Chương 93

Diệp Hữu trong phút chốc hiện lên ý niệm giết người diệt khẩu.

Nhưng ngay sau đó y liền đem ý tưởng hung tàn này đè xuống.

Hắn biết Nhậm Thiếu Thiên võ công cao, không biết người này có nghe thấy hắn cùng Mai trưởng lão đối thoại hay không, hoặc là có nhận thấy được vừa rồi nơi đó có người không, liền tạm thời không mở miệng.

Nhậm Thiếu Thiên đánh giá y: "Hiểu công tử ngươi không sao chứ?"

Diệp Hữu nói: "Ân."

Nhậm Thiếu Thiên nói: "Thiếu gia rất lo lắng cho ngươi, trở về đi."

Diệp Hữu gật đầu, chậm rãi đến bên cạnh cùng hắn sóng vai mà đi, nhìn nhìn hắn: "Không có gì muốn hỏi sao?"

Nhậm Thiếu Thiên gợi lên một mạt cười như có như không.

Đại thể là tính cách sở xu, hắn vô luận cười như thế nào đều mang theo một loại cảm giác không đứng đắn, nói: "Mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều có bí mật, Hiểu công tử đối phó với Quân Trắng như vậy, bí mật sợ là càng nhiều hơn, ngươi nếu nguyện ý nói, tại hạ tự nhiên chăm chú lắng nghe, không muốn thì thôi, tại hạ cũng không có lập trường ép hỏi."

Diệp Hữu không đáp, hỏi: "Từ lần trước ta trở về, ngươi đối với ta liền tương đối chú ý, vì sao?"

Nhậm Thiếu Thiên nói: "Thiếu gia coi trọng ngươi, ngươi mất tích mấy ngày hắn vẫn rất khó chịu, tại hạ sợ lại xảy ra chuyện cho nên ngẫu nhiên sẽ lưu ý nhiều một chút."

Diệp Hữu nói: "Ngươi nói vậy thì là vậy đi."

Nhậm Thiếu Thiên trầm mặc, bồi y đi trong chốc lát, đột nhiên hỏi: "Hiểu công tử định trở về như vậy sao?"

"Đương nhiên không phải," Diệp Hữu cười nói, dựa theo hình tượng của y dạo này, sau khi rơi xuống nước thế nào cũng hôn mê nửa ngày mới thể hiện hắn yếu đuối mong manh, nói, "Xem ra phải làm phiền ngươi cõng ta rồi."

Nhậm Thiếu Thiên liền ngồi xổm xuống đưa lưng về phía y, giống như không lo lắng y sẽ đánh lén. Diệp Hữu nhìn một cái, áp xuống rất nhiều nghi vấn nảy lên trong lòng, nhắm mắt lại nói: "Ngươi có thấy Dương công tử không?"

Nhậm Thiếu Thiên cõng y lên, hỏi ngược lại: "Ta thấy hắn sao?"

Diệp Hữu cười một tiếng: "Ta thích cùng người thông minh nói chuyện."

Hắn có thể xuôi dòng bơi ra xa như vậy, còn có thể trong thời gian ngắn tới chỗ sâu trong rừng, Nhậm Thiếu Thiên hiển nhiên biết trong đó có trá, e là dù không thấy được Mai trưởng lão cũng có thể đoán ra là y cố ý rơi xuống nước. Mà lúc ấy rơi xuống nước trừ bỏ y cũng chỉ có Dương công tử, thực dễ dàng suy đoán ra mục tiêu là Dương công tử, cho nên mới hỏi lại hắn.

Nhậm Thiếu Thiên hỏi: "Ngươi muốn ta nói như thế nào?"

Diệp Hữu nói: "Cứ nói không phát hiện."

Nhậm Thiếu Thiên nói tiếng hảo, liền không hề mở miệng.

Diệp Hữu nghĩ nghĩ, thẳng thắn nói: "Dương công tử được ta phái người đưa đi Thiếu Lâm."

Nhậm Thiếu Thiên có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh tìm được vấn đề ở chỗ nào: "Ngươi hoài nghi trong thân thể hắn có dược?"

Diệp Hữu nói: "Ân."

Nhậm Thiếu Thiên nheo lại mắt: "Nói như vậy Quân Trắng là......"

Diệp Hữu lại "Ân" một tiếng, đơn giản đem chuyện sư phụ y ra nói một lần, thấp giọng nói: "Hiệp khách đưa ta tờ giấy, ở trên viết Ngụy trang chủ là chủ nhân sơn trang, đang bắt người thí dược, ta hoài nghi lúc trước giết sư phụ ta, kiếm khách đó bị uy dược, sau lại bị Ngụy trang chủ diệt khẩu còn liên luỵ sư phụ ta, sư phụ đối với ta ân trọng như núi, ta tuyệt đối phải báo thù cho ông."

Nhậm Thiếu Thiên nói: "Ngươi là Quân Đen sao?"

Diệp Hữu nói: "Là ta."

Nhậm Thiếu Thiên nhịn không được nói: "Ngươi biết ai là Quân Trắng, sự tình đã phát triển đến bước này, ngươi nếu nói thẳng ra......"

Diệp Hữu nói: "Nói miệng không bằng chứng, ta không có chứng cứ, tờ giấy kia sớm đã bị ta huỷ đi."

Nhậm Thiếu Thiên cũng là nói đến một nửa liền ý thức được địa vị Ngụy trang chủ quá cao, muốn động hắn tuyệt đối không dễ.

Hiện giờ Quân Trắng liên tục thất bại, nhưng bạch đạo như cũ một chút chứng cứ đều tìm không ra, có thể thấy được Quân Trắng có bao nhiêu cẩn thận. Mà nhóm người Từ Nguyên phương trượng cùng Huyền Dương chưởng môn tính tình trượng nghĩa, cho dù các chủ nhà hắn cùng Ngụy trang chủ xưa nay bất hòa cũng sẽ không dễ dàng oan uổng người tốt, Hiểu công tử trong tay không có chứng cứ, những tiền bối đó sẽ không chỉ nghe lời nói từ một phía của Hiểu công tử.

Hắn hỏi: "Bước tiếp theo ngươi tính toán làm như thế nào?"

Diệp Hữu nói: "Nhìn xem có thể tìm ra chứng cứ ở làng chài không, nếu vẫn không thể, cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác."

Nhậm Thiếu Thiên nói: "Không bằng nói với các chủ của chúng ta?"

Diệp Hữu nói: "Hắn sẽ không tin."

Nhậm Thiếu Thiên nói: "Nhưng các chủ hiểu biết Ngụy trang chủ, có lẽ có thể tìm ra sơ hở của Ngụy trang chủ."

Diệp Hữu nói: "Đinh các chủ không phải từ trước đến nay không thích loại chuyện giả thần giả quỷ này sao? Hắn lúc trước đối với Quân Đen rất phản cảm, sau lại bởi vì việc này làm trì hoãn hắn làm lễ mừng thọ cho Đinh lão phu nhân, nếu ta thật sự nói ra, hắn làm không tốt sẽ trực tiếp đi làm rõ, mang theo người tới lục soát Phong Hiền Trang."

Nhậm Thiếu Thiên cười nói: "Rất có khả năng."

Diệp Hữu nói: "Đến lúc đó Phong Hiền Trang cùng Linh Kiếm Các có thể sẽ thật sự đánh nhau rồi."

Nhậm Thiếu Thiên tỏ vẻ tán đồng.

Diệp Hữu hỏi: "Ngươi như thế nào tới nhanh như vậy?"

Nhậm Thiếu Thiên nhắc nhở: "Phía trước có người tới."

Diệp Hữu vẫn nhắm hai mắt, nói: "Cũng không chậm trễ ngươi trả lời."

Nhậm Thiếu Thiên yên lặng một chút, nói: "Ngươi vừa mới rơi xuống nước ta liền nhảy xuống, ta biết ngươi thân mình không tốt cho nên trực tiếp theo dòng nước bơi về phía trước, muốn chặn lại người trước, vận khí cũng không tồi, ta đột nhiên phát hiện bờ sông có vết nước, liền một đường đuổi theo."

Diệp Hữu tâm tư xoay chuyển nhanh chóng, ngoài miệng "Ân" một tiếng, không hỏi gì khác. Nhậm Thiếu Thiên theo bờ sông mà đi, một lát sau liền thấy phía trước có người chạy tới.

Văn Nhân Hằng đầu tàu gương mẫu, hỏi: "Y thế nào?"

Nhậm Thiếu Thiên trong lòng hiểu rõ nếu Hiểu công tử cố ý rơi xuống nước, lúc trước ở trên thuyền, Văn Nhân Hằng khẳng định cũng là cố ý giả bộ không địch lại dược nhân mà va vào Hiểu công tử, nhưng vẫn trả lời nói: "Y ngất rồi, hẳn là không có trở ngại."

Hắn nói chuyện bài bản, Văn Nhân Hằng liền tiếp nhận người đem ôm vào trong ngực, đối với Nhậm Thiếu Thiên nói tiếng cảm tạ, bắt đầu ôm sư đệ trở về đi. Người của Khương Thung theo phía sau hắn cũng hỏi Dương công tử rơi xuống nước, Nhậm Thiếu Thiên nói chuyện giữ lời, nói với bọn họ không phát hiện người.

Thần sắc người "Khương Thung" ngưng trọng, nôn nóng mà đi tìm người.

Nhậm Thiếu Thiên nói: "Thiếu gia chúng ta đâu?"

Văn Nhân Hằng nói: "Ở bên Đinh các chủ bên."

Nhậm Thiếu Thiên vì thế yên tâm.

Lúc lâu sau, Tạ Quân Minh cùng Bách Lý trưởng lão cũng mang theo người đuổi tới.

Văn Nhân Hằng nhìn bọn họ, ánh mắt lướt qua thấy cách đó không xa đứng không ít người bạch đạo, trong đó còn có người của "Nguyệt Ảnh" cùng "Khương Thung", liền biết việc hôm nay sắp kết thúc.

Tạ Quân Minh nói: "Hắn không có việc gì đi?"

Văn Nhân Hằng nói: "Ân, ta phải nhanh thay y phục cho y."

Hiện giờ sắp bắt đầu vào đông, nước sông lạnh đến xương, mà Hiểu công tử thân mình suy yếu, lại không có nội lực hộ thân, tất nhiên không chịu được. Mọi người biết được tình huống của y, nhanh chóng ở trong thôn tìm được một gian phòng không tồi.

Văn Nhân Hằng phân phó thủ hạ đi nấu nước gừng đường, một người giữ cửa, ngồi ở mép giường bắt đầu thoát y phục của sư đệ, thấy y gợi lên khóe miệng, liền cúi người hôn hôn, hỏi: "Người bại lộ đi?"

Diệp Hữu nói: "Ân, Nhậm Thiếu Thiên đã biết ta là Quân Đen."

Văn Nhân Hằng nói: "Hắn gặp được bọn đệ sao?"

Diệp Hữu nói: "Ta cũng không rõ hắn phát hiện hay không."

Y đem quá trình thuật lại đơn giản một lần, hỏi ý kiến sư huynh.

Văn Nhân Hằng bắt được trọng điểm: "Đệ nói hắn gần đây tương đối để ý tới đệ?"

Diệp Hữu nói: "Khi ta hỏi vậy hắn không phản bác."

Văn Nhân Hằng ngẫm lại một phen, hoàn toàn không phát hiện Nhậm Thiếu Thiên có cái gì không thích hợp, nghĩ thầm phỏng chừng là quá kín kẽ, sư đệ nhạy bén như vậy mới phát giác, nếu đổi thành người khác, sợ là không nhìn ra có vấn đề.

Hắn nói: "Đệ mới vừa rơi xuống sông, hắn liền nhảy xuống đi."

Diệp Hữu nghe ra ngụ ý của hắn, cười nói: "Huynh sẽ không vì nói hắn coi trọng ta mới khẩn trương như vậy đi?"

Văn Nhân Hằng nói: "Đây là cách lý giải  bình thường nhất."

Cái gọi là "Bình thường", là bởi vì bọn họ đối chuyện Nhậm Thiếu Thiên hoàn toàn không biết gì cả, không rõ hắn có phải cũng là người mang bí mật hay không, cho nên chỉ có thể dùng lẽ thường suy đoán. Diệp Hữu phụ họa nói: "Xem ra cần tra hắn."

Văn Nhân Hằng nói: "Ân."

Diệp Hữu thay đổi đề tài: "Sự tình thế nào?"

Văn Nhân Hằng nói: "Ta chỉ lo tìm đệ, nào có tâm tư làm gì khác, đệ trước ngủ một giấc, ta đi ra ngoài nhìn xem."

Hắn khi nói chuyện đem y phục của sư đệ toàn bộ cởi ra, thuận tiện khi thoát quần trêu chọc một phen, nghe tai họa này giống như câu dẫn mà rên rỉ một tiếng, bất đắc dĩ cười cười, ở khóe miệng sư đệ hôn một cái, lúc này mới đứng dậy ra bên ngoài.

Thôn trưởng bị Bạch trưởng lão đánh thành trọng thương, đến nay hôn mê bất tỉnh.

Mấy người thổi sáo đã chết ba, hai người bị bắt sống, đám dược nhân đã sớm bị bạch đạo đánh ngất, hiện giờ nằm chồng chất đầy đất.

Trong đám dược nhân bị mất lý trí kia, có một bộ phận bởi vì có người ở nóc nhà nhảy tới nhảy lui mà rời đi lực chú ý, bị các vị tiền bối nhân cơ hội dùng xích sắt bó chặt, một bộ phận khác đuổi theo bọn Diệp Hữu tới bờ sông, cơ bản đều nhảy xuống nước, người bạch đạo đang tổ chức nhân thủ vớt lên, vài tên được vớt lên có hai tên đã chết chìm, còn lại sớm đã hôn mê, bị bạch đạo dùng dây xích khóa kỹ, nâng trở về.

Một trận chiến này hai bên đều có thương vong, trên mặt đất còn có không ít người bị dược nhân xé thành thịt nát, nhìn vạn phần thảm thiết.

Thời điểm Văn Nhân Hằng đi ra ngoài, nhóm bạch đạo đang bận rộn dọn dẹp chiến trường, đồng thời lục soát làng chài một lần, nhìn xem có thư từ quan trọng hoặc nơi giấu người nào khác hay không. Đám Ngụy Giang Nhu cũng đã trở lại làng chài, lúc này nhìn thấy hắn, Ngụy Giang Nhu vội vàng chạy tới: "Hằng ca, A Hiểu đã tỉnh chưa?"

Văn Nhân Hằng nói: "Chưa."

Ngụy Giang Nhu nức nở nói: "Y đại khái khi nào có thể tỉnh lại? Ca ca muội sẽ không có việc gì đi?"

Nhị ca của nàng bị người bắt đi, sinh tử không rõ, hiện giờ lại nhiều thêm một Dương công tử. Người nọ từ nhỏ ở nhà nàng lớn lên, không khác gì ruột thịt, đối với nàng cũng vẫn luôn chiếu cố, nàng quả thực lo lắng.

Văn Nhân Hằng không trấn an nàng, nói: "A Hiểu thân thể yếu đuối, rơi xuống nước cơ bản liền phân không rõ đông nam tây bắc, ngươi hỏi y, y cũng không rõ hướng của Dương công tử, không bằng đến bờ sông chờ, bọn họ không phải đang tìm kiếm sao?"

Ngụy Giang Nhu nói thầm cũng phải, hỏi: "Huynh đi đâu vậy?"

Văn Nhân Hằng nói: "Ta đi xem canh gừng xong chưa."

Ngụy Giang Nhu hồng con mắt nhìn theo hắn đi xa, nghĩ nghĩ, cuối cùng chạy tới bờ sông.

Thành công trói dược nhân của Quân Trắng, các vị tiền bối trong thời gian ngắn không chuẩn bị di chuyển, tính toán xem xét nơi này xong rồi mới đi. Nhóm hiệp khách trải qua một hồi đại chiến cũng mệt mỏi, không sai biệt lắm liền tốp năm tốp ba mà cùng nhau ngồi nghỉ ngơi, lúc này bọn họ thấy một người có gương mặt thiếu niên xinh đẹp từ cửa thôn đi tới, không khỏi cảnh giác, đứng dậy vây qua.

Bọn họ đem người ngăn lại: "Tiểu hài tử, tới nơi này làm gì?"

Thiếu niên lớn lên không cao, ngửa đầu nhìn bọn họ, một khuôn mặt đáng yêu không chịu được, nói: "Tới tìm ca ta."

Nhóm hiệp khách càng thêm cảnh giác: "Ca ngươi là người thôn này?"

Thiếu niên nói: "Không phải, ca ta nói có khả năng muốn tới nơi này, bảo ta tới tìm hắn."

Nhóm hiệp khách đánh giá có thể là thân thích nhà ai, ngữ khí dễ chịu hơn chút: "Ca ngươi là ai?"

Thiếu niên nói: "Hắn gọi là Tạ Quân Minh."

Nhóm hiệp khách: "......"

Hiện trường nháy mắt tĩnh mịch.

Ngay sau đó nhóm hiệp khách phát điên nói: "Nói giỡn à?! Tạ Quân Minh có đệ đệ sao?!"

Thiếu niên nói: "Có a, chính là ta."

Phàm là người có quan hệ tới Tạ Quân Minh, nhóm bạch đạo đều kính nhi viễn chi, lập tức không cản hắn, để người đi vào.

Thiếu niên vì thế ở giữa ánh mắt trừng trừng đi vào làng chài, xa xa liền thấy Tạ Quân Minh đang cùng "Diệp giáo chủ" nói chuyện, tức khắc phấn khởi chạy tới: "Ca, ta tới đón giá!"

Tạ Quân Minh quay đầu lại nhìn một cái, cười nói: "Đem ' ca ' đi, ta không có đệ đệ lớn như vậy."

Thiếu niên không dám ở trước mặt hắn làm càn, thu liễm một chút. Nhóm Từ Nguyên phương trượng ở phụ cận, thấy thế nhịn không được nhìn thoáng qua. Tạ Quân Minh đối bọn họ giới thiệu: "Đây là Trầm Hồng Trại trại chủ."

Mọi người: "......"

Thiệt hay giả, không phải nghe nói Trầm Hồng Trại trại chủ đã ba mươi sao?

"Thiếu niên" cũng nhìn về phía bọn họ, đầu tiên là lên tiếng chào, sau đó giải thích mục đích đến đây, thỉnh bọn họ đến thủy trại ở.

Các vị tiền bối ngẩn ra.

Trại chủ tiếp tục nói: "Nếu không phải lần này Mai trưởng lão tới báo tin, ta cũng không biết Bắc Nhạn Thôn có vấn đề, bọn họ ở chỗ này ở mười mấy năm, có thể có âm mưu, ở lại địa bàn của bọn họ, buổi tối các ngươi có thể ngủ ngon sao?"

Chẳng lẽ chúng ta trụ trong môn phái hắc đạo của ngươi là có thể ngủ ngon sao?

Mọi người vô ngữ.

Bất quá cái nào có hại ít thì chọn cái đó là thật, các vị tiền bối tuy rằng chưa bao giờ trụ trong môn phái hắc đạo, nhưng nếu lần này đã chịu được hai tên tao hóa Tạ Quân Minh cùng Diệp Hữu tham dự chuyện này cùng bọn họ, lại phá một lần lệ cũng không quan hệ, quan trọng nhất chính là bọn họ có không ít người bệnh, mà trong thủy trại có lang trung, vừa vặn có thể xem cho bọn hắn.

Từ Nguyên phương trượng cùng Huyền Dương chưởng môn liếc nhau, đồng thời nói: "Vậy làm phiền."  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip