Chương 49 : Trúc mã trèo tường hoa tới (15)

Edit: Nguyệt 

Beta: Đậu 

--------------------------------------------------------------------

Sau khi đem xe đi đỗ ,Đường Mộ Ngôn cũng lại không xuống xe ngay.

Trong kính chiếu hậu phản chiếu khuôn mặt đẹp trai nhưng đầy mệt mỏi của người thanh niên. Đường Mộ Ngôn đã hai mươi tuổi ,sớm không còn là cậu nhóc năm đó ngồi ở trên sô pha cúi đầu mà sợ hãi không dám nhìn mọi người.

Anh kéo kéo cái cà vạt và hít một hơi thật sâu, mỗi lần trở lại nơi này, anh đều có một cảm giác khó thở.

Hiện tại Đường Mộ Ngôn đã là sinh viên năm nhất, ngoài việc học tập, còn phải xử lý công việc của công ty, sau cuộc liên hôn giữa Doãn gia cùng Đường gia, tình hình của Đường mỗi ngày càng thêm tồi tệ, anh ta bận rộn gần như không có thời gian cho bản thân.

Đường Mộ Ngôn bình thường có thể không trở về nơi này liền không trở về, nhưng hôm nay anh nhận được điện thoại của lão thái thái ,làm anh dù bận cách mấy thì hôm nay anh cũng phải trở về.

Trốn tránh không có cách nào giải quyết vấn đề, Đường Mộ Ngôn đẩy cửa xe ra rồi đi xuống. Trong biệt thự của Đường gia an tĩnh giống mộ, anh vừa vào nhà liền nhìn thấy Đường lão thái thái đang ngồi ở trên sô pha trong phòng khách.

Mấy năm đi qua, Đường lão thái thái dường như không thay đổi gì nhiều, bà vẫn cứ như vậy.

"Cháu đã trở lại rồi sao? Ngồi xuống, ăn cơm đi." Đường lão thái thái vẫn rất hài lòng đối với đứa cháu trai duy nhất, Đường Văn An ở trong mắt nàng vốn là một kẻ bất tài vô dụng, dù bà đã thử hết mọi cách thì Đường Văn An vẫn không hợp tác , chính là sống như một người vô hình cho tới hôm nay.

"Ba con không trở về sao?" Trên bàn cơm chỉ có hai người,anh cùng Đường lão thái thái, Đường Mộ Ngôn hỏi một tiếng vì không khí thật sự quá áp lực.

"Ừ, bất quá có ở đây không, cũng không kém." Đường lão thái thái ngữ khí thực hiền từ, "Chúng ta không nói về ba con nữa. Hôm nay ta kêu cháu trở về là muốn cháu tổ chức buổi tiệc sinh nhật 18 tuổi của em gái cháu."

Đường Mộ Ngôn ngẩn ngơ đến thất thần, đại tiểu thư năm nay cũng đã 18 tuổi rồi

"Ta đã chuẩn bị xong thiệp mời, cháu nhanh chóng tìm người phát thiệp mời đi." Đường lão thái thái buông chiếc đũa, lấy khăn ăn lau miệng, "Nếu cháu có thời gian thì nên tiếp xúc nhiều hơn với vị tiểu Doãn gia, dù sao hôn ước của cháu vốn dĩ định sẵn cùng với thiên kim Doãn gia, giả chính là giả, cháu cũng đừng quá nhớ thương."

Đường lão thái thái sau khi nói xong liền rời bàn ăn, trong phòng ăn chỉ còn lại một mình Đường Mộ Ngôn.

Trong lòng anh cười lạnh, người ở Đường gia nhất vững tâm kỳ thật chính là Đường lão thái thái, bất kể là tám năm trước bà vẫn mạnh mẽ mà trực tiếp dẫn anh tới cửa và ép Phương Nhĩ Nhã chấp nhận, cũng là sau khi Phương Nhĩ Nhã qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ, bà lại cưỡng ép Đường Văn An kết hôn lần nữa. Đường lão thái thái trong lòng vẫn luôn chỉ nghĩ đến bản thân mình, trong mắt của bà, Đường Văn An cũng không có bao nhiêu trọng lượng.

Anh giơ tay nhấn nhấn chân mày, mấy hôm nay anh vẫn luôn có thể vô tình thiên kim thật của Doãn gia, nhưng anh hiện tại thật sự không có tâm trạng để suy nghĩ tới chuyện này, chỉ với việc học cùng công việc ở công ty cũng đã khiến anh kiệt sức.

Hiện giờ Đường gia sau khi giải trừ hôn ước cùng Doãn gia, đã rơi xuống nhị lưu thế gia, trở thành tam lưu, công việc kinh doanh liền trở nên khó khăn. Đường lão thái thái sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra, bà muốn tiếp tục là lão thái thái của gia tộc đỉnh phong, cho nên bà lại lần nữa đánh mục đích lên người anh cùng Đường Tịnh.

Rốt cuộc bà nghĩ mạng sống của người khác là cái gì ,lại xem tình cảm của người khác rốt cuộc là cái gì ?

Anh rời phòng ăn rồi trở lại thư phòng, trên bàn làm việc quả nhiên đặt thật dày một xấp thiệp mời. Anh cầm lên nhìn, thản nhiên xem, tâm tư Đường lão thái thái hoàn toàn bộc lộ không thể nghi ngờ.

Thậm chí bà còn chọn ra ứng cử viên cho cuộc thi, sắp xếp tương lai rõ ràng cho anh và Đường Tịnh.

Tức giận trong mắt tức giận Đường Mộ Ngôn ngày càng mãnh liệt, anh bước nhanh rời khỏi thư phòng, đi xuống lầu, cầm lấy chìa khóa xe xong liền ra khỏi ngôi nhà.

Đèn đường rồi đèn xe rồi đèn nê ông đến nước chảy giống nhau hợp thành một cái tên là ban đêm sông dài. Xe của Đường Mộ Ngôn xe cuối cùng chạy đến Đường Tịnh gia môn ngoại, lần trước anh tới đây , vẫn là Doãn Nam Âm muốn tới, nhớ tới Doãn Nam Âm, bên miệng anh nổi lên một nụ cười chua xót.

Ngày đó, anh còn tưởng rằng sẽ kết hôn rồi cùng chung sống với nhau cả đời, cô, với con mắt đỏ he đã nói rất nhiều thứ, anh có thể nhận ra cô cũng có điều khó nói, nhưng trong đôi mắt ấy lại không có nỗi lưu luyến cùng thất thần.

Sau đó, cô nói anh: "Mộ Ngôn, chúc anh mọi việc đều thuận lợi và hạnh phúc trong tương lai, hẹn gặp lại."

Cô ấy nói hẹn gặp lại, trong mắt lại là quyết tâm không bao giờ gặp lại.

Anh ngồi trong quán cà phê nhìn cô rời đi, anh một mình ngồi thật lâu ở quán cà phê, cho đến khi chạng vạng tối và đèn neon được thắp sáng.

Anh duỗi tay nắm tóc mình một phát, mở cửa xe ra rồi đi xuống, anh do dự một hồi, cuối cùng vẫn bấm chuông cửa.

Dì Aina thấy người đến là Đường Mộ Ngôn thì có chút kinh ngạc, dù sao quan hệ của anh cùng Đường Tịnh cũng không quá tốt đẹp, những năm gần đây, lần trước cũng là anh cùng Doãn Nam Âm cùng nhau tới, đây xem như là lần đầu tiên anh chủ động tới cửa.

Kỳ thật nếu có thể, Đường Mộ Ngôn cũng không nghĩ đến đây khiến cho người ta ngột ngạt, vô luận anh có vô tội hay không, sự tồn tại anh xác thực đã làm cho Đường Tịnh tổn thương. Nhưng Đường Mộ Ngôn không có phương thức liên lạc với Đường Tịnh , cách duy nhất có thể tìm được Đường Tịnh chính là trực tiếp tới gặp cô.

Dì Aina mời Đường Mộ Ngôn đi vào trong: "Tiểu thư Tịnh Tịnh tiểu thư đang luyện đàn ở trên lầu."

Âm thanh cây đàn du dương truyền xuống, là bốn bàn tay đang cùng chơi.

Đường Mộ Ngôn đi tới cửa, nhìn hai người song song ngồi cạnh nhau, như dự đoán anh thấy được Giang Hoán bên trong.

Dì Aina đã rời đi, Đường Mộ Ngôn dựa vào cạnh cửa không phát ra tiếng, an tĩnh mà nghe Đường Tịnh cùng Đường Mộ Ngôn đàn xong một khúc nhạc.

Trai tài gái sắc, hợp không thể tả. Trong ánh mắt Giang Hoán thường thường nghiêng đầu nhìn về phía Đường Tịnh, là tràn đầy nhu tình, muốn giấu cũng giấu không được.

Đường lão thái thái biết rõ quan hệ của Giang Hoán cùng Đường Tịnh, thanh mai trúc mã như hình với bóng, nhưng bà vẫn không có ý định tổ chức đính hôn cho hai người bọn họ, chủ yếu là bởi vì Giang gia không phải do cô nắm giữ, hùng mạnh như Giang gia, nếu là thật sự đính hôn cùng Đường gia, tương lai gia sản nhà họ Đường nói không chừng liền phải sửa thành họ Giang.

"Vào đi, tùy tiện ngồi." Đường Tịnh còn chưa có lên tiếng, nhưng Giang Hoán đã chào đón lạnh nhạt với Đường Mộ Ngôn.

Đường Mộ Ngôn ngồi xuống ghế sô pha nhỏ , sau một hồi ấp úng sau mới mở miệng nói: "Tôi hôm nay đến, kỳ thật là muốn nói Đường lão thái thái sẽ tổ chức sinh nhật cho tiểu thư, mục đích của bà ấy không đơn giản, cô ngày đó...... Đừng đến."

Đường Tịnh hơi hơi có chút ngoài ý muốn, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, "Anh chính là vì cái này đặc biệt tới gặp tôi sao?"

Đường Mộ Ngôn trầm mặc mà gật đầu, tình cảm của anh đối với Đường Tịnh thực khó nói, người này chính là em gái ruột của mình, thực tế quan hệ của hai người,anh và cô, vĩnh viễn không bao giờ giống như anh em ruột hòa hợp như bình thường.

"Cảm ơn." Lông mi Đường Tịnh rũ xuống, cho dù Đường Mộ Ngôn không tới đây nói chuyện này thì cô cũng sẽ không đi, cô là đại tiểu thư Đường gia, nhưng cô thậm chí còn là cháu ngoại gái của Phương gia, những người nhà họ Đường muốn tính kế nàng, cũng phải đo đếm cẩn thận một chút.

Đường Mộ Ngôn nói xong cũng không ở lại lâu, thời điểm dì Aina vừa bưng trà bánh đi lên, vừa lúc đụng Đường Mộ Ngôn đang chuẩn bị ra về.

Trong phòng đàn, Giang Hoán duỗi tay xoa đầu Đường Tịnh,đặt đầu cô ở đầu vai anh, "Kỳ thật đại tiểu thư cũng không chán ghét anh ta."

Đường Tịnh không tình nguyện mà "Ân" một tiếng, không nói lời nào.

Giang Hoán nghiêng đầu, dựa vào đầu cô, "Còn năm ngày chính là sinh nhật của đại tiểu thư, trước nói một tiếng, ngày đó đại tiểu thư sẽ ở cùng tôi."

"Không được!" Đường Tịnh không chút nghĩ ngợi mà liền nói, "Khụ, ngày đó ta có chuyện khác, ta muốn đi gặp một người rất quan trọng."

"Cái gì? Người rất quan trọng ? Không thể mang tôi đi theo sao?" Trong lòng Giang Hoán tức khắc cảm thấy có nguy cơ, đồng thời đại não quay nhanh, là người phương nào không biết xấu hổ nhân lúc hắn không chú ý bắt cóc đại tiểu thư nhà hắn sao? Là con trai Trần gia sao? Hay là con trai Hứa gia, hoặc là Tống gia, phía trước xem ánh mắt nhỏ của đại tiểu thư liền không thích hợp!

Đường Tịnh không biết Giang Hoán đã bổ não rất nhiều thù địch trong tưởng tượng, "Là một người rất quan trọng...... Chờ ta đi gặp lần này, lần sau lại mang theo ngươi đi gặp."

"Nhưng tôi cũng nghĩ sẽ cùng người ăn sinh nhật." Giang Hoán cảm thấy mình chính là siêu ủy khuất!

Sinh nhật đầu tiên của hắn cùng đại tiểu thư sau khi ở bên nhau, vẫn là buổi lễ đón tuổi trưởng thành quan trọng ở 18 tuổi thế nhưng cũng không thể cùng nhau trải qua!

Nhìn biểu cảm tiểu trúc mã ủy khuất, Đường Tịnh có cảm giác luống cuống chân tay luống cuống, cô còn chưa bao giờ qua thấy Giang Hoán như vậy.

Hiện tại anh đã là người nhà của cô, có phải hay không cô phải dỗ dành hắn? Ân, nếu đã là người nhà, cô liền cố mà làm dỗ dành thôi!

Nhưng này làm cô quá khó xử nha, Đường Tịnh vươn đôi tay ôm mặt Giang Hoán, "Ngươi ngoan."

Giang Hoán nghe xong, khuôn mặt càng thêm ủy khuất.

.......

Đường Tịnh suy nghĩ một lát, lại hô một tiếng: "Tiểu ca ca, ngươi ngoan."

Giang Hoán,Giang Hoán không tiền đồ mà giơ tay đầu hàng, này ai có thể nhịn được!

Đường Tịnh thấy biểu tình hoảng hốt của anh, trong đầu nhớ tới cô đang dỗ Giang Hoán, cô tiến lại gần, cắn một phát trên chóp mũi Giang Hoán, "Tiểu ca ca, đừng nóng giận."

Thình thịch một cái, tim Giang Hoán đập càng lúc càng nhanh, nhất thời hô hấp cũng rối loạn.

Đường Tịnh ôm mặt Giang Hoán, đôi mắt đen lúng liếng hiện rõ hình ảnh khuôn mặt Giang Hoán, liền phảng phất như toàn thế giới của cô chính là hắn, cổ họng Giang Hoán lăn lộn, giọng nói khô khốc.

"Nếu tôi vẫn còn tức giận thì sao?" Giang Hoán thấp giọng hỏi.

Đường Tịnh tới gần cắn một phát trên miệng anh, "Không tức giận, được không?"

Máu Giang Hoán tức khắc dâng trào một trận, lời nói đều nói không nên lời, sao lại thế này, này này này, Giang Hoán, ngươi sao lại thế này!

Đường Tịnh thấy người không nói lời nào, lại cắn một ngụm, "Tiểu ca ca, không tức giận."

Thật là...... ....muốn mạng a, miệng Giang Hoán rốt cuộc không khống chế được dương lên, hắn giơ tay đem người ôm vào trong lòng ngực, "Để tôi ôm trong chốc lát."

"Không tức giận nữa sao?" Mặt Đường Tịnh chôn ở trong lòng ngực chàng trai, đầu nhỏ không an phận nhích tới nhích lui, đến mức khiến cho chàng trai rất muốn làm một điều phi thường.

Đường Tịnh tay chống ở trên vai hắn, thoáng ngẩng đầu lên, nhìn mặt Giang Hoán.

Giang Hoán còn có thể như thế nào, hắn đối người này a, giống như vĩnh viễn không có điểm mấu chốt.

Hắn cúi đầu, trán dựa vào cái trán của cô, "Được, không tức giận."

*

Thời gian cách sinh nhật ngày càng gần, tâm trạng Đường Tịnh cũng càng ngày càng khẩn trương.

Sau nhiều năm , liệu Phương Nhĩ Nhã có bị kích thích khi nhìn thấy mình hay không,cô sẽ thích bộ dạng hiện tại của mình sao,cô gặp được mình sẽ thấy vui vẻ chứ? Đủ loại suy nghĩ lung tung rối loạn xoay quanh ở trong đầu.

Ngày mai là sinh nhật cô ấy, Jolson đã liên lạc với cô, anh ta cùng Phương Nhĩ Nhã đã tới Thanh thị.

Ngoài cửa sổ hạ thiền chít chít, ánh trăng , Đường Tịnh nằm ở trên giường lăn qua tới luôn cũng không ngủ được.

Lúc này di động vang lên, cô cầm lên xem qua, là điện thoại của Giang Hoán, lúc này đang là nửa đêm, hắn gọi tới làm gì?

Đường Tịnh cầm lên để sát vào bên tai, thanh âm của Giang Hoán lập tức vang lên , "Đại tiểu thư, cô ra đây một chút."

"Ân?" Đường Tịnh sửng sốt một chút, không đợi cô hỏi lại, điện thoại cứ như thế ngắt máy.

Cô ôm ôm gối lăn một vòng rồi ngồi dậy, dù sao cũng ngủ không được, cô xuống giường đi ra ngoài,xem thử Giang Hoán muốn làm cái gì.

Sinh nhật của Đường Tịnh là mười sáu tháng bảy, mặt trăng tròn treo trên cao , như làn sương ánh trăng bao phủ mặt đất, những đóa hoa lặng lẽ nở trong sân đắm chìm trong ánh trăng, vạn vật hết thảy đều tuyệt đẹp đến nao lòng.

Nơi mảng tường hoa, có bóng người ngồi ở trên tường,còn không phải Giang Hoán thì có thể là ai đây?

Đường Tịnh đi đến bên cạnh tường hoa, lúc này hoa hồng không gai trên tường vừa mới nở , chàng trai cũng không sợ bị hoa làm bẩn quần áo, nhìn thấy cô đi tới liền cúi xuống vươn tay muốn kéo cô lên.

Đường Tịnh đem tay lên, chàng trai dùng kéo mạnh, đem người ngồi ở bên cạnh mình.

"Làm sao vậy?" Đường Tịnh có chút khó hiểu mà nhìn Giang Hoán.

Mặt mày Giang Hoán tràn đầy ôn nhu, hắn đặt bên người một đĩa bánh kem nhỏ và đẩy đến trước mặt cô nói, "Sinh nhật vui sướng."

Bánh kem bộ dáng không tính là đẹp mắt, Đường Tịnh nhìn, nháy mắt đột nhiên nhanh trí hỏi: "Có phải là do ngươi tự làm đúng không?"

Giang Hoán rất thẳng thắn mà gật đầu, "Đúng vậy,chính tay ta làm."

Anh cầm lấy bật lửa, đốt nến, "Đã nửa đêm, đại tiểu thư, người phải nhớ kỹ, cùng người trải qua sinh nhật 18 tuổi, là ta."

Anh nói xong dựa sát vào cô, Đường Tịnh theo bản năng mà ngã người ra sau, ánh mắt dừng ở trên đỉnh bánh kem, "Làm chẳng đẹp chút nào."

Ngoài miệng nói như vậy, miệng lại nhịn không khỏi nhếch lên nén cười . Đường Tịnh nhắm mắt lại, lặng lẽ cầu ước nguyện vọng, sau đó bí mật mà mở một bên mắt nhìn thoáng qua Giang Hoán, lại rất nhanh nhắm mắt lại.

Nếu thật sự có thần linh, nếu ước nguyện có thể trở thành thật sự, vậy tương lai ta hy vọng mỗi một năm, đều có thể nhận được bánh kem xấu xấu này.

Muốn cùng người này chung sống đến bạc đầu, mãi mãi về sau muốn sống cùng người này, đây là 18 tuổi, ý thức được bản thân thích một đại tiểu thư, đối mặt với ngọn nến ước nguyện, trước hết nói lên ước nguyện đầu tiên.

"Nếm thử xem." Thổi tắt ngọn nến, Giang Hoán lấy ngọn nến ra, lại đặt một cái nĩa vào trong tay Đường Tịnh . Vì tập làm bánh kem, Giang Hoán âm thầm luyện tập nhiều ngày, nhưng hắn thật sự không có năng khiếu làm bánh ngọt, cuối cùng cũng chỉ có thể làm ra thành phẩm như vậy.

Đường Tịnh dùng nĩa lấy một miếng bỏ vào trong miệng, vị bơ trong cổ không ngon , kem bánh lại không đủ mềm mại, đây cũng không phải bánh kem đạt tiêu chuẩn.

Nhưng là ——

"Miễn cưỡng được đi." cô nói xong lại xắn một muỗng bỏ vào trong miệng.

"Ngọt sao?" Giang Hoán nhẹ giọng hỏi.

Đường Tịnh muốn mở miệng trả lời, nhưng mà môi của chàng trai hôn lên, ôn nhu, nhẹ nhàng mà lưu luyến.

"Rất ngọt." Giang Hoán đáp một tiếng.

Ánh trăng mông lung, trong veo ẩm ướt như nước, vô cùng tuyệt đẹp , gương mặt hồng hồng đại tiểu thư siêu ngọt ngào.

Đường Tịnh lại lần nữa trở lại phòng ngủ, cô đem mặt vùi vào trong chăn.

Làm sao bây giờ a, cô giống như...... Lại càng thích Giang Hoán thêm một chút.

Phiền não suy nghĩ, rốt cuộc Đường Tịnh cũng thành công chìm vào giấc ngủ ngủ.

Ngày hôm sau Đường Tịnh thức dậy sớm, cô mặc bộ quần áo đã chọn xong từ mấy ngày trước, liên tục ở trước gương xác định không có vấn đề, sau đó cầm lấy túi nhỏ, kêu tài xế đưa mình đi trung tâm thành phố quảng trường Dung Đức.

Cô gặp mặt đúng hẹn với Jolson tại quán cà phê ở quảng trường Dung Đức, lúc sau lại đi tới định lộ trình kế tiếp .

Khoảng cách đến trung tâm thành phố ngày càng gần,tâm trạng Đường Tịnh cũng càng ngày càng khẩn trương, đúng lúc điều hòa của siêu xe ấm dần , nhưng trong lòng bàn tay cô lại chậm rãi ra có một chút lạnh.

Cho nên cô cũng không có chú ý đến một chiếc xe, vẫn duy trì khoảng cách nhất định mà đi theo sau xe cô.

Người ngồi trong xe, đương nhiên là Giang Hoán.

Tuy rằng đại tiểu thư đã dỗ hắn, tuy rằng cũng tổ chức xong cho sinh nhật của đại tiểu thư, nhưng hắn vẫn là thập phần để ý,người rất quan trọng đối với đại tiểu thư, không tính luôn hắn, rốt cuộc còn có thể là người nào đây!

Hắn chỉ là sợ hãi đại tiểu thư bị người khác lừa gạt, bị nngười khác làm tổn thương, hắn mới không thừa nhận chính mình ghen tị!

>

Phía trước xe ngừng lại,hiển nhiên đại tiểu thư trang điểm chải chuốt thêm lần nữa , trong lòng Giang Hoán trong lòng xem mà chua lòm, hắn đẩy cửa xe ra, đeo kính râm liền đi theo.

Hắn nhìn thấy đại tiểu thư vào một quán cà phê, trực tiếp liền lên lầu hai, hắn lén lút theo sát ở phía sau.

Không khí trong quán cà phê thực sự rất mát mẻ, không giống như thời tiết nóng ẩm ở bên ngoài,trong lòng bàn tay Đường Tịnh , tim đập cũng càng lúc càng nhanh, liền nhìn thấy mụ mụ, không phải trong ảnh chụp, không phải bình thường nhìn thấy, là .

Ánh mắt cô lập tức thẳng tắp dừng ở vị trí tận cùng bên trong .

Một nam nhân nho nhã lịch sự,trên môi mỉm cười nhìn cô, đôi mắt thâm thúy như màu nước biển xanh, tràn đầy thiện ý.

Đường Tịnh cảm giác chính mình hô hấp đều ngừng trong nháy mắt, tiếng tim đập, tiếng bước chân, tiếng hít thở, đều giống như bị phát ra rõ ràng ,bối cảnh âm nhạc của quán cà phê cũng bắt đầu nhạt nhòa, đ ánh mắt cô vươn xa dừng lại Jolson ở đối diện, đưa lưng về phía nàng ngồi cái kia thân ảnh thượng.

Đôi mắt có chút lên men phát sáp,cô nỗ lực chớp mắt vài cái, hơi nước trong mắt như muốn rơi xuống.

Cô hít sâu vài khẩu khí, mạnh mẽ áp xuống đáy lòng cảm giác quay cuồng, hiện tại mẹ không quen biết cô, cô không thể biểu hiện quá kỳ lạ.

Đại tiểu thư không hổ là đại tiểu thư, từ nhỏ bị bà ngoại giáo dưỡng đại, cố gắng khắc chế cảm xúc cùng điều chỉnh năng lực là , cô rất nhanh chóng liền khôi phục bộ dạng ban đầu, mặt mang nụ cười đi đến trước mặt Jolson .

"Jolson, mọi ngươi tới lâu chưa?" Trên mặt cô đang cười, trong lòng lại rất thấp thỏm.

Phương Nhĩ Nhã ngồi đối diện Jolson đối diện nghe tiếng chào liền ngẩng đầu lên, một cô gái nhỏ nhắn mang bộ váy,đứng ngoan ngoãn ngoãn ở bên cạnh cô, trước mắt cô sáng ngời, nhịn không được lên tiếng khen thưởng : "Thật là một cô gái dễ thương !"

Phương Nhĩ Nhã xê dịch vào bên trong, lôi kéo Đường Tịnh ngồi xuống cạnh mình với cảm giác rất kỳ lạ, rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt cô gái nhỏ này , không rõ lí do nhưng cô cảm thấy rất thân thiết, rất muốn tới gần và ôm cô gái này một cái.

Đường Tịnh liều mạng khống chế biểu cảm trên khuôn mặt mình,đáp "Cảm ơn, chị cũng thật xinh đẹp."

Jolson ngồi ở đối diện, nhìn khung cảnh , rõ ràng là mẹ con, lại tựa như hai chị em thân thiết, trong lòng trăm ngàn cảm xúc đan xen, nhưng anh ta không hối hận, anh ta đã làm tốt, Phương Nhĩ Nhã đã chuẩn bị khôi phục trí nhớ.

Ngay tại thời khắc này, Giang Hoán theo sau Đường Tịnh đi vào quán cà phê, trong lòng lại là vô cùng khiếp sợ!

Ngay tại thời điểm hắn nhìn thấy Đường Tịnh đi đến bên Jolson, trong lòng cơ hồ mau toan mạo phao, thậm chí còn suy diễn đó có phải là người giả mạo hay không, nhìn thân hình người kia như mấy đại thúc chuyên hấp dẫn những cô gái ngây ngô mười mấy tuổi , đương nhiên, đại tiểu thư nhà hắn thông minh nhất, nhất định là đại thúc kia giở trò !

Hắn tiếp ttụ suy nghĩ nhiều, quay đầu liền thấy được Đường TTịnhvaf Phương Nhĩ Nhã.

Đã rất nhiều năm không gặp, nhưng Đường Tịnh trên tủ đầu giường của Đường Tịnh vẫn luôn đặt ảnh chụp của Phương Nhĩ Nhã, Giang Hoán ngay từ ánh mắt đầu tiên liền nhận ra.

Người kia chính là Phương Nhĩ Nhã qua đời do tai nạn xe cộ a!

Trong đầu Giang Hoán trống rỗng, tiếp theo chính là đủ loại suy đoán rối loạn lung tung, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Hai người này có thể hay không là hai kẻ lừa đảo, biết đại tiểu thư cùng Phương Nhĩ Nhã có quan hệ mẹ con, cố ý chỉnh sửa thành khuôn mặt của Nhĩ Nhã tiếp cận đại tiểu thư......

"Tiểu soái ca bên kia ngươi có quen không không?" thật ra Phương Nhĩ Nhã đã chú ý tới đối diện trong một góc Giang Hoán, chủ yếu là cảm giác ánh mắt nhìn của chàng trai quá mãnh liệt .

"Ân?" Đường Tịnh sửng sốt một chút, theo sau theo Phương Nhĩ Nhã tầm mắt xem qua đi.

Giang Hoán thấy mình đã bị phát hiện, trực tiếp đứng lên đi tới bên cạnh chỗ Đường Tịnh, ánh mắt Đường Tịnh có khiếp sợ, còn có một chút chột dạ.

Ân? Chột dạ?

"Các ngươi tốt lắm! Tôi chính là bạn trai của Đường Tịnh." Giang Hoán vừa nói, một bên đánh giá Phương Nhĩ Nhã, rất giống, sau tám năm, Phương Nhĩ Nhã nhìn qua thế nhưng không có một điểm già đi, thậm chí so lúc ấy còn trẻ một ít?

Nhưng chuyện này không có khả năng, hai người kia tuyệt đối có vấn đề!

"Ngươi là......" Hắn vừa muốn nói chuyện, thình lình bị người nhéo cổ áo, hắn bị túm cong lưng, Đường Tịnh phi thường khẩn trương mà bịt kín miệng hắn .

"Jolson, Lâm Na, hai người trước từ từ, ta cùng tiểu ca ca nhà ta đi ăn điểm tâm!" Đường Tịnh vội vã mà túm Giang Hoán tránh ra, tóm lại, đại tiểu thư hiện tại thực sự hốt hoảng! 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip