🍃Chương 15: Hoa nở giữa màn sương

Hoa nở giữa màn sương: Tôi chỉ là một người vô dụng

         Trên đường về nhà sau khi chạy xong, Thẩm Lâm nghiêng đầu, vừa đi vừa giảng giải cho Đào Nhiên: "Về sau cuối tuần chạy bộ với chú."

Khi anh phân phó mệnh lệnh, trong lòng Đào Nhiên đã thành thói quen tính toán một lần, sau đó suy xét đến việc làm việc và nghỉ ngơi cuối tuần của Thẩm Lâm, cơ bản hai người không trùng thời gian rảnh. Trong lòng cô mừng thầm, mặt ngoài lại giả bộ khó xử, chậm rãi nhỏ nhẹ nói: "Thứ bảy cháu muốn tự học, chủ nhật mới có thời gian."

Mà chủ nhật là thời gian nghỉ ngơi của Thẩm Lâm, anh tự dành cho mình một ngày nghỉ trong tuần. Tám giờ rưỡi chủ nhật mỗi tuần anh đều hẹn bạn bè đi đánh cầu lông. Một séc kéo dài ba tiếng, thời gian ăn trưa mới chậm chạp trở về nhà.

Anh về Giang Thành đã mấy tháng, theo như Đào Nhiên quan sát, mỗi khi đến chủ nhật, dù mưa gió thế nào anh cũng không bỏ hẹn, chưa từng có ngoại lệ.

Bây giờ, một người thứ bảy muốn đi học, một người chủ nhật muốn nghỉ ngơi, đều có việc bận của riêng mình. Đối với câu nói của Thẩm Lâm muốn cuối tuần chạy bộ, thời gian hai người sắp xếp thế nào cũng không thể gặp nhau.

Đào Nhiên vừa nghĩ vừa âm thầm cầu nguyện, sự tình tốt nhất hãy phát sinh như cô nghĩ.

Như vậy cô có thể hợp lý mà lễ phép trốn tránh Thẩm Lâm.

Mỗi giờ mỗi phút ở cùng Thẩm Lâm đều phải lo lắng đề phòng, nếu cuối tuần đều phải hẹn nhau chạy bộ, dựa theo tốc độ của cô, ước chừng mỗi lần đều nhận được ánh mắt của Thẩm Lâm; ánh mắt không chút để ý lại tạo cho người khác cảm giác áp bách. Đào Nhiên có cơ hội trốn thì cô liền trốn thôi.

Khi đến cửa nhà, Thẩm Lâm trầm ngâm một hồi lâu, nói: "Chú sẽ dời thời gian chơi cầu lông sang thứ bảy, buổi sáng chủ nhật chạy bộ."

Cùng anh còn có vài người chơi khác, quyết định này cũng không phải anh nói là được, nên Đào Nhiên không hoảng hốt.

Nếu đổi thành Thẩm Thừa Hàng hoặc Thẩm Chi Nhân ra lệnh cho cô, Đào Nhiên đại khái cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp thu. Nhưng đối phương là Thẩm Lâm, anh mới trở về không lâu, công việc cũng bận rộn, hơn nữa cô với anh không phải quá thân thiết.

Sau một hồi suy nghĩ, lần đầu tiên Đào Nhiên có ý muốn chống cự, uyển chuyển nói: "Chú, chuyện chạy bộ cháu sẽ tự mình sắp xếp, sẽ không làm phiền tới ngài."

Cô ngay cả chữ "Ngài" cũng đã nói ra.

Thẩm Lâm nghe được lời này, nhìn chằm chằm cô, cười nói: "Thứ hai phải đi làm, chủ nhật đánh cầu lông cũng không thích hợp, bọn chú quyết định rời đến thứ bảy."

Ngụ ý chính là không phải vì cháu mà đổi thời gian, đừng nghĩ quá nhiều; hơn nữa sự sắp xếp này cũng không thể xoay chuyển, cháu chỉ có thể gật đầu, không có lựa chọn khác.

Đào Nhiên còn muốn tranh thủ một phen, không khéo lúc đó điện thoại Thẩm Lâm rung lên, anh tạm dừng tư thế, lập tức lên lầu, để lại Đào Nhiên ở cổng lớn với vẻ nghi hoặc.

Thẳng đến lúc ăn trưa, Đào Nhiên vì việc chạy bộ mà uể oải không vui. Mặt ngoài không thể hiện ra, cô liền nhằm lúc ăn cơm, gắp thức ăn nhìn về phía Thẩm Lâm.

Trong lòng cô thầm nghĩ, nên như thế nào trốn buổi chạy bộ ngày chủ nhật một cách hợp lý.

Có lẽ là cô nhìn lén quá thường xuyên. Thẩm Chi Nhân ho khan vài tiếng, mắt thấy không có kết quả, đập đũa thật mạnh.

"Đào Nhiên." Ánh mắt Thẩm Chi Nhân nặng nề.

Nghe được tên của mình, trong lòng Đào Nhiên nhảy dựng lên, cô buông đũa, lau khóe miệng, khăn giấy xoa thành một nắm gắt gao cầm trong tay, giấu ở phía dưới bàn ăn. Cô nhìn về phía Thẩm Chi Nhân, hô lên: "Ông nội."

Thẩm Chi Nhân hừ một tiếng, nói đến chuyện cô bị cảm mạo mà xin nghỉ học: "Chuyện xin nghỉ lần sau phải được ta chấp thuận."

Cô vốn cho rằng tối hôm qua Thẩm Chi Nhân đã hỏi qua, không đề cập đến chuyện đó, việc này sẽ như vậy bỏ qua. Bây giờ lại muốn nhắc lại chuyện cũ. Đào Nhiên cúi đầu mím môi, hai người đang ngổi đều không thấy rõ biểu tình của cô.

Cô ngẩng đầu, trên mặt mang theo một chút tươi cười, cô nói: "Con biết rồi thưa ông nội." Trong lòng lại có giọng nói đồng thời trả lời: "Không có khả năng."

Mỗi lần nói đến chuyện gì, Đào Nhiên luôn ngoan ngoãn đáp lời, nhưng lúc sau, loại sự tình này liền không có cơ hội phát sinh.

Thẩm Chi Nhân múc canh, nếm thử hương vị, uống mấy ngụm nước canh, ông lúc này mới chậm rì rì nói: "Tốt nhất là như vậy."

Đào Nhiên trầm mặc không lên tiếng.

"Nói cho ba thì có ích lợi gì?" Thẩm Lâm trên bàn ăn nãy giờ bảo trì trầm lặng, lúc này đột nhiên mở miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip