Chương 18.1

            Thẩm Lâm vừa mới xuống máy bay đã mở di động ra, tin nhắn và email liên tiếp hiện ra. Anh nhanh chóng xem qua một ít tin tức không quan trọng, trả lời một ít tin nhắn cần thiết, lúc này mới đóng lại di động, ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi.

Anh duỗi tay xoa xoa giữa mày, nhắm mắt dưỡng thần, nhẹ giọng nói: "Đưa tôi về nhà."

Trợ lý bên cạnh nhận được mệnh lệnh, khởi động xe.

Thẩm Chi Nhân mang theo bác Vương và dì Tần đi Hải Nam tránh đông, Đào Nhiên trở về nhà, đẩy cửa ra, một mảnh trống trải. Trong nhà hai ngày không có ai ở, tự nhiên cũng không ai quét dọn, trên sàn nhà đều tích một lớp tro bụi mỏng.

Đào Nhiên lau xong sàn nhà, lại rửa mặt một phen, sau khi làm xong một tờ bài thi toán, tầng một truyền tới âm thanh mở cửa.

Đào Nhiên buông bút, từ trong phòng chạy ra, chạy vài bước, trong đầu hiện lên lời nói chiều qua của Hứa Gia Nam.

"Cậu thoạt nhìn giống như vui vẻ hơn so với trước kia một chút."

Đào Nhiên ở đầu cầu thanh dừng lại bước chân, cô tự hỏi bản thân: Cô đang vui vẻ cái gì? Trước đây cô không vui cái gì? Hứa Gia Nam đều đã nhìn ra, người trong nhà sẽ phát giác ra sao?

Một đống câu hỏi giống như hạt bọt nổi lên trong suối nước nóng, không ngừng dao động ra bên ngoài.

Sự hoang mang khiến bước chân xuống lầu của Đào Nhiên ngừng lại.

Thẩm Lâm vào cửa, trước tiên đem áo khoác đã cởi treo trên giá gỗ, sau đó thay giày. Lúc thay giày, anh chú ý tới đôi giày thể thao màu đen đặt ở một bên, nếu nhớ không lầm, đôi giày này là của Đào Nhiên.

Anh một bên đi dép lê, một bên nhìn về hướng tầng hai.

Thay giày xong, Thẩm Lâm cầm túi công văn cởi tây trang ra, bước lên tầng. Chỉ là mới vừa bước lên bước đầu tiên, anh giả vờ vô ý ngẩng đầu, đập vào mắt là biểu tình hoang mang lại mê mang của Đào Nhiên.

Cô suy nghĩ sự tình quá mức nhập tâm, thế cho nên dù thân hình anh cao lớn như vậy xuất hiệ nở đầu cầu thang cô cũng chưa phát hiện.

Thẩm Lâm hướng ánh mắt qua chỗ khác, nhẹ nhàng bước lên bậc thang.

"Chú," Thẩm Lâm đi đến một nửa cầu thang, Đào Nhiên bỗng lấy lại tinh thần, cô gọi anh một tiếng, ngày sau đó cúi đầu xuống.

Thẩm Lâm khẽ nhíu mày, vài bước lên lầu, đi đến trước mặt cô, nhìn cô một lúc sau mới nói: "Không phải nói muốn mời tôi ăn cơm sao?"

Đào Nhiên ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, cô nói: "Đúng vậy, bất quá chú vừa mới xuống máy bay, có phải quá mệt không? Ngày mai đi ăn cũng không phải không thể."

"Nửa tiếng sau xuất phát." Thảm Lâm xem nhẹ nửa vế câu sau, không mặn không nhạt mà nói: "Vừa lúc kịp thời gian ăn tối."

Nửa tiếng sau, Thẩm Lâm đúng giờ bước xuống cầu thang. Lúc này anh không ăn mặc quá nghiêm túc chỉn chu, mà mặc một bộ đồ giản dị thoải mái. Quần áo làm từ vải lanh, màu sắc đều là màu sáng.

Thoạt nhìn hiền hòa hơn rất nhiều, so với bộ dáng chỉnh trang ngày thường, nhìn như hai người khác nhau.

Người trước hiền hòa, nhìn cũng dễ ở chung; người sau ngược lại luôn làm người khác e dè, không dám tới gần anh, sợ chỗ nào làm không tốt, hoặc nói sai cái gì.

Thẩm Lâm nói: "Gọi xe?"

Đào Nhiên lướt qua suy nghĩ trong đầu, lạc đề mà nói: "Địa điểm ở tiểu Tây Hồ, đi bộ đến đó cũng được."

Ngày thường bên ngoài toàn là bác Vương đón đưa, hiện tại bác Vương đưa Thẩm Chi Nhân đi Hải Nam,ra cửa ngược lại thành vấn đề. Sau khi Thẩm Lâm trở về đi lên tầng, Đào Nhiên cố ý nhìn ra cửa, trợ lý của anh và xe đều không có.

Hiện nay đơn giản chỉ còn lựa chọn là gọi xe.

Thẩm Lâm cười như không cười nhắc nhở: "Tôi vừa mới từ một chuyến công tác trở về."

Lời ít mà ý nhiều, Đào Nhiên lập tức nghe ra ý tứ trong lời nói, cô vội vàng xin lỗi: "Thực xin lỗi, cháu quên mất."

Thẩm Lâm lại lập tức mử cửa đi ra ngoài, thanh âm không cao không thấp truyền tới: "Tôi gọi xe, cháu đứng ở cửa chờ đi."

"Vâng."

Việc anh gọi xe, nói là hỏi ý kiến của cô, chi bằng nói là một lời thông báo thì đúng hơn. Đào Nhiên lấy chìa khóa trên giá, khóa cửa phía sau.

Thời điểm đi đến chiếc xe hơi màu đen, cửa xe đằng sau đang mở. Đào Nhiên vừa vào đã thấy Thẩm Lâm ngồi ở phía bên cạnh, hiển nhiên là giữ chỗ ngồi cho cô.

Đào Nhiên rũ mắt, khom lưng đi vào.

Tốc độ ô tô chạy trên đường êm ái như nước chảy, sau khi xe khởi động, Thẩm Lâm tiến vào trang thái nhắm mắt dưỡng thần. Đào Nhiên thấy sắc mặt anh mỏi mệt, cũng không định lên tiếng quấy rầy, cô thường xuyên ghé mắt nhìn về phong cảnh ngoài của sổ, ngẫu nhiên sẽ quay đầu nhìn về phía Thẩm Lâm đang an tĩnh nghỉ ngơi bên kia.

Cô vẫn luôn xem nhẹ một chuyện.

Tuy rằng Thẳm Thừa Hàng đã nói nếu cô có việc có thể tìm Thẩm Lâm, ông cũng nhờ Thẩm Lâm thay ông chiếu cô chăm sóc cô. Nhưng việc này cũng không có nghĩa Đào Nhiên có thể quá thân mật với anh.

Đây là điều vừa nãy ở đầu cầu thang cô bỗng nhiên ý thức được.

Cô không thể quá thân cận với Thẩm Lâm. Đây là một bài học kinh nghiệm. Khi còn nhỏ bởi vì ba mẹ công tác bận rộn, Đào Mẫn còn thuê một bảo mẫu nhỏ chuyên môn chơi đùa với cô.

Sau lại vì quan hệ của cô cùng bảo mẫu nhỏ quá mức thân thiết, thậm chí còn vượt xa địa vị ba mẹ. Thẩm Thừa Hàng không chút do dự sa thải bảo mẫu nhỏ, sau đó tìm cho cô một nhà trẻ.

Năm ấy cô sáu tuổi.

Mấy năm nay, dù Tần trong mọi việc đều chiếu cố cô, nhưng trước sau vẫn duy trì một khoảng cách. Trong đó có dì Tần tự giữ khoảng cách, đương nhiên cũng bao gồm Đào Nhiên tự điều chỉnh hành vi cho đúng mực.

Trong khoảng thời gian này, có lẽ là cô hạnh phúc quá mức, thế cho nên mới đắc ý vênh váo.

Thẩm Lâm nhẹ nhàng vuốt mặt bàn: "Đào Nhiên."

"Dạ?" Đào Nhiên đối mặt với ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Lâm, chỉ im lặng một lát, cô híp mắt mỉm cười, nói: "Ngại quá."

Thẩm Lâm nhìn món cà ri cua trước mặt, một bên mang bao tay, một bên nhẹ nhàng lắc đầu: "Nghĩ thế nào mà lại mời tôi đi ăn đồ Thái?"

Đương nhiên là muốn nhìn anh ăn cua văn nhã như thế nào. Đây là tính toán ban đầu của Đào Nhiên, bất quá hiện tại cô đang bị sự kiện khác làm cho buồn rầu.

"Bạn học nói nhà hàng này hương vị cũng không tệ lắm," cô múc một thìa cơm dứa, hỏi: "Không biết rằng chú không ăn được."

Thẩm Lâm nắm cái kìm, bẻ chân cua làm hai, sau đó lại dùng đũa lấy thịt cua bên trong, gạt ở một bên trên đĩa.

Anh hết sức chuyên chú nhặt thịt cua, ngẫu nhiên dành ra một chút thời gian nói chuyện với Đào Nhiên.

"Nếu tôi nói tôi không ăn được," anh liếc mắt xẹt qua cô một cái, hỏi: "Vậy cháu phải làm sao bây giờ?"

Lại phải đưa miếng cơm dứa sắp đến miệng trở lại trong chén, Đào Nhiên nói: "Vậy thì đổi nhà hàng khác."

Cô trả lời không chút do dự, Thẩm Lâm thật ra khó được cười, nói: "Vậy sao?"

Đào Nhiên trầm mặc không lên tiếng.

Tốc độ anh xử lý con cua rất nhanh, trong chốc lát thịt cua cà ri được chia ra gọn gàng. Anh chia ra làm hai đĩa, bên trái là vỏ cua, bên phải là thịt cua.

Anh một chút cũng không nhúc nhích, chỉ là chọn thịt cua lấy ra. Anh giống như đang hưởng thụ quá trình gỡ thịt, việc ăn thật ra chỉ là việc phụ.

Đây vẫn là lần đầu tiên Đào Nhiên gặp người ăn cà ri cua như vậy.

Khoảng khắc sau đó còn khiến cô kinh ngạc hơn.

Chỉ thấy Thẩm Lâm đem thịt cô được lựa xong chia làm hai bát, sau đó múc một bát nước canh cà ri, tưới lên trên thịt cua. Trong quá trình này, anh còn tinh tế quan sát hai phần thịt cua và nước canh có đồng đều hay không.

"Phần của cháu đây." Thẩm Lâm đưa một cái đĩa sắc vị đủ đầy tới trước mặt Đào Nhiên.

"Cháu......" Đào Nhiên nhất thời không hiểu rõ tình trạng trước mặt.

Thẩm Lâm lau tay, thấy Đào Nhiên đẩy đĩa trở về, biểu tình anh nhàn nhạt: "Không ăn liền đổi nhà hàng khác."

Anh đưa chiếc đĩa cô trả đẩy lại trước mặt cô.

Một bàn đồ ăn phong phú đặc sắc, như thế nào có thể nói không ăn là không ăn. Đào Nhiên lấy đĩa đặt trước mặt mình, đối với thịt cua được chọn lựa cẩn thận, rầu rĩ nói nhỏ: "Cảm ơn chú."

Thanh âm thực nhẹ, Thẩm Lâm thực ra lại nghe được vô cùng rõ ràng.

Anh giải quyết xong đồ ăn trong miệng, lau khóe miệng, không để ý đến lời cảm ơn của cô, nhẹ nhàng trả lời: "Ừm."

Từ tiểu Tây Hồ đi ra, thời gian vừa qua chín giờ.

Nơi này cách đường chính hơi xa, tiểu Tây Hồ được xây dựng quanh hồ, ban đêm giấu đi sự ồn ào náo động, bây giờ chỉ còn mảnh yên tĩnh.

Thẩm Lâm quay đầu lại nhìn Đào Nhiên: "Đi bộ về?" Anh dò hỏi ý kiến cô.

"Cháu thế nào cũng được." Đào Nhiên nhìn thẳng anh, ngay sau đó rời mắt, yếu ớt nói: "Đi bộ trở về vừa lúc có thể tiêu cơm."

Đồng nghĩa với việc đồng ý kiến nghị của anh.

Mấy ngày hôm trước vừa mới có vài trận mưa, mấy ngày nay đa số thời gian trời nhiều mây, ánh sáng rất ít, trên đường vẫn còn lưu lại dấu vết ẩm ướt.

Mùa đông ở Giang Thành có điểm không tốt chính là quá mức ẩm ướt.

Đi được một chặng đường, Đào Nhiên cảm thấy không khí có chút lạnh, nắm áo khoác thật chặt, cả hai tay đều đút toàn bộ trong túi.

"Cho cháu."

Đào Nhiên nhìn qua, là một đôi găng tay màu xanh đen.

Thẩm Lâm đặt lên tay cô, nói lại: "Sáng mai đừng quên còn phải chạy bộ thể dục."

Đào Nhiên nhìn chiếc găng trong tay, mặt trên tựa hồ còn sót lại chút độ ấm. Ngước mắt lên, thân ảnh Thẩm Lâm càng lúc càng xa.

Chính là càng nhìn càng thấy thuận mắt, Đào Nhiên vừa đeo găng tay, vừa bước nhanh đuổi theo Thẩm Lâm.

Ánh trăng giấu đi u ám sau lưng, bóng đêm che phủ ý cười nhợt nhạt tràn ra từ khóe miệng Đào Nhiên.

Găng tay thực ấm, mà đêm đông hôm nay cũng rất kiều diễm, cô không cần thiết phải lo lắng cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip