giới.

7.


Sau những bất ngờ, cuộc sống của hai người vẫn tiếp tục ở Seoul. Sojung đọc được tin tức về giải thưởng mà đoàn đội do Jiyeon dẫn dắt đã giành được từ trang web của trường nàng. Cô muốn hẹn Jiyeon ra ngoài ăn cơm để cảm ơn nàng vì bó hoa bất ngờ kia, và vì cô cũng muốn gặp nàng. Nhưng công việc học tập của Jiyeon ở trường cùng những buổi phỏng vấn thực tập cho mùa hè bận rộn đến mức nàng không thể sắp xếp cuộc hẹn gặp mặt với cô. Khoảng cách vốn dĩ đang cảm thấy rất gần, trong nháy mắt lại bị kéo ra xa giống như từ mặt đất nhìn lên bầu trời đầy sao, loáng thoáng nhìn thấy nhưng không thể chạm tới. Có lẽ các tài khoản xã hội chỉ đơn giản là một đường dây kết nối mỏng manh giữa hai người.


Sojung tâm tình rất buồn bực, giống như thời tiết vậy. Những đám mây gần đây đều rất thấp nhưng vẫn chưa có một giọt mưa nào rơi xuống. Khi chuông báo hết giờ học ngày hôm nay cuối cùng cũng vang lên, cơ hồ tất cả mọi người trong lớp đều nhìn ra ngoài cửa sổ.


"Nhìn kìa Sojung, trời mưa rồi." Một người bạn thân thiết cùng lớp nói.


"Ừa không sao." Sojung chỉ liếc mắt một cái liền tiếp tục sắp xếp lại balô. Vừa nãy vào lớp học muộn, động tác vội vàng muốn lấy máy tính thì toàn bộ đồ trong túi xách đều bị lôi ra khỏi balô. Hiện tại phải nhét toàn bộ vào trong túi khiến cô có chút không kiên nhẫn, "Dù sao nhà mình cũng rất gần."


"Cậu không mang theo ô sao?"


"Mình không có thói quen mang theo ô." Vẫn không thể nhét vào được, bị đồ vật dưới đáy túi sách kẹt lại. Sojung tức giận ngẩng đầu lên trời thở dài, máy tính tùy tiện ném lên bàn bên cạnh, đưa tay đi vào đáy túi xách để lấy ra. Bạn học còn đang tính toán chờ đến trưa có thể đi ăn gần đó trong khi đợi mưa tạnh.


"Bằng không thì tụi mình cùng đi ăn mình đi. Đã lâu rồi chúng ta... Chu Sojung, không phải cậu nói là không đem theo ô sao?"


Người bạn vừa dứt lời, vẻ mặt Sojung cũng ngơ ngác mờ mịt nhìn về phía bàn tay mình. Trong tay đang cầm chiếc ô ngắn nặng trịch, cô cuối đầu nhìn vị khách mà bản thân không hề có ấn tượng là mình đã bỏ vào trong túi xách. Đây chắc chắn không phải là chiếc ô của Sojung nhưng cô luôn có cảm giác đã nhìn thấy nó ở đâu đó. Xoay chiếc ô được bó gọn gàng trong tay cho đến cô nhìn thấy bảng tên được dán tên tay cầm.


Người bạn học còn đang lải nhải nói không ngừng, "Món mì lát..."



"Chungha à." Sojung, người hiếm khi ngắt lời người khác, tuỳ tiện nhét máy tính vào balo. Lần này ngược lại nhét vào rất thuận tiện, khoá kéo vội vàng niêm phong túi xách. "Mình có chỗ phải đi, không thể cùng cậu ăn cơm được."



"Hả? Nhưng buổi chiều không phải là muốn đi xem ban nhạc sao?"



"Hôm nay thì không được."


Sojung không biết liệu Chungha rốt cuộc có nghe được câu cuối cùng hay không nhưng cô không quan tâm nữa. Lúc chạy xuống cầu thang cô thiếu chút nữa đụng phải một vài người khác. Đám đông tụ tập náo nhiệt ở lối vào toà nhà, giống như đang xem một hoà nhạc nổi tiếng. Cô bất lịch sự chen chúc vào đám người, mở ra chiếc ô nhàu nhĩ mà bản thân đang cầm chặt trên tay. Những giọt mưa rơi xuống vũng nước tạo thành gợn sóng, dưới làn mưa Sojung cầm chiếc dù ngoại cỡ, như một chiếc máy bay phản lực trực tiếp tiến vào trong cơn gió lớn. Nét chữ rõ ràng và đẹp đẽ trên tay cầm im lặng và trầm mặc như chủ nhân của nó, là một câu ngắn nhất trên thế giới chỉ có một hoặc hai âm tiết.


Tên gọi, chính là câu nói ngắn nhất, nhưng nó cũng đủ để thể hiện ra tất cả các bí mật dữ dội của một người. Và chiếc ô có dòng chữ "Kim Jiyeon" trên tay Sojung thì càng kịch liệt hơn cả điệu nhảy đôi của các nàng. Ga tàu điện ngầm đang hoạt động hết công suất dưới lòng đất, trong đầu đều là những ca từ do chính cô viết ra, những lời bài hát liên quan đến Jiyeon, còn có bó hoa được đưa đến tận tay. Sojung cau mày mím môi mình  lấy điện thoại ra gửi tin nhắn. Cô muốn hỏi nàng hiện tại đang ở đâu, có lớp học nào không? Jiyeon rất nhanh đã đọc thấy, trả lời cô rằng nàng đang đi học và sẽ ở trong lớp cho đến năm giờ chiều.


"Mình đi tìm cậu, hiện tại mình muốn đi tìm cậu. Phòng học ở đâu?"


"Toà nhà Kỹ Thuật số 2. Vì sao cậu lại muốn đến đây?" Jiyeon hỏi.


"Bên ngoài trời đổ mưa rồi, Jiyeon à."


Cô không biết phòng học của Jiyeon có nhìn thấy khung cảnh ngoài cửa sổ hay không, nhưng khi nghe thấy những lời này, nàng hẳn là phải biết cô đang nói về điều gì. Jiyeon không lập tức trả lời, Sojung không thấy nghe tiếng nàng cất lời sau một thời gian cũng không muốn suy nghĩ của mình chất thành khối liền dứt khoát nhét điện thoại di động vào trong túi, nhìn hình ảnh bản thân được phản chiếu từ trong bóng tối của cánh cửa tàu điện ngầm. Tay chân của cô bởi vì không thể tránh khỏi bị mưa làm ướt mà rét run trắng bệch nhưng sắc mặt vẫn hồng hào. Trong ánh mắt cô ẩn giấu một ngọn lửa, và cô không thể nhìn thấy thứ gì khác ngoài ngọn lửa đang cháy rực lên.


------------------------



Lúc ra khỏi ga tàu điện ngầm mưa đã nhỏ hơn rất nhiều so với trước khi vào ga. Sojung không biết gì về trường học của Jiyeon, nhìn trái nhìn phải trong tòa nhà không quen thuộc. Mỗi một bước đi của cô, những giọt mưa rơi chậm rãi nhẹ nhàng hơn. Mỗi một hơi thở cô hít vào, mùi hương của mùa hè dần dần nhuộm lên làn da, khiến cho suy nghĩ và bước chân của Sojung như dính mặt vào mặt đất, không thể động đậy. Trong lòng đang dao động, Sojung tùy ý va chạm với người khác trong đám đông cho đến khi bước chân của bản thân hướng về phía tòa nhà Jiyeon nhắc đến, lúc đó đã là năm giờ mười phút.


Mưa tạnh, chiếc ô không còn cần thiết. Đám đông tản ra khỏi nơi trú mưa của toà nhà khiến nó dần thưa thớt, nàng đã đứng dưới mái hiên. Jiyeon từ phía xa cũng đã đem tầm mắt đặt ở trên người cô. Kỳ thật các nàng hơn một tháng không nhìn thấy nhau, nhưng hai người bọn họ lại trông giống như đôi uyên ương xa cách nhau đã lâu.


Sojung đi về phía Jiyeon, cất đi chiếc ô, mà cùng lúc Jiyeon bước ra khỏi mái hiên. Ánh mặt trời ẩm ướt sau cơn mưa bao phủ lên người bọn họ, có lẽ là nhiều hơn ở trên người Jiyeon. Ban đầu nàng chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt trên khoé miệng, nhưng khi càng đến gần, Sojung nhìn thấy nhiều cảm xúc dâng trào trong đôi mắt nàng. Từ đôi mắt sâu thẳm không thể thăm dò điều gì bỗng chốc vỡ oà, cả hai đều nở một cười rạng rỡ, bắt gặp ánh mắt của của người nọ dưới ánh nắng mặt trời trong lành, họ chôn vùi bản thân thật sâu vào trong vòng tay của đối phương. Ngọn lửa trong lòng Sojung dần dần dịu xuống, giống như ngôi sao băng từ trên trời cao chậm rãi rơi xuống biến thành một viên đá bình thường trên mặt đất, an toàn đáp vào lòng bàn tay cô.


Sojung vùi mặt vào cổ áo thơm mùi bạc hà nhàn nhạt, cố gắng che dấu sự chật vật trên khuôn mặt đang khóc của bản thân, lại không biết bắt đầu từ đâu.


"Mình là fan siêu cấp của cậu, mình là bó hoa yến mạch và hoa cúc...".


Cô nghe được tiếng Jiyeon cười rộ lên, giống như một con mèo thích làm nũng đang dùng đuôi gãi ngứa đôi má Sojung.


"Còn mình a." Jiyeon nghịch ngợm kéo dài lời nói, "Mình là chiếc ô cậu mà vẫn quên đến lấy. Cuối cùng thì cậu cũng tới."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip