22. Đếm ngược (1)

Tác giả: Phong Kỷ Anh Lạc

Kaname nhìn người trong lòng bằng ánh mắt phức tạp, ngón tay nhẹ nhàng cọ cổ cô, nhỏ giọng hỏi, "Sora, vì sao không nói cho anh?" Anh vẫn luôn chờ cô nói cho mình biết về tình huống thân thể cô.

Có lẽ cô không biết, con người bình thường sau khi bị vampire thuần huyết hút máu sẽ biến thành người hầu của thuần huyết đó. Tuy cô không biến đổi, nhưng vẫn có chuyện thay đổi, đó chính là sự ràng buộc của máu.

Từ lúc con người bị vampire thuần huyết hút máu, giữa người đó và thuần huyết đã hình thành mối ràng buộc này.

Mối ràng buộc ấy có thể cho thuần huyết khả năng chi phối tùy ý người bị hút máu, cũng có thể cho thuần huyết nắm bắt tình huống của người đó.

Tuy Sora che giấu rất giỏi, nhưng qua máu của cô, Kaname đã đoán được đại khái lý do cô không biến đổi.

Đôi mắt đỏ đậm biến thành đỏ tươi, anh chậm rãi cúi đầu, hé miệng lộ ra răng nanh nhọn, không chút do dự cắn vào cổ cô.

Máu đỏ tươi rỉ ra từ môi anh, nhỏ giọt trên cổ cô.

Kaname hút máu cô, trong mắt tràn ngập khiếp sợ, vị máu của cô đã thay đổi, đây là mùi vị của cái chết.

Anh vươn lưỡi liếm máu trên cần cổ cô, nhìn khuôn mặt cô, trong mắt tràn ngập lo lắng và bất an.

Vì sao máu của Sora lại có mùi của cái chết? Tuy rất nhạt, nhưng anh lại cảm nhận được rõ ràng.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt đôi môi tái nhợt của cô, Sora, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với em vậy?

Trong lúc ngủ mơ, Sora lại một lần nữa trở lại ngày bị nguyền rủa... Bên tai là tiếng cười khủng bố âm trầm của lệ quỷ......

Nó liên tục nhắc nhở cô, thời gian của cô không còn nhiều. Cô biết mình đã cách cái chết không xa, cũng biết từ nay về sau, trên đời sẽ không còn cô nữa.

Hồn phi phách tán sao...... Cô không sợ.

Sora từ từ mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Kaname, cô lại ngủ gật trong lòng anh rồi. Gần đây hình như cô càng lúc càng thích ngủ, có lẽ ngay sau đó sẽ vĩnh viễn không còn tỉnh lại nữa.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú tuyệt luân trước mắt, cô lại cảm thấy đau thương và có lỗi, cô có nên nói cho anh biết không?

Sora vươn tay nhẹ nhàng miêu tả ngũ quan tinh xảo của Kaname, giống như muốn khắc sâu khuôn mặt này vào lòng, vĩnh viễn không quên.

Cảm giác mặt hơi ngứa, Kaname chậm rãi mở mắt, thấy cô tỉnh, ôn nhu nói, "Chào buổi sáng, Sora."

Sora cười nhợt nhạt, "Hẳn là chào buổi chiều chứ, Kaname." Giờ đã là chiều rồi.

Kaname vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, đặt lên một nụ hôn, "Với vampire, giờ là buổi sáng."

Mới đầu, cô còn thẹn thùng vì anh thường hay làm những động tác thân mật, đến giờ, cô đã có thể bình tĩnh tiếp thu.

Cô vươn vai, gãi đầu, "Em đói rồi, dậy trước nhé."

Cô vừa ngồi dậy, chuẩn bị đứng lên, đột nhiên trước mắt tối tăm, cả người choáng váng, ngã xuống giường.

Kaname thấy cô ngã, vội ngồi dậy, bế cô lên, lo lắng hỏi, "Em làm sao vậy?"

Sora day trán, "Chắc là vì đói quá nên em không có sức."

Đôi mắt đỏ đậm tràn đầy lo lắng, "Thật vậy sao, Sora?"

Sora nghiêng đầu, thấy ánh mắt phức tạp của anh, ngẩn cả người, sau đó cười nhẹ, "Đương nhiên là thật rồi, Kaname đừng lo lắng."

Giấu đi sự phức tạp và lo lắng trong mắt, Kaname cười nhẹ nhàng, "Vậy thì tốt rồi."

Aidou dậy xuống dưới tầng, thấy Sora vẫn há to miệng ăn uống chẳng màng hình tượng như ngày thường, chớp mắt khinh bỉ, nhưng nhớ lại tình huống của cô, đôi mắt lại chất chứa bi thương.

"Ồ, dơi con, sao hôm nay dậy sớm thế? Có phải mặt trời mọc từ phía tây rồi không?" Sora vẫn chào hỏi như trước đây.

Aidou nghe vậy, một chữ thập đỏ nhảy lên trán, "Cô nói cái gì cơ? Con nhỏ chết tiệt kia!"

Sora lau dầu mỡ bên miệng, vui sướng nhìn Aidou xù lông, "Không hổ là dơi con, rất có tinh thần."

"Đừng có gọi tôi là dơi, bổn thiếu gia không phải dơi, con nhỏ chết tiệt này!" Aidou xù lông hét.

Sora chống cằm nhìn cậu, "Dơi con đáng yêu mà, hợp với cậu thế còn gì." Dơi con như vậy mới là dơi con chứ.

Aidou cắn răng, "Con nhỏ chết tiệt, tôi muốn giết cô!"

Sora đi đến bên cạnh cậu, vươn tay vò mái tóc vàng kim của cậu, bâng quơ nói, "Ừ, ừ, đổi lời kịch đi, nghe câu này mãi chán rồi." Không cần cậu ra tay, tôi cũng không còn sống được bao lâu.

Đôi mắt Aidou cháy phừng phừng lửa giận, cậu hận không thể cắn chết con nhỏ chết tiệt trước mặt. Tức chết cậu rồi!!!

Sora đưa lưng về phía Aidou, nắm chặt ngực trái, sắc mặt tái nhợt.

Aidou nhìn Sora rời đi không nói câu nào, tức giận đến cắn răng, con nhỏ chết tiệt kia dám làm lơ cậu. Đột nhiên, nhớ ra gì đó, sắc mặt AIdou tái nhợt, lập tức theo sau.

Aidou ra khỏi cửa lớn Nguyệt xá, không thấy cô đâu cả. Đôi mắt cậu tràn đầy lo lắng. Con nhỏ chết tiệt kia đâu rồi? Có phải lời nguyền lại phát tác rồi không?

Aidou vội vàng tìm kiếm cô, con nhỏ chết tiệt đó tuyệt đối đừng xảy ra chuyện đấy!

Từ sau khi biết Sora bị nguyền, Aidou đọc không ít sách, hy vọng có thể tìm được phương pháp phá giải lời nguyền. Cậu cũng dò hỏi rất nhiều người, tiếc là không hề có kết quả.

Tuy cậu rất ghét cô ấy, nhưng nghĩ đến việc cô sẽ chết, lòng cậu lại vô cùng đau đớn. Cậu tuyệt đối không trơ mắt nhìn con nhỏ chết tiệt kia chết đi như vậy.

Sora dựa vào cây đại thụ, hít thở không khí mới mẻ, cảm giác đau đớn ở ngực mới giảm bớt đi đôi chút.

Nhìn mặt trời vàng phía tây, cô đột nhiên cảm thấy thật ấm áp.

Cô khép hờ mắt, cảm nhận sự ấm áp của ánh mặt trời, thật thoải mái!

Đột nhiên, nghe được tiếng thở dốc, cô quay đầu lại, thấy Zero cách đó không xa đang há to miệng thở dốc.

Cậu bóp cổ mình, tê liệt ngã xuống đất, há to miệng thở phì phò.

Từ khi Hiou Shizuka chết, bản năng dã thú trong cậu không thể nào áp chế được.

Máu...... Máu...... Máu...... Cậu muốn máu......

Sora đi đến trước người Zero, nhìn vẻ mặt đau khổ của cậu, cô nhẹ nhàng lắc đầu, level E thật đáng buồn.

Zero nhìn người trước mặt, không chút khách khí đuổi người, "Tránh ra."

Sora không để ý đến lời cậu, ngồi xổm nhìn cậu, "Thôi, coi như làm một chuyện tốt trước khi chết vậy." Cô vươn tay đặt lên đầu cậu, chuyển phần linh lực không còn bao nhiêu của mình cho cậu. Linh lực của pháp sư có khả năng thanh lọc, có thể áp chế bản năng khát máu trong cơ thể Zero.

Zero khiếp sợ nhìn cô, "Cô......" Vì sao lại giúp cậu? Lần trước cũng vậy.

Sora thở dốc, "Tuy năng lực pháp sư có khả năng tinh lọc, nhưng chỉ có thể tạm thời áp chế bản năng khát máu của cậu, sau này cần phải xem chính cậu, tôi cũng chỉ có thể làm đến vậy thôi."

Thấy sắc mặt cô không tốt lắm, Zero ngơ ngẩn, "Vì sao... Cô lại... Giúp tôi?" Vì sao lại nhiều lần giúp cậu? Không phải cậu vào cô không thân sao?

Sora nở nụ cười yếu ớt, "Đừng hiểu lầm, tôi không hề giúp cậu, tôi chỉ tích phúc cho mình mà thôi."

"Cảm ơn." Dù lý do cô giúp mình là gì, Zero vẫn muốn cảm ơn cô.

Aidou chạy khắp toàn bộ học viện Cross mà vẫn không tìm được Sora, cậu cảm thấy rất thất bại.

Chết tiệt! Con nhỏ đó chạy đi đâu mất rồi!

"Dơi con, hình như tôi nghe thấy cậu đang mắng tôi." Giọng Sora vang lên trên đầu cậu.

Nghe được giọng cô, đôi mắt cậu sáng bừng, "Con nhỏ chết tiệt, cô đi đâu thế? Cô có biết là tôi rất..." Hai chữ lo lắng nhỏ đến mức gần như không nghe được.

"Cậu rất gì vậy, dơi con?"

"Không có gì." Aidou biệt nữu quay đầu, vì sao tim cậu lại đập nhanh như vậy?!

Sora nghi hoặc nhìn Aidou, khó hiểu chớp mắt, dơi con làm sao mà kỳ lạ thế nhỉ?

"Này, lời nguyền kia, thực sự không có cách phá giải sao?"

Sora nghe Aidou hỏi vậy, sửng sốt một lát, nhàn nhạt nói, "Ừ, không có cách nào."

Aidou nhận được câu trả lời này, tim giống như bị vạn mũi tên đâm xuyên, vô cùng đau đớn.

"Tôi chắc chắn sẽ tìm được cách phá giải lời nguyền của cô!" Aidou lớn tiếng hét, sau đó nhanh chóng chạy mất.

Sora khó hiểu nghiêng đầu, dơi con làm sao thế nhỉ?

"Sora, có thể nói cho anh biết, lời nguyền là gì không?" Giọng nói ôn nhu của Kaname bỗng vang lên sau lưng cô.

Cả người cô lập tức cứng còng, vì sao Kaname lại ở đây?!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip