Chương 72

Từ đêm khuya đến tảng sáng, mọi người lúc soát quanh cầu đá vẫn không tìm được Hiểu công tử, nhưng lại thấy hai hắc y nhân hôn mê bất tỉnh. Giống mấy người bị trói, bọn họ hoàn toàn không rõ ràng lắm đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể để đưa đến Thiếu Lâm giao cho Kỷ Thần Y.

Sắc trời dần sáng, huyện nhỏ náo nhiệt cả một đêm chậm rãi thanh tĩnh.

Văn Nhân Hằng trầm mặc nhìn chằm chằm mặt sông, phía sau lưng thẳng tắp, từ tối hôm qua cơ bản chưa nói cái gì.

Đoàn người Từ Nguyên Phương Trượng sớm đã nghĩ tới kết cục xấu nhất, hiện giờ một đêm cũng chưa thấy người, không khỏi thở dài trong lòng một hơi, cảm thấy Hiểu công tử sợ là dữ nhiều lành ít.

Cát bang chủ không nghĩ tới phương diện kia, nói: "Hắn rất thông minh, dù bị bắt đi cũng sẽ có biện pháp thoát thân."

Văn Nhân Hằng lắc đầu, thanh âm khàn khàn: "Tối hôm qua người tấn công đều mang theo sát khí, là thật sự muốn đưa chúng ta vào chỗ chết."

"Nhưng mấy người kia đều bị hạ dược, khống chế không được mình, có lẽ Quân Trắng sẽ tạm thời thay đổi chủ ý, không giết hắn......" Cát bang chủ nói có chút không đáng tin.

Bọn họ đều không ngốc, Quân Trắng sợ là lưu Hiểu công tử một mạng, cũng tuyệt đối là ép hỏi chuyện Quân Đen, mặc kệ Hiểu công tử có biết hay không, hoặc nói hay không nói, chỉ bằng việc phá hư chuyện tốt của Quân Trắng, e là cũng sẽ bị tra tấn, mà thân thể Hiểu công tử vốn dĩ yếu nhược, rất có thể chịu không nổi.

Văn Nhân Hằng nhắm mắt lại, không đáp lời.

Cát bang chủ cũng biết người này có thể suy nghĩ cẩn thận, nói: "Kia...... Chúng ta tìm cả một đêm, nơi có thể tìm đều đã tìm, vẫn là về khách điếm trước đi, làm không hảo hắn là bị người cứu đi."

Văn Nhân Hằng lặng im không nói.

Đoàn người Từ Nguyên phương trượng cũng khuyên hắn, nếu Hiểu công tử thật sự trong tay Quân Trắng, đau buồn quá cũng không nên, chi bằng nắm chặt thời gian lùng bắt Quân Trắng, có lẽ sẽ khiến chúng kiêng kị, tạm thời sẽ không xuống tay với Hiểu công tử.

Văn Nhân Hằng lặng im trong chốc lát, nhìn sóng nước lóng lánh trên mặt sông lần nữa rồi theo bọn họ hồi huyện nhỏ.

Nhóm hiệp khách thấy thế liền biết muốn từ bỏ tìm kiếm, tâm tình tức khắc trầm trọng.

Quân Trắng đã ẩn dấu nhiều năm, ngoài bản thân quyền thế còn có loại dược đáng sợ cùng dược nhân, trước Hiểu công tử còn ở đây, bọn họ không bị chiếm thượng phong, hiện giờ người sinh tử không rõ, vạn nhất không ai có thể nhìn thấu được nước đi của Quân Trắng, nếu lại bị vây sát, bọn họ nên làm gì bây giờ?

Mọi người nhíu mày thở dài, đều mang tâm tư bất an cùng nhau về huyện nhỏ.

Trong đó đói thì đi ăn cơm, mệt thì nghỉ ngơi, lo lắng thở ngắn than dài, theo các tiền bối một đường vào sảnh lớn khách điếm.

Vừa mới vào cửa, bọn họ thấy Diệp giáo chủ cùng Tạ Quân Minh đang ăn cơm sáng.

Giống lần Quân Trắng vây núi, Tạ Quân Minh cũng chỉ đến xem việc vui, xem xong liền đi nghỉ. Tối hôm qua hắn thấy bạch đạo đi tìm người, lười đến chả buồn động rồi kéo Diệp giáo chủ đi cùng.

Tạ Quân Minh thấy bọn họ trở về, nhìn như quan tâm hỏi một câu: "Tìm được người rồi sao?"

Từ Nguyên phương trượng thay mọi người trả lời, đối hắn lắc đầu.

Tạ Quân Minh "Nga" một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn, thuận tiện gắp cho người bên cạnh, săn sóc mà dặn hắn ăn nhiều một chút. Bách Lý trưởng lão duy trì gương mặt tươi cười, nhận mệnh bồi Tạ đại cung chủ dùng cơm.

Mọi người nghĩ Diệp giáo chủ cũng muốn đi theo, nếu đổi thành ngày thường, bọn họ khẳng định sẽ đau đầu một chút, nhưng hiện giờ xảy ra việc của Hiểu công tử, bọn họ ngược lại không cảm thấy gì, nhìn hai cái kẻ thiếu đánh này, xoay người chạy đi.

Tạ Quân Minh nói: "A Hữu, ta sớm nói với ngươi nên ra khỏi cửa nhiều một chút, ngươi xem bọn họ nhìn thấy ngươi đều không thèm để bụng."

Bách Lý trưởng lão không còn lời gì để nói.

Có giáo chủ ở chỗ này lăn lộn, người khác có thể chú ý tới hắn mới là lạ.

Tạ Quân Minh nhướng mày: "Không để ý gì sao?"

Bách Lý trưởng lão nghĩ lại nghĩ, nghiền ngẫm một lát liền lớn gan, làm điệu bộ lười biếng ngày thường của giáo chủ nhà hắn nói: "Có thể ý kiến gì, ăn cơm của ngươi đi, tối hôm qua bị ta thu thập còn chưa đủ thảm sao?"

Các trưởng lão: "......"

Làm tốt lắm, chúng ta kính ngươi là hán tử!

Tạ Quân Minh lập tức cười đến vô cùng đẹp.

Bách Lý trưởng lão trầm mặc mà kẹp một đũa đồ ăn bỏ vào miệng, cảm thấy mình xong rồi.

Đoàn người Từ Nguyên phương trượng lúc này đã đi trên thang lầu, nghe vậy thiếu chút nữa một chân dẫm hụt ngã xuống.

Bọn họ gượng quay đầu đi, cưỡng bách chính mình không nên hiểu sai, Diệp Hữu còn có Đào cô nương, không có khả năng không tiết tháo mà dây dưa cùng Tạ Quân Minh, nhất định không có ý tứ kia.

Văn Nhân Hằng có chút vô ngữ, cũng không quay đầu lại mà đi vào phòng.

Đao ba nam theo vào, chần chờ nhìn môn chủ nhà hắn.

Tối hôm qua nghe thấy tin tức hắn thiếu chút nữa bị hù chết, vội vàng đi tìm người, càng tìm càng nóng ruột, thẳng đến lúc thấy "Diệp giáo chủ" xuất hiện mới hậu tri hậu giác phát hiện có vấn đề, bởi vì người kia rõ ràng không phải Diệp giáo chủ, người khác nhìn không ra bởi vì không thân với y, nhưng hắn lại có thể phân biệt được, cho nên...... Diệp giáo chủ thật đâu?

Hắn hỏi: "Môn chủ, muốn ăn một chút không?"

Văn Nhân Hằng nói: "A Hiểu xảy ra chuyện, ta nào còn muốn ăn uống gì?"

Đao ba nam chớp chớp mắt: "Kia......"

Văn Nhân Hằng nói: "Đi ra ngoài đi, nếu có người tìm ta thì nói ta muốn yên tĩnh một mình."

Đao ba nam nghe lệnh, mang bụng đầy nghi vấn đi ra ngoài, lúc tới cửa nhịn không được lại liếc mắt nhìn môn chủ một cái, thấy hắn cởi áo ngoài nằm lên giường, phỏng chừng là buồn ngủ, khóe mắt tức khắc co giật, hoàn toàn xác định Diệp giáo chủ không có việc gì, yên tâm rời đi.

Sáng sớm, cả gian khách điếm không khí tựa hồ đều trở nên nặng nề.

Ngụy Giang Việt cùng Đinh Hỉ Lai cũng không buồn ngủ, thần sắc ngưng trọng ngồi cùng nhau, Ngụy Giang Việt nói: "Ngày hôm qua đến tột cùng là tình huống như thế nào, ngươi cẩn thận nói lại xem."

Đinh Hỉ Lai liền vì hắn nói lại một lần: "Tóm lại ta không tìm được người, ngươi nói hắn có thể hay không......"

"Sẽ không," Ngụy Giang Việt đánh gãy hắn, "Hắn sẽ không có việc gì."

Đinh Hỉ Lai không nói gì.

Hắn đương nhiên cũng hy vọng Hiểu công tử không có việc gì, nhưng kết quả một đêm như vậy, Hiểu công tử rất có thể đã rơi vào tay Quân Trắng, điểm này hắn còn có thể nghĩ ra, không lý nào Ngụy Giang Việt sẽ không nhận thấy.

Ngụy Giang Việt trong lòng thực loạn, còn muốn hỏi phụ thân có phải ông phái người làm không, nhưng bọn họ đã giằng co một lần, lại thêm một lần cũng sẽ không có kết quả, ngược lại còn tổn thương lẫn nhau, huống chi trước khi có chứng cứ xác thực, không hy vọng kết luận được phụ thân chính là Quân Trắng.

Hai người nhìn nhau không nói gì, cuối cùng chỉ có thể hồi phòng.

Đoàn người nghỉ ngơi trong chốc lát, đến giữa trưa mới xuống lầu, chuẩn bị ăn một chút. Bọn họ còn tưởng nhìn Văn Nhân Hằng sẽ không ra, nhưng ngoài ý muốn chính là Văn Nhân Hằng lại chủ động xuống lầu, không khỏi nhìn hắn.

Văn Nhân Hằng ánh mắt cực kỳ bình tĩnh.

Hắn như thể ngăn chặn toàn bộ cảm tình, chỉ để lộ sự lạnh lẽo ở hai mắt, mang theo khí thế bức nhân, khiến người khác không dám khinh thường.

Hắn nói: "Ăn cơm xong các ngươi lên đường đi."

Cát bang chủ nói: "Ngươi thì sao?"

Văn Nhân Hằng nói: "Ta lưu lại lại tìm tiếp."

Cát bang chủ biết khuyên hắn không được, nói: "Ta cũng bồi ngươi tìm."

Ngụy Giang Việt cùng Đinh Hỉ Lai cơ hồ đồng thời mở miệng: "Ta cũng vậy."

"Không cần," Văn Nhân Hằng nói, "Các ngươi chạy đến Thắng Âm Thành, ta cùng A Hiểu đều cảm thấy nếu chủ nhân Phù Bình cùng Tiếu tiên sinh không phải một người, sợ là sẽ phái người đi thiêu nhà Minh chủ."

Mấy người nhanh chóng suy nghĩ qua, cảm thấy có khả năng.

Văn Nhân Hằng nói: "Minh chủ có hộ vệ, người kia muốn đốt cũng phải phí một phen công phu, các ngươi phải đến chỗ Minh chủ trước khi hắn động thủ."

Mấy người biết sự tình khẩn cấp, không hề trì hoãn, ăn cơm xong liền vội vàng thu thập đồ đạc xuất phát.

Ngụy Giang Việt tìm được Văn Nhân Hằng, vẫn muốn lưu lại.

Văn Nhân Hằng liếc hắn một cái: "Ta nghe A Hiểu nói hắn cùng ngươi đánh cuộc, hắn không nhìn được kết quả ngươi thay hắn xem đi, nhìn xem nơi đó có bị người thiêu hay không, thuận tiện giám sát người ' Thương Khung '."

Lời này ý tứ quá rõ ràng, cũng vừa lúc đâm trúng tử huyệt của Ngụy Giang Việt. Ngụy Giang Việt nghĩ một đống lớn lý do thoái thác đều chết trong bụng, trầm mặc trong chốc lát hỏi: "Ngươi thật sự cảm thấy......"

Văn Nhân Hằng nói: "Đúng, ngươi có nghĩ tới vì sao chúng ta vừa rời đi, Quân Trắng muốn giết? Hắn dùng người mấy đại môn phái, trung gian rât nguy hiểm, một chút sai lầm sẽ bị truy ra dấu vết, nhưng hắn vẫn dùng, vì cái gì? Bởi vì hắn tức giận, ngươi phân tích một chút xem hắn vì sao lại tức giận?"

Ngụy Giang Việt nói: "Có lẽ vì sự kiện vây núi kia."

Văn Nhân Hằng nói: "Tùy ngươi nghĩ như thế nào, dù sao ta cùng sư đệ vẫn giữ quan điểm kia."

Ngụy Giang Việt cảm giác đau khổ lúc trước lại một lần bao phủ, cứng đờ đứng đó một lúc lâu, gian nan nói: "Nếu thật là...... Ta nhất định sẽ không để hắn xảy ra chuyện."

Văn Nhân Hằng không mở miệng, lẳng lặng nhìn hắn rời đi.

Ngụy Giang Việt đi một lúc, Đinh Hỉ Lai nối gót đến. Văn Nhân Hằng cũng không đồng ý hắn lưu lại, nói: "Bọn chúng lần này không thể giết ta, có lẽ sẽ ra tay một lần nữa, ngươi ở chỗ này quá nguy hiểm."

Đinh Hỉ Lai nói: "Không có việc gì, ta có ' Nguyệt Ảnh '."

Văn Nhân Hằng nói: "Nhưng người ' Nguyệt Ảnh ' nếu đánh tới, lại cần ta cứu ngươi."

Đinh Hỉ Lai nói: "Sẽ không."

Văn Nhân Hằng nói: "Vạn nhất thì sao?"

Đinh Hỉ Lai nói: "Ta bảo đảm sẽ không rời khỏi người ' Nguyệt Ảnh ', vậy được rồi đi?"

Văn Nhân Hằng trầm mặc nhìn hắn chằm chằm.

Đinh Hỉ Lai theo bản năng muốn thề, nhưng tiếp theo liền phát hiện khí thế người này có chút lớn, căn bản không phải đang đợi hắn thề, mà đơn thuần dùng phương thức này nói với hắn không thương lượng gì hết.

Hắn không có gan làm càm trước Văn Nhân Hằng, lập tức ỉu xìu, chỉ có thể ba bước quay đầu một lần mà chạy lấy người.

Nhậm Thiếu Thiên do dự một chút, tạm thời chưa đi theo thiếu gia nhà mình, thấp giọng nói: "Nếu có tin tức của Hiểu công tử, Văn Nhân môn chủ có thể truyền một tin cho chúng ta không?"

Văn Nhân Hằng "Ân" một tiếng.

Nhậm Thiếu Thiên lúc này mới đi tìm thiếu gia.

Đuổi tất cả mọi người đi, Văn Nhân Hằng một lần nữa tới bờ sông.

Hắn không chắc Quân Trắng có âm thầm phái người theo dõi không, bởi vậy ở huyện nhỏ hai ngày mới tìm được cơ hội thoát thân, dịch dung rồi đến nơi hội hợp đã bàn với sư đệ.

Lúc này đã vào đêm, hắn đẩy cửa phòng ra, nghe thấy sau bình phong truyền đến tiếng nước, bước chân vào, trở tay đóng cửa.

Diệp Hữu nói: "Sư huynh?"

Văn Nhân Hằng theo tiếng nói, chậm rãi vòng qua bình phong, quả nhiên thấy sư đệ đang tắm, cười nói: "Ngươi thật biết hưởng thụ."

"Ta vẫn luôn như thế," Diệp Hữu lười biếng dựa vào thành bồn tắm bên kia, nâng gương mặt điên đảo chúng sinh, đối hắn cười ngoắc ngoắc ngón tay, "Cùng nhau?"

Văn Nhân Hằng tất nhiên sẽ không cự tuyệt, cởi quần áo đi vào, đem người tiến vào lồng ngực.

Diệp Hữu cười tủm tỉm hỏi: "Tìm không thấy ta, có khóc không đó?"

Văn Nhân Hằng nói: "Không có."

Diệp Hữu buồn bã nói: "Sư huynh thật là ý chí sắt đá a, ta sinh tử không rõ, ngươi thế nhưng lại không khóc."

Văn Nhân Hằng nói: "Lời này khi ngươi mất trí cũng đã nói qua."

Diệp Hữu nhớ tới hình ảnh Tiểu Nhu cô nương nào đó, phụ họa một tiếng, sau đó phát hiện có chỗ không đúng, sư huynh nhà hắn khi không nhắc tới việc này làm gì? Cảm giác giống như lôi lại chuyện cũ.

Hắn vội vàng quay đầu, lại phát hiện bị người dùng lực ôm chặt.

Văn Nhân Hằng ở vai hắn hắn hôn một cái, thở ra nhiệt khí: "Ta xác thật khóc không được, không bằng ngươi khóc một lần cho ta xem, dạy ta? Ân?"

Diệp Hữu: "......"

Sư huynh quả nhiên là muốn lôi chuyện cũ!

Diệp Hữu ngẫm lại vài việc gần đây, đảo con ngươi, đổi đề tài: "Mấy người kia bị đưa đi Thiếu Lâm sao?"

Văn Nhân Hằng nói: "Ân."

Diệp Hữu phát hiện tay hắn đi xuống, hơi hơi trốn một chút, nói: "Sư huynh, ngươi không hỏi ta vì sao phải quay trở lại Thiếu Lâm sao?"

Văn Nhân Hằng đè lại hắn, một lần nữa ôm hướng trong lồng ngực, nói: "Mấy hắc y kia nhân đều là cao thủ các môn các phái, không có khả năng đang giữa phố xá sầm uất bị người chế trụ đến một chút tiếng động đều không có, huống chi ta cùng bọn họ đã giao thủ, bọn họ không giống bị mất lý trí, cho nên ta đoán nguyên bản bọn họ là người do Quân Trắng sắp xếp, chỉ để thoát khỏi hiềm nghi nên nói không ấn tượng mà thôi, đây là điểm thứ nhất."

Diệp Hữu định khen một câu, nhưng lời chưa ra đến miệng liền thở hổn hển.

Văn Nhân Hằng nói: "Thứ hai, bọn họ giả bộ trúng dược, sẽ bị đưa đến Thiếu Lâm, gần Kỷ Thần Y càng dễ dàng xuống tay, đúng không?"

Diệp Hữu nói: "Đủ rồi......"

Câu "Đủ rồi" này đương nhiên không phải chỉ phán đoán của Văn Nhân Hằng, mà là chỉ tay hắn đang tác quái, Văn Nhân Hằng nhìn bộ dáng sư đệ, ánh mắt hơi trầm xuống, đem người nhấn một cái, hôn sâu.

Lúc này, mấy người kia đã tới Thiếu Lâm.

Kỷ Thần Y xem xét hồi lâu, nói: "Kỳ lạ, các ngươi hình như không trung dược."

Mấy người đó thực sợ hãi: "Có phải không giống loại dược mà dược nhân dùng?"

Kỷ Thần Y nói: "Không rõ ràng lắm, không còn sớm nữa, trước ngủ đi, ngày mai lại nói."

Kia mấy người nói: "Hảo, làm phiền Kỷ Thần Y."

Kỷ Thần Y gật gật đầu, ý bảo tiểu đồ đệ lấy dược, giúp bọn họ ngủ ngon.

Phương Tiểu Thần Y ngoan ngoãn vâng lời, lấy tiểu bình sứ ra hướng chỗ bọn họ.

Mấy người kia nhìn khoảng cách chậm rãi ngắn lại, lật ra ám khí, nắm lấy liền vây quanh tiểu thần y.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip