Chương 14.1

    Vừa đến năm giờ rưỡi sáng, Đào Nhiên đúng giờ mở mắt ra. Khi ở tại ký túc xá của trường, mỗi ngày cô đều được đánh thức vào giờ này. Hoặc cũng có thể nói là, trong ký túc xá bọn cô đều dậy sớm như vậy.

Đào Nhiên trước tiên tìm quần áo tối hôm qua thay, sau đó đến phòng vệ sinh rửa mặt chải đầu, nhìn di động, mới quá mười phút. Cô sờ qua cuốn sách từ vựng đơn tiếng Anh trên bàn, đến sáu giờ mở cửa xuống tầng.

Nhà ăn tầng một đang có một người ngồi. Thẩm Lâm một bên cầm Ipad xem tin tức, một bên uống sữa bò. Nghe được tiếng bước chân, anh giương mắt, thấy Đào Nhiên đến, anh thu hồi Ipad.

"Sớm."

Đào Nhiên tự kéo ra ghế dựa, gật đầu, đáp lại: "Chú, sớm."

"Cháu ăn trước, hai mươi phút sau xuất phát." Thẩm Lâm đem mâm đã ăn sạch sẽ cùng chén đũa đến bồn rửa, đi chưa được hai bước, mới quay đầu lại nói: "Tối hôm qua hình như chưa nói thời gian cụ thể với cháu."

Không phải hình như, chính là không có.

Trong lòng nghĩ là một điều khác, ngoài miệng nói ra lại là một phiên lý do thoái thác khác, Đào Nhiên nói: "Không thành vấn đề."

Thẩm Lâm gật đầu, lên lầu.

Quang cảnh quanh biệt thự Thẩm luôn xanh tươi mát mẻ. Khu dân cư này được xây dựng bên cạnh một hồ nước nguyên sinh, còn có một công viên mới xây xung quanh. Vào các ngày trong tuần, nhiều người dân gần đó đi tập thể dục buổi sáng và đi dạo đêm.

Đào Nhiên mỗi tuần chỉ có thứ bảy mới về ở một buổi tối, bữa trưa ngày hôm sau lại phải đến trường học. Hơn nữa người trong nhà cũng bận, thời gian tụ tập không có, ra ngoài tản bộ vận động, đây vốn là việc hoạt động gia đình bình thường, nhưng lại hiếm có ở nhà bọn họ, thậm chí nói đúng hơn là không tồn tại.

Lại nói tiếp, vẫn là từ lúc lên cấp hai tới nay, đây là lần đầu tiên cô đến công viên này chạy bộ buổi sáng.

Trước kia chỉ là đi ngang qua, từ bên ngoài ngó qua vài lần, còn không tiến vào cẩn thận quan sát phong cảnh bên trong.

Cả hai đều mặc một thân vận động, Thẩm Lâm mặc một thân màu xám, còn Đào Nhiên mặc một thân màu đen.

Thẩm Lâm lấy di động tìm đến giao diện tuyến đường đã lên kế hoạch trước, đưa tới trước mặt Đào Nhiên, nói: "Đây là lộ tuyến lát nữa chúng ta sẽ chạy"

Đào Nhiên chỉ đơn giản liếc qua vài lần, sau đó hướng về phía Thẩm Lâm, rồi sau đó nhìn chằm chằm vào tay Thẩm Lâm.

Ngón tay anh rất dài và đều, xương ngón tay nhìn cũng rất đẹp mắt. Bởi vì cầm di động, khớp xương mu bàn tay hiện lên rõ ràng, tử cổ tay nối với cánh tay, động tác của từng khớp xương hiện lên biên độ cực đẹp mắt.

Thẳng đến khi chủ nhân tay ho vài tiếng, Đào Nhiên lúc này mới kết thúc hồi tưởng, không chút hoang mang thu lại ánh mắt mình.

"Vâng, đều nghe theo chú." Đào Nhiên là bộ đã xem qua lộ tuyến của Thẩm Lâm đưa cho, cho ra một câu trả lời có lệ.

Kỳ thật cô bị mù đường. Ngay cả khi đã nhớ hoàn chỉnh quen thuộc lộ tuyến mà Thẩm Lâm đưa, thời điểm tiếp theo đi, cô vẫn có khả năng đi nhầm.

Càng không nói tới hiện giờ chỉ có một tờ bản đồ.

Công viên rất rộng, mỗi một con đường lớn nhỏ dẫn đến những điểm đến khác nhau. Bởi vì thời gian vẫn còn sớm, Thẩm Lâm đưa Đào Nhiên theo hướng qua rừng núi, trong lúc đó còn đi qua một tòa tháp cổ, bên trên là một ngọn núi có rừng rậm, trong rừng núi có những con đường nhỏ loanh quanh, từng người theo từng hướng lại đến một đoạn rừng khác nhau.

Đào Nhiên ngày thường ít vận động, sau khi ăn cơm chiều trước tiết tự học buổi tối mới có thời gian, trước mười phút cô đi vài vòng quanh sân thể dục.

Vì thế cô mới chạy được nửa đường, cả người đã mệt không thở được, một chút mồ hôi theo sợi tóc dính bết lên mặt.

Thẩm Lâm đã chạy qua cô một khoảng cách, qua nửa ngày mới phát hiện phía sau không có bóng người quen thuộc. Nghĩ đến cái gì, thở dài một cái, quay đầu chạy trở về.

Đào Nhiên một tay nắm eo, một tay còn lại móc ra khăn mặt đã chuẩn bị tốt trước đó lau mồ hôi. Thời gian còn sớm, núi rừng ẩm ướt, sương mù mờ mờ, không khí mang theo một cỗ thanh lãnh.

Mới dừng lại một lúc, mồ hôi nóng lạnh đan xen, hàn khí bao phủ lấy thân thể, Đào Nhiên rùng mình một cái.

"Cháu không thể chạy như vậy được." Thanh âm quen thuộc không xa không gần truyền đến.

Đào Nhiên giương mắt, đối mặt với ánh mắt thư thái của Thẩm Lâm.

Đào Nhiên một bên xin lỗi, một bên đi đến chỗ Thẩm Lâm, nói: "Chú cứ chạy của chú, cháu sẽ đuổi theo sau."

Cô dừng lại, đón lấy ánh mắt bình thản của Thẩm Lâm, thanh âm dần dần chậm lại: "Chính là cháu chạy hơi chậm một chút."

Cô cũng không chỉ chậm bình thường, Thẩm Lâm không chút khách khí mà nói: "Tôi đến chân núi rồi mà cháu mới ước chừng chạy được một phần ba."

Đào Nhiên tuy rằng chạy chậm, nhưng cũng chỉ chậm một nửa, đâu có khoa trương như anh nói. Bất quá cũng chỉ có thể ở trong lòng nghĩ vậy, cho dù cô có mượn một trăm lá gan, Đào Nhiên cũng không dám nói ra trước mặt Thẩm Lâm, đành phải làm ra biểu hiện giả dối phản bác lại ở trong lòng.

Cô thuận theo ý muốn của Thẩm Lâm, nói: "Bây giờ cháu sẽ tăng tốc."

Thẩm Lâm lại đi đến bên cạnh cô, cách cô ước chừng một bước chân, cùng cô sóng vai, nói: "Tôi sẽ chạy cùng cháu."

Nếu mà chạy với anh, lộ trình kế tiếp chắc còn chạy vất vả hơn. Đào Nhiên đang muốn uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của Thẩm Lâm, không nghĩ lần này đối phương càng thêm vô tình mà nói: "Bằng không dựa theo kế hoạch lộ trình, về đến nhà có thể ăn cơm chiều."

Bên cạnh có những thân ảnh tập thể dục buổi sáng nhanh chóng chạy qua, giống như một trận gió.

Ngược lại đâu cần độc miệng như vậy, Đào Nhiên không tiếng động thở dài, mặt ngoài vẫn là ngoan ngoãn, nói: "Vậy phiền chú."

Thẩm Lâm chỉ liếc nhìn cô một cái, ngay sau đó thu hồi tầm mắt, chạy tới phía trước.

Lần này như những gì anh nói, thực sự muốn chạy cùng Đào Nhiên. Cho nên tốc độ chạy tương đối nhỏ và chậm, nhưng anh người cao chân dài, nói là chạy chậm, kỳ thật lại giống chạy bước nhỏ hơn.

Thời điểm Đào Nhiên tự chạy, cô phát hiện tốc độ của mình chậm đến mức nào. Hiện giờ bên cạnh có người hoàn toàn đối lập là Thẩm Lâm, mặc dù có ưu thế về chiều cao, Thẩm Lâm vẫn chiều cố cô mà thả chậm bước đi cùng tốc độ. Tất cả đều nói cho Đào Nhiên biết, tốc độ của cô có thể so sánh với rùa bò.

Cô hiện tại có chút tin tưởng lời nói lúc nãy của Thẩm Lâm.

"Chạy chậm cũng là một phương thức vận động khỏe mạnh." Thẩm Lâm đột nhiên nói.

Đào Nhiên thở phì phò, nghiêng mặt nhìn anh.

Thẩm Lâm bình tĩnh đối diện với cô, thấy trên mặt cô thấm một lớp mồ hôi mỏng, bởi vì vận động nhỏ, sắc mặt cũng theo đó mà hồng nhuận hơn rất nhiều, bất đồng với sắc mặt vô sắc tái nhợt mấy ngày trước.

"Vận động cơ bắp cẳng chân sẽ khiên tế bào toàn thân được hô hấp." Anh nói xong, dừng một lát, lúc này mới uyển chuyển mà nói: "Đối với tình trạng của cháu bây giờ thực sự rất tốt."

Anh cứ như vậy bình thản giải thích, Đào Nhiên lúc này mới hiểu ra mà phản ứng lại, anh hẳn là chiếu cố hai ngày nay cô bị cảm, dành thời gian nghỉ cuối tuần, đưa cô đi vận động.

Đào Nhiên không thể không nhớ lại những loại ghét bỏ của mình khi trước mà thấy áy náy.

Chỉ là cô còn chưa có động lực để xin lỗi, liền nghe thấy Thẩm Lâm khách quan đánh giá: "Nhưng cháu chạy quá chậm."

Lời nói ngoại trừ ghét bỏ còn mang theo ý cười mơ hồ.

Được thôi, Đào Nhiên thu hồi lời xin lỗi định nói ra. Cô quyết định không nói chuyện nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip