiếp.
Vì vậy An Kiệt tìm một tiệm bột mì vắng vẻ, ở bên trong mua bánh mì khô cứng.
"Cho ta năm ổ bánh mì dài, cùng với một miếng thịt xông khói treo phía dưới mái hiên." An Kiệt giả vờ như đang lục lọi tiền trong túi, cũng không ngẩng đầu lên nói chuyện với chủ tiệm.
"Được rồi, cái tên ranh mãnh nhà ngươi, nên biết những miếng thịt xông khói kia là ta chuẩn bị cho chính mình, đây không phải là hàng hóa để bán." Chủ tiệm là một ông lão càu nhàu, ông lão từ phía sau quầy đi ra, run rẩy đem miếng thịt xông khói lấy xuống, nhưng không cẩn thận đụng trúng người công nhân đang bưng bột mì đi tới.
"Này! Ngươi cẩn thận một chút!" Chủ tiệm giật mình kêu to, nhưng cũng không ngăn được người công nhân lỗ mãng đem bột mì hất xuống trên người vị khách đang lấy tiền mua hàng.
An Kiệt bất ngờ không kịp đề phòng, bị bột mì rải đầy mặt, mắt không mở ra được.
Cậu còn chưa kịp phản ứng, người công nhân lỗ mãng liền hoảng hốt lo sợ nhào đến, cầm tay áo lau mặt cho cậu: "Ôi, thật xin lỗi, xin quý khách tha thứ, xin thứ lỗi cho ta. . . Ôi! Trời ạ! Đây là ai! Đây không phải là tên thủ phạm đã hạ độc Quốc vương nước láng giềng trên bảng tin đây sao? !"
An Kiệt kinh hãi, dễ dàng mở ra bàn tay của người công nhân đang nắm lấy cậu, lấy đi bánh mì trên quầy, cướp đi miếng thịt xông khói trong tay chủ tiệm, bỏ lại một đồng tiền vàng rồi chạy mất.
"Người đâu! Tên tội phạm giết người đã đến của chỗ chúng ta rồi!"
An Kiệt cưỡi con lừa nhỏ liều mạng thúc roi, con lừa nhỏ bốn cái chân chạy nhanh đến nỗi không nhìn thấy bóng.
Tiếng hét hoảng sợ khiến cho những người chán ghét cái ác nhanh chóng lao ra khỏi nhà, cầm theo đồ đập lên người An Kiệt.
Nhưng mà An Kiệt chạy quá nhanh, những thứ kia đều đánh vào khoảng không.
Dọc theo đường đi, An Kiệt trên người toàn là bột mì, giống như một con chuột bối rối đáng thương đang băng qua phố.
Người phao tin cậu là thủ phạm hạ độc hại Quốc vương, nhất định là Vương hậu.
Cậu tuyệt đối chưa từng nghĩ tới người này chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã trở lại cung điện, còn nắm trong tay quyền phát lệnh truy nã và bắt giam tội phạm.
Có lẽ cũng như cậu, Vương hậu cũng đã sát nhập linh hồn mình với một thân xác khác. . .
An Kiệt cắn chặc răng, giờ phút này cậu càng lo lắng cho Snow, mặc dù bảy người kỵ sĩ rất mạnh, nhưng không phải cũng bị Quốc vương Elson nhốt vào trong hầm ngục hay sao?
Cậu phải về thật nhanh, tìm được người lùn đó, giúp Snow tỉnh lại!
An Kiệt một đường chạy như điên, cho đến cổng chính của thành phố.
Lính gác trong thành đã sớm nhận được tin, đang đứng ở cổng chính há miệng chờ sung rụng.
An Kiệt nhìn thấy lính canh, cưỡi lừa nhỏ mà hô to: "Nếu như các ngươi còn muốn biết tại sao giếng rượu vang lại khô cạn, tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ."
Bọn lính một mảnh xôn xao, có người lửa giận ngút trời: "Ngươi cái tên đáng giận này, không chỉ hạ độc hại Đức vua đứng đầu của một nước, còn làm hại giếng rượu vang của chúng ta khô cạn!"
An Kiệt siết chặc con lừa nhỏ, để cho nó dừng bước, cậu từ trên con lừa nhỏ đi xuống —— đang lúc bị mọi người bao vây, cậu không thể không xuống.
An Kiệt đứng đối diện của mọi người, bình tĩnh nói: "Giếng rượu vang bên trong chứa rượu vang thơm ngọt, ta tại sao phải làm nó khô cạn? Trừ phi ta là một kẻ ngốc! Cũng giống như vị lãnh chủ của quốc gia bên cạnh bị người ta hạ độc, tại sao hết lần này tới lần khác đều cho là ta làm? Là bởi vì bức cáo thị kia? Nhưng bức cáo thị kia có đưa ra chứng cứ gì sao? Hạ độc cũng cho là ta làm? Các ngươi cho rằng ta là hầu cận của Quốc vương chắc? Hãy động não suy nghĩ, một người qua đường không thể nào vô duyên vô cớ làm cho giếng rượu của các ngươi khô cạn, một người lang thang càng không có khả năng hạ độc Quốc vương của một quốc gia! Đây nhất định là âm mưu của người nào đó, bởi vì muốn che giấu mà vu oan cho một người vô tội khác!"
Quần áo của An Kiệt vì vội vàng lên đường mà trở nên cũ kỹ hư hỏng, trên mặt đầy bột mì khiến cho cậu càng lộ vẻ kỳ quái buồn cười, cũng giúp cậu khẳng định được mình thực sự là một "Người lang thang", khiến mọi người đối với lời cậu nói tin hơn nửa phần.
Bọn lính một bên thì không nhịn được cười còn một bên thì trợn mắt hốc mồm, bọn họ thì thầm với nhau bàn bạc một hồi, liền cử một người cùng An Kiệt đàm phán.
"Ta nhận ra ngươi." Người bị đề cử nói, "Ngươi đã từng tới thành phố của chúng ta, cũng từng nói ngươi biết tại sao giếng rượu vang bị cạn, còn nói chờ lúc ngươi trở về sẽ cho chúng ta câu trả lời."
An Kiệt gật đầu, thừa nhận nói: "Là ta. Vốn là một người có thói quen lang thang, ta gặp qua rất nhiều chuyện, cho nên đối với vấn đề kia ta dĩ nhiên có thể trả lời được. Hơn nữa đối với các ngươi mà nói, việc khủng hoảng của Quốc vương nước láng giềng so với giếng rượu vang trong thành phố bị khô cạn, căn bản không tính là gì, bởi vì chuyện đó căn bản không cho các ngươi được bất kỳ lợi ích gì."
"Đúng vậy, ngươi nói không sai, đây là sự thật mà ta phải thừa nhận, hơn nữa ngươi cũng không phạm vào tội nào ở trong thành phố của chúng ta.." Người lính này so với những người lính khác càng bình tĩnh ung dung, càng khiến người này thêm lãnh khốc mà mục đích cũng đã rõ ràng, "Chỉ cần ngươi có thể giúp cho giếng rượu vang của chúng ta một lần nữa chảy ra rượu, chúng ta sẵn lòng để ngươi đi."
Những lời này vừa nói xong, trong số những người lính phía sau cậu xuất hiện phần nhỏ ghét ác như thù lên tiếng phản đối, nhưng lại được những người bên cạnh thuyết phục nên dần dần bình tĩnh lại.
An Kiệt nhận được kết quả mình mong muốn, thoải mái nói: "Nếu như ngươi có thể tuân theo cam kết của mình, vậy câu trả lời của ta sẽ trở thành sự thật. Các ngươi đi đến nhìn vào trong giếng rượu, bên trong giếng có một tảng đá lớn trên đó có một con cóc đang ngồi —— loại chuyện này ta đã gặp qua nhiều —— nếu như các ngươi không giết chết con cóc đó, rượu vang sẽ không bao giờ chảy ra."
"Hy vọng lời ngươi nói là sự thật."
"Tất nhiên, chờ các ngươi sau khi kiểm tra, sẽ biết được thủ phạm chính là con cóc đáng ghét đó, mà không phải là ta một người qua đường vô tội."
Người lính canh gọi là một vài người đi xem thử.
Sau thời gian chờ đợi dài đằng đẵng An Kiệt trong lòng nóng như lửa đốt, mấy người đó cuối cùng cũng bắt được con cóc đem đến trước mặt mọi người, ngạc nhiên mừng rỡ như điên nói: "Là thật, hỡi những người bạn của ta ơi! Là con cóc này giở trò quỷ, rượu vang một lần nữa lại tuôn trào, người này đã nói sự thật!" Trên người bọn họ tràn ngập mùi rượu ngọt ngào giúp xác nhận lời nói của bọn họ, điều này khiến cho tất cả mọi người đều được thuyết phục.
Người lính thấy vậy, lập tức nói lời xin lỗi với An Kiệt: "Thật xin lỗi, người đi đường đáng thương, sự thật đã chứng minh lời ngươi nói đều đúng, chúng ta đối với hành động lỗ mãng của mình cảm thấy hết sức áy náy. Nếu như ngươi còn muốn đi tiếp, nhất định phải chú ý đến những nguy hiểm còn đang tiềm ẩn, người đổ tội cho ngươi, nhất định sẽ không bỏ qua."
"Cám ơn lời khuyên chân thành của ngươi." An Kiệt cúi chào, "Nhưng ta vẫn phải đi tiếp, ta có lý do để tiếp tục đi tiếp."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip