Chương 20: Forks và Italia

Edit: Tojikachan

Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com

Một ngày trước khi Charlie đi California, tôi nói cho cậu chuyện muốn đi Seattle gặp bạn qua thư, cậu cũng biết C. Kỳ thật, ngoài C ra, tôi còn vài bạn qua thư khác nữa, nhưng không sâu bằng C.

Ví dụ như lễ Giáng Sinh năm trước, một bạn qua thư người Firenze đã chạy đến Forks đến thăm tôi, chị ấy là một người phụ nữ ba mươi tuổi tóc vàng, thích mang máy ảnh chạy khắp nơi.

Tôi gọi chị ấy là người phụ nữ đến từ Firenze, chị ấy cũng không nói tên mình, mà thích cách tôi gọi chị ấy hơn.

Tôi thường xuyên chụp một vài bức ảnh rừng núi Olympic gửi cho chị ấy, từng mảng màu xanh lá mơ mởn, cánh rừng thâm thúy không ai khai phá, loài dương xỉ mọc triền miên, cây vân sam Sitka ba, bốn trăm năm tuổi, cây phong lá to xinh đẹp, và cả cây lá kim được vô số rêu phong xanh đậm bao trùm.

Người phụ nữ đến từ Firenze lãng mạn ấy hoàn toàn yêu rừng rậm ôn đới bao quanh Forks. Có lần tôi đến cảng Angel đón chị ấy, chị ấy đã ôm tôi rất mạnh mẽ.

Chị ấy tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời, chị ấy nói với tôi: "Claire, cảm ơn em đã giúp chị phát hiện ra một thiên đường khác trên thế giới này."

Chị ấy rất thích từ 'thiên đường', bởi vì từ nhỏ chị ấy đã đi khắp thế giới, cất mọi cảnh sắc xinh đẹp như thiên đường vào trong máy ảnh của mình. Nghề nghiệp chính của chị ấy là nhà nhiếp ảnh, nghề phụ là nhà văn nghiệp dư.

Buổi cuối tuần mà chị ấy đến, tôi đã cùng chị ấy thuê xe đạp chạy tới công viên Olympic ngắm cảnh. Bởi vì là mùa đông, mưa rét lạnh và tuyết trắng trên núi non làm cả rừng rậm giống như đóng băng lại, trong sáng rõ ràng. Chúng tôi từng ngồi xổm xuống ván gỗ trên đường nhỏ trong rừng, cùng bàn về hoa nhỏ màu tím này là giống gì. Thăm nhà bảo tàng bằng gỗ của Forks và nhà xưởng xung quanh. Cuối cùng còn lái xe đưa chị ấy xuống bãi biển La Push cùng chờ mặt trời mọc, tôi mặc áo lông ba-đờ-xuy rất dầy, trùm khăn quàng cổ lên đầu để đón gió biển, đứng cạnh vách núi đen. Chị ấy cầm máy ảnh ngồi xổm, chiếc máy ảnh như lóe sáng lên.

Chị ấy cũng cho tôi rất nhiều ảnh chụp quê mình, thành phố cổ xưa ấy có nhiều con đường bằng đá, vòm cửa đá hình chữ nhật không đếm được, tất cả màu sắc trong bức ảnh đều thiên về màu lạnh như tro xanh lục nhạt, nhưng ánh sáng mặt trời xuyên suốt qua suối phun trên đại quảng trường, đứa trẻ tóc vàng đang ngủ say, đều trông thật ấm áp khiến trái tim bạn như nóng lên.

Khi đi, chị ấy hôn tôi, nói: "Nơi này, có một điểm mà chị không thể không thán phục, chính là em, Claire."

Tôi kỳ thật rất sợ không tiếp đãi chị ấy tốt, chị ấy là kiểu người mà tôi thích nhất, chưa bao giờ thô tục hay để ý vụn vặt, lòng dạ rộng lớn, cười rộ lên giống như cả thế giới đều không có đêm tối vậy.

Khi tôi đưa chị ấy lên phi cơ, còn lớn tiếng hô ở trạm kiểm soát: "Về sau em mang chị đi Trung Quốc nhé?!"

Tôi đột nhiên hy vọng chị ấy có thể thích Trung Quốc, thiên đường trong lòng tôi.

Chị ấy xoay người cười trả lời tôi: "Chờ em thành niên rồi thì chị sẽ đến Forks, khi đó cùng chị hoàn du thế giới đi, Claire."

Tôi chưa từng chờ mong đến kỳ trưởng thành nhanh đến thế, từ đầu đến chân sẽ đều là dáng vẻ thành thục. Tôi thích chị ấy, người bạn qua thư chưa bao giờ để lại tên, chị ấy như chim bay lượn khắp nơi.

Điều này làm tôi cảm thấy tin tưởng khi đi gặp C, đều là bạn qua thư, chắc cũng không kém đi đâu.

Trước khi xách hành lý đi gặp Bella, Charlie dặn dò tôi rất kĩ, "Nhớ phải bôi đủ kem chống nắng, đừng quên uống thuốc, đi đâu cũng phải mang theo hai chiếc áo chống nắng để dự phòng. Chú ý dự báo thời tiết, Seattle dạo gần đây sẽ mưa nên vẫn có thể đi được."

Cậu biết tôi có thể sống tự lập, cho nên bình thường đều không can thiệp vào cuộc sống của tôi.

Tôi chỉ có thể liên tục cam đoan, còn nhắc cậu nhớ mang quà mà tôi mua tặng Bella. Từ hai năm trước, Bella đã không về Forks, chị ấy không thích sự ẩm ướt âm u lành lạnh của Forks.

Kỳ thật, tôi hy vọng Bella có thể ở Forks lâu hơn, nhưng tôi lại hơi kém xã giao, mà Bella cũng thuộc tuýp người trầm mặc ít lời, hoàn toàn không hay chủ động.

Chị ấy, tôi và Charlie giống như là hai cánh rừng mưa hai bên con sông Quileute, đứng xa xa cùng nhìn sang bên kia. Tôi vẫn không dám nói ra lời, tôi kỳ thật rất thích chị ấy, mắt chị ấy thuần khiết xinh đẹp giống như nai con ở Forks vậy.

Đôi khi tôi rất muốn cùng chị ấy trở thành bạn qua thư, nhưng vẫn không có cơ hội. Có vài người chỉ có thể nhiệt tình trên chữ viết, giống như tôi vậy, ở ngoài đời thì lại là kẻ ngu ngốc lầm lì.

Trước kia tôi cũng từng hỏi C vì sao lúc trước lại trả lời thư của tôi?

Khi đó tôi ngốc nghếch, cho dù nói tiếng Anh không thành vấn đề, chữ viết ra lại chẳng khác gì chó đi đào hố vậy, dài ngắn gập ghềnh không đều nhau. Người nào quen tôi là biết chữ viết của tôi như trẻ con vẽ xấu.

C trả lời, thư của cô có màu sắc.

Màu sắc?

Phong thư tôi dùng rất bình thường, đều là màu trắng, chẳng lẽ anh ta rất thích màu trắng, màu mà nhìn lâu là thấy buồn ngủ?

Đôi khi, tôi cảm thấy C nói cho tôi rất nhiều điều về anh ta, nhiều đến mức anh ta có rất nhiều lý do để lao đến nhà tôi làm thịt tôi, đương nhiên đã trải qua bao nhiêu năm như vậy nhưng C vẫn không hề đến nước Mỹ, chứng hoang tưởng bị hại của tôi cũng có thể nghỉ dài.

Lau dọn trong và ngoài nhà một lượt, lại mở ra hết mười mấy cửa sổ để thông gió. Căn nhà này rất nhiều cửa sổ, chắc chắn vợ chồng Jason rất thích không gian có ánh mặt trời. Bình thường bởi vì sợ ánh mặt trời chiếu vào nhiều nên tôi tận lực kéo kín bức màn, chỉ có ngày mưa mới mở ra một chút.

Sửa sang lại một vài bưu thiếp và bức ảnh rồi cất vào hòm, tôi lại nhìn đồng hồ, phát hiện cũng sắp đến giờ mới chạy lên phòng tắm trên tầng hai để tắm rửa một cái, đánh răng, gội đầu. Làm mình sạch sẽ rồi bôi kem chống nắng lên toàn thân, mặc quần áo sạch sẽ, khoác thêm cả áo khoác chống nắng.

Cùng C hẹn thời gian gặp mặt, chúng tôi chỉ dùng thư tín để liên hệ, ngôn ngữ của anh ta trở nên đặc biệt ngắn gọn, anh ta hy vọng có thể làm tôi tự mình nói địa chỉ. Tôi cũng không nghĩ nhiều đã cho địa chỉ hẹn ở đại học Washington của Seattle. Gần đây tôi rất muốn mua vài quyển sách, thuận tiện đến cửa hàng sách mua.

Đại học Washington cũng là đại học mà tôi muốn xin vào nhất sau khi học xong trung học. Nơi đó gần Forks, hơn nữa dù là khí hậu thời tiết hay là chất lượng, đều là trường học mà tôi cảm thấy rất vừa lòng.

Nơi này cách Seattle khoảng hơn một trăm dặm Anh, nếu đi xe ta-xi thì phải đổi vài chuyến xe và đi bộ nữa, lãng phí ít nhất bảy, tám giờ.

Tôi vốn định lái xe đi, nhưng nhớ tới mặt Charlie, tuy rằng cậu không ở đây, nhưng vẫn rất có lực uy hiếp. Vị thành niên mà không có bằng lái xe thì đúng là lý do tốt để cậu rít gào.

Cuối cùng đành phải lên trấn trên, đi nhờ xe của một chủ tiệm ăn, rồi đến cảng Angel đi phi cơ.

Tôi vẫn muốn đùa dai một chút, ví dụ như không muốn ngồi phi cơ một giờ tới Seattle, chỉ muốn lái chiếc xe Ford cũ nát của mình, xem có thể lái một mình tới đại học Washington trong bốn, năm giờ hay không.

Trước kia, khi đi du lịch một mình, tôi cũng gần như mù mịt, không có bằng lái xe khiến tôi có cảm giác phạm luật.

Bây giờ tôi lại muốn phạm luật. Quả nhiên là do quá chờ mong gặp bạn qua thư mà vừa bất an vừa hưng phấn sao?

Dự báo thời tiết ngẫu nhiên sẽ chuẩn xác đến kinh người, khi tôi xuống phi cơ, bầu trời Seattle đã đắm chìm trong mây mù màu xám. Tôi mở ô ra, ngẩng đầu nhìn trời mới nhớ tới kỳ thật ngoài thư từ ra, tôi và C không có phương thức liên hệ nào khác.

Không có số điện thoại di động, không có số điện thoại gia đình, không có email trên mạng, trên cơ bản ngoài địa chỉ gửi thư ra, không có gì hết.

Ít nhất thì tôi có địa chỉ gia đình, mà địa chỉ của C thì nhìn cái cũng biết chỉ là nơi nhận thư nhờ.

Nói cách khác, sự hiểu biết của tôi về C ngoài mấy bức thư mấy năm qua, trên cơ bản hoàn toàn không biết gì cả.

Nhưng về phương diện nào đó, tôi cũng khá hiểu anh ta, thích những thứ tinh xảo, trong nhà có rất nhiều chuyện, có nghiên cứu với hí kịch thời xưa. Dù làm việc rất cần lao, tuổi tâm lý vẫn đậm chất văn nghệ mà cao ngạo. Trong nhà có rất nhiều thành viên, không thích những ngày có ánh mặt trời chói chang, nhưng nếu có một chút mưa cũng sẽ rất cáu kỉnh.

Hôm nay anh ta sẽ rất cáu kỉnh, tôi nhìn không trung, ngơ ngác nghĩ.

Hơn nữa tôi hoài nghi C có chút bệnh tâm lý, rất thích tự quyết định, lòng như thủy tinh vậy, không thích người khác phản bác ý kiến của mình, cho dù người khác căn bản không hiểu anh ta nói gì.

Thế mà tôi lại có thể cùng cái tên này giữ liên lạc qua thư lâu đến thế, quả nhiên là tình tiết chim non*. Lúc trước, sau khi tôi không tìm tòi xem tại sao tôi lại xuyên qua, không biết làm gì mới nhàm chán gửi hơn mười phong thư, lấy mọi địa chỉ trên các loại tạp chí, sổ địa chỉ, tin tức thông báo tuyển dụng v.v... rồi gửi đi.

*(Chim non mở mắt ra thấy cái gì đầu tiên thì cho đấy là mẹ mình, ý chỉ ỷ lại)

Khi đó, có thư thì được hồi âm, có thư thì bị trả lại, hoặc không có địa chỉ người này nên không có ai kiểm tra và nhận, rồi trở lại hết trong hòm thư của tôi.

Tôi còn nhớ rõ phong thư hồi âm đầu tiên của C, được dùng bút lông ngỗng viết lên tấm da dê, chữ tiếng Anh cực kỳ xinh đẹp.

- mỗi lần nhìn thấy cả đám ngu xuẩn dưới ánh mặt trời lặn, ta thật sự rất buồn ngủ.

...

Được rồi, tôi nhìn tem Châu Âu trên phong thư, lại nhìn nội dung chỉ có một câu như thế, cảm giác đầu tiên chính là quá lãng phí. Cả một tấm da dê lớn thế này mà chỉ viết mỗi một câu như thế, ngay cả một câu chào cơ bản nhất cũng không viết, mở miệng ra đã cao cao tại thượng.

Có cần phải giả vờ ngầu đến thế không!

Tôi cực kỳ khinh bỉ, lấy ra một tờ giấy nhỏ viết một câu - thế thì hãy mở mắt to ra mà nhìn cho kĩ, đồ ngu xuẩn làm ra tiếng cười còn tráng lệ hơn cả mặt trời lặn.

Đương nhiên chữ viết ấy sẽ không bởi vì tôi viết nhẹ mà trở nên đẹp hơn, sau khi so sánh với chữ viết của C, tôi quyết định phải luyện tập viết chữ mới được.

Gửi thư đi rồi lại nhận được thư của anh ta, có qua có lại, tôi ở Forks, mà anh ta ở Italia, địa chỉ là hòm thư công cộng của một công ty du lịch ở Rome. Tôi cũng hiểu đại khái là C có quan hệ gì với công ty ấy, nhưng khi đọc thư thì tôi có chết cũng không thể tưởng tượng nổi C lãnh diễm cao quý đủ kiểu lại là người hướng dẫn du lịch cầm lá cờ dẫn lữ khách ngoại quốc đi ngắm cảnh ở đấu trường Rome hay chèo thuyền nhỏ trên sông Venice.

Trôi qua nhiều năm như vậy, ngay cả tôi cũng cảm thấy không thể tin nổi, chỉ dựa vào thư thôi nhưng chúng tôi vẫn giữ được liên hệ lâu đến thế. Mà trong số người hồi âm lúc ấy, anh ta là người duy nhất kiên trì đến bây giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip