Chương 1
Edit: Khía.
Beta: Sà.
Luca nhét một tờ tài liệu vào máy khử từ, nhìn những số liệu mật mã chi chít trên tờ giấy bị tiêu trừ sạch sẽ dưới tác dụng của lực từ, anh thấy một ngày làm việc trong não cũng đã được lọc sạch sẽ, rất sảng khoái.
"Này! Luca! Luca! Luca! Luca! Luca! Giữ tờ giấy trong tay lại..." Một âm thanh từ phòng làm việc đối diện truyền tới, cùng với đó là một bóng người đang chạy ào đến, vèo cái đã đứng trước mặt Luca.
Luca ngẩng đầu: "Will, đừng gấp, có chuyện gì từ từ nói."
Will lắc mạnh vai anh: "Cậu hủy tờ giấy kia chưa? Hủy chưa?"
Luca lục lọi chồng tài liệu dày cộm trên bàn: "Tờ nào?"
Will: "Thì tờ của Tổng thanh tra Gade đưa đó!"
Đính đong...
Luca chớp mắt, chỉ tờ giấy trắng trơn vừa được máy khử từ xuất ra rồi hỏi y: "Tờ này hả?"
Vừa nhìn thấy, Will đã lập tức quỳ xuống một cách tuyệt vọng: "Tại sao! Tại sao cậu lại đối xử với tôi như vậy!"
Luca thương hại nhìn y: "Không phải cậu nói tờ này là rác sao? Bảo tôi xem xong thì hủy."
Will khóc không ra nước mắt: "Nhưng Tổng thanh tra Gade mới đổi ý rồi, nói là muốn đưa lên xét duyệt lần nữa. Cậu không nghe tôi nói cậu giữ tờ giấy trong tay lại hả!"
Luca vỗ vai y: "Nghe thì nghe nhưng tiếc là trễ rồi, chỉ có thể đổ do cậu xui thôi. Ây da, đến giờ tan làm rồi, tôi đi trước đây."
"Không! Cậu không được đi! Cậu không thể không chịu trách nhiệm như thế!" Will kéo ống quần anh.
"..." Luca xách y lên: "Thôi được rồi, đừng diễn nữa."
"Không phải, Luca cậu mau cứu tôi với! Tôi..." Will cắn răng: "Tôi mời cậu ăn lẩu cay xiên que!"
"Cậu mà cũng tốt bụng đi mời tôi nữa hả?" Thấy vẻ mặt như kiểu nếu cậu không đồng ý thì tôi tự tử của Will, rốt cuộc Luca cũng mềm lòng: "Được rồi, dù sao tôi cũng thích ăn lẩu cay xiên que, tính luôn lần trước, phải lấy tôi phần nào vừa siêu cay vừa đắt tiền đấy nhé."
"Luca~ Cậu là tốt nhất! Hun cái nè, moah!"
"Cậu cứ cút xa chừng nào tốt chừng đấy!"
Vì vậy Luca ở lại tăng ca.
Will mua cho anh phần lẩu cay xiên que vừa siêu cay vừa đắt tiền rồi ân cần đặt bên tay anh: "Nè, tranh thủ ăn lúc còn nóng đi."
Ngón tay Luca bay lượn trên bàn phím, trong mắt toàn là số hiệu: "Không rảnh."
Will gắp một đũa: "Vậy để tôi đút cậu."
"Đi ra chỗ khác, còn quậy nữa tôi bỏ luôn."
"Cậu bận, cậu cứ bận đi." Cuối cùng Will cũng chịu ngồi yên.
Sau hơn ba giờ bận rộn, rốt cuộc Luca cũng trả lại nội dung trên tờ tài liệu kia như cũ.
Will tặc lưỡi khen: "Luca nè, cậu trâu bò ghê, sao làm được thế? Có thể dạy tôi chút không?"
Luca lùa lẩu cay xiên que đã nguội vào miệng: "Gì cơ?"
"Tôi nói trí nhớ này của cậu có khả năng sắp đuổi kịp Guide luôn rồi đó, cậu không thức tỉnh thật sao?"
"Không có." Luca cắn một miếng bò viên: "Tôi cũng sắp 24 tuổi rồi đó, nếu thức tỉnh thì thức tỉnh lâu rồi."
Will gật đầu: "Cũng đúng, thời hạn quyết định đã qua mất rồi. Nhưng mà cũng tiếc cho trí nhớ siêu phàm này của cậu quá."
Luca chẳng hề để ý: "Không sao hết, tôi thấy làm ở trung tâm rất tốt, mỗi ngày chỉ việc làm giấy tờ rồi hủy giấy tờ, rất thoải mái, còn có người mời ăn lẩu cay xiên que."
Will thở dài: "Chắc có mỗi cậu thấy thoải mái thôi, nơi đây toàn cất giấu những bí mật quan trọng, bây giờ quan hệ giữa quân đội và Đế quốc lại căng thẳng như thế, ngày nào mọi người cũng thấy như đang đi trên băng mỏng, cậu đúng là chẳng quan tâm cái gì."
Lúc rời khỏi trung tâm thì trời đã khuya, sao Perennial vào buổi tối có hai vệ tinh chiếu rọi nên không hề tối tăm. Dù sao cũng là thủ đô của liên bang, bất kể lúc nào, nơi đâu cũng rực rỡ ánh sáng. Nhưng dù có sáng sủa hơn nữa thì cũng chẳng thể thay đổi được sự thật về sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm. Lúc này nhiệt độ đã thấp hơn ban ngày 10 độ, Luca mặc đồng phục làm việc mà run cầm cập.
Nhà của Will ở phía đông thành phố, Luca ở phía nam, hai người cũng không thuận đường lắm, vừa ra ngoài đã chào tạm biệt. Luca đi dạo dọc theo kênh đào về nhà, chợt nghe trước mặt 'ùm' một tiếng.
Anh sửng sốt một hồi mới hoàn hồn lại được, đệt cụ, hình như có người rơi xuống nước!
Trông có vẻ như còn là một đứa bé!
Xung quanh không có nhà dân, cũng không biết sao đứa bé lại ra bờ sông. Luca không để ý quá nhiều mà chỉ xông tới rồi cởi bỏ bộ đồng phục, lặn xuống dòng sông.
Hơi lạnh trong nước chui thẳng vào lỗ chân lông của anh, rét đến nỗi suýt chút nữa làm anh thở ra. May là tầm nhìn dưới sông không quá tệ, anh nhanh chóng tìm được đứa bé đã rơi xuống nước, đó là một cô bé mặc váy đang liều mạng giãy giụa.
Luca đỡ cổ cô bé để đầu cô bé trồi lên khỏi mặt nước, đôi chân thì cố gắng vẫy đạp, hổn hển đưa cô bé lên bờ. Anh đã tới kịp thời, cô bé chỉ vừa mới uống mấy ngụm nước.
Luca thở phào, cảm thấy hơi nhức đầu.
Anh mệt mỏi ngồi xuống đất, hỏi cô bé: "Người nhà em đâu? Sao mình em lại chạy ra đây?"
Cô bé nhìn anh không nói lời nào.
Luca cảm thấy đầu càng đau hơn, lại hỏi: "Nhà em ở đâu? Anh đưa em về nhé?"
Cô bé mở miệng nhưng không phát ra được âm thanh nào.
Luca hiểu, đứa bé này bị câm, bảo sao lúc nãy lại chẳng nghe được tiếng kêu cứu nào.
"Được rồi, anh đưa em tới cục cảnh sát nhé." Luca đứng lên dắt tay cô bé, vừa định bước đi thì đầu anh bỗng nhiên nhói đau, đau đến mức trước mắt anh biến thành màu đen, còn có một cảm giác choáng váng mãnh liệt khiến anh như muốn nôn ra.
Lẽ nào là bị cảm? Nhưng phát tác thế này cũng nhanh quá rồi đấy!
Luca biết mình sẽ ngã xuống đất, một giây trước khi rơi vào bóng tối, anh nghe thấy giọng nói lo lắng của một người đàn ông: "Yo Yo, sao con lại chạy đến đây, làm cha sốt ruột muốn chết, ôi trời? Người này là..."
Luca không biết mình đã ngủ bao lâu.
Chờ đến khi tỉnh lại, anh đã ở trong một căn phòng xa lạ. Thấy anh tỉnh, người đàn ông ngồi ở mép giường đưa cho anh một chén canh nóng: "Cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi, cám ơn ngài đã cứu con gái tôi."
Luca uống một ngụm canh, khàn giọng nói: "Cũng cảm ơn chú đã cứu tôi, đây là đâu?"
Người đàn ông nói: "Đây là nhà tôi, quán rượu Yo Yo."
Luca biết quán rượu này, tuy nhỏ nhưng việc buôn bán lại rất được, ngày nào anh cũng đi ngang đây.
Anh vén chăn lên: "Vậy tôi không làm phiền nữa, nhà tôi cũng ở gần đây."
Người đàn ông ngăn tay anh lại, trong mắt lộ ý cười: "Thưa ngài, hay là ngài nghỉ ngơi thêm chút nữa đi. Ngài mới vừa thức tỉnh, tôi đã thông báo cho học viện Guide, bọn họ đang phái người tới đón ngài."
Luca giật mình: "Chú nói... cái gì? Tôi... làm sao?"
"Ngài thức tỉnh rồi, ngài Guide."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip