Chương 13
Edit: Bạn Chang Chăm Chỉ
Khi Bạch Việt thấy Thượng Vũ Phi, biểu tình cứng đờ trong chớp mắt. Nhưng rất nhanh liền giấu biểu cảm mất tự nhiên, mỉm cười nói: "Vũ Phi, sao anh lại tới đây."
Thượng Vũ Phi híp mắt: "Anh không thể tới sao."
Quả nhiên là giận rồi.
Bạch Việt còn muốn nói gì, đối phương lại xoay người, đi ra ngoài cửa: "Ra đây, anh có chuyện muốn hỏi em."
Bạch Việt thở dài.
Anh không nghĩ tới Thượng Vũ Phi sẽ đột nhiên tìm đến cửa, lại có lẽ là do mấy ngày hôm trước mình lấy lý do không đủ thuyết phục, đối phương liền bán tín bán nghi. Chỉ là lúc ấy quá gấp, anh chưa kịp nghĩ ra lý do đàng hoàng.
Bạch Việt đang muốn đi theo ra cửa, góc áo lại bị túm chặt. Quay đầu nhìn lại, là em trai kéo anh. Nhưng đối phương chỉ rũ đầu, không nói một lời.
Bạch Việt hỏi: "Làm sao vậy."
Bạch Nhất Ngôn không nói chuyện.
Thấy hành động có em mình hơi kỳ quái. Bạch Việt sờ sờ đầu của hắn: "Anh sẽ về nấu cơm ngay mà."
Đây đối với Bạch Việt mà nói là một hành động rất bình thường. Nhưng không biết vì sao, lại phảng phất chạm vào vảy ngược của em trai. Đối phương lập tức buông tay, đột nhiên nhảy ra.
"Đừng đối xử với em như trẻ con!"
Bạch Việt nhìn hắn: "Em không phải là trẻ con à."
"!"Bạch Nhất Ngôn tuy rằng rất tức, lại không cách nào phản bác.
Hắn cứ việc tự nhận mình trưởng thành sớm, nhưng người ngoài, bao gồm trong mắt của anh hắn, mình cũng chỉ là một học sinh tiểu học.
Bạch Việt không đem chuyện này để ở trong lòng, muốn tiếp tục đi ra ngoài. Nhưng mà lại bị gọi lại một lần nữa.
"Anh."
Bạch Việt quay đầu lại, biểu tình đối phương khó được nghiêm túc.
"Tuy rằng không biết các anh đã xảy ra cái gì, nhưng cứ nói chuyện rõ ràng đi."
Hắn nhăn lại cái mũi, "Nếu anh ta thật sự không thể hiểu anh, dứt khoát chia tay đi."
Bạch Việt trầm mặc trong chốc lát, nói: "Đây là kết quả anh nhất muốn tránh nhất."
Nghe vậy, em trai sửng sốt.
Bạch Việt cười cười: "Cảm ơn, anh sẽ nói rõ ràng với anh ấy."
Trên trời đêm có mấy ngôi sao sáng lơ đãng. Khi Bạch Việt đi ra ngoài, liền thấy Thượng Vũ Phi cho tay vào trong túi quần, nghiêng người dựa vào bên cạnh cửa, lộ ra đôi tai.
Nhìn dáng vẻ, hoàn toàn không phải bộ dáng muốn giao lưu.
Bạch Việt đứng tại chỗ im lặng trong chốc lát, than nhẹ một hơi, đi đến bên cạnh: "Muốn nói cái gì?"
Thượng Vũ Phi rốt cuộc có phản ứng, quay đầu nhìn qua: "Nếu em muốn giải thích trước, anh sẽ nghe."
Bạch Việt không rõ ràng Thượng Vũ Phi đến tột cùng đã biết đến đâu rồi, bởi vậy nghe thấy lời này, cũng chỉ là cảm thấy hơi đau đầu.
"......" Thượng Vũ Phi nhíu mày, "Em không định nói sao."
Bạch Việt không nói gì một lát, mở miệng: "Nếu anh là chỉ việc học bổ túc......"
Thượng Vũ Phi đánh gãy, ngữ khí có chút thô bạo: "Căn bản chẳng có chuyện học bổ túc gì cả!"
Bạch Việt không nói chuyện, cam chịu sự thật này.
"Hôm nay em sáng sớm đã đi đến trường học. Nhưng là không về nhà, di động cũng không gọi được." Tay Thượng Vũ Phi bất giác nắm chặt, giọng điệu run run, "Em đi đâu?"
"Di động là bởi vì hết pin." Ngữ khí Bạch Việt mang theo sự xin lỗi, "Xin lỗi, em không chú ý."
Nghe thấy lời đáp lại, Thượng Vũ Phi nhướng mày, như là có chút cứng họng.
Tiếp theo túm chặt cổ áo Bạch Việt một phen: "Kia không phải trọng điểm! Em có biết hay không, hiện tại trên người em là cái mùi gì?"
Bởi vì việc chiều cao hai người cách nhau quá lớn, khi cổ áo Bạch Việt bị nắm, không thể không ngửa đầu nhìn Thượng Vũ Phi.
"Em......" Hắn rũ mắt, "Hiện tại trên em là mùi gì?"
Anh biết Thượng Vũ Phi đang chỉ cái gì. Vì phóng thích ra tin tức tố trước đó, hơi thở có lẽ vẫn còn lưu lại ở trên quần áo. Nhưng chuyện đã tới bây giờ, lại không thể nói ra chân tướng.
Thượng Vũ Phi hạ khóe miệng xuống: "Em đang dùng câu hỏi để trả lời câu hỏi?"
Hắn nhìn Bạch Việt, trong ánh mắt tràn ngập tình cảm cùng với phẫn nộ, chi bằng nói là bi ai: "Không thể nói cho anh?"
Bạch Việt: "......"
Anh nâng tay, nhẹ nhàng xoa cánh tay Thượng Vũ Phi. So sánh với mình, cánh tay rắn kia rắn chắc hữu lực, chỉ từ mặt ngoài, đã có thể phán đoán ra thân phận Alpha này.
Mà không giống chính mình, mơ hồ qua 18 năm, là Omega 18 năm. Lại trong lúc thành niên phân hoá thành một giới tính khác.
Anh không cảm thấy Thượng Vũ Phi có thể tiếp nhận.
Hiện tại bề ngoài vẫn chưa có thay đổi quá lớn, nhưng theo thời gian hormone phân bố, kích thích khả năng lớn lên. Trong tương lai, thể trạng anh thậm chí khẳng định sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Mà quan trọng nhất chính là, bởi vì không có tuyến thể, Alpha không thể đánh dấu lẫn nhau, cũng không có năng lực sinh con đẻ cái. Đến nỗi ở trong đế quốc, đồng tính kết hợp càng là xưa nay chưa từng có.
Một khi nghĩ đến chính mình sẽ ở trước mặt Thượng Vũ Phi, lộ ra tin tức tố thuộc về Alpha; nghĩ đến đối phương sẽ lộ ra khiếp sợ thậm chí là biểu tình chán ghét, anh liền cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Cho nên trước khi chuyện đó bại lộ, chẳng sợ chỉ có một năm, một tháng, một ngày, anh cũng muốn làm người yêu Thượng Vũ Phi, ở bên đối phương.
Chính mình đã biến thành Alpha—— lời nói này, tuyệt không thể nói ra.
Thượng Vũ Phi không thể chờ tới khi anh đáp lại, trên mặt giấu không được sự thất vọng. Hắn thả sức, buông Bạch Việt ra.
Không khí lạnh lẽo xuyên thấu qua làn da, thâm nhập vào xương cốt. Không khí giống như đọng lại, nặng trĩu đè ép xuống dưới. Bầu không khí khiến người ta cảm thấy hít thở không thông.
Thượng Vũ Phi không hiểu. Rõ ràng mấy ngày trước lúc gặp mặt vẫn còn tốt, thậm chí còn có xu thế tiến thêm một bước. Bất quá chỉ qua một ngày, tại sao lại phát sinh thay đổi này.
Hắn nhìn Bạch Việt, đè thấp âm lượng: "Có phải anh làm sai gì hay không?"
Thanh âm hơi nghẹn ngào.
Bạch Việt ngẩn ra, giương mắt nhìn qua. Khi thấy rõ biểu tình đối phương, trái tim giống như bị bóp lại, có chút khó chịu.
Anh không dám nhìn Thượng Vũ Phi: "Là do em."
Dừng một chút, lại nói: "Em cần ngẫm lại một chút, có thể cho em thời gian không."
Lời này nói ra, sau một lúc lâu không thấy dược đáp lại. Bạch Việt đang muốn quay đầu, lại vào lúc này nghe thấy lời đáp.
"Anh biết rồi."
Ngữ khí nói chuyện khó có thể miêu tả, như là gắt gao đè xuống những cảm xúc của mình. Dốc hết toàn lực, mới không bộc phát ra vào giờ phút này.
Tính tình Thượng Vũ Phi không thể nghi ngờ là rấy táo bạo, vô luận đối phương là ai, đều chưa từng để vào mắt. Nhưng duy độc đối mặt với Bạch Việt, lại luôn lần lượt tạo áp lực cho bản thân mình.
Bạch Việt cảm thấy trên đầu phủ mình được phủ lên bởi một bàn tay to rộng. Lòng bàn tay mang theo chút vết chai mỏng, có chút thô ráp, nhưng thập phần ấm áp.
"Anh sẽ chờ em giải quyết xong chuyện này." Thanh âm từ trên đầu vang lên.
"Lúc sau, còn có thể gặp mặt không?"
Bạch Việt giương mắt, nhìn về phía Thượng Vũ Phi.
Đối phương cúi đầu nhìn hắn, tóc mái hơi ngăn trở con ngươi ngọc lục bảo, che giấu hết thảy cảm xúc nói không rõ.
Bạch Việt im lặng, gật gật đầu.
Sau đó, Thượng Vũ Phi liền rời đi. Anh đứng ở trước cửa, nhìn theo người nọ đi xa. Lại đứng tại chỗ một hồi lâu, đợi tâm tình bình phục, mới trở về nhà.
Em trai vẫn cứ chờ ở phòng khách, thấy anh tiến vào, biểu tình phức tạp: "Anh, thật sự không có chuyện gì ư?"
Bạch Việt mỉm cười: "Không có việc gì a."
Ngữ điệu nhẹ nhàng thanh thoát.
Ai ngờ đôi mày em trai nhăn đến càng sâu: "Lúc anh không muốn cười, cũng đừng cười như vậy."
Hắn quay đầu đi: "Rất khó nhìn."
Ném xuống một câu khó hiểu như vậy, liền xoay người lên cầu thang.
Dưới lầu cũng chỉ còn mình Bạch Việt. Anh ngơ ngác tại tại chỗ, không khỏi duỗi tay sờ soạng mặt mình một chút, cũng không phát hiện gì khác.
Cười như vậy? Là có ý gì.
Ngày edit: 29/7/2021.
Chang: chương này quắn quéo quá thể. Bà tác giả lúc nào hăng máu thì làm hẳn 3k chữ, lúc chán đời thì 1k5, 1k6 🤦🏻♀️. Mà tự hỏi em trai Bạch Việt cũng phải 10 tuổi rồi, vẫn chưa biết nấu cơm ư mà phải chờ anh về nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip