24. Tương ngộ

Tác giả: Phong Kỷ Anh Lạc

-Bordeaux, Pháp-

Ánh mặt trời sau trưa lười nhác phủ lên mặt đất, vạn vật đều gà gật trong giấc ngủ.

Aidou dựa vào cây đại thụ trong vườn, đôi mắt trống rỗng nhìn nơi xa, suy nghĩ vu vơ.

Aidou Kazeko và Aidou Renko thấy niichan nhà mình lại ngẩn người, bất đắc dĩ lắc đầu. Các em ấy đều không biết một năm trước đã xảy ra chuyện gì mà niichan mình lại biến thành như vậy.

Trước kia anh ấy sẽ không lộ ra ánh mắt bi thương, sẽ không thường ngồi ngẩn người một mình, càng sẽ không trầm mặc như vậy.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến niichan thay đổi nhiều như vậy?

Giờ anh ấy giống như một cái xác không hồn, không chút sinh khí.

Lúc trước các em ấy còn chê anh mình quá dài dòng, quá ồn ào. Nhưng giờ, nhìn thấy niichan trầm mặc ít lời, các em ấy cảm thấy mình vẫn thích niichan lúc trước hơn.

Niichan như vậy không phải niichan, mà giống như một người xa lạ, khiến các em ấy không quen.

Các em ấy thật sự không nhìn được anh mình sa sút tinh thần như thế nữa, quyết định dẫn anh mình ra ngoài giải sầu, có lẽ tâm tình của anh ấy sẽ tốt hơn một chút.

Aidou Kazeko nhìn bóng dáng cô đơn của anh mình, rất đau lòng, "Renko-chan, rốt cuộc anh trai bị làm sao vậy?" Từ khi kỳ nghỉ hè bắt đầu, cả nhà họ đã tới nước Pháp du lịch, niichan lại vẫn luôn dở sống dở chết như thế.

Aidou Renko nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt tràn ngập lo lắng, "Không biết." Các em ấy muốn hỏi xem niichan nhà mình đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại sợ anh ấy nhớ lại hồi ức không tốt, nên không dám hỏi ra.

Aidou Kazeko bất đắc dĩ, "Cứ để anh ấy như vậy mãi cũng không được."

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Các em ấy đã thử rất nhiều cách, nhưng mà niichan vẫn vô cảm như vậy, giống như một cái xác biết đi.

Aidou Kazeko chống cằm, nhìn niichan mình đang phát ngốc, em ấy có nát đầu cũng không tìm ra được lý do, rối rắm quá. Hỏi Akatsuki-nii, anh ấy cũng không nói gì, chỉ bảo các em ấy đừng hỏi, chăm sóc niichan nhà mình cho tốt.

Aidou Renko lo lắng nhìn Aidou, thầm nghĩ: Anh, rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Nếu có chuyện gì buồn, anh có thể nói cho bọn em, bọn em sẽ chia sẻ với anh mà.

Aidou Kazeko đột nhiên nghĩ ra gì đó, nhỏ giọng nói bên tai Aidou Renko, "Nghe nói chiều nay sẽ có vũ hội nho, chúng ta dẫn anh ấy đi xem đi, đến chỗ nhiều người náo nhiệt, có lẽ tâm trạng của anh ấy sẽ tốt hơn chút."

"Nhưng mà... Anh ấy sẽ đi à?" Aidou Renko không chắc chắn.

"Không đi cũng phải kéo anh ấy ra ngoài!" Em ấy thật sự không nhìn nổi nữa, lần này dù làm cách nào cũng phải đưa được niichan ra ngoài.

"Được rồi, làm vậy đi." Không thể để mặc niichan sa sút tinh thần như vậy được nữa.

'Dơi con đáng yêu mà, hợp với cậu thế còn gì.'

'Dơi con, chúng ta đi ăn ramen đi, ngon lắm.'

'Dơi con, chẳng lẽ cậu muốn một cô gái như tôi đi trả tiền chắc?'

'Dơi con, đừng có nhỏ mọn như vậy chứ.'

'Dơi con hôm nay mặc nhân mô nhân dạng như thế, định làm gì à?'
......

Rõ ràng giọng cô vang lên ngay bên tai, rõ ràng cô ở ngay trước mắt, vì sao... Vì sao... cậu không gặp được cô?

Con nhỏ chết tiệt, rốt cuộc là cô đã đi đâu, vì sao còn chưa trở lại?

Một năm, một năm rồi, vì sao cô còn chưa xuất hiện?

Con nhỏ chết tiệt, chỉ cần cô trở về, cô muốn gì tôi cũng đồng ý. Cô muốn gọi tôi thế nào cũng được, gọi tôi là dơi con cũng được, gọi cái khác cũng được, chỉ cần cô quay về.

Aidou ôm đầu, ngồi xổm dưới gốc cây đại thụ, khuôn mặt chất chứa bi thương và thống khổ.

Cậu không biết rằng tim lại có thể đau đến vậy, đau như ngừng thở.

Trong đầu cậu đều là nhất cử nhất động của cô, bên tai đều là tiếng của cô, rõ ràng cô ở ngay bên cạnh, nhưng cậu lại không nhìn thấy cô, không tìm được cô.

Tất cả mọi người đều bảo cậu, cô ấy chết rồi, sẽ không quay lại nữa, càng sẽ không xuất hiện nữa, nhưng cậu lại cố chấp nghĩ rằng cô chưa chết, chỉ thay đổi chỗ ở mà thôi.

Người 'ác độc' như cô sao có thể dễ chết như vậy. Con nhỏ chết tiệt đó chẳng qua chỉ đang làm biếng không muốn về thôi.

Cậu liên tục tự nhủ bản thân: Cô ấy không chết, chỉ đổi chỗ ở thôi, nhưng vì sao tim lại vẫn đau như vậy?

Cậu không phải chán ghét con nhỏ chết tiệt luôn gọi cậu là 'dơi con' sao? Vì sao cô không còn nữa, cậu lại đau lòng khổ sở đến vậy?

Không còn ai gọi cậu là 'dơi con', cũng không còn ai đấu võ miệng với cậu.

Một năm rồi... Cậu cũng nên tỉnh lại thôi...

Cô ấy thật sự không còn nữa... Đã đến nơi cậu vĩnh viễn không thể đến...

Nếu có một ngày, cậu cũng đến đó, cậu nhất định phải tìm được con nhỏ chết tiệt kia, tính toán kỹ ân oán giữa họ.

-Trong một tòa lâu đài cổ tại Bordeaux-

Andre đi khắp nơi trong hoa viên tìm kiếm, đến dưới một cây đại thụ, nhìn người nào đó nằm trên cây, "Hill, đến giờ dùng trà chiều rồi."

Người trên cây nghe được tiếng gọi, hơi nhíu mày, lấy quyển sách dày trên mặt xuống, bĩu nhẹ môi, "Đừng làm phiền em ngủ."

Andre nghe người nào đó nói thế, bất đắc dĩ thở dài, dụ dỗ, "Hill, có bánh nho em thích nhất đấy."

Người trên cây lập tức ngồi dậy, nhanh chóng nhảy xuống, "Có bánh nho mà sao anh không nói sớm."

Andre thấy sự bất mãn trong đôi mắt Hill, cạn lời lắc đầu, không phải mình đến nói cho cô rồi sao.

Nhìn bánh nho thơm ngon trước mắt, Hill há to miệng ăn, quả nhiên bánh nho vẫn ngon nhất.

Thấy Hill không chút thục nữ như thế, Andre rất lo lắng, sợ sau này không ai dám cưới cô.

Ăn bánh nho thỏa thuê xong, lại uống hết một cốc cafe, Hill no đến nấc một cái.

Andre nghe được tiếng nấc kia, khóe mắt co giật, con nhóc này thật sự......

Đột nhiên cảm thấy khát nước, đôi mắt bạc đột nhiên biến thành đỏ tươi, nhìn chằm chằm cổ Andre.

Andre thấy ánh mắt cơ khát của cô, hào phóng vươn cổ mình ra, "Muốn uống thì uống đi."

Hill hơi hé miệng, lộ ra răng nanh nhọn, không chút khách khí cắn cổ Andre, hút máu tươi thơm ngon.

Andre vẻ mặt thong dong, đùa nghịch mái tóc bạc dài sau lưng Hill.

Hill thè lưỡi liếm máu đỏ tươi bên môi, đôi mắt đỏ tươi dần biến thành màu bạc.

"À, đúng rồi, tối nay có vũ hội nho đấy, em có đi không?" Andre bưng cafe lên, ưu nhã nhấm nháp.

Hill nhét cái kẹo cao su vào miệng, chậm rãi nhai. Đây là thói quen của cô, sau khi hút máu, cô đều sẽ nhau kẹo, để tẩy mùi máu trong miệng đi.

"Vũ hội hả? Có gì ngon không?"

Nghe câu hỏi của cô, khóe mắt Andre lại co giật, con nhóc này đúng là đồ tham ăn, chỉ biết ăn thôi!

"Đương nhiên là có, hơn nữa đều là miễn phí cả."

"Vậy còn do dự gì nữa, đương nhiên phải đi rồi." Chuyện tiện nghi như thế, bỏ lỡ thì tiếc lắm.

Hill mặc trang phục thoải mái, mái tóc bạc dài buộc lên cao, đội mũ tennis, miệng nhai kẹo cao su, còn thường thổi bong bóng, nhìn có vẻ rất thích ý.

Aidou bị hai cô em gái kéo ra ngoài, cậu không có hứng với mấy buổi tiệc nhàm chán như vậy.

Hill thấy đồ ăn ngon, rất không đạo đức vứt luôn Andre, chạy về phía bàn đồ ăn.

Andre trừ bất đắc dĩ cũng chỉ có bất đắc dĩ, anh thật sự rất bất đắc dĩ với người tên Hill này.

Hill đứng một bên, vừa ăn đồ ăn, vừa ngắm cư dân địa phương khiêu vũ.

Đột nhiên, sau lưng bị đâm một cái, đồ ăn vừa đưa vào miệng cũng rơi ra.

Hill tức giận quay người, đang định hưng sư vấn tội, khi thấy diện mạo của người trước mặt, cô hoàn toàn ngốc.

"Dơi con......"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip