Chap 2
Sáng sớm, đồng hồ báo thức để ở đầu giường ầm ĩ vang lên, Taeyeon theo thói quen muốn đứng dậy đánh răng rửa mặt thay quần áo đi làm, lại nhớ tới mình đã thất nghiệp rồi.
Cô một lần nữa bò lại trên giường, trừng mắt nhìn xem trần nhà trắng noãn.
Cho nên mới nói, gặp lại ác ma kết cục nhất định chẳng tốt đẹp gì! Đâu có sai đâu!!
Cuộc sống nhàn nhã sáu năm qua của cô, hoàn toàn chấm dứt. Đáng hận hơn là tại cái tên Byun Baekhyun thiên lôi kia giáng cho cô cái đòn chấm dứt đó.
Chẳng những làm cho công tác của cô một đường ngâm nước nóng mà ngay cả ví tiền của cô cũng bị anh ta cướp đoạt, hành vi thất đức giống y như năm đó.
May mắn lúc đó cô còn thông minh, không có đem tình huống thật nói cho anh ta biết, nhớ rõ ba ngày trước—
Baekhyun giống như con quỷ không biết từ đâu nhảy ra sau lưng cô, hung hung hăng hăng giáng cho lãnh đạo của cô liên tiếp mấy quyền, HyunYeon thiếu chút nữa quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, may mắn lúc đó bảo an khách sạn chạy đến lôi anh ra mới tránh cho một màn bi kịch trình diễn.
Lúc gần đi, anh nắm lấy cánh tay cô, ngạo mạn nhìn HyunYeon miệng bị đánh chảy đầy máu, "Tôi cũng muốn nhìn xem lực ảnh hưởng của ông có bao nhiêu lớn, bắt đầu từ ngày mai, tập đoàn Byun thị sẽ mướn cô gái này, mọi người có thể chờ xem!"
Lúc anh nói ra bốn chữ 'Tập đoàn Byun thị', HyunYeon rõ ràng bị dọa hoảng, sắc mặt từ xanh mét chuyển sang tái nhợt, nhưng mà Baekhyun bá đạo hơi sức đâu mà để ý ông ta phản ứng thế nào, nắm tay dắt cô một đường lao ra khỏi khách sạn.
"Kim Taeyeon, cô có phải ngốc rồi hay không? Bị cái tên sắc lang đó khi dễ đến vậy mà không phản kích gì?"
Vừa bước ra khỏi khách sạn liền bị người khác khiển trách, cổ tay lại bị nhéo đau, Taeyeon thật sự là vừa tức vừa ủy khuất, "Anh nghĩ rằng tôi muốn xảy ra chuyện như vầy lắm sao? Tôi đã nói muốn rời khỏi cương vị công tác rồi, ai biết ông ta còn không chịu buông tha tôi!"
Cô xoa xoa cổ tay cho bớt đau, khóe mắt không tự nhiên liếc anh, "Anh không phải đi Mỹ du học sao? Sao đột nhiên quay về đây?"
Trên thực tế cô muốn nói là, vì sao anh không trực tiếp ở Mỹ sinh lão bệnh tử ở bên đó luôn đi, tốt nhất là đời này không bao giờ xuất hiện trong thế giới của tôi nữa, chỉ tiếc là cô không có cái can đảm đó.
"Tôi chỉ đi Mỹ du học, học xong đương nhiên phải về nước kế thừa gia nghiệp!" Làm bộ như không nhìn thấy đáy mắt hy vọng chân thành của cô, anh cố ý nói: "Taeyeon, lão bằng hữu nhiều năm không gặp, tôi đoán cô nhất định là rất nhớ tôi đi,hơn nữa lúc nãy ở khách sạn tôi vừa mới cứu cô ra khỏi móng vuốt của lão sắc lang kia, xét về tình về lý, cô có phải là nên mời tôi một bữa hay không?"
"Tôi mời anh?" Cô bất mãn khẽ nói, cảm giác đỉnh đầu nháy mắt hiện ra một đám mây đen.
Xem nè, đây là đời thứ ba tinh anh của tập đoàn Byun thị lừng lẫy đó, anh ta mặt dày muốn kêu cô mời anh ăn sao? Còn khuya!
"Thật xin lỗi Byun thiếu gia, tôi nghĩ hai chúng ta không tính là rất quen thuộc, hơn nữa tôi vừa nhớ tới mình còn rất nhiều chuyện trọng yếu cần làm, cho nên......uy, cái người dã man này, làm chi mà dùng sức nắm cổ tay của tôi, uy uy uy, anh rốt cuộc là muốn dẫn tôi đi đâu?"
Hình tượng thục nữ cô duy trì sáu năm, nay vì Baekhyun xuất hiện mà biến mất không thấy bóng dáng.
Hai mươi phút sau, chiếc xe thể thao Porsche siêu phong cách của Byun đại thiếu gia mang cô đến một nhà ăn trang hoàng xa hoa lộng lẫy. Nam nhân này mới về nước không lâu sao lại biết cái nơi chém cắt cổ thế này không biết??
Vừa ngồi vào chỗ mình không bao lâu, anh ta liền lấy menu gọi một bàn thức ăn, café loại quý nhất, cơm gọi phần tốt nhất, hại cô đau lòng một phen, sợ anh hứng lên gọi thêm nữa sẽ hại cô phá sản.
Baekhyun năm nay mới hai mươi bốn tuổi nhưng đã là nhân vật truyền kì trong thương giới, anh không những có gia thế hiển hách mà còn có dung mạo tuấn mỹ tuyệt thế, ngay cả đầu óc cũng siêu cấp thông minh.
Chẳng qua nhân vật truyền kì này đối với sinh mệnh của Taeyeom mà nói thì anh đích thật là một con ác ma.
Nhìn anh một bộ dáng lang thôn hổ yết, Taeyeon nhịn không được nhíu mày, "Anh rốt cuộc là bao nhiêu ngày chưa ăn rồi? Bị người nào ngược đãi mà thành cái dạng này đây?"
Baekhyun đang vùi đầu ăn cơm bò rang với hột tiêu, không quên uống nước cho bớt cay, "Tôi mới từ Mỹ về liền nhận được một cái đại case, tuần trước đi Nhật Bản kí hợp đồng, hôm nay mới về, vừa xuống sân bay đã bị bằng hữu hẹn đi ăn cơm, chỉ tiếc là mông ngồi còn chưa nóng ghế chợt nghe thấy có một tên sắc lang muốn bao nuôi một nữ nhân ngu ngốc nào đó làm tình nhân. Tôi tò mò đánh giá xem nữ nhân sắp tấn chức lên làm tình nhân của lão bản đẹp xấu thế nào, kết quả phát hiện là cô."
"Cái đó thật đúng là bất hạnh."
"Cô nói cái gì?"
"Hả...." Taeyeon vội vàng cười gượng, "Tôi là nói nếu anh đói bụng thì cứ ăn nhiều thêm một chút, bôn ba như vậy chắc mệt chết rồi, ăn xong nhanh về nhà ngủ đi, tinh thần tốt công tác mới hiệu quả!" Tốt nhất ngủ dậy quên tôi là ai luôn đi, từ nay về sau không cần đến trêu chọc tôi, tôi rất là vô tội. Amen.
Baekhyun ăn no rồi hứng thú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Mọi người đều nói nữ nhân rất dễ thay đổi, chúng ta sáu năm không gặp sao cô vẫn không có gì khác hết, không thành thục cũng không quyến rũ, nữ nhân hai mươi tám tuổi sao lại còn giống một chén cháo loãng ăn sáng không gia vị gì vậy?"
Nghe thấy anh ta hình dung như vậy, Taeyeon thật muốn đập một quyền vào đầu anh ta. Người này vĩnh viễn không biết cái gì kêu là khen tặng nịnh hót hết, cô cũng có tự tôn mà.
"Cháo đạm bạc ăn dù sao cũng tốt hơn cao lương mỹ vị, tôi làm sao mà giống như anh đây, mỗi khi xuất hiện đều có một phong cách riêng độc đáo như vậy, mới vừa rồi trong khách sạn năm sao kia đánh người ta, như vậy có phải rất ấn tượng hay không?"
Nói tới đây đáy lòng cô cũng có chút buồn bực. Người lãnh đạo trực tiếp đã bị đánh, ngày mai cô đệ đơn từ chức có khi nào làm khó dễ không?
Baekhyun hừ lạnh một tiếng, "Chẳng lẽ muốn tôi trơ mắt nhìn cô bị lão sắc lang kia nạp làm tình nhân sao? Tôi cũng không có nhẫn nại như vậy, hơn nữa đánh thì cũng đánh rồi, đó là quả báo ông ta nên nhận được......"
"Nói trở về, Taeyeon , tôi thấy vẫn rất kỳ quái, sáu năm trước tôi xuất ngoại rồi sau đó cũng không liên lạc gì được với cô? Số điện thoại nhà cô không gọi được, gửi email thì chưa bao giờ trả lời, ngay cả SNS cô tựa hồ cũng lâu rồi không có lên, có thể nói cho tôi biết xảy ra chuyện gì không?"
Liên tiếp bị anh truy hỏi, cô không biết làm sao đành bưng ly café lên lấp liếm, "Hả, điện thoại không gọi được là vì đường dẫn bị trục trặc nên đổi số, gửi email không trả lời là vì tôi đã quên pass, email anh gửi tới, tôi còn chưa được nhìn thì làm sao mà trả lời được, về phần SNS tôi đã nhiều năm rồi không chơi."
Cô thuận miệng nói dối, đánh chết cũng không nói cho anh biết cô là cố ý trốn anh.
Lúc hai người hơn mười tuổi xui xẻo kết nghiệt duyên, cuộc sống của cô từ ngày gặp anh phải dùng bốn chữ 'nước sôi lửa bỏng' mới hình dung được, thật vất vả mới đợi được đến lúc anh đi Mỹ du học. Lúc đó chuyện đầu tiên cô làm là đốt pháo ăn mừng, chuyện thứ hai chính là cùng anh cắt đứt tất cả liên hệ.
"Phải không?" Baekhyn có chút hoài nghi tính chân thật trong lời nói của cô, "Làm sao có thể phát sinh nhiều trùng hợp như vậy, nói sau, cô cũng thật là không có lương tâm, đổi điện thoại cũng không cho tôi biết, hại tôi lúc vừa đến nước Mỹ siêu buồn bực, ngay cả bằng hữu tán gẫu tâm sự cũng không có, muốn gọi điện thoại tìm cô tố khổ cũng tìm không được."
Thấy anh oán giận, Taeyeon trong lòng cười trộm, đồng thời cũng vẽ cái giá chữ thập. Tìm không thấy mới tốt a, tôi đâu có thể nào ngốc như vậy bị anh dễ dàng tìm được.
Nói quan hệ hai người sâu xa, còn phải lội ngược dòng về năm cô mười tuổi.
Cô là người mệnh khổ, năm cô mười tuổi ba mẹ ly dị, Ba đánh bạc thành tánh, sau khi ly hôn liền qua luôn MaCao rất ít khi trở về.
Mẹ ỷ vào khuôn mặt xinh đẹp vội vàng tái giá, đem cô quăng cho ông ngoại nuôi dưỡng.
Ông ngoại cô là người chăm sóc hoa cho một gia đình giàu có, hai ông cháu sống nương tựa lẫn nhau, cho dù có lúc khốn khổ nhưng rất ấm áp.
Mãi cho đến một ngày, cô như thường lệ đến đưa cơm trưa cho ông, vì chạy quá nhanh bất hạnh đụng trúng một người.....
"Ai da!"
Một người con trai bị cô đụng vào đang té dưới đất, mà cái khối bảo sắc lục ngọc mà cậu ta vừa cầm trên tay, "Vèo—" một cái bay qua đầu, thẳng tắp bay về một chỗ khác, sau đó hi sinh cắt thành hai mảnh.
"Thật xin lỗi! Byun thiếu gia, tôi không phải cố ý!"
Taeyeon ôm tiện hộp cơm trưa trong lòng gặp tình huống như vậy hoảng sợ luôn miệng giải thích.
Baekhyun bị té ngã trên đá cẩm thạch chậm rãi đứng lên, tuy rằng năm ấy mới mười hai tuổi nhưng ánh mắt sắc bén của anh đã làm cho người khác cảm thấy sợ hãi.
"Cô làm nát ngọc của tôi." Anh thật không khách khí trừng mắt cô.
"Thật xin lỗi." Cô xoay người giải thích.
"Bồi thường!" Anh hai tay khoanh trước ngực, một bộ dáng cao cao tại thượng.
"Bao.....bao nhiêu tiền?" Taeyeon ôm chật hộp cơm trưa, rất cẩn thận dò hỏi.
"Một chiếc xe thể thao cộng với hai căn biệt thự, tính ra là khoảng tám trăm ngàn đô, ba ngày sao đem tiền bồi thường vào tài khoản của tôi, tôi sẽ không so đo với cô.
Nói xong anh thuần thục lấy ra một tờ giấy, xoát xoát xoát, viết xuống vài chữ rồng bay phượng múa rồi lạnh lùng đem tờ giấy đến trước mặt cô.
"Nhớ rõ nha, ba ngày sau."
Ông trời! Đánh con một phát cho tỉnh đi! Con đang nằm mơ!!!
Taeyeon bị dọa đến ngẩn người, hai mắt mở to, miệng há ra muốn rớt cằm.
Tám trăm ngàn đô la?
Xem cô bộ dáng bị dọa ngốc, anh nhíu mày, "Như thế nào, không trả nổi?"
Run bả vai, cô thật ai oán gật đầu, cho dù anh cao hơn cô một cái đầu nhưng lại nhỏ hơn cô ba tuổi, vậy mà nhìn bộ dáng của anh thoạt nhìn tràn ngập sắc thái địa ngục—rất là khủng bố!
Baekhyun khinh thường nhếch môi cười lạnh, "Người nghèo quả nhiên là người nghèo, ngay cả hai căn biệt thự cùng một chiếc xe thể thao cũng dọa các ngươi nghĩ lầm là con số thiên văn."
Cái thằng nhóc chết tiệt này!
Taeyeon thật muốn nhào tới đập cho thằng nhóc này một trận, nhưng cô không có can đảm đó, vì người ta là đại thiếu gia con nhà giàu, mà cô chỉ là cháu gái một ông lão làm vừơn.
"Thật xin lỗi, tôi có thể chọn phương thức bồi thường khác được không....." Cô ngập ngừng nói.
"Phương thức bồi thường khác?" Anh thật ngạo mạn vỗ về cái cằm của mình, làm như rất trầm tư, mắt to vòng vo qua lại bốn năm lần còn lóng lánh ra ánh sáng ác ma rất rõ ràng.
Xoát xoát xoát—-
Anh lại xé một tờ giấy, sau đó bay tới trước mặt Taeyeon là cái khế ước bán mình buồn cười!
Nha, trời ạ! Cái đó thật là cái khế ước bán mình! Chết tiệt!
Cô kinh ngạc muốn kháng nghị nhưng anh lại lười biếng lắc đầu ban cho cô một cái cười lạnh.
"Tôi đề nghị cô ngoan ngoãn kí tên lên cái khế ước bán mình này đi, nếu không tôi không dám cam đoan ngày mai ông của cô sẽ không trở thành một phần tử trong đám dân cư thất nghiệp đâu."
Taeyeon trợn tròn mắt. Thằng nhóc này kiếp trước chắc chắn là tuyệt thế đại ma đầu!
Ngày kế tiếp—-
Cô trở thành món đồ chơi của anh, mỗi ngày tan học còn phải giúp anh làm hết những bài tập đau đầu.
Anh vô cùng ác độc chiếm lấy tiền tiêu vặt của cô, sau đó uy hiếp cô mời anh đi ăn các loại ăn vặt.
Mỗi khi anh bị nữ sinh trong trường cuốn lấy sắp không thở được, anh sẽ đem cô hóa trang thành bộ dáng vô cùng khó coi rồi lôi đến trước mặt những em gái này nói anh thích xấu nữ chứ không thích mỹ nữ.
Nữa đêm anh ngủ không được sẽ gọi điện đến nhà cô, ra lệnh cô cùng anh đi ra ngoài ngắm sao, mặc kệ cô ngày mai có đi học hay không.
Anh thích lên mạng chơi game online, cô phải chơi với anh, cùng nhau đánh quái kiếm điểm kinh nghiệm, anh mệt nhọc có thể vù vù ngủ nhiều còn cô phải ngồi một mình canh giữ trước máy tính, chờ quái ra đánh nó để giành điểm cho chủ nhân. Haizz, cuộc sống rất là chân chó.
Cô có bạn trai, anh giống như quỷ ám cô làm rối tung tất cả, hơn nữa còn rất không khách khí tuyên bố cô đã có bạn trai, anh là muốn thế nào đây????? AAAAAAAA—–
Cô bị tên hỗn đãn này tra tấn suốt bảy năm, sau đó ác quỷ rốt cuộc cũng bị người nhà tống đến Mỹ du học.
Anh chân trước mới vừa đi, cô sau lưng lập tức lấy điện thoại gọi cho ông, còn quấn quít cuốn lấy ông, ông đã đến tuổi về hưu nên đóng gói chuyển nhà, đoạn tuyệt hết thảy đường dây ống dẫn mà anh có thể tìm được. Chỉ sợ tên tiểu quỷ kia đột nhiên một ngày nào đó thần kinh chạm mạch quay về đây lại chạy đến tra tấn cô thì khổ.
Anh là khắc tinh của cô, đời này kiếp này người cô không muốn gặp nhất chính là anh——Byun Baekhyun!
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
"Reng—-!"
Đột nhiên di động ở đầu giường vang lớn lên cắt đứt suy nghĩ của Taeyeon, cô hoàn hồn vội vàng cầm điện thoại lên, đó là một dãy số xa lạ.
Vừa mới bắt máy đã bị một tiếng gào thét giống như phát ra từ địa ngục dọa sợ, "Taeyeon cô thật lớn gan, dám dùng số điện thoại giả cùng địa chỉ giả gạt tôi."
Cô bị dọa đem điện thoại na ra xa tới nữa mét. Trời ạ! Anh làm sao biết được số điện thoại của cô? Hơn nữa số điện thoại giả cùng địa chỉ giả cô lừa dối anh mới có ba ngày nha, anh đã tra được số điện thoại di động của cô, người này cũng quá thần thông quảng đại đi?
"Cô có nghe tôi nói chuyện hay không? Không phải muốn cô thứ hai đến Byun thị nhận lệnh triệu tập sao? Tôi chờ cô suốt hai ngày, cô ăn gan hùm mật gấu sao mà cả tôi cũng dám lừa hả? Hại tôi giống như ngu ngốc điên cuồng gọi cái dãy số giả kia........"
"Byun, Byun thiếu gia, anh có thể bình tĩnh một chút được không? Trên thực tế, tuy rằng tôi hiện tại thất nghiệp ở nhà, nhưng đối với anh hình như từ đầu tới đuôi cũng không có đồng ý đi Byun thị nhận lệnh triệu tập......"
"Tôi không muốn nghe nhiều như vậy, nếu trước 10h sáng hôm nay tôi còn không thấy người tới, cô cứ tự giải quyết tốt cho tôi!"
"Cạch!" Không đợi cô trả lời, anh đã thô bạo đem điện thoại cắt đứt.
Vì sao số cô xấu như vậy, vì sao cô gặp được khắc tinh đáng ghét thế này. Nhưng lấy hiểu biết của mình về Baekhyun, nếu cô không ngoan ngoãn nghe lời anh ta nói, anh ta tuyệt đối có thể cầm thuốc nổ chạy tới nhà cô đem đại môn oanh tạc không còn một móng.
Lúc cô chạy một hơi đến đại sảnh của Byun thị đã là 9h45'.
Cô kinh hồn mở to hai mắt nhìn đại sảnh huy hoàng trước mắt, lúc còn rất nhỏ,tập đoàn Byun thị cũng đã lưu ấn tượng trong đầu cô rất lâu.
Tập đoàn này kinh doanh đa hàng hóa, không chỉ kinh doanh các lại hàng mậu dịch mà còn mở hàng loạt các siêu thị trong nước.
Những năm gần đây, quy mô ngày càng mở rộng, nghe người ta nói còn sắp mở rộng ra thị trường sản phẩm điện tử cùng đồ trang điểm.
Vì sản nghiệp của Byun thị quá nhiều, ba mẹ anh bộn bề nhiều việc, thân là con trai trưởng của tập đoàn Byun thị, Baekhyun ở chi nhánh tại Mỹ mai danh ẩn tích làm tiểu đệ thực tập hai năm.
Cuối cùng dựa vào năng lực của bản thân, vừa về nước không lâu đã bị phu nhân mạnh mẽ nhét vào vị trí tổng giám đốc.
Cô cho tới bây giờ cũng chưa từng phủ nhận năng lực của anh, nhưng mà chuyện anh thích chỉnh cô là hai việc khác nhau, vì vậy ấn tượng của cô đối với anh vẫn tệ như cũ.
"Là thị lực của tôi xuất hiện vấn đề hay sao? Đây chẳng phải là con gái của mẹ kế hay sao—Kim Taeyeon—"
Đang lúc Taeyeon miên man suy nghĩ, một giọng nói cười cợt từ sau lưng cô truyền đến, cô kỳ quái quay đầu nhìn lại liền nhìn thấy Moana đang ôm một chồng hồ sơ đi lại đây.
Nhìn thấy Moana, Taeyeon theo thói quen muốn tránh, vì quan hệ của mẹ, Moana mỗi lần nhìn thấy cô đều nói những thứ rất khó nghe.
Bản thân mình không phải là người thích cãi nhau, không thể trêu vào cô ta, mình trốn đi cũng có thể chứ?
Lịch sự cô hướng Moana gật đầu một cá, cô tính chạy nhanh đến văn phòng báo danh, trời biết nếu cô đến muộn Byun đại thiếu gia không biết sẽ nghĩ ra cái chủ ý quái gở nào để đàn áp cô nữa.
Đáng tiếc Mã Moana hình như không muốn buông tha cô, cô ta cố ý đi đến che trước mặt Taeyeon, trên cao nhìn xuống cô.
"Mày làm sao có thể xuất hiện ở đây?"
"Tôi đến nhận lệnh triệu tập." Buồn bực, nếu Moana cũng công tác trong này, như vậy đối với cô mà nói, công tác ở Byun thị đúng là một điềm xấu.
"Nhận lệnh triệu tập?" Giống như nghe được một câu chuyện cười, Moana chế nhạo nói: "Là thính giác của tôi cũng xuất hiện vấn đề sao? Loại hạ đẳng giống như mày cũng dám đến nơi cao cấp thế này hưởng ứng lệnh triệu tập sao?"
"Thật có lỗi, loại hạ đẳng giống như tôi đây không lâu sau sẽ cùng Moana tiểu thư xa hoa trở thành đồng sự." Taeyeon cười lạnh, xoay người muốn đi đến chỗ thang máy.
"Xem ra tao nên cảnh cáo mẹ của mày một chút, kêu bà ta phải quản giáo con gái nghiêm một chút, đừng để mẹ không biết điều rồi sinh ra con gái cũng không biết điều."
"Thật xin lỗi, lúc tôi ở trường đã quen thầy dạy người thượng đẳng cùng người hạ đẳng khác nhau như thế nào rồi, chờ tôi có thời gian sẽ đi tìm chuyên gia hỏi một tí xem loại hạ đẳng giống như tôi nên xuất hiện ở nơi nào rốt cuộc mới hợp, mặt khác, cảm ơn lời khuyên của Moana tiểu thư cho tôi, tạm biệt."
Taeyeon xoay người muốn đi thì nhìn thấy Baekhyun đứng trước thang máy, hai tay quay vây ngực, một bộ dáng bất cần đời xem náo nhiệt.
Thuận tiện, tay anh còn chỉ chỉ vào cái cổ tay của mình, một cái đồng hồ Rolex quý báu hiện ra.
Cô theo bản năng quay lại nhìn đồng hồ của mình. Ông trời, đã 10h 7' rồi.
Moana đáng giận, nếu hôm nay cô bị nam nhân này gây khó dễ, cô thề tuyệt đối sẽ chạy đi mua thuốc sổ mạnh nhất nhét vào miệng của cô ta, làm cho cô ta sổ mà chết.
Moana không thấy Baekhyn xuất hiện, cô ta gắt gao đi theo sau Taeyeon , ngôn ngữ ác độc lại phun ra—
"Kim Taeyeon, đừng tưởng rằng mày bày ra một dạng vô tranh thì tao sẽ kính trọng mày, mẹ mày là con tiện nhân, cho nên dòng máu chảy trong cơ thể mày cũng không phải cái thứ gì tốt......"
"Tao cảm thấy nhục nhã thay mày đấy!"
Đáng chết! Nếu con nhỏ này không buông tha cho cô, cô thật lo lắng mình sẽ dùng cái túi sách này làm vũ khí đánh người mất.
Moana còn muốn mở miệng chửi tiếp, lúc này mắt cô ta đột nhiên sáng ngời, phát hiện Baekhyun tồn tại, "Tổng giám đốc sớm an...."
Baekhyun hai tay thủy chung vây quanh ngực nhìn cô ta hỏi, "Hình như tôi vừa nghe có tiếng người cãi nhau, sao lại thế này?"
"Là như vầy tổng giám đốc, con nhỏ này luôn miệng nói cô ta tới Byun thị nhận lệnh triệu tập, nhưng mà ngài biết không, bằng cấp của cô ta chỉ mới tới chuyên khoa, làm sao có thể xứng đáng tiến vào tập đoàn Byun thị, không biết người chủ khảo nào mắt bị mù đem cô ta tuyển vào......."
Nghe đến đó, Taeyeon lần đầu tiên đồng tình với Moana. Chủ khảo mắt bị mù??? A! Dùng từ này hình dung có phải là có hơi quá chuẩn xác không? Cô vụng trộm lén nhìn Baekhyun một cái, cảm thấy thật hưng phấn.
Trái lại, khuôn mặt tuấn tú của Baekhyun trở nên cực kì đáng sợ, mặt anh lạnh lùng nhìn chăm chú vào Moana đang nói thao thao bất tuyệt.
"Thật có lỗi cắt đứt ngôn từ dõng dạc của cô một chút......" Giọng nói lãnh khốc thành công làm Moana ngặm miệng lại.
"Tôi cảm thấy thị lực của mình tới bây giờ là bình thường, không biết cô thế nào mà nói mắt tôi xuất hiện vấn đề, vì sao nói mắt tôi bị mù?"
"Tôi nào dám nói ngài mắt bị mù, tôi là nói vị chủ khảo đi tuyển nữ nhân kia mà...."
Giống như phát hiện được cái gì, cô ta đột nhiên há to miệng, khuôn mặt không thể tin trừng mắt nhìn Baekhyun mặt lúc này đã thối đến mức dọa người, "Hả, chẳng lẽ tổng giám đốc chính là vị chủ khảo đó?"
"Thật bất hạnh, đến bây giờ cô mới ý thức được điều này!"
Anh tao nhã vỗ về cằm mình, "Để tôi suy nghĩ một chút, công nhân viên lại dám can đảm mạo phạm giám đốc, tôi phải trừng phạt thế nào đây?"
"Tổng giám đốc....."
"Cuốn gói cút khỏi công ty?"
"Không cần a....." Moana bị dọa đến vẻ mặt tái nhợt.
"Ha, trừng phạt như vậy quả thực có chút quá tàn nhẫn, dù sao Moana tiểu thư chẳng qua mắng tôi là người mù mà thôi."
Thái độ của Baekhyun giống như một con mèo bắt được con chuột, không ăn nó ngay mà bắt đầu vờn nó, làm cho nó đến lúc mệt cầu xin tha thứ mới thôi. Anh tiếp tục giả bộ trầm ngâm, "Hay là giáng đi mười tám cấp....."
"Hơ? Nhưng mà tôi hiện tại mới chỉ là một chủ nhiệm ngành nhỏ......." Mẹ ơi, giáng mười tám cấp sẽ là cái thân phận gì chứ?
"Chính xác!" Anh lấy hai tay vỗ vào nhau như mới phát hiện tân đại lục, giả bộ giống như tán đồng, "Nếu giáng cô mười tám cấp khả năng cô sẽ bị đẩy vào bụng mẹ không chừng, thế thì không tốt lắm. Huống hồ hiện tại công tác tìm cũng không dễ, một khi tôi đuổi việc cô nói không chừng sẽ có nhân viên khác nói tôi giám đốc vô tình tàn sát nhân viên, được rồi, xem ở vị trí của cô thì........"
Trong đồng tử của Baekhyn ánh sáng tà ác lại xuất hiện, anh khẽ nhếch môi hiện ra một chút cảm giác vô hình bị khủng bố, "Tôi tạm thời đem cô giáng năm cấp thôi, đến phòng vệ sinh Asan làm việc đi!"
"Cái gì?"
Màng tai suýt nữa bị tiếng thét chói tai của Moanađâm thủng, Taeyeon không thể tin nhìn Baekhyun. Anh làm thế này là đang giúp cô hết giận sao?
"Chấp hành ngay ngày hôm nay, nếu Moana tiểu thư cảm thấy không hài lòng có thể từ chức ngay, nhưng lúc đó cô sẽ không được hưởng bất kì trợ phí thất nghiệp chút nào cả."
"Tôi không phục! Tổng giám đốc, tôi chỉ là nhầm vào nữ nhân họ Kim này một chút mà thôi....."
"Chẳng lẽ không ai nói qua với cô sao, cô gái họ Kim này là tôi tuyển vào?"
"Hả?"
Baekhyun đột nhiên vòng tay ôm Taeyeom kéo vào trong lòng, tay còn lại cũng rất tự nhiên khoát lên vai cô.
"Nếu cô ấy là do tôi quản thì người duy nhất chỉnh được cô ấy cũng chỉ có tôi thôi, Moana tiểu thư, hiện tại cô có thể đến phòng nhân sự viết đơn từ chức hoặc cũng có thể đến phòng quản lý thông báo. Đừng đứng cản đường nơi này."
Nói xong, Baekhyun nắm vai của Taeyeon xoay người đi vào thang máy của mình, không thèm để ý đến Moana đang khóc không ra nước mắt sau lưng.
Taeyeon nhịn không được từ trong khuỷu tay anh ngẩng đầu ra, "Cái đó..... anh không thấy là cho chủ nhiệm ngành đi chà toilet là hơi tàn nhẫn sao?"
Tuy biết rằng anh làm vậy là giúp cô nhưng cô thật là có chút đồng tình với Moana.
"Ý cô muốn nói là cô tự nguyện thay thế cô ta đi chà toilet phải không?" Baekhyun cúi đầu, có chút tức giận hỏi.
"Tôi có nói như vậy sao?" Nam nhân này thay đổi thái độ có phải là hơi nhanh không? Uổng công cô mới lúc trước còn tưởng rằng anh là đồng minh của mình.
"Vậy thì không cần vì cái loại con gái đáng ghét như vậy cầu xin?"
Baekhyun nắm lấy bả vai cô rất chặc, hẳn là đang tức giận lắm đây. Taeyeon là đồ chơi của anh, ngoài anh ra anh không muốn ai được quyền khi dễ cô hết, huống chi Moana dám nói cô là cái đồ nữ nhân hạ đẳng, cô ta đáng chết, cho đi chà toilet đã là nhẹ lắm rồi!
Taeyeon cũng không còn lạ lùng gì, cô nhìn thấy ý muốn bảo vệ mình tỏa ra từ người nam nhân này, điều đó làm cho cô cảm thấy thật mê hoặc. Byun thiếu gia không thích người khác khi dễ cô, cô có thể lý giải được, dù sao từ nhỏ anh đã đem cô trở thành đồ chơi duy nhất cho riêng mình, nhưng mà hôm nay sao anh lại tức giận đến vậy? Bị Moana mắng vài câu cô thấy cũng bình thường, nhưng sao biểu hiện của anh lại giống như cô bị Moana đánh trọng thương như vậy? Huống hồ cô nàng đỏng đảnh kia giờ đây đã bị giáng cấp chà toilet rồi. Còn chưa hả giận nữa sao?
"Cô ta vì sao muốn nhằm vào cô?" Lúc đứng trong thang máy đi lên, anh hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Lúc biết Taeyeon cả hai vẫn còn nhỏ, anh chỉ biết là cô không có cha mẹ, cùng gia gia sống nương tựa lẫn nhau.
Sau anh lại đi Mỹ, cũng có lúc nghe tin ông của cô mất, nhưng lúc ấy anh đã sớm mất liên lạc với cô rồi, lúc đó muốn gọi điện thoại an ủi cô cũng không làm được.
Bây giờ nhớ lại, hiểu biết của anh đối với cô cũng không nhiều, chỉ là thích chọc cô, khi dễ cô, còn có thích làm cho cô lúc nào cũng xuất hiện trong tầm mắt mình.
Taeyeon có chút xấu hổ gục đầu xuống, "Tôi có một người ba thích đánh bạc cùng một bà mẹ ham hư vinh, lúc tôi mười tuổi bọn họ ly hôn, ba chạy tới Ma Cao đánh bạc vài năm mới về một lần, mẹ tái giá với ba ba Moana, Moana chán ghét tôi là vì quan hệ của mẹ."
Cô nhún nhún vai, thái độ giống như đang tự thuật chuyện người khác, "Trên thực tế thì mẹ tôi từ sao khi tái giá không có gặp lại nhau, chỉ có ở tang lễ của ông bà ta mới mang theo người chồng tái giá cùng đến thắp hương, lần đó Moana cũng có đến nhưng mà là bị ba của cô ta áp giải đến."
Cảm giác một đôi tay to trên vai mình tăng thêm đạo lực, cô tự giễu nở nụ cười, "Tôi có một gia đình rất tệ phải không?"
"Xác thực!" Anh hơi hơi nhúng vai, thái độ có chút nghiêm túc.
"Cám ơn anh vừa rồi giúp tôi!"
"Cô muốn nói làm cho Moana đi chà toilet?" Baekhyunnhíu mày.
"Còn có anh giúp tôi giải vây."
Giọng cười tà ác của tiểu ác ma lại xuất hiện, "Cô muốn cảm tạ tôi, không bằng lấy hành động chứng minh đi!"
Trong đầu tự nhiên có một linh cảm cực kì bất an nảy lên, cô khẩn trương hỏi: "Có ý gì?" Làm ơn trăm ngàn lần không phải là như cô đang nghĩ nha.
Quả nhiên, "Buổi tối mời tôi ăn cơm đi, tôi muốn đi ăn ở nhà hàng Phú hào Đông Phương."
"Phú...... Phú hào Đông Phương?"
Taeyeon rất muốn trực tiếp té xỉu cho anh xem. Ông trời! Người đàn ông này vì sao chuyên môn chọn những nơi nổi tiếng nhất ở đây để lấp đầy cái bụng anh không vậy?
Cô là người nghèo mà, nào có tiền cho anh tiêu xài như vậy! Đau khổ quá đi thôi!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip