Chương 45: Trúc mã trèo tường hoa đến (11)

Edit: Song Nguyệt

_________________________

Sau khi Tết Âm Lịch qua đi, thời tiết chậm rãi dần ấm áp lên, trong tiết xuân se lạnh, các trường học đều chuẩn bị khai giảng.

Trường cao trung Minh Kiệt nơi Đường Tịnh và Giang Hoán đang học, hiển nhiên cũng không ngoại lệ.

"Tiểu thư Tịnh Tịnh, thiếu gia Giang Hoán ở nhà cách vách tới gọi người đi học."Dì Aina gõ gõ cửa phòng đàn, mở tay nắm cửa đi vào, nói một tiếng với Đường Tĩnh đang ngồi ở trước đàn dương cầm đánh lung tung.

Bỗng dưng tay đang đánh đàn dương cầm nhấn mạnh, tiếng đàn nặng nề vang lên, trong lòng Đường Tịnh có chút luống cuống, "Dì Aina, bà kêu hắn đi trước đi, ta muốn đi một mình!"

Dì Aina nén cười lên tiếng đáp ứng.

Trong phòng khách, Giang Hoán ngồi dựa vào trên sô pha, cả người lười biếng tùy ý, sau khi nghe xong lời dì Aina nói, nhịn không khỏi bật cười.

Đại tiểu thư đã trốn hắn một tuần rồi.

Vào đêm hôm đó, sau khi Đường Tịnh bị hắn ép buộc thừa nhận chính mình, hắn ôm người đầu óc đang choáng váng, cuối cùng cũng cảm thấy mãn nguyện cùng cô gái nhỏ ngủ một đêm.

Nhưng mà ngày hôm sau, sau khi Đường Tịnh tỉnh dậy lại hai mắt tức khắc mở to nhìn, sắc mặt đỏ bừng, trước khi Giang Hoán cũng thức dậy, liền lặng lẽ di chuyển đến bên mép giường, Giang Hoán trở mình, Đường Tịnh sợ tới mức đều phải tạc mao, cô không tiếp tục nhúc nhích, chắc chắn Giang Hoán chưa có tỉnh, lập tức đeo giày chạy nhanh ra ngoài.

Cô chạy quá quá nhanh quá vội vàng, không nhìn thấy người phía sau trợn tròn mắt, che miệng ý cười trong mắt đều sắp tràn ra.

A, trái tim xấu hổ muộn màng, khiến Đường Tịnh một hơi trèo qua tường hoa, đẩy cửa nhà ra, chạy về phòng mình, kéo chăn che lại mình, trái tim đập dữ dội vì hoảng loạn, sau khi xúc động, những ký ức đó vô cùng rõ ràng xuất hiện ở trong đầu.

Tiểu ca ca tiểu ca ca tiểu ca ca......

Cô cũng không biết đã bị dỗ kêu bao nhiêu tiếng tiểu ca ca, Giang Hoán nói hôn một chút, lại hôn một chút lần cuối cùng, lại cứ hôn những cái lần cuối cùng, cũng căn bản không biết hôn bao nhiêu cái cuối cùng một chút.

Cô ôm chăn, lăn lộn mấy vòng, đôi tay che kín mặt, trên mặt rất rất rất nóng, cô cô cô cô thế nhưng lại nói với Giang Hoán "Ta thích ngươi"! Cô cũng để Giang Hoán hôn rất nhiều lần nữa!

Tay cô che ở trên mặt, chậm rãi di chuyển xuống, cuối cùng dừng ở trên môi, môi Giang Hoán không chỉ rất mềm mà còn rất nóng...... Ý thức được chính mình đang suy nghĩ cái gì, Đường Tịnh nắm lấy cái gối đầu, vùi mặt mình đó.

Sau đó, mỗi ngày Đường Tịnh liền bắt đầu trốn tránh Giang Hoán, nhưng lúc Giang Hoán rời đi rồi, cô lại có chút khó chịu bực bội, trách hắn tới tìm cô, lại trách hắn không có cố chấp muốn gặp cô.

Đại tiểu thư 17 tuổi hoàn toàn bày ra hình dáng làm ra vẻ cái gì là tư xuân kỳ tiểu biệt nữu

( mình không hiểu câu trên lắm ai biết thì giúp nha)

Trốn được mấy ngày, bản thân Đường Tịnh chính mình lại càng ngày càng cáu kỉnh, cô nghĩ, thời điểm ngày mai Giang Hoán tới, cô liền không né hắn, chính là ngày mai lại ngày mai, thế nhưng liền cứ như vậy nháo tới ngày khai giảng.

Đường Tịnh ngồi trên ghế dương cầm, bên ngoài thật im lặng, cô lén lút đi xuống lầu, Giang Hoán đi rồi sao? Hắn thật sự thật sự đi rồi sao?

Đường Tịnh trốn ở trên cầu thang, lén lút nhìn thoáng qua ra bên ngoài, trên sô pha trống rỗng, trong lòng Đường Tịnh bỗng chốc trống rỗng, có chút khó chịu, có chút tức giận bản thân, đương nhiên, cũng rất bực Giang Hoán!

Cô nói hắn đi thì hắn liền đi sao? Thế tại sao lúc cô không cho hắn hôn thì hắn lại hôn cô chứ!

Đường Tịnh: Thực tức giận nga!

Cô xoay người chuẩn bị đi lên lầu, cánh tay đột nhiên bị nắm lấy, rồi sau đó một bàn tay ôm lấy bả vai cô, kéo cô xoay người một vòng, cô đứng không vững mà nguy hiểm ngã xuống, trái tim nhỏ đập thình thịch không ngừng, giây tiếp theo, thân thể của cô liền dựa vào trên tường, khuôn mặt chứa đầy ý cười, thiếu niên khiến cô trằn trọc mấy ngày qua, liền ở trước mắt cô.

"Đại tiểu thư." Giang Hoán mang theo ý xấu mà đến sát bên tai Đường Tịnh, giọng nói ép tới trầm thấp, giống như từ trong lồng ngực mang theo chấn động, khiến ngón chân Đường Tịnh mũi chân nhấc lên, "Người cũng đã trốn ta bảy ngày rồi, nhớ ta không?"

"Ta mới mới mới mới không......" Nhớ ngươi.

Một bàn tay, che kín môi cô, thiếu niên cúi sát hơn, dấu môi in trên mu bàn tay.

Mặt Đường Tịnh nháy mắt đỏ, tại sao, rõ ràng không có hôn cô, nhưng lại càng làm tim cô đập nhanh hơn so với lúc hắn hôn cô nga.

"Chính là, ta rất nhớ ngươi đó." Tay Giang Hoán buông ra, cằm lại đặt ở trên vai Đường Tịnh, "Đại tiểu thư, người không muốn nhìn thấy ta, người có phải hay không chán ghét ta a?"

Đáy mắt Đường Tịnh lóe lên một chút hoảng loạn, muốn mở miệng, nhưng mà tay đối phương lại một lần che đi , "Ta biết, ta khẳng định bị đại tiểu thư chán ghét, ai, làm sao bây giờ đây, nếu là đại tiểu thư không muốn nhìn thấy ta, về sau ta liền......"

Sau khi hắn nói xong liền lùi một bước, Đường Tịnh lo lắng nắm lấy áo hắn, đem người kéo lại, "Còn ngươi thì sao? Ngươi liền không tới tìm ta sao?"

Đường Tịnh thở phì phì mà nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt đen lúng liếng nhanh chóng tụ lại nổi lên một tầng hơi nước, nhìn qua muốn khóc lại không khóc, thật là ủy khuất.

Ánh mắt Giang Hoán tối vài phần, hầu kết vô thức lăn lên lộn xuống.

"Từ nay về sau ta liền, mỗi ngày canh giữ ở nhà ngươi, phiền đến lúc người không muốn thấy ta cũng phải nhìn thấy ta." Giang Hoán nói xong, liền thấy anh mắt cô gái nhỏ nhà hắn sáng ngời, theo sau có chút ngạo kiều hừ một tiếng, quay đầu nhỏ đi.

"Này này này là ngươi muốn tới!" Mới không phải cô muốn gặp hắn đâu!

"Ân, là ta muốn tới." Giang Hoán liều mạng khắc chế khóe miệng mình nhếch lên, làm sao bây giờ, nguyên lai sau khi đại tiểu thư thích một người, là đáng yêu như vậy sao?

Hơn nữa, người cô ấy thích là mình, không phải người khác! Tưởng tượng đến điểm này, Giang Hoán liền vui mừng khôn xiết không thôi.

Thật là muốn mạng, càng muốn, muốn đem người giấu đi, chỉ cho một mình bản thân nhìn thấy.

"Đi thôi, đi học nào." Hắn nói, nắm lấy tay cô gái nhỏ, thoáng dùng sức, kéo người xuống tầng bậc thang cuối cùng.

Đường Tịnh nhìn bóng lưng Giang Hoán, lặng lẽ, khẽ nhếch khóe miệng, sợ hãi bị người khác nhìn đến, lại cố gắng kìm nén, nhưng cô không biết, đôi mắt sáng ngời của cô, đã sớm bại lộ tâm trạng của cô.

Trong xe sang trọng kéo dài, Đường Tịnh ngồi ở bên này, Giang Hoán ngồi ở bên kia, Đường Tịnh không có nhìn về phía Giang Hoán, Giang Hoán cũng không nhìn về phía Đường Tịnh, nhưng tay hắn, dịch một chút về hướng Đường Tịnh bên kia, sau đó, nắm lấy tay cô gái nhỏ, siết chặt.

Đường Tịnh dùng tay kia chống cằm lên cửa sổ xe, cô không có quay đầu lại, nhưng khi Giang Hoán thả tay cô ra, cuối cùng lúc mười ngón tay đan vào nhau, nhẹ nhàng nắm lại.

*

Các bạn học lớp 3 năm hai cao trung phát hiện, giữa đại tiểu thư cùng tiểu trúc mã của cô qua một kì nghỉ đông, giống như có điểm khác lạ.

Giang Hoán vẫn giống như trước kia, lạnh nhạt với người khác, đi học tan học luôn là bộ dáng lười biếng, trừ bỏ Đường Tịnh ai cũng không phản ứng, đại tiểu thư cũng giống như trước đây, đi học dáng ngồi đoan chính, hành vi cử chỉ cùng Giang Hoán hoàn toàn ngược lại.

Nhưng là, không khí giữa hai người, tổng thể luôn làm người ta có ảo giác cẩu lương.

Doãn Nam Âm tới tìm Đường Tịnh vào ngày thứ ba sau khai giảng , so với yến hội ngày đó cô nhìn qua tiều tụy hơn một ít, trên mặt ý cười cũng nhạt dần.

"Đại tiểu thư, ta phải đi." Doãn Nam Âm kéo kéo khóe miệng, đối với Đường Tịnh nỗ lực cười một chút, "Ta chính là...... muốn cùng ngươi nói lời từ biệt."

Đường Tịnh có chút hoang mang mà nhìn nàng, "Ngươi muốn đi đâu?"

Mấy ngày này cô bởi vì chuyện của Giang Hoán, không có đi chú ý những chuyện bàn tán đó, 321 bởi vì cảm thấy bản thân đã làm sai, nên tự giam mình, Đường Tịnh căn bản không biết Doãn gia đã xảy ra chuyện gì.

"Ta muốn đi Đồng Thành, Đồng Thành chính là nơi cha mẹ ruột của ta sinh sống." Ánh mắt Doãn Nam Âm trong veo, so với ngày đó lúc khóc ở nhà Đường Tịnh, giống như là buông bỏ được điều gì đó, "Ta muốn đi nơi nào, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, ta khả năng sẽ không về lại Thanh thị, hôm nay ta tới để làm thủ tục chuyển trường."

Đường Tịnh có chút ngoài ý muốn, vội vàng gọi 321 đang bị nhốt lại tới, 【 Tiểu Lạp Ngập, sao lại thế này, Doãn Nam Âm phải đi a. 】

321 cũng rất giật mình, bất quá có kinh nghiệm sụp đổ cốt truyện của thế giới trước, 321 nhanh chóng khôi phục bình tĩnh: 【 Ký chủ đại nhân, ngài phải biết rằng, sau khi tiểu thuyết bắt đầu từ thế giới thật, việc lựa chọn nhân vật tương đối tự do, một ít không phù hợp logic cốt truyện, sẽ tự động được sửa chữa. Tỷ như nói Doãn Nam Âm, cô ấy tuy rằng là tiểu thư giả, nhưng tài nguyên mà Doãn gia đầu tư ở trên người cô ấy không phải giả, một cô gái được chấp nhận rồi nhận sự giáo dục ưu tú cao cấp, lối suy nghĩ của cô ấy cũng sẽ không hẹp hòi hay cực đoan. 】

321: 【 Cho nên tiểu thư thật giả, nói thật ra, họ thực sự tổn thất, chính là tài nguyên giáo dục cùng tài nguyên nhân mạch. Doãn Nam Âm được trọng sinh, cô ấy biết chuyện đời trước, đồng thời cũng nhận ra những vấn đề mà đời trước cô ấy không nhận ra, có thể nói, cô ấy may mắn muốn thoát khỏi. Cho nên, cô ấy sẽ lựa chọn như vậy, phù hợp với logic cho sự phát triển của nội dung truyện. 】

Đường Tịnh nghe 321 nói xong, cảm thấy đúng là có lý, "Vậy chúc cô...... Thuận buồm xuôi gió?"

Ánh mắt Doãn Nam Âm ấm vài phần, nếu nói đời trước cô cảm thấy thua thiệt, chính là ở trước mắt cô gái này. Theo ý cô, Dung Kính là vì trả thù Doãn gia cùng Đường gia, mới có thể muốn ôm đùi Giang Hoán, đã gián tiếp hại chết Đường Tịnh.

"Ân." Doãn Nam Âm cúi đầu, nhìn mũi chân mình , "Cô biết không? Tôi đã nhờ cha mẹ Doãn gia, kiện mẹ ruột của ta, tôi nói cho bọn họ biết không cần bận tâm cảm nhận của ta, bởi vì đây là phạm tội, không có đạo lý bởi vì tôi tồn tại, liền phải được tha thứ."

Kiếp trước, cha mẹ Doãn gia bởi vì không muốn Doãn Nam Âm có một mẹ ruột ngồi trong tù, cuối cùng lựa chọn nhẹ nhàng gác lại chuyện đổi con. Cô khi đó vẫn là cô gái 17 tuổi thấp thỏm bất an, chỉ cảm thấy trời sắp phải sập xuống, căn bản không có —— hoặc là nói, căn bản cô không muốn đối mặt chút nào, cho nên sau khi biết Doãn gia buông tha Dung gia, cô còn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hiện giờ nghĩ đến, cảm thấy thật là đáng xấu hổ và nực cườii.

Kỳ thật cũng không trách Dung Kính đáng giận, cuộc đời cô bởi vì sự ích kỷ của mẹ ruột, từ một đại tiểu thư vốn nên được ngàn kiều vạn sủng, biến thành một người đáng thương mỗi ngày bị đánh chửi , đổi thành ai cũng không thể tiếp thu.

Đời trước, cô còn cảm thấy không muốn bị thay thế, bản thân là người vô tội, nhưng lại không biết này phân "Bị bắt" được đến nhân sinh, là cơ sở đầu tiên để phạm tội.

Sau khi đã khóc ở nhà Đường Tịnh ngày hôm đó, trở về cô đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng đưa ra quyết định này. Chuyện kiếp trước, cô không muốn đi so đo, kết cục cô thảm như vậy, coi như trả ơn cho Dung Kính, cả đời này, hết thảy mới vừa bắt đầu, cô muốn đưa ra một lựa chọn khác.

Cô muốn mọi chuyện trở lại theo đúng quỹ đạo, như vậy Dung Kính liền sẽ không bởi vì hận cô hận Doãn gia mà giận chó đánh mèo người khác, cuối cùng tạo thành bi kịch của rất nhiều người.

Cô bước lên trước một bước, ôm Đường Tịnh một chút, "Không thể làm chị dâu của ngươi, đây là chuyện ta cảm thấy tiếc nuối nhất."

Vành mắt cô đỏ hồng, giọng nói thành khẩn, cô vội vàng hít sâu một hơi, rất nhanh mà nói một tiếng: "Rất xin lỗi."

Nói lời xin lỗi vì sự ngây thơ tàn nhẫn của mình, và nói lời xin lỗi vì đời trước liên lụy đến người.

"Đại tiểu thư, hẹn gặp lại." Cô nói xong, nhanh chóng xoay người, chạy về phía trước dọc theo hành lang dài, chuyện kiếp trước cùng đời này, lướt qua trước mắt cô phù quang lược ảnh giống nhau, trên hành lang những tiếng cười nói dần dần vang lên, cô chạy xuống cầu thang, chạy qua con đường xanh mọc đầy hương chương thụ, rất nhiều người đang nhìn cô, rất nhiều người đang nhắc tới cô, có lẽ là đang chê cười cô, có lẽ là ở nghị luận thị phi của cô.

Nhưng những điều này đã không còn quan trọng.

Doãn Nam Âm một lần nữa trở lại tuổi 17, một mạch chạy tới trường học, cô đứng ở ngoài cổng lớn trường học, bỗng dưng ngồi xổm xuống ôm lấy đầu gối mình, giấu đi khuôn mặt đầy nước mắt của mình.

Sau đó, cô hung hăng dụi mặt vào ống tay áo, đôi mắt hồng hồng, cô gái với chóp mũi đo đỏ, ngoài ý mình ánh mắt lại kiên định đến bất ngờ.

Ánh mặt trời xuyên thẳng qua tầng mây chiếu xuống mặt đất, cô bước về phía ánh sáng, tương còn rất dài, cô biết lúc này đây, nhất định cô có thể đi rất xa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip