Chương 14: Lên ngựa bỏ chạy

"Cha, sao hắn lại có thể thích?" Chí Long chuyên tâm bắt tay vào làm cá, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Phạm tiểu thư quốc sắc thiên hương, tài nghệ kinh người, vào phủ đảm đương một trắc phi là dư dả, hiện tại ngài khiến cho hắn kết oán với Phạm đại nhân, đây không phải đánh tan uyên ương sao?"

Thắng Huyễn rất muốn nhìn ra dấu hiệu ghen của cậu, nhưng nhìn nửa ngày cũng không thấy gì, cậu giống như đang nói một chuyện bình thường như ăn cơm.

"Thiên kim của Trình đại nhân cũng không tồi, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều thông, tri thư đạt lễ." Lão tướng gia cảm khái, "Con cùng các nàng thật là khác nhau một trời một vực."

Chí Long vân đạm phong khinh liếc mắt qua một cái, nhẹ nhàng nhàn thoại mở miệng, "Cha, lần sau con làm cá nữa sẽ nhớ rõ trét chút bùn đất vào, con cam đoan."

Thắng Huyễn cười thành tiếng.

Quyền tướng gia nghiêm trang giáo dục con mình. "Con trai à, làm người không thể thiển cận như vậy."

"Nói như thế nào?"

"Con phải biết rằng,con phải đối mặt với những chuyện khó khăn không vui đó."
Trong lời nói của ông có chuyện nói.

"Đó là chuyện của Vương gia." Vẫn đang thật lạnh nhạt.

Lời này Thắng Huyễn cũng không vui khi nghe xong. "Vợ chồng là một thể, chuyện của bổn vương không phải là chuyện của em sao?"

Quơ quơ cá trong tay, Chí Long cười đến ý vị thâm trường, "Thật có chút việc nô tài không giúp Vương gia được."

"Hử?" Hắn nhướng mày.

"Nô tài có thể làm chủ thay Vương gia nạp trắc phi thu thị thiếp, nhưng lại không có biện pháp thay Vương gia đi chiếu cố các nàng. Hơn nữa dù ta có muốn, các nàng cũng sẽ không thoải mái bằng ngươi, không phải sao?"

Lời này vừa nói ra, thị vệ và tỳ nữ chung quanh không hẹn mà cùng lui lại mấy bước, ẩn ý trong câu nói này của Vương phi bọn họ cũng nghe ra, Vương gia tự nhiên lại càng không cần nói.

"Ừ, Long nhi, cha đi về trước , ngày mai lại đến gặp con."  Quyền lão tướng gia cầm một xâu cá nướng đã cắn một nửa nhanh chóng chạy trốn.

"Các ngươi đi xuống." Bàn tay to của Thắng Huyễn vung lên, tất cả hạ nhân lập tức tản ra.

Mà Chí Long vẫn nướng cá, như là tất cả không có liên quan với cậu.

"Náo loạn nửa ngày, em mấy ngày nay là đang ghen nha." Hắn vén áo ngồi xuống bên cạnh cậu, đưa tay đặt lên thắt lưng của cậu.

"Không phải, ngươi suy nghĩ nhiều quá."

"Vậy em nói, đến tột cùng vì sao không cho bổn vương trở về phòng ngủ?" Hắn tựa đầu lên hõm vai của cậu, ngửi mùi hương long diên phát ra từ người cậu.

Mặt cậu không chút thay đổi trả lời, "Ta chỉ muốn cứu lại danh dự tràn ngập nguy cơ của ta, khiến cho Vương gia thanh tâm quả dục, thần thái bay lên một lần nữa đi làm tình lang trong mộng của khuê nữ mọi nhà."

"Lời này càng nghe càng chua." Hắn cười đến dị thường vui vẻ.

Chí Long lại không nói nữa. Hôm nay cha đến cùng cậu nói rất nhiều, lần đầu tiên cậu hiểu được dính dáng đến cuộc sống hoàng gia sẽ là phức tạp cỡ nào, có lẽ cuộc sống trước kia của cậu quá mức đơn thuần, cho nên cậu đối với những chuyện phức tạp nguy hiểm trong hoàng gia theo bản năng có chút sợ hãi.

Cậu không thích hợp phức tạp.

Không, phải nói cha vẫn đem cậu bảo hộ rất tốt, không cho cậu có cơ hội lây dính đến chuyện đó, nhưng cậu đúng là vẫn không thể tránh khỏi bị kéo vào, tha xuống nước.

Sự tình sẽ không chấm dứt như vậy, cậu hiểu được.

Tựa hồ cảm giác được cảm xúc của người trong lòng, Thắng Huyễn không nói gì nữa, chỉ ôm chặt hơn, giống như muốn đem cậu khảm vào thân thể của mình, mặc kệ có bao nhiêu mưa gió, hắn đều thay cậu chống đỡ.

Quyền tướng gia từ phía sau tới cửa, tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là đến ăn cá như vậy, khẳng định là có vài lời nói với nhi tử, mà thê tử trầm mặc khác thường cũng làm cho hắn càng thêm xác nhận điều này.

Hậu cung, chỉ sợ lại nổi gợn sóng.

-----------------------------

"Mẫu hậu, thật sự không có việc gì sao?"  - Thái tử không khỏi lo lắng nhìn nhìn hoàng hậu, đối với việc nàng muốn đem hậu cung của Thắng Huyễn châm lửa có chút không đồng tình. 

- Thông minh như vương đệ của ngươi, châm một chút lửa, ngươi nghĩ hắn không xử lý được sao?"

"Nhưng vạn nhất thực sự xảy ra chuyện thì sao? Thần nhi cảm thấy Vương đệ vẫn chưa thực lấy lòng được vương phi nhà hắn, nay người làm việc này, chẳng may thực sự sơ suất, chẳng phải sẽ khiến cho bọn họ bất hòa thêm sao?" - Dạo gần đây kinh thành liên tục đồn ra những tin tức liên quan đến đôi phu thê đó, thật khiến hắn muốn vào trong Thôi Vương Phủ chờ xem diễn mà! 

Hoàng hậu không cho là đúng, tao nhã uống trà "Cùng lắm thì cưới thêm một người nữa!"

- Mẫu hậu, người là đang chơi với lửa! - Vương đệ tuy là ít nổi giận, nhưng đời này giận lên cũng rất đòi mạng a, hắn nhìn cũng biết vương đệ thực sự coi trọng thê tử chưa thuần hóa kia, vạn nhất giữa bọn họ xảy ra chuyện, vương đệ có khi nào cầm binh chèn ép hắn không? 

Ngay tại lúc hai mẫu tử một người nhàn nhã một người lo lắng, Thắng Huyễn đã được nữ quan cấp cao nhất của Phượng Tường cung mời vào cung.

"Đây hình như không phải đường đi Phượng Tường cung." Hắn thản nhiên mở miệng, dưới chân sớm chậm lại cước bộ. Lúc vào cung hắn đã có cảm giác xấu, hiện tại loại cảm giác này càng rõ ràng.

"Hoàng hậu đi đến Xuân Hoa cung của quý phi nương nương." Nữ quan không hổ là tâm phúc bên cạnh hoàng hậu, không đổi sắc mặt đối đáp trôi chảy.

Cho dù lòng có nghi hoặc, nhưng Thắng Huyễn cũng không ngừng tiếp tục đi về phía trước. Thôi được, mặc kệ phía trước chờ hắn là cái gì, cẩn thận ứng phó là được.

Kết quả hoàng hậu không có ở Xuân Hoa cung, thậm chí chưa có tới.

Thắng Huyễn quay đầu đến hỏi nữ quan mời mình, nhưng đối phương sớm không thấy bóng dáng, hắn lập tức xác định chuyện này cùng mẫu hậu thoát không được quan hệ, cùng quý phi nương nương đang mỉm cười với hắn cũng có quan hệ chặt chẽ.

Hậu cung quả nhiên chiến hỏa mạnh mẽ, chẳng qua, hắn đối với phương pháp mẫu hậu quăng mình ra rất có thành kiến.

Làm quốc mẫu, nàng làm được người người ca tụng, nhưng làm mẫu thân, hắn thật sự không thể không thừa nhận, nàng cùng phụ hoàng chính là trời sinh một cặp, đều yêu thích những trò đùa quái đản.

Vợ chồng vợ chồng, không biết là chồng ảnh hưởng vợ, hay là vợ ảnh hưởng chồng, nhưng bọn họ không thể nghi ngờ là một đôi tuyệt phối.

"Thôi vương, người đã lâu chưa vào trong cung thỉnh an, ngày gần đây khỏe không?" Quý phi vẫn xinh đẹp như trước nhàn nhã mở miệng như nói việc nhà.

"Đa tạ nương nương nhớ, nhi thần tốt lắm."

Hai người đang hết sức khách sáo, một bóng hình xinh đẹp từ bên ngoài đi vào.

Quý phi lập tức lúm đồng tiền như hoa, nâng tay lấy khăn che đậy môi anh đào nói: "Xem, thật khéo, hôm nay Hoa nhi vừa vặn ở trong cung, còn làm hoa sen sở trường, nếu Vương gia đã đến, đừng ngại cũng ăn một chút."

Mắt thấy không thể thoát thân, Thắng Huyễn cũng chỉ buồn cười nói: "Vậy quấy rầy nương nương."

"Không có, Hoa nhi, còn không mang qua cho vương gia?"


Mặt Phạm Nguyệt Hoa cụp xuống, đang cầm một cái đĩa tinh xảo đi tới, nhẹ nhàng đặt bên tay trái của hắn, "Vương gia, mời."

"Đa tạ." Một cỗ hương thơm nhàn nhạt bay vào mũi, hoa sen tô trong cái đĩa phối hợp cùng nhau lẫn vào trong cơ thể, lại làm cho Thắng Huyễn có chút tâm thần không xong, hắn không khỏi thầm kêu nguy rồi.

"Vương gia, ăn nhiều một chút." Quý phi cười khuyến khích.

"Vâng." Hắn gắp khối điểm tâm, chậm rãi từ từ thưởng thức, trong đầu mau chuyển động, hiện tại phải chạy nhanh thoát thân, nếu không nói không chừng liền thật sự té ngã xuống cống ngầm, mới vừa được đến lòng thê tử, lúc này nếu xảy ra sự cố, chỉ sợ đời này đều không lưu được cậu.

Phạm Nguyệt Hoa đứng ở bên cạnh sợ hãi hỏi: "Ăn ngon không?"

"Nga, ăn ngon lắm." Hắn bảo trì mỉm cười, tâm cũng rất lo lắng, mấy khẩu điểm tâm xuống bụng, hắn càng không ổn, thứ này, sợ là bỏ thêm vị.

"Đây là trà hạt sen do thần nữ tự tay pha, mời Vương gia dùng."

Hắn âm thầm kêu khổ trong lòng, trên mặt cũng không lộ vẻ gì, bình tĩnh tự nhiên, "Đa tạ."

Thân là đệ tử hoàng tộc, đan dược giải độc hắn tất nhiên là có, nhưng xuân dược không độc, hắn muỗn giải cũng không giải được, duy trì hết sức, chỉ có thể nhanh chóng rời đi.

Lúc đưa ly trà qua, đột nhiên một cái vô ý đánh nghiêng, đổ nước trà đầy thân hắn.

Vẻ mặt Phạm Nguyệt Hoa sợ hãi, liền cầm khăn tay của mình lau lên, "Vương gia, thật xin lỗi... Ta giúp ngài lau... "

"Không cần!" Này sao có thể là giúp hắn lau, quả thật là dụ dỗ!

"Hoa nhi, mang Vương gia đến phía sau thay quần áo đi." Quý phi hợp thời đánh gãy một đoàn hỗn loạn kia.

"Không cần, nhi thần sẽ hồi phủ thay."

"Nào có chuyện như vậy, người bên ngoài còn tưởng Vương gia ở nơi của bản cung bị ngược đãi gì."


Quả thật là ngược đãi trên cả hai phương diện tinh thần cùng thân thể! Thắng Huyễn vừa cố nén không phát tác, vừa hết sức không dấu vết tránh né sự trêu chọc cố ý lại như vô tình của Phạm Nguyệt Hoa.

"Nhi thần liền thất lễ." Tất cả bất đắc dĩ hắn chỉ có thể lưu lại, cũng hiểu được khảo nghiệm lớn hơn nữa đang ở phía sau.

Đi theo Phạm Nguyệt Hoa đến một gian phòng trống sau điện, hắn vẫy tay ra hiệu cho cung nữ lui xuống, lại không nghĩ Phạm Nguyện Hoa đột nhiên đi đến cạnh cửa lại ra sức đóng cửa lại.

Sự tình quả nhiên phức tạp!

Nhưng hắn không biết là, khi hắn cùng với dục vọng bản thân giằng co, giãy dụa phủ nhận, liều lĩnh xông ra cung, người hắn chú ý nhất đã được một cung nữ dẫn dắt vào cung, cũng chậm rãi mà đến Xuân Hoa cung, xem trọn vẹn cảnh vừa rồi.

---------------------------

Thắng Huyễn giống như gió thổi vào Tấn vương phủ, vẻ mặt bối rối khó được.

"Vương phi đâu?"

"Bẩm Vương gia, Vương phi chưa trở về."

Thanh âm cất cao. "Chưa trở về?!"

"Vâng, chưa trở về."

"Không có khả năng, vừa rồi người thủ vệ rõ ràng nói cậu đã hồi phủ!"

"Nô tỳ không thấy Vương phi."

Một thị vệ đã chạy tới hồi bẩm, "Vương gia, Vương phi vừa mới đi về phía chuồng ngựa."

"Cái gì?" Thắng Huyễn biến sắc, quay đầu liền chạy về phía chuồng ngựa.

Nhưng lúc hắn đuổi tới chuồng ngựa, chỉ kịp nhìn theo bóng dáng thê tử trên ngựa giơ roi, đó là bóng dáng mang theo rào rạt giận dữ, bừa bãi lại yếu ớt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip