Chương 35 - 36

Chương 35 ☆ Cùng hắn đi dạo cửa hiệu đồ ngọc.

Edit: Tiểu Pi

“Ta còn có việc, ngươi tự mình đi đi.” Nàng không thèm nể mặt hắn, là do hắn chọc nàng! Hơn nữa thời gian nàng chuồn ra ngoài rất quý giá.

Nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, tiêu sái xoay người đi ngược lại với hướng của Giản Hàn Chi.

Giản Hàn Chi cũng không ngăn cản nàng, chỉ đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng nàng rời đi. Quả thực không bao lâu sau, nàng đã nhanh chân chạy trở về.

Nàng mới vừa đi đến chỗ ngoặc đầu đường, đã thấy bóng dáng của Tần Vị Trạch cùng Lữ Bất Chu từ xa. Nếu như bị tên hồ ly kia phát hiện, nàng chết là cái chắc.

“Sao đã trở lại rồi?” Hắn nhịn cười, hỏi.

Thập Hoan đứng lại thở hồng hộc, hai tay chống eo: “Ngươi đã sớm biết bọn họ ở bên kia rồi đúng không.”

“Ta vừa mới nói hình như ta thấy Ninh Vương gia, là chính ngươi không tin mà."

Nhìn bộ dáng bình tĩnh thong dong của hắn, Thập Hoan âm thầm cảm thán là do mình nhìn lầm người rồi. Tên nam nhân này quân tử chỗ nào chứ, cho dù vậy thì cũng là ngụy quân tử mới đúng!

Trên đường người người qua lại, mọi người chỉ nhìn thấy một tên sai vặt vừa đen vừa gầy đang tức giận nhìn nam tử anh tuấn bên cạnh. Hình ảnh này có chút quỷ dị, mọi người nhịn không được đều liếc mắt nhìn qua một lần.

“Nếu ngươi còn không đi, bọn họ sẽ tới đây.” Giản Hàn Chi có “Ý tốt” nhắc nhở nàng.

“Ta có thể đi theo ngươi, nhưng chờ lát nữa ngươi phải giúp ta trèo tường vào.”

Tường của Vương phủ được xây rất cao, khi trèo từ trong ra ngoài, nàng còn có thể leo lên cây đại thụ trong phủ mà trèo ra. Nhưng từ ngoài trèo ngược vào trong, thì cần phải có kỹ năng linh hoạt.

“Được.” Giản Hàn Chi sảng khoái đáp ứng yêu cầu, sau đó liền dẫn theo Thập Hoan đi về phía trước.

Trên đường phố rất náo nhiệt, tiếng người nói ồn ào, tiếng rao hàng cũng vang lên không dứt. Giản Hàn Chi dẫn nàng đi vào một cửa hàng bán đồ ngọc.

Mặt tiền của cửa hàng không lớn, nhưng bên trong bày biện rất nhiều sản phẩm làm từ ngọc. Từ trang sức đến vật trang trí, mỗi một vật đều rất tinh xảo. Mà cửa hàng này có gì đó hơi cổ quái, trong phòng ánh sáng lờ mờ, cho dù là ban ngày ban mặt nhưng cũng cần có ánh nến mới nhìn rõ.

Hay là Giản Hàn Chi cũng phát hiện manh mối là ngọc bội trong mấy bức họa đó?

Nàng vẫn chưa lên tiếng, vừa quan sát ngọc bội, vừa dựng lỗ tai nghe cuộc đối thoại của Giản Hàn Chi với tiểu nhị.

Bên ngoài bày biện ngọc bội đều là vật bình thường, cũng không có chỗ nào không ổn.

“Sao vậy, có phải tiểu thư nhà ngươi cũng muốn một cái ngọc bội nào không?" Giản Hàn Chi đi qua, nháy mắt với nàng, hỏi.

Trong lòng nàng hiểu rõ, vẻ mặt khinh thường, nói: “Những cái này sao xứng với tiểu thư nhà ta.”

Chưởng quầy là người nhạy bén, thấy quần áo trên Giản Hàn Chi là loại cao cấp, tất nhiên không phải những người bình thường có thể mặc.

“Hai vị chờ một lát, lão hủ đi một chút sẽ trở lại.” Dứt lời, chưởng quầy liền đi vào nội thất, Giản Hàn Chi ngồi ở một bên, Thập Hoan thì lại nhàm chán nhìn đông nhìn tây.

Chỉ chốc lát sau chưởng quầy đã trở lại, trong tay cầm một cái hộp màu hồng. Đi đến trước mặt Giản Hàn Chi, mở ra, bên trong có tám cái ngọc bội, mỗi một cái đều có độ tinh khiết rất cao.

Thập Hoan vừa nhìn, lập tức kích động không thôi. Nàng cầm lấy một miếng ngọc bội cẩn thận xem xét, quả thực những hoa văn trên ngọc bội này, với ngọc bội trên bức họa giống kia nhau như đúc.

“Ngọc bội này, bổn vương mua hết.”

Giọng nói trầm thấp có từ tính vang lên sau lưng Thập Hoan, tay nàng run lên, thiếu chút nữa đã làm rơi ngọc bội xuống đất.

“Ai u, ngươi cẩn thận chút đi, ngọc bội này rất quý giá, có đem bán ngươi cũng không đền nổi đâu!" Chưởng quầy lo lắng, quát lớn với Thập Hoan. 

Tần Vị Trạch nhìn thân ảnh cứng đờ của nàng, gió lốc dần dần ngưng tụ trong mắt.

-------------------

Chương 36 ☆  Muốn thỉnh cầu Tần Vị Trạch một gã sai vặt.

Edit: TLam
Beta: Tiểu Pi

Chưởng quầy vội vàng đi tới hành lễ với Tần Vị Trạch, nhưng Tần Vị Trạch không để ý tới hắn. Thấy gã sai vặt kia vẫn còn cầm ngọc bội đó, hắn nóng nảy: “Còn không mau bỏ xuống, đồ vật mà Vương gia muốn, là thứ ngươi có thể chạm vào sao?”

“Không phải thứ hắn có thể chạm vào, chẳng lẽ là ngươi có thể chạm vào?” Hắn lạnh giọng, vén vạt áo lên, ngồi ở ghế trên bên cạnh Giản Hàn Chi: “Sai vặt ở Ninh Vương phủ ta, khi nào thì đến phiên chưởng quầy ngươi tới giáo huấn!”

Chưởng quầy kia bị nói đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng, hắn sợ hãi không nhẹ, lập tức quỳ trên mặt đất: “Này... Này... Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám!”

Tần Vị Trạch nhìn Thập Hoan, mắt lạnh đảo qua Giản Hàn Chi: “Giản đại nhân, có phải nên giải thích một chút không? Tại sao tên sai vặt của bổn vương lại ở cùng một chỗ với ngươi vậy?”

Thập Hoan có chút khẩn trương, khẽ liếc Giản Hàn Chi. Nếu như hắn nói chuyện nàng trèo tường ra, nàng nhất định chết chắc.

Bộ dáng Giản Hàn Chi lại thong thả, nói: “Vì ta cảm thấy tên sai vặt này cũng khá lanh lợi, ta có ý muốn thỉnh cầu với Vương gia.”

Trong nháy mắt không khí lạnh đến đỉnh điểm, một bên Lữ Bất Chu đang cân nhắc mình có nên tìm một chỗ trốn hay không, lỡ như lát nữa lại vô cớ gặp họa.

Câu nói Giản Hàn Chi mới nói ra giống như một quả bom, ở trong đầu nàng “đùng” một cái nổ tung. Còn ngại nàng chưa đủ phiền phức hay sao, tự nhiên lại gây thêm phiền phức cho nàng vậy.

“Vậy Tiểu Hoan Tử, ý ngươi thế nào?” Tần Vị Trạch ngược lại nhìn Thập Hoan, ý cười trên mặt càng ngày càng đậm, ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm nàng, hai mắt híp lại. Thanh âm trầm thấp nhưng bình thản, không có chút cảm xúc dao động.

Nàng quá quen thuộc với ánh mắt kia của Tần Vị Trạch, hắn không phải như người bình thường, càng tức giận thì cười càng quỷ dị, biểu hiện càng bình tĩnh. Tuy rằng trong lòng vẫn còn một chút sợ hãi, nhưng trên cơ bản nàng hiểu được chút ít tính tình của Tần Vị Trạch. 

“Giản đại nhân đừng lấy tiểu nhân làm trò cười, tiểu nhân sinh là người của Vương gia, chết cũng là quỷ của Vương gia. Cho dù đến kiếp sau, cũng muốn làm trâu làm ngựa cho Vương gia.” Nàng liền giở trò nịnh nọt, ngay cả chính nàng cũng phải bội phục lực nhẫn nại của mình. 

Không ngờ nàng thành công nhìn thấy biểu tình vừa lòng trong mắt Tần Vị Trạch. Hàn Thập Hoan cười khẽ, Tần Vị Trạch cũng chỉ có như thế sao? Quá dễ bị lừa gạt.

“Giản đại nhân đã nghe rõ chưa?” Trong lời nói của Tần Vị Trạch rõ ràng chứa một tia đắc ý.

“Một khi đã như vậy, ta đành phải từ bỏ thôi.” Giản Hàn Chi là cố ý thử Tần Vị Trạch. Nhưng hiện tại hắn có thể khẳng định, Tần Vị Trạch đối với tên sai vặt này đúng là không phải chỉ là quan tâm. Tiểu Hoan Tử này thật là càng ngày càng làm hắn cảm thấy hứng thú.

Giản Hàn Chi tự nhiên lại đào một cái hố lớn như vậy cho nàng rơi xuống, tất nhiên nàng cũng phải đáp lễ một chút mới tốt. Nàng trên nhìn dưới trái phải cửa hàng này mà đánh giá một phen, liền nảy ra ý hay: “Giản đại nhân tới cửa hàng đồ ngọc này, chắc cũng không phải là chỉ đến xem thôi chứ?”

“Ngươi muốn gì thì cứ việc nói.”

Hắn lại rất hào phóng. Khó có được cơ hội tốt như vậy, nhất định phải cố gắng mà ‘bào’ hắn mới được!

“Ta muốn cửa hàng này!”

“Tiểu mặt than nhà ngươi thật đúng là công phu sư tử ngoạm nha. Giản đại nhân phải nghĩ lại cho kỹ, nếu hiện tại không muốn thì cự tuyệt còn kịp.” Lữ Bất Chu ở một bên thổi gió, có thể tàn nhẫn ‘bào gọt’ Giản Hàn Chi, loại chuyện này hắn đương nhiên vui vẻ tham gia.

Nhưng vẻ mặt của Giản Hàn Chi không chút biến hóa, ngay cả một cái nhíu mày cũng không có: “Được!” Hắn sảng khoái trả lời.

------------------

Tiểu Pi: đã lịch up cố định của ba bộ rồi, các bạn vào phần giới thiệu của mỗi bộ để xem lại nhé, bộ này mình cũng đổi lịch luôn á. Đừng quên 20h tối nay up chương 1 Kiều Sủng nha mấy thím. ↖(^▽^)↗

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip