Chương 12: Một thân dấm chua

Bóng đêm như nước, gió đêm nhẹ nhàng khoan khoái hợp lòng người, khiến nắng hè oi bức biến mất không ít.

Trong viện thật im lặng, dế không ngừng kêu la trong cỏ, kháng nghị thời tiết không tốt.

Hôm nay, những ám vệ trong Thôi vương phủ nhìn chủ tử bọn họ giống như mấy ngày trước đây, đứng ở trước cửa phòng ngủ Vương phi, điều này làm cho tinh thần bọn họ bị vây trong trạng thái phấn khởi, ánh mắt của một người so với một người mở lớn hơn nữa.

Từ khi Vương phi vào phủ, không khí trong phủ liền trở nên có chút quỷ dị, trong thần hồn nát thần tính lại lộ ra thú vị và thoải mái.

Vương gia đã bị Vương phi cự ở ngoài cửa mấy ngày, khó được là Vương gia bọn họ tuy rằng tức giận, nhưng không giống trước kia bảo vệ lợi ích của mình, cho nên trong đó nhất định có vấn đề.

Thắng Huyễn ở ngoài cửa đi đi lại lại nửa ngày rốt cục dừng lại cước bộ, ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời, mím chặt môi.

Đã sáu ngày, chắc là không có việc gì chứ?

Bàn tay vươn ra ngoài lại rút về, rút về lại định vươn ra, cuối cùng đẩy ra cửa phòng khép hờ.

Tỳ nữ trực đêm trong phòng nhìn thấy hắn, thông minh khom người thi lễ, lẳng lặng lui ra, thuận tiện giúp hắn đóng cửa lại.

Xốc màn che lên, người trên giường ngủ thật sự say, chỉ dùng chăn bông tơ tằm đắp trên bụng, tứ chi đều lộ ở bên ngoài, tóc dài trải ra trên gối, tựa như một dải tơ lụa tốt nhất.

Mấy ngày nay cậu luôn phiền chán, tính nóng nảy này cũng thật là, nói đến là đến, biết thân thể cậu không khoẻ, hắn cũng không để ở trong lòng, nhưng đối với cậu cự tuyệt mình bước vào phòng ngủ thật rất có phê bình kín đáo.

Bọn họ là vợ chồng, mà cậu lại nhẫn tâm đuổi hắn đến thư phòng ngủ, lý do là hắn động tay động chân không thành thật.

Hừ! Hắn nhìn thoáng qua cái bàn nhỏ ở đầu giường, vui sướng phát hiện vật để trên đấy mấy ngày nay giờ đã không còn.

Nghĩ đến sự kiện kia, hắn ngẩng mặt lên lại cúi xuống dưới. Hắn "dụng công" như vậy, lại toàn vô dụng, thật làm cho người ta hận nha, nguyên bản chờ mong có thành quả, cậu có lẽ sẽ an phận, hiện tại xem ra hắn phải tiếp tục cố gắng mới được.

Bỏ đi quần áo, hắn lên giường.

Nhiệt độ cơ thể của cậu luôn hơi cao, cho dù hắn đã đem giường đổi thành ngọc thạch đông ấm hạ lạnh, vẫn không thể làm cho cậu ở giữa hè có thể nhẹ nhàng khoan khoái không đổ mồ hôi, nhưng mà, nghĩ đến ngày đông giá rét hắn thật thích ôm cậu làm cái gối ấm.

Đè nặng trên người cùng người nào đó động tay động chân, khiến cho người nguyên bản ngủ say chậm rãi tỉnh lại.

Cậu nhíu mày. "Vương gia --"

"Ừ."

"Thật nóng."  Cậu tuyệt không thích ở loại thời tiết này lại cùng hắn ở trên giường lăn qua lăn lại làm ra một thân mồ hôi, giống như việc hắn êm đẹp đổi giường, cũng là vì thỏa mãn tâm tư không mấy quang minh của hắn, khiến cho cậu không nói gì đã lâu.

Hắn quan tâm cũng là một sự kiện khác. "Thân thể tốt chưa?"

Cậu không lên tiếng trả lời, xem như cam chịu.

"Bổn vương thật thương tâm nha."  Ngữ khí hắn có chút u oán.

Cậu mặc dù thấy kinh ngạc, nhưng không muốn để ý đến hắn, cho nên vẫn là trầm mặc.

"Bổn vương cũng coi như cần cù lao động, vì sao lại không hề có thu hoạch?"

Chí Long nhất thời đỏ mặt, cũng may ở trong bóng đêm cùng ngọn đèn mờ nhạt trông không được rõ.

"Có phải bổn vương còn chưa đủ cố gắng hay không?"  Hắn hôn lên môi của cậu, bàn tay quen thuộc tiến vào trung y (cái bộ quần áo màu trắng ý) của cậu.

Cậu nhịn không được nghiến răng nghiến lợi. "Tin tưởng ta, ngươi đã cực kỳ cố gắng!"

"Vậy vì sao?"

"Ta làm sao mà biết!"  Cậu bỏ ra cái tay hạnh kiểm xấu của hắn, "Ngủ, nếu không liền đi ra ngoài."  Mấy hôm nay, cậu thật vất vả mới có thể ngủ an ổn, hắn còn chạy tới quấy rối.

"Nơi này cũng là giường của ta, vì sao ta phải đi ra ngoài?"  Tay hắn nhanh nhẹn đem áo ngực của cậu ném ra ngoài màn, vừa nói vừa tiếp tục cùng cái quần phấn đấu.

"Buông tay!" Cậu xấu hổ giãy dụa, nhưng không cách nào giữ lại món y phục cuối cùng.

Hắn đem mười ngón tay sáp nhập mười ngón tay của cậu, những ngón tay đan chặt vào nhau. "Muốn đón nhạc phụ lại đây ở chung không?"

Hắn thành công đĩnh nhập u cốc, cũng không vội vã cử động, dán bên cánh môi mềm mại của cậu nói nhẹ, "Chỉ cần em và ông ấy không liên thủ chạy trốn, ta sẽ không ngăn trở."

Cái này có chút phiền toái, cậu nguyên bản nghĩ nếu có thể đón cha lại đây ở chung, cha và con trai đồng tâm thì cơ hội chạy ra đi tiêu dao thiên hạ thành công sẽ lớn hơn.

Cậu trầm mặc ngắn ngủi làm cho Thắng Huyễn phi thường căm tức, bực mình cuồng dã cử động lên, rất nhanh nghe được tiếng rên rỉ cậu phát ra.

Chỉ có ở thời điểm này, hắn mới có thể xác định cậu là thật chịu để hắn nắm trong tay, làm sao cũng đi không được.

Hắn cuối cùng kịch liệt thẳng tiến làm cho cậu nhịn không được một ngụm cắn bả vai hắn, hai người đồng thời phát ra một tiếng kêu rên.

Hắn nằm ở trước ngực của cậu thở phì phò, tham luyến không chịu bứt ra.

"Vì sao không chịu lưu lại?" Hắn không hiểu, càng phẫn nộ, hắn đến tột cùng làm gì khiến cho cậu không hài lòng?

Chí Long bình phục nhịp tim đập điên cuồng, mới nhẹ nhàng gọi tên hắn. "Thắng Huyễn."

"Hử?"

"Ngươi lại vì sao muốn đem vương phủ làm thành lồng sắt giam ta đây?"

Hắn bị lời của cậu hỏi giật mình. Là vì hắn đem vương phủ biến thành lồng sắt, cậu mới muốn chạy trốn cách ly sao? Chẳng lẽ không phải bởi vì cậu muốn chạy trốn cách ly, hắn mới đem vương phủ biến thành lồng sắt?

Đêm nay, Thắng Huyễn đầy bụng tâm tư đều vây quanh tại vấn đề nhân quả này, trăm mối vẫn không có cách giải.

Cho nên ngày hôm sau, Thôi vương mang một đôi mắt đen, mà Vương phi thì thần thái sáng láng, vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.

Sau đó, kinh thành lại đồn đãi nói Tấn vương phi cả đêm ép tinh lực Thôi vương làm vui, làm hại Vương gia không có khí lực đi trộm tinh (đi ngoại tình =]]).

Cũng bởi vậy, cái tên người đàn bà ghen tỵ của Thôi vương phi càng thêm thịnh truyền (truyền bá dữ dội).

--------------------------------------

Tiên sinh kể chuyện trong quán trà nước miếng loạn phun kể xong chuyện, những người khách thì uống trà, ăn hạt dưa và điểm tâm nghe nhìn.

Bên bàn ở cạnh cửa sổ, một công tử thanh tú mặc cẩm bào màu xanh lơ ngồi ở đó, tóc dài chỉ dùng một sợi gấm cùng màu buộc lại, sáp một cây trâm xanh ngọc.

Khí chất hắn xưng không hơn quyền quý, lộ ra cổ nhàn tản cùng tùy tính, nhìn đến phía sau hắn có hai nam tử áo xanh đứng, liền cũng biết vị công tử này không phải nhân vật bình thường.

Tuy là tôi tớ, nhưng cách ăn mặc đẹp đẽ, thắt lưng đeo kiếm, khí chất trong trẻo lạnh lùng, giống như núi Thái Sơn có sụp đổ thì mặt vẫn không đổi sắc.

Phần khí độ cùng bình tĩnh này lại chính là hai cái tôi tớ, kia chủ tử bọn họ hầu hạ tuyệt đối không phải người đơn giản.

Cẩm y công tử gần đây thuờng thường đến trà lâu nghe kể chuyện, mặc dù rõ ràng xuất thân bất phàm, nhưng chưa bao giờ ỷ thế hiếp người, luôn im lặng tùy tính ngồi ở bên cửa sổ, uống trà cắn hạt dưa, không yên lòng nghe người kể chuyện giảng chuyện.

Có người không hiểu, nếu không thích nghe, vì sao còn phải mỗi ngày đến trà lâu?

Kỳ thật, cẩm y công tử -- Chí Long cũng thật bất đắc dĩ. Trước kia cậu hành động không tự do, thật vất vả có thể hành động tự do, muốn hỏi thăm một chút nơi phát ra lời đồn, mà quán trà quán rượu từ trước đến nay chính là nơi phát ra và tập hợp tin tức.

Nơi này thật là địa phương tốt để hao thời gian, vốn cũng là nơi có thể làm cho tâm tình người ta thả lỏng, nhưng... Cậu đảo mắt hai thị vệ bên cạnh, trong lòng nhịn không được thở dài.

Thắng Huyễn không đem cậu nhốt tại vương phủ, nhưng lại phái hai người linh hoạt đi theo cậu, như vậy, làm sao khiến cho cậu tiêu sái hoạt được được chứ?

Tay chống đỡ trên cửa sổ, nâng má, buồn chán nhìn người đến người đi trên đường.

"... Nói này, phu nhân vừa ghen tị lại mạnh mẽ kia, vì phòng ngừa trượng phu cưới vợ nạp thiếp, không biết từ nơi nào tìm được bí thuật nham hiểm trong phòng, đem dương khí của trượng phu mình ép đến gần hết, cả ngày uể oải không phấn chấn... "

Nguyên bản không yên lòng nhìn người trên đường, dần dần đem ánh mắt đều chuyển đến trên người người kể chuyện càng nói càng hăng say, ánh mắt cũng dần dần nổi lửa.

Bản cũ này... Bản cũ này... Cậu đã nghe qua ở không dưới ba quán trà, đáng giận là cậu cực kỳ rõ ràng phu nhân trong chuyện xưa này là nói chính mình!

Lần đầu tiên nghe cậu còn nghe thấy hay, nhưng càng nghe nhiều, cậu lại càng cảm thấy không đúng, cẩn thận cân nhắc kỹ lưỡng, liên tưởng đến bữa tiệc tối hôm đó ở Trình phủ, cậu liền hiểu được, kịch bản gốc của chuyện xưa gần đây được người cổ động nhiều nhất trong quán trà ở kinh thành, chính là nói về nam nhân kia và mình.

Mà tin vịt cậu ghen tị và mê hoặc cũng là từ quán trà truyền bá đi ra ngoài, biến thành mọi người đều biết.

Ngày đó hắn mang một đôi mắt đen lâm triều nghe tuyên, kết quả liền truyền ra loại tin dồn này, nghe nói ngay cả lão hoàng đế cũng hưng trí bừng bừng dạo một vòng quanh con, liên tiếp gật đầu.

Kết quả rốt cuộc liên quan gì đến cậu? Rõ ràng là hắn tự mình suy nghĩ rồi mất ngủ!

Nhưng, những lời này cậu cũng không có khả năng nói với người khác, cho nên mỗi khi nghe bản cũ nhuộm đẫm khoa trương quá độ, cậu liền hận không thể lấy đao chém chết cái người khởi xướng.

Chí Long buồn bực rời khỏi quán trà.

Cậu không có mục đích đi trên đường, khi nhìn đến hai người phía trước liền dừng lại.

Một thân cẩm bào màu xanh da trời, tóc buộc kim quan, có hai cây ngọc trâm cố định như cũ, vô luận ở nơi nào, hắn luôn dễ dàng trở thành tiêu điểm trong tầm mắt mọi người.

Ngọc thụ lâm phong, mạo như Phan An... Thắng Huyễn chưa từng cô phụ những ca từ này, những từ này dùng ở trên người hắn, luôn là danh xứng với thực và vô cùng chuẩn xác.

Hắn nếu là mùa xuân, vậy giờ phút này Phạm tiểu thư đứng ở bên cạnh hắn chính là tuyết trắng.

Bọn họ tựa như trời sinh liền nhất định ở cùng một chỗ, hắn tuấn mỹ, nàng ta tuyệt sắc, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.

Từ lần gặp mặt trước trong bữa tiệc ở Trình phủ, đây là lần thứ hai cậu chạm mặt với Phạm tiểu thư, hai lần gặp mặt cảm giác đều thật tệ, vô luận là ánh mắt oán độc lần trước của nàng, hay là lần này chói mắt đứng ở bên cạnh Thắng Huyễn, đều làm cho cậu như đứng ngồi không yên, như bị mắc xương cá trong cổ họng, thập phần khó chịu.

Hai người áo xanh trầm mặc đứng phía sau Chí Long, đối với người ngọc đứng phía trước kia xem như không thấy, nhưng cảm nhận được trên người Vương phi dần dần dấy lên ngọn lửa.

Hít vào một hơi thật sâu, Chí Long áp chế phiền chán cùng bất an bất chợt sinh ra trong lòng mình, cứng rắn bức mình buông ra quả đấm không biết nắm chặt từ khi nào, sau đó giống như cái gì cũng không phát sinh, đi thẳng vào hàng văn chương bên cạnh.

Vương phi quả nhiên vẫn tức giận, hai người áo xanh hướng phía trước nhìn thoáng qua, ánh mắt trêu tức rõ ràng của Vương gia khiến cho bọn họ hiểu được, Vương gia cái gì đều thấy được, hơn nữa tựa hồ phi thường vừa lòng gương mặt không chút thay đổi của Vương phi.

Tiến vào hàng văn chương làm gì, cậu sao lại thích chơi chữ chứ? Nhìn văn phòng tứ bảo trong cửa hàng, tâm tình Chí Long càng thêm buồn bực.

"Bọn họ đi chưa?" Cậu cũng không quay đầu lại hỏi một tiếng.

"Hồi chủ tử, còn chưa."

... Hắn là tính cùng tuyết trắng kia ở luôn trên đường sao?

Lửa giậ trong lòng không kiềm được nữa, cậu đơn giản ra khỏi hàng văn chương, thẳng tắp đi về phía đôi người ngọc (người đẹp) kia.

"Vương gia."

"Hử?" Thắng Huyễn nghiêng người, khi thấy cậu không có nửa điểm vui sướng cùng dây dưa lúc trước, chính là thản nhiên mỉm cười gật đầu.

Tâm tình của hắn thật đúng là tốt, thì ra có sắc đẹp làm bạn, vui đến quên cả trời đất?!

"Trên đường cái này người đến người đi, vả lại bây giờ là tháng tám thời tiết cực nóng khó chịu, ngài không sợ phơi nắng Phạm tiểu thư sao?"

Ngẩng đầu nhìn xem bóng râm trên đầu, hắn không nói chuyện.

Chí Long lại bị chọc giận cắn chặt răng nanh, nhịn không được hừ một tiếng.

Hắn cố ý mang vẻ mặt nghi hoặc. "Em đang giận sao?"

"Không, có!" Phủ nhận như trảm đinh chém sắt.

"Nói dối."

Cậu cắn răng hỏi lại: "Vương gia lại có khi nào nói thật ?"

Thắng Huyễn không khỏi cười ha ha, rốt cuộc vươn tay ôm cậu vào lòng mình, "Hôm nay trong phủ chúng ta nấu cơm chắc chắn không cần bỏ dấm chua, xem em, cả thân đều chua."

"Nô tì tham kiến Vương phi."

Nhìn Phạm thị thiên kim cúi người với mình, Chí Long chỉ có thể lạnh nhạt nói hai chữ, "Miễn lễ."

Đây mới là tiểu thư nhà quan, vô luận khí chất hay là bề ngoài, đều là vạn trúng tuyển nhất (trong vạn người chọn dc một người). Chí Long chưa bao giờ cảm thấy mình có cái gì không tốt, đột nhiên tự biết xấu hổ.

Cậu vẫn đều là niềm kiêu ngạo của phụ thân, mà cậu cũng sống được rất vui vẻ, nhưng hiện tại, cậu lại có một loại áp lực từ trong lòng lộ ra, trầm trọng làm cho cậu sắp thở không nổi.

"Buông, hiện nay hành động như vậy xem không tốt." Cậu không quên mình đang tức giận.

Thắng Huyễn nở nụ cười, lại hồi phục dạng si tình đối cậu một tấc cũng không rời. "Để ý những người không liên can ấy làm cái gì. Đã ăn cơm trưa chưa?"

"Rồi."

"Hữu khí vô lực như vậy, ai chọc Vương phi của ta không thoải mái vậy?" Hắn cười như không cười nhìn cậu, trong lòng rõ ràng cậu rốt cuộc đang không tự nhiên cái gì, nhưng hắn muốn bức cậu.

Chí Long vốn một bụng tức giận, cố tình chính mình lại không biết lửa giận này sinh ra từ đâu, hơn nữa bị khiêu khích lần nữa, cậu cuối cùng nổi giận, "Còn có thể có ai? Là ai ngay cả quần áo đều muốn ta mặc của mình, lại không chút nào tị hiềm (tránh hiềm nghi) ở trên đường cái cùng thiên kim tiểu thư nhà khác không dứt khoát không minh bạch --"

Cậu vừa mới nói cái gì? Rốt cuộc nói cái gì a...

Nụ cười trên mặt Thắng Huyễn ngày càng rộng, tươi cười đầy mặt, một tay kéo cậu vào trong lòng, vô cùng thỏa mãn thở dài, "Ta cuối cùng cũng đợi đến ngày này, thật không dễ dàng a... Nha!"

Ngay sau đó, người bên cạnh liền nhìn đến Thôi vương thống khổ khom thắt lưng, mà Vương phi mặt đỏ cho hắn một quyền chẳng những không có dừng lại, còn đá vào chân hắn thêm một cái, sau đó xoay người bỏ chạy, động tác cực nhanh, làm cho tất cả mọi người không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng của cậu bay nhanh biến mất ở góc đường.

"Vương gia, ngài không sao chứ?"

"Xuống tay thật độc... " Thắng Huyễn vừa nói, vừa chậm rãi đứng thẳng thắt lưng, nhìn về phía thị vệ của mình, "Thất thần làm gì? Còn không mau đuổi theo, nếu Vương phi thiếu một cọng tóc liền cẩn thận đầu của các ngươi!"

"Thuộc hạ đi ngay." Hai thị vệ áo xanh lập tức phi thân mà đi.

Phạm tiểu thư thật cẩn thận mở miệng, đem không cam lòng cùng oán độc chợt lóe lên trong mắt cất giấu vô cùng tốt. "Vương gia --"

"Chuyện tiểu thư vừa mới nói bổn vương đáp ứng, nếu không có chuyện khác, bổn vương cáo từ trước."

"Vậy thần nữ trở về phủ chuyển cáo phụ thân, xin đợi Vương gia đại giá."

"Được." Hắn một khắc cũng không muốn ở chỗ này, hắn muốn đi tìm Long nhi, nào có người thổ lộ xong rồi quay đầu bỏ chạy? Thê tử hắn, kia thật đúng là không giống người thường.

----------------------------

Ta đã trở lại và quyết định tiếp tục bộ này :))) cảm ơn các nàng luôn theo dõi và ủng hộ :)))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip