C3: Bóng người áo xám
Nắng chiều lui xuống, nhường chỗ cho màn đêm dần bao phủ, đèn đường bắt đầu được giăng lên, các lồng đèn rực rỡ khắp phố phường.
Chợ đêm náo nhiệt, hai bên đường vang lên tiếng rao hàng của tiểu thương, thỉnh thoảng có người bán nghệ đi qua, trong quán rượu vang lên tiếng cốc chén chạm nhau, tiếng cười nói rôm rả không ngớt, nam thanh nữ tú đi thành các nhóm, dừng chân trước các quầy hàng.
Tiểu Thanh vừa cắn kẹo hồ lô mới mua từ quầy hàng rong, vừa đi theo đám đông nghe một tiên sinh kể chuyện, nàng đến muộn nên câu chuyện đã gần kết thúc.
Vị tiên sinh kể chuyện đặt một chiếc bàn gỗ đơn giản bên đường, trên bàn có một ấm trà tử sa, ông nhấp một ngụm trà, phẩy chiếc quạt xếp ra, lắc đầu thở dài: "Đáng tiếc, số trời khó tránh, tình cảm giữa người và yêu là trái với đạo trời, cuối cùng cũng chỉ là một hồi vui buồn ly hợp. Hồ yêu cô nương bị tước mất chín đuôi, còn Vương tướng quân thì quên hết chuyện kiếp trước rồi đầu thai chuyển kiếp. Đáng tiếc, đáng tiếc a, tình sâu duyên mỏng, có tình mà chẳng nên phận."
Nghe tiên sinh kể chuyện bi thương như vậy, Tiểu Thanh tò mò không biết trước đó câu chuyện diễn ra thế nào, nàng chợt nhớ đến tỷ tỷ và Hứa Tiên cũng là một đôi uyên ương bạc mệnh.
Nàng thật sự không hiểu, cái gọi là tình yêu đó có gì mà phải đau khổ đến vậy, hợp thì đến, không hợp thì giải tán đi, cứ thuận theo tự nhiên là được, cần gì phải tự chuốc lấy khổ sở chứ.
Tỷ tỷ của nàng chính là ví dụ điển hình của việc tự tìm phiền phức. Người phàm có gì tốt, tuổi thọ ngắn ngủi lại chẳng có bản lĩnh gì, vậy mà tỷ ấy lại nhất quyết yêu một thư sinh yếu ớt, đúng là "trong trăm thứ vô dụng, đứng thứ nhất là thư sinh".
Bây giờ, hạnh phúc của hai người họ lại phải nhờ Tiểu Thanh nàng xoay chuyển tình thế, trước hết nàng phải tìm tên hòa thượng Pháp Hải và giải quyết món nợ này với hắn.
Đang mải suy nghĩ, bỗng nhiên có người vỗ vai nàng.
Tiểu Thanh theo bản năng phản đòn, nắm lấy cổ tay hắn rồi dùng sức bẻ ngược lại, sợ gây náo động nên nàng liếc thấy một con hẻm nhỏ, mũi chân điểm nhẹ, nhân lúc mọi người còn đang say sưa với câu chuyện của Hồ yêu cô nương và Vương tướng quân, nàng đã lặng lẽ kéo kẻ không mời mà đến kia vào trong hẻm.
Tiểu Thanh nhanh nhẹn ấn hắn vào tường, chĩa chuôi kiếm vào huyệt đạo sau lưng hắn, lạnh lùng hỏi: "Là ai?"
Chia tay từ chiều, Mạnh Quý Thư vẫn còn nghĩ về Tiểu Thanh, muốn trả lại số tiền thưởng cho chủ nhân của nó. Hắn nghe bọn buôn người kia nói Tiểu Thanh định đến chùa Kim Sơn, ước lượng thời gian thì chắc nàng không đi được, nên hôm nay nhất định sẽ nghỉ lại Trấn Giang.
Có lẽ là do may mắn, Mạnh Quý Thư vừa đi chưa lâu đã thấy một bóng người áo xanh, sợ nàng lại biến mất nên hắn quên cả lễ nghĩa vỗ vai nàng, nào ngờ lại bị nàng kéo vào hẻm.
Mạnh Quý Thư biết Tiểu Thanh có võ công nhưng không ngờ lại cao cường đến vậy, chỉ một động tác cũng đủ thấy khinh công của nàng tốt đến nhường nào, thân nhẹ như én, nhanh nhẹn như rồng, chắc chắn là cao thủ võ lâm.
Mạnh Quý Thư biết một cao thủ giang hồ như Tiểu Thanh nếu muốn lấy mạng người thì chỉ trong nháy mắt, bởi vậy hắn vội vàng giơ tay lên: "Cô nương đừng vội, là ta, Mạnh Quý Thư, lính canh ở nha môn đây!"
Tiểu Thanh bừng tỉnh, nhớ lại dáng vẻ ngượng ngùng của Mạnh Quý Thư hồi chiều, nàng nghiêng người về phía trước, áp nửa người lên lưng hắn, thổi nhẹ khí lạnh vào tai hắn, nói: "Ồ, tiểu quan sai, gan to nhỉ, dám đến cướp sắc sao?"
"Ta... cô nương... ta... không phải..." Mạnh Quý Thư lắp bắp, mặt đỏ bừng, hồi lâu không nói nên lời.
Tiểu Thanh đang trêu hắn thì bỗng cảm nhận được sát khí tới gần.
Vút!
Cách đó trăm dặm chợt xuất hiện một tia sáng bạc xé toạc không trung, một thanh đoản kiếm theo đó lao đến.
Tiểu Thanh đạp Mạnh Quý Thư ra, rút kiếm Lân Sương khỏi vỏ kiếm cũ màu chàm, thân kiếm trắng muốt như ngọc phủ một lớp sương lạnh, mũi kiếm mỏng như cánh ve hắt sáng lên, sắc bén lạnh lẽo, hàn khí tỏa ra như muốn đóng băng không khí xung quanh.
Trong tia sáng chớp nhoáng kia, một bóng người mặc áo xám xuất hiện, một thanh kiếm đen lao về phía nàng, hai thanh kiếm va vào nhau tóe lửa.
Choang!
Người áo xám xuất hiện không một tiếng động khiến Tiểu Thanh cũng giật mình, nàng nhanh chóng ổn định lại hơi thở, giao đấu vài chiêu với bóng xám, bất phân thắng bại.
Người áo xám bỗng lùi lại, lấy từ trong ngực ra một chiếc gương và niệm: "Ám ma ni bát mê hồng."
Tấm gương ngưng tụ ánh trăng, sau đó chuyển thành luồng sáng vàng chiếu lên người Tiểu Thanh.
Cảm giác bỏng rát trên da khiến Tiểu Thanh không đứng vững, ngã xuống đất kêu đau đớn. Nàng bốc một nắm đất và hất tung lên, hô: "Mạnh Quý Thư, đừng hít vào!"
Nghe vậy, người áo xám tưởng có độc nên vội bịt miệng và mũi, đồng thời thu lại luồng sáng vàng đang chiếu vào Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh nhân cơ hội này định bỏ chạy, nhưng người áo xám lập tức nhận ra đây chỉ là đất bình thường, hắn vội hô to: "Xuất!"
Người áo xám tung ra một tấm lưới mảnh màu đỏ, hắn vừa thả tay thì tấm lưới đỏ chuyển sang sắc vàng và trùm lấy Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh nhanh trí, biết tấm lưới vàng này chuyên bắt vật sống nên kéo Mạnh Quý Thư đang đứng ngây ra làm lá chắn, quả nhiên, tấm lưới vàng liền trói chặt lấy Mạnh Quý Thư.
Người áo xám cười lạnh rồi đưa tay vào trong tay áo, dường như định lấy thêm pháp bảo để đối phó với Tiểu Thanh.
"Khoan đã!" Trong con hẻm tối, Tiểu Thanh nhìn dáng vẻ là biết hắn chưa có ý định dừng tay, nghĩ đến tình cảnh chật vật của mình mà nàng tức giận.
Nếu là trước kia, tên tiểu tử áo xám này làm gì có cơ hội làm càn như vậy với nàng.
Lần này để có thể quay ngược thời gian, nàng không chỉ phải đánh cược với Phật Tổ mà còn bị phong ấn chín phần linh lực, Phật Tổ nói làm vậy vì sợ nàng ỷ mạnh ăn hiếp kẻ yếu.
Thật nực cười, nàng đi theo tỷ tỷ tu luyện ngàn năm cũng chỉ hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, những võ công và pháp thuật tu luyện đều thuộc chính đạo, chưa từng hại một mạng người nào, nếu có ai chết dưới tay nàng thì cũng do kẻ đó tự chuốc lấy.
"Tên chuột xám nhà ngươi thật vô liêm sỉ, rõ ràng là kẻ này khinh bạc ta trước!" Tiểu Thanh tức giận, trừng mắt nhìn Mạnh Quý Thư đang cố thoát khỏi tấm lưới vàng: "Này, ngươi giải thích đi, là ngươi trêu chọc ta trước nên ta mới kéo ngươi vào đây phải không!"
Mạnh Quý Thư cuối cùng cũng hiểu tình hình, thấy người áo xám muốn làm khó Tiểu Thanh, hắn vội vàng giải thích ngọn nguồn rồi cam đoan: "Thật sự là hiểu lầm, là tại hạ mạo phạm cô nương này."
"Có hiểu lầm hay không, đợi ta bắt được xà yêu này rồi nói." Người áo xám không tin lời Mạnh Quý Thư, nhất quyết không tha cho Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh thấy một tia sáng lóe lên thì biết người áo xám lại định dùng tấm gương kia, lúc nãy bị chiếu một lần đã khiến nàng mất rất nhiều nguyên khí, bây giờ muốn chạy sợ rằng cũng không thoát được, nàng bèn dồn khí vào đan điền* và hét lớn: "Cứu mạng, có kẻ biến thái!"
(*Chú thích: đan điền - huyệt khí hải, nằm dưới rốn)
Editor: Lạc Rang
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip