Ngoại truyện 6
Lâm Duẫn Nhi nghe xong câu cuối cùng của Ngô Lâm, vừa mới còn vênh vang đắc ý trong nháy mắt như bong bóng bị thả khí xẹp lép.
Ngô Thế Huân: "Chờ em qua đây, bái bai."
Anh cúp điện thoại.
Lâm Duẫn Nhi cầm di động khóc không ra nước mắt, xém chút nữa lập tức lao xuống máy bay không đi nữa, thế nhưng là cửa khoang đã đóng, máy bay đang chạy trên đường băng, ép người một chút, xông lên trời mây.
Ngô Thế Huân cúp điện thoại xong, cười cười, đưa di động trả lại cho biên đạo, một lần nữa đi đến phòng bếp.
Lúc Lâm Duẫn Nhi đến là buổi chiều, nhận điện thoại của người bên tổ tiết mục, sau đó đi đến khách sạn, buổi sáng ngày mai cùng ba người vợ khác đi xe lên trên núi.
Lúc Lâm Duẫn Nhi đến ba người vợ khác đều đã đến, mấy người họ ở trong phòng bình luận mấy tập, đều rất quen thuộc, vừa nghĩ tới ngày mai được gặp chồng đều rất hưng phấn, trong mấy người Lâm Duẫn Nhi mang theo con trai Bát Bát, Diệp Tô mang theo con trai Kỷ Tiểu Bảo, vợ Vương Hạo là Dương Vi mang theo con gái Tiểu Anh Đào, vận động viên Vũ Lỗi và vợ Vương Văn Văn hai người chưa có con, nghe nói là đang chuẩn bị mang thai.
Mấy người ở trong khách sạn nghỉ ngơi một đêm, bảy giờ rưỡi sáng ngày thứ hai, đúng giờ ngồi xe của tổ tiết mục đi lên núi.
Lâm Duẫn Nhi cùng tổ tiết mục đã sớm thương lượng xong không muốn quay chính diện của Bát Bát, sau đó lại đội cho Bát Bát một cái mũ ngư dân* dễ thương, hai mẹ con ngồi lên xe, hướng về phía nơi Ngô Thế Huân ở xuất phát.
Một bên khác, bên trong nông trường, buổi sáng tám giờ chương trình « Người chồng thời hiện đại » phần kết thúc công việc bắt đầu phát trực tiếp.
Khán giả đúng giờ ngồi chờ xem trực tiếp, trực tiếp vừa mở ra, liền thấy bốn người đàn ông đã sớm đợi trước cửa nông trường, mong đợi nhìn về phía đường cái, trông mong ngóng trông. Ngay cả Ngô Thế Huân cả ngày luôn luôn cao lãnh, cũng yên lặng gia nhập đại đội trông mong vợ, ngồi xổm cùng với ba người đàn ông, rất giống bốn tượng đá ngóng trông vợ.
Người xem phát trực tiếp đều bị bức tranh này làm vui vẻ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bốn người đàn ông trông mòn con mắt, tổ tiết mục chỉ nói buổi sáng đến, lại không nói cụ thể mấy giờ, thế là mấy người đàn ông buổi sáng sáu giờ liền rời giường bắt đầu đợi, sợ bỏ lỡ nghênh đón.
Bốn người chờ thành bốn bức tượng đá nhìn vừa chua xót vừa buồn cười.
【 ha ha ha ha ha ha ha má ơi đây chờ mong bao nhiêu a. 】
【 mọi người nhìn dáng vẻ chờ vợ của Ngô Thế Huân, mặt ngoài bình tĩnh nhất kỳ thật dậy sớm nhất chính là anh ấy】
【 thời gian xuống nông thôn dài như vậy khẳng định sẽ nhớ vợ đến điên rồi ha ha ha ha ha ha ha 】
. . .
Bình luận phát trực tiếp toàn những tin gây cười, đàn ông trong nông trường chỉ có trông mòn con mắt các loại, rốt cục, chín giờ sáng, ở đường cái, xuất hiện chiếc xe giống nhau.
Vũ Lỗi chờ mệt mỏi là người đầu tiên thấy chiếc xe kia, lập tức giật mình, chỉ vào hướng ba chiếc xe: "Mau nhìn mau nhìn! Cái kia có phải hay không!"
"Cái nào cái nào?" Ba người đàn ông còn lại đồng thời bị chấn động, thấy ba chiếc xe chậm rãi chạy tới.
Kỷ Hằng thị lực tốt nhất, nhìn thấy chiếc xe có logo của chương trình: "Đúng vậy! Bọn họ tới rồi!"
Đường cái cách nông trường còn một đoạn đường nhỏ, bốn người đàn ông nhìn thấy một chiếc xe, có phần không tin được chạy đến ven đường.
Ba phút sau, một chiếc đậu lại logo chương trình « Người chồng thời hiện đại» dán ở giữa xe, chiếc xe ổn đinh dừng ở ven đường.
Cửa xe mở ra.
Tim mấy người đàn ông đều khẩn trương lên, người xem trực tiếp cũng khẩn trương theo.
Tầm mắt của mọi người đều nhìn chăm chú lên cửa xe, chờ đợi người đầu tiên xuống xe.
Một đôi giày thể thao màu trắng xuất hiện trong ống kính, mọi người không nhịn được muốn thấy chủ nhân của đôi giày thể thao chính thức lộ diện. Đột nhiên, một tiểu gia hỏa đeo cặp sách liền vượt lên trước nhảy xuống.
"Chậm một chút." Diệp Tô nhìn con trai dồi dào tinh lực mỉm cười nói.
Người đầu tiên xuống xe là Diệp Tô và con trai Kỷ Tiểu Bảo.
"Ba ba!" Kỷ Tiểu Bảo nhìn thấy Kỷ Hằng, bổ nhào qua, Kỷ Hằng hơi ngồi xổm người xuống, đem con trai đang nhào tới ôm vào, sau đó đi tới năm chặt tay Diệp Tô, nhìn xem đây là người vợ xinh đẹp cố ý xin nghỉ phép ở đoàn phim của anh, rất có một chút gì đó khoe ân ái với mọi người: "Em không phải nói muốn quay phim không đến sao?"
Diệp Tô liếc anh một chút: "Là ai ở trong điện thoại lấy cái chết uy hiếp, nói em lần này nếu không đến anh về nhà liền mang theo con trai rời nhà ra đi."
Kỷ Hằng: "... . . ."
Bình luận: 【 ha ha ha ha ha ha ha 】
【 lấy cái chết uy hiếp, tui thấy má ơi làm sao có thể dễ thương như vậy 】
【 Người đàn ông phía sau, Kỷ Hằng tâm thật chua chát A ha ha ha a 】
【 còn rời nhà trốn đi ha ha ha ha ha ha ha, tui mười năm trước cũng không lấy cái cớ này uy hiếp mẹ tui đâu 】
Vợ Vũ Lỗi và Vương Hạo là người thứ hai và thứ ba bước xuống, hai cặp vợ chồng đều rất ngọt ngào, nhất là vợ chồng Vũ Lỗi và Vương Văn Văn tân hôn chưa lâu, còn ở trước ống kính hôn một cái. Bình luận đều đang cảm thán vẫn là người trẻ tuổi thoải mái, gặp nhau liền hôn.
Vợ con của ba người đàn ông đều đã xuống xe, cuối cùng còn lại, chỉ có còn Ngô Thế Huân cô đơn trông mong nhìn chằm chằm cửa xe.
Cuối cùng thấy một đôi mẹ con ra rất chậm, Ngô Thế Huân kiên nhẫn nghe động tĩnh trong xe, chờ vẫn luôn chờ. Đầu tiên nhìn thấy một cái mũ đánh cá siêu cấp dễ thương, xuất hiện trước cửa xe.
Nhìn vào, là một đứa bé thấp thấp mềm mại, như một cây nấm nhỏ xinh đẹp, xuất hiện trước cửa xe.
Bình luận: 【 a! Bát Bát! Bát Bát! 】
【 mũ thật đáng yêu quá a! 】
【 Bát Bát đến rồi! 】
Bát Bát chỉ mới hai tuổi lẻ tám tháng chân không dài giống như Kỷ Tiểu Bảo bốn tuổi, có thể lập tức nhảy xuống xe, người lớn vừa nhấc chân liền có thể bước xuống bậc thang ở cửa xe, đối với chân ngắn của Bát Bát là một chướng ngại vô cùng chật vật, chỉ thấy tay nhỏ của bé vịn khung cửa, nghiêm túc duỗi ra chân ngắn thử thăm dò có thể với tới mặt đất hay không, nhưng rõ ràng chân nhỏ của bé còn cách mặt đất một khoảng cách nhất định, thế là Bát Bát thu hồi chân ngắn, cúi đầu nhìn bậc thang cao cao, tựa hồ suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống.
Đứa bé quá nhỏ, mỗi một động tác đều cẩn thận cực kỳ, giống như là động tác chậm.
Ngô Thế Huân trên mặt mang ý cười, ánh mắt ôn nhu, lẳng lặng mà nhìn con trai đang cố gắng xuống xe, không có ý đi lên trợ giúp.
Bát Bát đầu tiên là ngồi xuống giống như một cây nấm, sau đó lại mềm mại nằm xuống, cơ thể bé ghé vào trên sàn xe, chân ngắn phía dưới thò xuống mặt đất.
Quả nhiên nằm sấp so với đứng ổn định thuận tiện hơn, chân nhỏ của Bát Bát dẫm lên mặt đất, thuận lợi tự lực cánh sinh đứn xuống đất.
Người xem phát trực tiếp sắp bị màn xuốnh xe của Bát Bát làm dễ thương đến phát điên rồi.
【 Mọe nó tại sao có thể có đứa bé đáng yêu như thế, quá đáng yêu a what the fuck a a a a 】
【 xuống bậc thang cũng muốn mạng vậy rồi, máu của tui sắp hết rồi a a a 】
【 Bát Bát là ăn đáng yêu mà lớn lên sao! 】
【 cầu Lâm Duẫn Nhi Ngô Thế Huân lên mạng dạy làm sao có thể sinh ra một đứa bé đáng yêu như vậy ┭┮﹏┭┮ 】
【 Bát Bát ma ma yêu con! 】
【 không được, tui đã bị dễ thương tấn đông đến không cách nào có lí trí, cần Bát Bát hôn hôn mới có thể khôi phục. 】
【 không được, tui tuyên bố, cái này không phải Bát Bát, đây quả thực là Hiên Viên dễ thương trời cho! 】
【 ha ha ha dễ thương trời cho cái quỷ gì 】
Chỉ thấy sau khi Bát Bát xuống xe đứng vững, còn cúi xuống, dùng bàn tay nhỏ nghiêm túc vỗ vỗ quần áo cọ vào mặt đất vừa rồi.
Lại là một cái bạo kích, người xem trực tiếp bị dễ thương tấn công đến kêu than dậy khắp trời đất.
Bát Bát phủi xong quần áo, đứng thẳng lên, nhìn thấy Ngô Thế Huân vẫn luôn đứng yên lặng ở đối diện nhìn bé, nghiêng ngả chạy tới: "Ba ba."
Bát Bát ôm chặt lấy đùi Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân nâng đỡ cái đầu nhỏ đội nón của con trai, sau đó nhìn thấy đằng sau con trai, Lâm Duẫn Nhi ngáp một cái đứng ở trước cửa xe.
Buổi sáng hôm nay cô thức dậy rất sớm, phải chăm sóc con trai ăn sáng rửa mặt, mặc quần áo, mình bởi vì muốn lên hình cho đẹp còn phải trang điểm, cho nên vừa lên xe liền buồn ngủ, ngủ đến hiện tại mới tỉnh lại.
Lâm Duẫn Nhi ngáp xong, vẫn còn buồn ngủ nhìn Ngô Thế Huân nắm tay con trai đợi cô.
"Ma ma buồn ngủ, muốn đi ngủ." Bát Bát ôm đùi Ngô Thế Huân hồn nhiên nói.
Lâm Duẫn Nhi trừng mắt nhìn ép mình phải tỉnh táo, đang chuẩn bị chen chân vào xuống, Ngô Thế Huân lại đột nhiên đi tới, trực tiếp vòng qua ôm eo cô, đem Lâm Duẫn Nhi lười biếng ôm xuống xe, nhẹ nhàng để dưới đất.
Mọi người còn chưa hồi phục sức lực bị sự đáng yêu của Bát Bát: ! ! !
Xảy ra một bất ngờ một ngụm thức ăn cho chó thật lớn!
Một bên là con trai gian nan ương ngạnh một mình nằm sấp xuống xe, một bên là ôn nhu trực tiếp ôm vợ xuống xe.
Tất cả mọi người bị hành động Ngô Thế Huân làm chấn kinh.
Lúc này đại ca quay phim đột nhiên cho Bát Bát một cái đặc tả, chỉ thấy bé đứng ở nơi đó, nhìn thấy ba ba đem ma ma ôm xuống, cũng chỉ sửng sốt một chút. Tựa hồ chuyện này đã thành thói quen, lại lập tức khôi phục vui vẻ, bước chân ngắn chạy tới ôm hai cái đùi.
Bình luận:
【 Ngô Thế Huân con của anh là phụ kiện tặng kèm khi mua điện thoại sao! 】
【 còn có thể là nhặt trong thùng rác. 】
【 Thật là, Vợ là chân ái con trai là ngoài ý muốn. 】
【 Bát Bát là đứa bé thê thảm nhất ha ha ha ha ha ha ha a 】
【 thức ăn cho chó lạnh lùng đập lên mặt Bát Bát loạn xạ ha ha ha ha ha ha ha 】
【 tui cũng muốn được ôm xuống như vậy, tui thật chua, thật chua. 】
【 dáng vẻ Lâm Duẫn Nhi chưa tỉnh ngủ thật đáng yêu nha! 】
【 tui biết Bát Bát vì cái gì ngọt như vậy rồi! Mỗi ngày ở trong nhà ăn thức ăn cho chó siêu ngọt của cha mẹ ruột, có thể không ngọt hả! 】
【 Ngô Thế Huân thật sủng a 】
Thức ăn cho chó bay loạn một ngày cứ như vậy mở màn.
Đầu tiên bốn người vợ đi thăm nơi ở của chồng mình những ngày này.
Lâm Duẫn Nhi ở chương trình đã thấy qua căn phòng nhỏ của Ngô Thế Huân, vốn cho rằng hôm nay đến nó vẫn tệ như vậy, đi tới rồi mới phát hiện căn phòng này so với lúc Ngô Thế Huân vào ở đã có không ít biến hóa.
Gian phòng sạch sẽ sáng bóng, đồ vật đều bày ngay ngắn rõ ràng, đèn điện luôn lấp lóe cũng đổi thành đèn chân không, cửa sổ không rèm thành cửa sổ có rèm, ngay cả trên giường, cũng có thêm ba cái gối đầu.
Hai cái gối lớn, ở giữa có một cái gối nho nhỏ.
Lâm Duẫn Nhi ngửi được trong phòng này có mùi thơm nhàn nhạt.
Cô vừa quay đầu lại, thì ra trong phòng có trưng hai bó hoa sơn chi.
Hoa sơn chi được cắm vào bình nước suối cắt ra phân nữa, những đóa hoa màu chấn chen lấn tràn đầy ở miệng bình.
"Lấy một chút." Tay nhỏ của Bát Bát để ở trên mép bàn, dùng ngón tay nhỏ lấy hoa sơn chi.
Ngô Thế Huân: "Hôm qua đi ngang qua nhà một ông lão thấy trong nhà có cây hoa sơn chi, liền thuận tiện hái một ít."
Lâm Duẫn Nhi "A" một tiếng, hiện tại Ngô Thế Huân, só với người đàn ông ngày hôm qua ở trong điện thoại nói cô thiếu lamg là cùng một người à.
Người xem thấy cảnh một nhà ba người, ngọt đến khong chịu được.
【 Ngô Thế Huân thật cẩn thận a, còn chuẩn bị hoa. 】
【 rõ ràng là cố ý hái cho Lâm Duẫn Nhi đó, nói cái gì thuận tiện hái, đê tiện! 】
【 Bát Bát tới cho dì hôn hôn một chút nào 】
【 cảm giác Ngô Thế Huân cùng Lâm Duẫn Nhi kết hôn rồi ly hôn chỉ giống như là ngày hôm qua, chỉ chớp mắt con cũng có thể xuống đất chạy nhảy. 】
【 hai người này có thể đi cùng nhau đến hiện tại khẳng định cũng không dễ dàng, chúc phúc 】
Bát Bát tại phòng ba ba lanh lợi một hồi, đột nhiên đứng thẳng dậy: "Ma ma, con muốn xuỵt xuỵt."
Ngô Thế Huân nghe con trai muốn đi xuỵt xuỵt, lập tức kéo tay nhỏ hướng về phía phòng vệ sinh của nông trường.
Ngô Thế Huân: "Anh dẫn con đi."
Lâm Duẫn Nhi gật gật đầu: "Được."
Cô ở trong phòng an tâm chờ, thế nhưng qua một hồi lâu, Ngô Thế Huân và con cũng chưa trở lại.
Lâm Duẫn Nhi sợ con trai bị tiêu chảy, cũng vội vàng đi theo.
Lâm Duẫn Nhi ở ngoài phòng vệ sinh gõ cửa một cái: "Có ai ở đây không?"
"Vào đi." Cửa đột nhiên bị người khác mở ra.
"Hai người tại sao lại lâu như thế. . . Ừ ừm!" Lâm Duẫn Nhi vừa vào cửa, còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên bị người ta nắm lấy cổ tay, ấn đến trên tường.
Ngô Thế Huân đưa tay chặn Lâm Duẫn Nhi lại, nhiều ngày như vậy nỗi nhớ đều tụ lại, vừa rồi gặp trở ngại ống kính, hiện tại rốt cục có thể đem người ôm vào ngực, mạnh mẽ hôn.
Lâm Duẫn Nhi nghe được hơi thở quen thuộc của Ngô Thế Huân, nhìn sang bên cạnh thấy con trai đang quay mặt vào góc tường không được nhìn, khe khẽ thở dài, sau đó đưa tay ôm cổ Ngô Thế Huân, nhiệt tình đáp lại.
Môi lưỡi của người đàn ông điên cuồng ở tại môi cô, cạy mở hàm răng của cô, liều mạng dây dưa.
Lâm Duẫn Nhi bị hút đến lưỡi run lên.
Cô hiện tại đã vững tin.
Đây đúng là người đàn ông xấu xa ngày hôm qua ở trong điện thoại nói cô thiếu làm.
Bên trong nhà vệ sinh nông trường rất rộng rãi, tổ tiết mục tổ biết mấy vị đại lão gia này thích sạch sẽ, bên ngoài muốn làm như thế nào thì làm, nhưng toilet thì làm như khách sạn năm sao, quan trọng nhất chính là không có máy quay, thuận tiện cho ai muốn làm gì thì làm.
Ngô Thế Huân hô hấp dần dần nặng nề, cánh tay ôm eo Lâm Duẫn Nhi ngày ccàng chặt, Lâm Duẫn Nhi thiếu chút sắp thở không nổi, thậm chí không tự giác rên hai tiếng, cho đến khi nghiêng mắt nhìn thấy con trai ngoan ngoãn vẫn còn đứng ở trong góc nhìn tường, tranh thủ thời gian đẩy lồng ngực Ngô Thế Huân .
Ngô Thế Huân thở nhẹ, rốt cục cũng buông Lâm Duẫn Nhi ra, đưa tay vuốt vuốt tóc cô.
Lâm Duẫn Nhi lau miệng lung tung, ngẩng đầu liếc anh một cái.
Con trai còn ở đây, muốn dạy hư con nhỏ à.
Vào nhà vệ sinh xong còn có ý đồ khác không mang con trai ra ngoài, để cô đợi không được tiến vào tìm, thừa cơ hôn cô.
Một nhà ba người cùng đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Người xem phát trực tiếp rốt cục cũng đợi được một nhà ba người xuất hiện trước ống kính.
【 Bát Bát đi nhà vệ sinh thật lâu nha. 】
【 tại sao tôi cảm giác đi lâu như vậy có chút là lạ đây này. 】
【 mọi người nhìn miệng nhỏ của Lâm Duẫn Nhi kìa, mọe nó không phải làm việc năm mươi phút kia chứ. 】
【 nghĩ gì thế, phải kìm nén chứ Bát Bát còn ở đây. 】
【 Ngô Thế Huân khẳng định thừa cơ trộm hôn Lâm Duẫn Nhi! Mọi người nhìn xem son môi của cô ấy hết rồi! 】
【 ô ô ô Ngô Thế Huân Lâm Duẫn Nhi các ngươi thật hẹp hòi! Vũ Lỗi và Vương Văn Văn người ta đều thoải mái hôn, các người lén lút trốn ống kính hôn, thật hẹp hòi! 】
【 không thể cho fan hâm mộ một chút phúc lợi sao, oán niệm. jpg 】
Ba người tự nhiên sẽ không thấy được những bình luận của fan hâm mộ, ở trong phòng nghỉ ngơi một hồi, rất nhanh liền đến thời gian ăn cơm trưa.
Trong mấy người vợ người giỏi nấu ăn nhất là Dương Vi nên cô ấy vén tay áo lên xuống bếp, trong nháy mắt đem những Vũ Lỗi ngày ngày nấu cơm hạ thấp xuống, từ khi mấy người đàn ông đến nơi này chưa từng được ăn phong phú như vậy, câu dẫn người khác thèm thuồng.
Cơm nước xong xuôi liền đến lúc nghỉ trưa, nghỉ trưa đến hai giờ xế chiều, sau đó liền đi tham gia hoạt động tổ tiết mục an bài.
Sau mười hai giờ nông thôn thường oi bức, ngay cả Vũ Lỗi ở phòng số ba cũng có một cái quạt quay kẹt kẹt kẹt kẹt, chỉ có phòng số bốn, công cụ giải nhiệt chính là một cái quạt xưa của các cụ bà.
Nhưng hình ảnh trong một gian phòng một nhà ba người nằm trên giường nghỉ trưa trong khoảng thời gian nóng nhất lại cực kỳ đẹp.
Bát Bát buổi sáng thức sớm, buổi sáng lại đi chơi, rất nhanh liền ngủ thiếp đi, im lặng nằm ở giữa Lâm Duẫn Nhi và Ngô Thế Huân.
Lâm Duẫn Nhi buổi chiều cũng mệt rã rời, vỗ nhè nhẹ lưng con trai dỗ dành, chỉ chốc lát sau mí mắt trên dưới cũng muốn đánh nhau, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trong ba người chỉ có Ngô Thế Huân là tỉnh.
Anh nằm nghiêng, nhìn con trai và vợ bên cạnh, một tay chống đỡ đầu, một tay đang nhẹ nhàn quạt cho hai người đang ngủ say.
Bầu không khí yên tĩnh đến không thể tưởng nổi, ngẫu nhiên có vài tiếng ve kêu, Lâm Duẫn Nhi Bát Bát ngủ say, Ngô Thế Huân cầm cây quạt vẫn luôn quạt, hai người ngủ bao lâu, anh liền quạt bao lâu, khi nhắm mắt thì động tác trên tay dừng lại, khi mở mắt sau lại cầm quạt tiếp, cúi đầu hôn cái ót của con trai một chút, sau đó lại đem vài cọng tóc ở trước mũi của Lâm Duẫn Nhi vén ra sau tai cô.
Người xem phát trực tiếp thấy cảnh này đột nhiên cảm động không thôi.
Không cần hôn và ngôn ngữ nồng đậm lãng mạng biểu đạt cái gì hết, không cần cố ý khoe cho người khác nhìn, mà bình đạm yêu thương nhau, mới là thật nhất a.
Ngô Thế Huân như một cây đại thụ tươi tốt. Ở giữa hè, yên lặng giúp vợ và con trai tránh nóng, lưu lại một khoảng mát, có đôi khi gió thổi qua, lá cây của anh vang lên phần phật phần phật, giúp vợ con có mộng đẹp.
Khung cảnh này gây xúc động rất nhiều người.
【 Ngô Thế Huân chỉ có khi nhìn Lâm Duẫn Nhi cùng Bát Bát ánh mắt mới có thể ôn nhu như vậy. 】
【 thật sủng a】
【 Nhi Nhi là một cô gái tốt như đáng giá với sự sủng ái này a 】
【 Ngô Thế Huân yêu rất ít nói, anh đều dùng hành động thực tế để trả lời. 】
【 chuyện như vậy bình thường nhất định có rất nhiều đi, không biết đồ ngốc Lâm Anh Tuấn có thể phát hiện hay không. 】
【 tui đột nhiên có chút đau lòng Ngô Thế Huân chuyện gì xảy ra vậy nè! Chồng sủng như vậy, mà vợ của mình lại ship CP mình với ngươi đàn ông khác】
【 tui là fans CP Ghi Chép, thấy cảnh này tui sẽ thoát fans, tui có tội a~~~~. 】
Lúc này, đột nhiên có một làn gió bình luận mới thổi qua.
【 ô ô ô ô ô Ngô Thế Huân quạt cho Lâm Duẫn Nhi Bát Bát, thật thật giống bà của tôi a 】
Mọi người: 【? ? ? Thím nói như ai? 】
Chủ nhân của bìng luận thế là lại bình luận tiếp:
【 giống bà của tôu a, chẳng lẽ tuổi thơ mọi người không có sao, mùa hè không nóng nực, hóng gió lại sợ cảm lạnh, lúc ngủ bà cũng ở bên cạnh cầm cây quạt xưa này quạt cho tôi đến khi tỉnh ngủ, phát hiện bà cũng ngủ thiếp đi rồi, nhưng tay của bà vẫn còn dựng mà không có đong đưa quạt tiếp, trong lúc mơ ngủ cũng quạt cho tôi. 】
Lời nói này lập tức xúc động rất nhiều người nhớ tới tuổi thơ của mình, giống như vậy, khi đó mùa hè còn chưa nóng như vậy, ăn kem cùng dưa hấu là chuyện hạnh phúc nhất, chơi cả một ngày mệt rồi về nhà, ngủ trong ngực bà, bà cầm một cây quạt lớn, vì mình mà vội vàng quạt gió đuổi muỗi.
【 ô ô ô ô tôi cũng nhớ tới, rất cảm động a 】
【 bà đi rồi về sau, không còn có người sợ tôi mở điều hòa bị cảm mạo giúp tôi quạt mát nữa. 】
【 bà ơi con nhớ bà! Bà ơi con yêu bà! 】
Mọi người không nghĩ tới đã là niên đại này rồi, vậy mà ở trên chương trình truyền hình thực tế, trên ảnh đế tam kim đạo diễn mới Ngô Thế Huân có thể thấy được hình bóng của người bà yêu thương mình.
" bà Ngô Thế Huân yêu thương" đã trực tiếp lên hot search, vốn dĩ là đem vợ yêu thương như con gái đã thành đem vợ yêu thương như cháu gái, mọi người thấy hình ảnh này một bên vừa ghen tị, một bên thề mình cũng phải tìm được một người đàn ông yêu thương mình giống bà mình.
Hai giờ chiều, tổ tiết mục sử dụng đồng hồ mô phỏng tiếng gáy của gà trống để báo thức, bốn gia đình đều khoan thai tỉnh lại.
Hoạt động buổi chiều là mọi người cùng nhau đi vườn trái cây háo anh đào ở phía sau nông trường, ba bạn nhỏ đều cầm giỏ trúc nhỏ, đi phía sau ba ba ma ma đến vườn trái cây.
Đến vườn trái cây, Lâm Duẫn Nhi rất chắc nịch trực tiếp leo lên cây, Ngô Thế Huân ở phía dưới cầm những quả cô ném tới, mấy người vợ đều thử leo cây, chỉ có Diệp Tô, vẫn luôn cầm giỏ trúc đứng dưới gốc cây, chờ Kỷ Hằng từ trên cây hái anh đào cho cô ấy.
Các bé đều lớn lên trong thành phố được một lần đến vườn trái cây liền chơi đùa, trong ba đứa trẻ Kỷ Tiểu Bảo là lớn nhất, Tiểu Anh Đào so với Kỷ Tiểu Bảo nhỏ hơn nửa tuổi, Bát Bát nhỏ nhất, mặc dù cũng là bé trai, nhưng rõ ràng Kỷ Tiểu Bảo cùng Tiểu Anh Đào tuổi tác tương đương nên càng chơi thân với nhau hơn, chỉ chốc lát sau liền nắm tay Tiểu Anh Đào chạy tới hỏi Kỷ Hằng: "Ba ba, chúng ta có thể mang Tiểu Anh Đào về nhà hay không? Con muốn em ấy làm em gái con."
Kỷ Hằng sau khi nghe được dở khóc dở cười: "Ba ba đồng ý thì chú Vương Hạo cũng không đồng ý, con cùng Tiểu Anh Đào làm bạn có được hay không?"
Kỷ Tiểu Bảo nghe xong gục đầu xuống, miệng nhỏ quển lên: "Thế nhưng con muốn có một em gái."
Kỷ Hằng nghe xong nhìn Diệp Tô đang hái anh đào một chút, ngồi xổm người xuống cười cùng con trai nói: " trong bụng ma ma hiện tại đã có em gái a, chờ qua mấy tháng liền sinh em gái cho con có được hay không?"
Quần chúng xem trực tiếp: Mọe nó! ! !
Diệp Tô đi tới nhẹ nhàng đá Kỷ Hằng một cước, sẵng giọng: "Ai bảo anh nói bây giờ."
Kỷ Hằng vô cùng đắc ý, bốn tháng trước ở Paris có, Kỷ Tiểu Bảo mỗi ngày nhắc tới em gái, lần này rốt cục cũng được chuyện. Trùng hợp lần này tham gí chương trình, dứt khoát thừa cơ công khai.
Những người khác ở đây nghe được Diệp Tô mang thai sau đó đều rất kinh ngạc, sau đó nói "Chúc mừng chúc mừng" .
Trách không được không thể leo cây, cẩn thận từng li từng tí, thì ra là mang thai.
Sinh đứa thứ hai, lần này khẳng định có thời gian ở nhà cùng chồng con rồi ha ha ha.
Bìng luận cũng "Chúc mừng chúc mừng", "Diệp Tô thai thứ hai" cũng leo lên hot search.
Kỷ Tiểu Bảo hưng phấn nhất không ai qua được, quơ cánh tay nhỏ tại chỗ nhảy dựng lên, "Con có em gái! Con có em gái! A a a!"
Bé nhảy mấy lần, sau đó lại xúc động đến trước mặt Diệp Tô, cẩn thận từng li từng tí ôm đùi Diệp Tô, đầu ghé vào bụng Diệp Tô: "Em gái, em gái ơi."
Mọi người thấy phản ứng của Kỷ Tiểu Bảo sau khi biết mình có em gái buồn cười như vậy, lần này trong bụng Diệp Tô nếu là em trai, Kỷ Tiểu Bảo còn không phải sẽ đem nóc nhà phá hủy sao.
Cùng lúc đó, bạn nhỏ Bát Bát như một cái củ cải đỏ, đầu đội mũ ngư dân dễ thương, tay cầm giỏ trúc nhỏ, cắn ngón tay, mặt mũi tràn đầy hâm mộ nhìn Kỷ Tiểu Bảo biết được mình có em gái.
Thì ra em gái ở trong bụng dì Diệp Tô sao?
Bé cũng rất muốn có em gái cùng bé chơi đồ chơi.
Trong bụng dì Diệp Tô có em gái, trong bụng ma ma không có em gái.
Bát Bát nghĩ nghĩ, đột nhiên bước chân ngắn nhỏ của mình đi về phía Diệp Tô.
... . .
Lâm Duẫn Nhi thật vất vả mới nghỉ ngơi, hái anh đào loay hoay quên cả trời đất, con trai có người của tổ tiết mục nhìn chằm chằm, không có chuyện gì.
Hái xong liền muốn về nông trường, Lâm Duẫn Nhi hái được một giỏ anh đào nhảy xuống khỏi cây, Ngô Thế Huân ổn định ở phía dưới đỡ được cô.
Nhân viên công tác của tổ tiết mục tổ nói cây anh đào ở đây đều không có phun thuốc trừ sâu, Lâm Duẫn Nhi lấy một trái anh đào đỏ nhất đút cho Ngô Thế Huân ăn, sau đó lại chọn một trái anh đào đỏ như vậy chuẩn bị cho con trai.
Cô đột nhiên phát hiện Bát Bát vừa nãy vẫn đứng ở mặt đất trông mong nhìn cô đã không thấy bóng dáng ở đâu nữa.
"Con trai đâu? Làm sao không thấy?" Lâm Duẫn Nhi quay đầu tìm.
Ngô Thế Huân cũng nhất thời không có chú ý Bát Bát chạy tới chỗ nào rồi, vẫn là người của tổ tiết mục tổ nói cho cả hai, Bát Bát chạy đến chỗ Kỷ Hằng Diệp Tô bên kia rồi.
Lâm Duẫn Nhi quả nhiên thấy Bát Bát nho nhỏ đang đứng trước mặt Diệp Tô.
Tiểu gia hỏa này chạy đến chỗ người ta làm cái gì, Lâm Duẫn Nhi cười cười, cùng Ngô Thế Huân đi tìm con trai.
Lâm Duẫn Nhi đi qua, nhìn thấy con trai nắm một đầu ngón tay lôi kéo Diệp Tô không buông cười cười: "Đừng phiền dì Diệp Tô nữa, tới đây ma ma cho con ăn anh đào."
Diệp Tô cũng mỉm cười nhìn bé củ cải đỏ bên cạnh: "Mau đi đi. Ma ma tới rồi."
Bát Bát đầu tiên là nhìn thoáng qua anh đào trong tay Lâm Duẫn Nhi bằng ánh mắt thèm thuồng, sau đó lại nghĩ nghĩ, lắc đầu.
Lâm Duẫn Nhi hỏi: "Thế nào? Không muốn ma ma?"
Tay nhỏ của Bát Bát còn nắm chặt ngón tay của Diệp Tô, đột nhiên rất chân thành nói: "Con muốn theo dì Diệp Tô cùng đi. Con muốn theo dì Diệp Tô về nhà."
Lâm Duẫn Nhi: "A? ? ?"
Diệp Tô: "Ừm? ? ?"
Bát Bát cẩn thận quan sát phản ứng của Lâm Duẫn Nhi, sau đó nhỏ giọng nói: " Trong bụng dì Diệp Tô có em gái, con muốn đi nhà dì Diệp Tô ở, cùng em gái chơi."
Kỷ Tiểu Bảo ở một bên lanh lợi: "Hoan nghênh em đi nhà anh, em có thể ngủ cùng một chỗ với anh!"
Lâm Duẫn Nhi: "... . . ."
Bát Bát nói xong, miết miệng nhỏ, mắt lom lom nhìn Lâm Duẫn Nhi cùng Ngô Thế Huân.
Con nít suy nghĩ rất đơn giản, trong bụng dì Diệp Tô có em gái, bé đến nhà dì Diệp Tô ở, làm con trai của dì Diệp Tô và chú Kỷ Hằng, bé liền có em gái rồi, mặc dù bé không nỡ ba ba ma ma, thế nhưng bé lại rất muốn có một đứa em gái, chờ bé chơi với em gái chán rồi, sẽ về nhà chơi với ba ba ma ma.
Ngô Thế Huân không nghĩ tới con trai lại bị em gái trong bụng hấp dẫn chạy đến đây, vươn tay: "Mau tới đây."
"Không muốn ~" Bát Bát mềm mại cự tuyệt, thanh âm giống như một con mèo con, đi đến phía sau lưng Diệp Tô né tránh.
Lâm Duẫn Nhi cũng cố ý làm sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: "Tới đây, không cho phép làm phiền dì Diệp Tô, trong bụng dì Diệp Tô là em gái của Tiểu Bảo, không phải em gái của con."
Bát Bát không nói lời nào, cũng không ra.
Ngô Thế Huân cũng đi theo không nể mặt: "Mau tới đây, chúng ta về nhà."
Bát Bát từ phía sau nhìn thấy sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn của ba ba ma ma, ủy khuất vô cùng, đột nhiên duỗi ra tay nhỏ lao nước mắt trên mặt.
Bé bình thường có tính cách giống ma ma, nhưng tận sâu bên trong thì tính tình giống Ngô Thế Huân như đúc, nước mắt càng lao càng nhiều, cuối cùng nước mắt rơi cả trên đồng cỏ. Nước mắt nước mũi hòa vào nhau, khóc sướt mướt.
"Ô ô ô ô con không quay về."
"Con muốn em gái, ma ma không có em gái, dì Diệp Tô có em gái ô ô ô ô "
"Con không muốn trở về ô ô ô ô "
Diệp Tô một mặt muốn cười lại một mặt lại lúng túng, Lâm Duẫn Nhi cũng xấu hổ muốn chết: "Ngô Bát Bát! Mau tới đây! Trong bụng dì Diệp Tô không phải em gái của con!"
Bát Bát khóc đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: "Con không muốn ô ô ô ô. . . Tiểu Bảo ca ca có em gái. . . Con cũng muốn có em gái ô ô ô ô. . ."
Bình luận: 【 ha ha ha ha ha ha ha 】
Ngô Thế Huân thấy con trai khóc sướt mướt vừa muốn cười lại vừa phát sầu, ngồi xổm người xuống, hướng về phía bé mở rộng vòng tay: "Trở về có được hay không, con cũng có em gái, ba ba trở về liền ma ma sing em gái cho con có được hay không?"
Bát Bát nghe nói như thế, tiếng khóc nhỏ dần, hai mắt đẫm lệ mà nhìn Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân: "Không lừa con, con cũng sẽ có em gái, ba ba ma ma nhất định sẽ cố gắng sinh em gái cho con."
Bát Bát rút thút tha thút thít hỏi: "Thật. . . Hở?"
Ngô Thế Huân: "Đương nhiên là thật, không tin con hỏi ma ma."
Bát Bát nâng cái đầu nhỏ lên nhìn Lâm Duẫn Nhi, sau khi khóc đều muốn nói cũng nói không ra, một bên hít mũi một bên hỏi: "Ma ma. . . Thật. . . Ô ô. . . Thật. . . Đêm nay. . . Liền sinh. . . Em gái cho con . . . Sao ô ô ô "
Lâm Duẫn Nhi nhìn con trai mình chạy đến nhà người ta nhận em gái, một mặt cười nhưng lại không thể từ chối: "Là thật."
"Đêm nay liền. . . Sinh cho con." Mặt cô đỏ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip