Chương 95

Nhậm Thiếu Thiên bị thiếu gia lôi kéo an ủi nửa ngày làm cuối cùng đến chính hắn cũng có chút hoài nghi nhân sinh.

Rốt cuộc khi thiếu gia lại một lần nữa đề nghị bồi hắn uống rượu liền ngắt lời, nói: "Thiếu gia, ngươi để ta hảo hảo ngẫm lại."

Đinh Hỉ Lai nói: "Vậy cũng tốt, nhưng ngươi ngàn vạn đừng làm việc ngốc a!"

Nhậm Thiếu Thiên nói: "...... Thiếu gia yên tâm, ta sẽ không."

Đinh Hỉ Lai liền đứng dậy đi tới bên cạnh Vệ Tấn, muốn kéo Vệ Tấn rời đi.

Vệ Tấn bị bọn họ ném ở một bên, nhìn bọn họ ngồi đó nói đông nói tây, biểu tình nghiêm túc duy trì không nổi. Hắn nhìn thiếu gia một cái, nói: "Thiếu gia, việc này không thể cứ để như vậy được."

Đinh Hỉ Lai khiếp sợ: "Thiếu Thiên đã thảm như vậy, ngươi còn muốn thế nào nữa?"

Vệ Tấn nói: "Người thật sự tin rằng hắn coi trọng Hiểu công tử?"

Đinh Hỉ Lai nói: "Chẳng lẽ không phải? Tục ngữ nói ngoài cuộc tỉnh táo a, chính hắn có lẽ không biết nhưng ngươi ngẫm lại biểu hiện củ hắn liền rõ ràng, nhiều chuyện rất mà."

Vệ Tấn nói: "Nếu thật là như thế, vậy hắn không thích hợp tiếp tục đi theo người."

Đinh Hỉ Lai càng khiếp sợ, còn chưa kịp phản bác, Nhậm Thiếu Thiên đã đi tới.

Hắn nghiêm túc nhìn Vệ Tấn: "Đội trưởng, ta sẽ không tái lỗ mãng."

Vệ Tấn nói: "Việc này không phải chỉ dựa vào bảo đảm là được."

Đinh Hỉ Lai không cho: "Ta tin tưởng Thiếu Thiên, hơn nữa Hiểu công tử tốt như vậy, Thiếu Thiên về sau nếu còn cứu y, ta cũng không phản đối."

Vệ Tấn nói: "Vậy nếu liên quan đến sinh tử thì sao?"

Nhậm Thiếu Thiên nói: "Ta sẽ không bỏ mặc thiếu gia."

Đinh Hỉ Lai gật đầu: "Thiếu Thiên sẽ không bỏ mặc ta, ta biết."

Vệ Tấn trầm mặc nhìn bọn họ, không mở miệng.

Đinh Hỉ Lai vẫn luôn có chút sợ hắn, nhưng chỉ cần ngẫm lại nếu Nhậm Thiếu Thiên thật sự bị điều đi có lẽ về sau sẽ đổi thành người này đi theo mình, hắn liền kiên định tín niệm, ngửa đầu cùng Vệ Tấn đối mắt, một bước không cho. Vệ Tấn vì thế nhìn về phía Nhậm Thiếu Thiên, nói: "Ta cho ngươi thời gian nghĩ kỹ, buổi tối cho ta một lời giải thích hợp lý."

Nhậm Thiếu Thiên nói: "Ta biết."

Vệ Tấn liền thu hồi ánh mắt, đứng ở một bên chờ thiếu gia trở về.

Đinh Hỉ Lai cảm giác không khí có chút giằng co, tự hỏi một chút, sau khi theo bọn họ trở lại sảnh ngoài liền nói với lão cha hắn phải về phòng ngủ, sau đó kéo Nhậm Thiếu Thiên vào phòng. Còn Vệ Tấn...... nếu hắn thích ở bên ngoài canh, vậy canh đi.

Đinh Hỉ Lai đóng cửa, kéo Nhậm Thiếu Thiên chạy đến trên giường ngồi: "Ngươi nói hắn có thể sẽ đem chuyện của ngươi nói cho cha ta không?"

Nhậm Thiếu Thiên nói: "Nếu hắn chịu cho ta thời gian, tạm thời sẽ không nói cho các chủ," hắn dừng lại, thấy thiếu gia tựa hồ còn có chút không thoải mái, giải thích nói, "Thiếu gia không thể trách hắn, trước đây đội trưởng trải qua nhiều chuyện, cho nên đối với người của 'Nguyệt Ảnh' luôn luôn nghiêm khắc."

Đinh Hỉ Lai sửng sốt: "Chuyện gì?"

"Khoảng sáu - bảy năm trước," Nhậm Thiếu Thiên nói, "Khi đó ta còn chưa theo thiếu gia đâu."

Đinh Hỉ Lai "Ân" một tiếng.

Khi đó hắn mới hơn mười tuổi, còn chưa bắt đầu cùng Tiểu Chung "Lang bạt" giang hồ, mà Nhậm Thiếu Thiên hình như mới trên dưới hai mươi, còn chưa phải là phó đội trưởng của "Nguyệt Ảnh". Đương nhiên lúc ấy Vệ Tấn cũng chưa phải đội trưởng, trong trí nhớ của hắn, đội trưởng là một người khác, nhưng sau tuổi ngày một lớn nên đem vị trí nhường cho người khác, bắt đầu đi làm việc khác.

Hắn hỏi: "Vệ đại ca đã trải qua chuyện gì?"

Nhậm Thiếu Thiên ngẫm nghĩ nói: "Lúc ấy trên giang hồ xuất hiện một tà phái chuyên dụng độc, gây họa cho không ít bá tánh, các chủ liền phái bọn đội trưởng đi tìm hiểu hư thật, ai ngờ tà phái bắt một đồng liêu của chúng ta, nhóm đội trưởng liền muốn cứu người, kết quả trên đường lại xảy ra biến cố, bọn họ chết hết."

Đinh Hỉ Lai thần sắc khẽ biến: "A?"

Nhậm Thiếu Thiên nói: "Cuối cùng chỉ có đội trưởng sống sót, hắn bị trọng thương, phải ba tháng sau mới trở về, nhưng trước đó hắn đã đơn thương độc mã ẩn núp tiến vào tà phái kia, kiên nhẫn đợi năm ngày rốt cuộc cũng tìm được cơ hội giết giáo chủ của bọn chúng."

Đinh Hỉ Lai tức khắc đầy mặt bội phục.

"Tính cách của hắn kỳ thật không phải như thế, hắn trước kia rất bừa bãi, không khác Tạ cung chủ bao nhiêu," Nhậm Thiếu Thiên nói, thấy thiếu gia biểu tình vặn vẹo, cười bổ sung, "Nhưng tuyệt đối không có chiêu hận như Tạ cung chủ, ta đang nói tới tính tình đường hoàng."

Đinh Hỉ Lai vỗ vỗ tim nhỏ bị hù dọa, cảm thấy dễ chịu một chút.

"Lần đó hắn là tiểu đội trưởng, nếu không phải bởi vì hành động theo cảm tính đi cứu người, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện," Nhậm Thiếu Thiên thu liễm ý cười, "Vì thế đội trưởng vẫn luôn tự trách, sau đó hắn liền chậm rãi thay đổi, càng trở nên trầm ổn cùng đáng tin, cũng thành đội trưởng hiện tại, cho nên hắn đối với chuyện ta làm lần này rất để bụng."

Như vậy chuyện vừa rồi Đinh Hỉ Lai có thể lý giải.

Hắn nói: "Nhưng chuyện tình cảm lại không phải có thể khống chế được, huống chi người ngươi coi trọng chính là Hiểu công tử, ta nếu thích nam nhân có lẽ cũng sẽ coi trọng hắn."

Nhậm Thiếu Thiên muốn phản bác nhưng cảm thấy kết quả lại giống vừa rồi nên đành cam chịu, hỏi: "Thiếu gia, không ngủ sao?"

Đinh Hỉ Lai nói: "Ngủ, tự ngươi suy nghĩ đi, ta không quấy rầy ngươi."

Hắn dứt lời liền bò lên giường một chuyến, chỉ chừa cho hắn một cái lưng nhỏ, bất tri bất giác liền ngủ mất.

Nhậm Thiếu Thiên nghe hô hấp của hắn dần trở nên đều đều, lẳng lặng ngồi trong chốc lát rồi mở cửa đi ra ngoài đứng ở bên cạnh Vệ Tấn, trầm mặc một chút nói: "Ta thừa nhận, ta có chút để ý Hiểu công tử."

Vệ Tấn quay đầu nhìn hắn.

Nhậm Thiếu Thiên nói: "Nhưng đây không phải chuyện chính, kỳ thật hôm nay ta phát hiện ra một chuyện."

Hắn tránh nặng tìm nhẹ, đem chuyện Hiểu công tử hoài nghi Ngụy trang chủ đơn giản nói lại, hỏi: "Việc này có muốn nói với các chủ không?"

Vệ Tấn nói: "Chuyện Dương công tử cũng là y làm?"

Nhậm Thiếu Thiên nói: "Không biết, ta chưa thấy được người."

Đây là nói thật, hắn xác thực không gặp Dương công tử, chỉ cảm thấy hẳn là có quan hệ tới Hiểu công tử, bất quá hắn đã đáp ứng Hiểu công tử không nói ra thì sẽ không nói.

Vệ Tấn trầm ngâm một lát, nói: "Việc này để ta nói với các chủ."

Nhậm Thiếu Thiên gật gật đầu.

Đinh Hỉ Lai không biết bọn họ nói chuyện gì.
Hắn chỉ cảm thấy khi hắn tỉnh ngủ, hai người đã không căng thẳng như lúc trước. Nhậm Thiếu Thiên nói với hắn lí do là bởi vì về sau sẽ thu hồi ý niệm dư thừa mà chuyên tâm bảo hộ thiếu gia, Đinh Hỉ Lai không rõ hắn nói như thế nào mà thuyết phục được Vệ Tấn, nhưng không hỏi nhiều, chỉ vỗ vỗ vai hắn: "Ngươi thật không muốn uống rượu?"

Nhậm Thiếu Thiên bất đắc dĩ: "Thật sự không cần, thiếu gia không ngủ thêm chút nữa à? Còn không đến một canh giờ."

Đinh Hỉ Lai nói: "Không được."

Hôm nay là lần đầu tiên hắn trải qua tình huống thảm thiết như vậy, trong mộng tất cả đều là dược nhân vây lại đây muốn xé, hiện tại nửa điểm buồn ngủ đều không có. Hắn nói: "Không biết Hiểu công tử thế nào rồi, muốn đi xem y chút không?"

Nhậm Thiếu Thiên nói: "Thiếu gia nếu muốn đi cứ đi đi."

Đinh Hỉ Lai đem lời này lý giải thành Thiếu Thiên cũng muốn đi, liền đi qua.

Diệp Hữu lúc này sớm đã tỉnh ngủ.

Nguyên bản y cũng không tổn hại gì, nghỉ ngơi một trận liền tỉnh, nhưng bởi vì muốn giả vờ suy yếu cho nên nằm trên giường chưa dậy. Văn Nhân Hằng đồng dạng không dậy, hai người nằm nói chuyện chốc lát, trêu chọc lẫn nhau một chút, rất nhanh liền kìm nén không được.

Lúc Đinh Hỉ Lai đến, Văn Nhân Hằng vừa mới giải khai quần áo sư đệ, nghe thấy tiếng tức khắc bất mãn mà nhíu nhíu mày.

Diệp Hữu bình phục hô hấp, cười đẩy đẩy hắn.

Văn Nhân Hằng chưa đã thèm thu hồi tay, sửa sang lại quần áo của cả hai, lúc này mới gọi Đinh Hỉ Lai vào.

Đinh Hỉ Lai hoàn toàn không biết chính mình đã phá hỏng chuyện tốt, hắn chỉ cảm thấy Văn Nhân Hằng tựa hồ so với ngày thường cười đến đẹp, nhưng có chút khiếp người, lập tức không dám nhìn nhiều, đi đến bên cạnh Hiểu công tử, hỏi: "Hiểu công tử, ngươi thế nào rồi?"

Diệp Hữu tận lực giảm nhẹ âm thanh, khụ hai tiếng: "Khá hơn nhiều."

Đinh Hỉ Lai thấy y ho khan, lo lắng không thôi: "Có phải nhiễm phong hàn rồi không? Phải uống nhiều nước gừng ngọt."

"Ta biết." Diệp Hữu cùng hắn hàn huyên hai câu, dò hỏi chuyện bên ngoài, biết được đám người bạch đạo ở làng chài chỉ lục soát ra được hai phong thư, cũng không thấy ngoài ý muốn.

Đinh Hỉ Lai nói: "Bọn họ nói muốn lục soát lại một lần."

Diệp Hữu biết Quân Trắng luôn luôn cẩn thận, lục soát thêm phỏng chừng cũng không hữu dụng thêm gì, liền hỏi chuyện khác: "Nga? Các tiền bối vì dược nhân mà phát sầu sao?"

Đinh Hỉ Lai nói: "Ân, quả nhiên vẫn nên phái người đưa đến Thiếu Lâm đi? Để ở nơi này quá nguy hiểm."

Diệp Hữu nói: "Có lẽ, nhưng mặc kệ như thế nào đều không nên trì hoãn, chúng ta còn phải đi cứu Ngụy nhị công tử."

Đinh Hỉ Lai gật gật, nói: "Nhưng đến giờ còn chưa tìm thấy Dương công tử, sẽ không có việc gì đi?"

Diệp Hữu nhẹ nhàng thở dài: "Hy vọng sẽ không xảy ra chuyện, chuyện Ngụy nhị công tử đã đủ làm Ngụy trang chủ lo lắng, nếu Dương công tử lại vạn nhất xảy ra chuyện gì, Ngụy trang chủ khẳng định không dễ chịu." Dứt lời lại ho khan vài tiếng, phi thường yếu đuối mong manh.

Nhậm Thiếu Thiên kiềm chế không cho khóe miệng run rẩy, quay đầu đi, coi như không phát hiện.

Đinh Hỉ Lai vừa lúc nhịn không được liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn không nhìn Hiểu công tử, thật sâu cảm thấy là không đành lòng, vì thế dừng lại, bảo Hiểu công tử hảo hảo nghỉ ngơi, rồi ra ngoài.

Hắn an ủi nói: "Thiếu Thiên, Hiểu công tử sẽ không có việc gì."

Nhậm Thiếu Thiên không giãy giụa, nói: "...... Ân."

Sắc trời ngả về chiều, rất nhanh đã tới lúc ăn cơm.

Trại chủ nghe lời sai người ngao canh cá, kết quả Diệp Hữu bởi vì "Thân mình không khoẻ" căn bản không ra ngoài, hắn liền sai người bưng qua.

Văn Nhân Hằng lần này không lưu lại bồi sư đệ mà xuất hiện trên bàn cơm.

Trại chủ biết quan hệ của hắn cùng Diệp Hữu nên đối hắn xử rất khách khí, nhưng chưa kịp cùng nhân gia tán gẫu vài câu đã nghe thấy Tạ Quân Minh kêu "Diệp giáo chủ" bảo bối, một ngụm rượu thiếu chút nữa phun ra, xoay đầu ho khan một trận. Hắn đã nghe nói tin đồn gần đây, cũng biết Tạ Quân Minh luôn thích chơi bời, nhưng hắn không nghĩ tới Tạ Quân Minh thật sự dám chơi đến trên đầu Diệp Hữu.

Tạ Quân Minh cười nói: "Đệ, làm sao vậy?"

Trại chủ nháy mắt điều chỉnh tốt cảm xúc, nói: "Tiểu đệ biết được đại ca được như ước nguyện, nhất thời cao hứng nên không khống chế được."

Tạ Quân Minh thực vừa lòng: "Ân, về sau nhớ rõ gọi tẩu tử."

Trại chủ liền nhìn về phía Bách Lý trưởng lão, biết nghe lời phải nói: "Tẩu tử hảo."

Bách Lý trưởng lão: "......"

Tiền bối bạch đạo thấy bọn họ đem việc này làm thản nhiên như vậy, biểu tình đều có chút vi diệu. Đinh các chủ càng dứt khoát, mí mắt đều không nâng lên nhìn bọn họ nơi đó lấy một lần.

Nội tâm Bách Lý trưởng lão là bi phẫn nhất, không để ý đến hỗn đản Tạ Quân Minh kia, cố gắng đem đề tài chuyển tới chính sự, nói: "Nói đến dược nhân, bổn tọa thật ra có một chủ ý."

Một câu liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Bách Lý trưởng lão nói: "Từ nơi này xuất phát, Tiểu Thanh Sơn gần hơn Thiếu Lâm nhiều, chư vị nếu yên tâm, không bằng áp giải bọn họ đến Ma Giáo giam lại, chờ Kỷ Thần Y làm ra giải dược lại cùng nhau giải."

Này...... Các vị tiền bối chần chờ một chút.

Văn Nhân Hằng nói: "Ta cảm thấy được."

Đinh các chủ nói: "Vì sao?"

"Hiện tại cứu người quan trọng, trì hoãn không tốt, huống chi Quân Trắng chỉ cần có dược thì không lo không có dược nhân, có thể đem người kiếp trở về cũng không vấn đề, dù sao ở chỗ Kỷ Thần Y đủ nhiều dược nhân, đủ để luyện ra giải dược," Văn Nhân Hằng nói, "Nếu còn có nơi nào gần hơn Tiểu Thanh Sơn, hơn nữa cũng chịu thu đám dược nhân này, ta cũng không ý kiến."

Mọi người im lặng.

Xác thật có sản nghiệp của bọn họ ở gần đây, nhưng ai dám dễ dàng thu những người này?

Mọi người thương nghị một phen, quyết định đem dược nhân giao cho Ma Giáo, chờ qua ngày lại lục soát làng chài một lần rồi chạy tới Ngũ Uẩn Thành. Ngụy Giang Nhu nghe thấy rõ ràng, nhìn về phía cha mình: "Vậy ca thì sao?"

Ngụy trang chủ nói: "Ta sẽ lưu lại một nhóm người tiếp tục tìm."

Ngụy Giang Nhu lo lắng hỏi: "Huynh ấy sẽ không có việc gì đi?"

Ngụy trang chủ trấn an nói: "Sẽ không, người của 'Khương Thung' đều được ta phái đi, sẽ tìm được."

Lời tuy nói như vậy, nhưng mày ông vẫn cứ nhăn.

Ngụy Giang Nhu liếc mắt một cái thấy được, cắn cắn môi, không hỏi lại, ngoan ngoãn bắt đầu ăn cơm.

Người của "Khương Thung" phân làm mấy đội thay phiên qua lại lục soát, ngày đêm không dừng.

Một chút nắng chiều tan hết, bọn họ đã xuôi dòng tìm ba cái thôn, dò hỏi không ít người, kết quả không hề thu hoạch được gì, đang muốn đi tiếp phía trước lục soát đã thấy nơi xa có hai người đã đi tới, không khỏi dừng lại.

Một lát sau có người nói: "Người kia...... Giống minh chủ không?"

Người còn lại tập trung nhìn, cảm thấy thật đúng là giống, nhưng minh chủ có vấn đề, họ nhiều ít đều biết.

Bọn họ nhìn nhau, lập tức có người muốn đi về báo tin, lúc này lại thấy bóng người nhoáng lên, người vừa mới cách xa thế nhưng đã đuổi tới. Bọn họ vội vàng muốn ngăn lại, nhưng chưa sờ đến góc áo đối phương đã bị nhất nhất hiện lên, ngay sau đó liền thấy ông ngăn cản đồng liêu.

Là một lão giả diện mạo bình thường nhưng khí thế thực thịnh, đứng ở trước mặt hắn, bọn họ đều có chút lông tơ đứng thẳng.

Minh chủ đi tới, nhìn một cái, nói: "Là người của 'Khương Thung'."

Lão giả nói: "Chủ tử các ngươi đâu?"

Người của "Khương Thung" hỏi: "Ngươi là ai? Tìm trang chủ chúng ta có gì......"

Lời còn chưa dứt, thân ảnh lão giả chợt lóe, một chưởng chụp lấy người mở miệng, đối phương đến thanh âm cũng chưa phát ra liền tuyệt khí mà chết, xung quanh trong phút chốc một mảnh tĩnh mịch.

Lão giả hỏi lần thứ hai: "Chủ tử các ngươi đâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip