BỘ IV: BA CHỒNG CƯỜNG BẠO CHÀNG DÂU SONG TÍNH - Chương 1.1
BỘ IV: BA CHỒNG CƯỜNG BẠO CHÀNG DÂU SONG TÍNH
Tác giả: Tây Hồng Thị Đỗi Phiên Gia
Thể loại: ba chồng x chàng dâu, NTR, 1x1, HE
Edit + Beta: Muội
Đọc truyện tại Wattpad chính chủ: cogaicokhauvimanma
🍓🍑🍓🍑
Chương 1 (1.1): Ba chồng nhìn lén con trai với con dâu làm tình, lợi dụng lúc con trai không ở nhà cưỡng hiếp chàng dâu song tính
Vào khoảng thời gian trước, con trai của Ấn Chi Viễn gọi điện thoại cho hắn, nói rằng cậu đã kết hôn, hy vọng ba có thể đến dự đám cưới của cậu, chứng kiến cuộc hôn nhân của cậu.
Ấn Chi Viễn rất ngạc nhiên, con trai hắn là Ấn Vĩnh Dật chỉ mới học đại học, thời đại ngày nay, chuyện kết hôn đối với các cậu trai cùng độ tuổi với cậu là một việc rất xa xôi, về vấn đề này, hắn lại lần nữa cảm thán con trai không giống mình, hắn năm nay đã 40 tuổi, lang thang nửa đời người mà vẫn chưa kết hôn. Hắn lúc nào cũng biết cách chơi, con trai cũng là do lúc hắn còn trẻ không cẩn thận mà chơi ra luôn.
Điều kiện gia đình hắn rất tốt, lại là con một nên được cả nhà nuông chiều, ngay cả khi hắn chơi ra mạng người, ba hắn chỉ nói: "Không sao hết, nhà có tiền, nuôi được."
Gia đình đưa cho mẹ đứa bé một khoản tiền, sau đó ôm bé về nhà nuôi nấng nên người.
Tính cách của Ấn Vĩnh Dật vốn hiền lành, rất hiếu thảo và tôn kính Ấn Chi Viễn và các bậc trưởng bối trong nhà, Ấn Chi Viễn cảm thấy như vậy cũng khá tốt, hắn không cần phải giải quyết về vấn đề gia đình, càng không cần vì trong nhà có thêm phụ nữ mà tranh đấu gây gắt, cuối cùng làm cho chướng khí mù mịt.
Ấn Chi Viễn không tán thành việc con trai kết hôn khi tuổi còn trẻ, nhưng hắn nhớ tới cha mẹ cũng không can thiệp quá nhiều vào chuyện hôn nhân của hắn, nên dù hắn không chấp nhận nhưng cũng sẽ không phản đối, nhưng hắn chỉ cho ít lời khuyên, còn nghe lọt hay không thì đó là chuyện của Ấn Vĩnh Dật.
"Sao lại gấp thế, cũng không dẫn người ta về?"
"Dạ có hơi gấp ạ... Nhưng con, con chỉ là muốn trấn an anh ấy, anh ấy là người rất nhạy cảm, con muốn anh ấy biết rằng con đang nghiêm túc, nên con liền đi đăng ký kết hôn với anh ấy, ba, đây là lần đầu tiên con thích một người đến vậy, con hy vọng ba có thể chấp nhận anh ấy." Ấn Vĩnh Dật nói với vẻ mong đợi trong điện thoại.
Sự ngây thơ trong lời nói của Ấn Vĩnh Dật khiến mặt Ấn Chi Viễn hiện lên ý cười, không ngờ thằng con trai mình lại đơn thuần như vậy, cậu chưa từng yêu đương với ai cho đến khi cậu lên đại học, chỉ mới nói chuyện tình yêu liền vội vàng kết hôn, hắn rất tò mò người mà con trai hắn thích rốt cuộc là người thế nào, lừa cho cậu bé khờ khạo này xoay vòng vèo. Đồng thời trong lòng hắn không khỏi có chút lo lắng, không biết sau này Ấn Vĩnh Dật có đủ năng lực tiếp quản việc kinh doanh của hắn hay không.
"Ba có chấp nhận hay không cũng không quan trọng, chỉ cần con thích là được." Dù sao thì người bị lừa cũng không phải là hắn, nếu sau này có chuyện gì xảy ra thì đó cũng chính là một bài học đáng nhớ dành cho Ấn Vĩnh Dật. Hắn thay đổi giọng điệu thoải mái hơn, "Vậy khi nào thì ba đến đó được?"
Ấn Vĩnh Dật thật vui vẻ vì Ấn Chi Viễn chưa bao giờ là người có tư tưởng bảo thủ, cậu nói: "Hai tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ, ba, ba có thể đến đây chơi trước, bọn con sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho ba."
"Được rồi, lúc nào rảnh thì ba qua liền."
Mà lúc nào thì Ấn Chi Viễn cũng rảnh rỗi, trong công ty luôn có người giám sát, hắn chỉ cần thỉnh thoảng tham gia đại hội cổ đông, mặc dù là cổ đông lớn nhất nhưng hắn không thích ngày ngày ngồi trong văn phòng, cho nên hắn dứt khoát thuê một người có đủ chuyên nghiệp để quản lý công ty.
Nửa đời của hắn đều sống rất phóng khoáng, bên người chưa bao giờ thiếu tình nhân, trong lúc nói chuyện với con trai thì hắn đang nằm trên giường cùng tình nhân, đó là một nam sinh môi hồng răng trắng, mới vừa rồi còn cưỡi trên người hắn ra sức vặn vẹo vòng eo muốn lấy lòng hắn, hắn cũng không phải là đồng tính luyến ái, nhưng nam nữ gì hắn cũng cân được tất.
Chỉ là hắn không ngờ rằng thì ra con dâu mình lại là một chàng trai.
An Lê Hiên cũng không ngờ ba chồng mình lại trẻ như vậy.
Buổi chiều bọn họ đến sân bay, An Lê Hiên cùng Ấn Vĩnh Dật đan chặt mười ngón tay vào nhau, đầu ngón tay của anh có chút cứng đờ, Ấn Vĩnh Dật càng nắm tay anh chặt hơn: "Anh yên tâm đi, ba em rất thoải mái, từ nhỏ đến lớn đều tôn trọng quyết định của em." Cậu còn chưa nhắc đến những người tình bên ngoài của ba mình không biết có bao nhiêu nam nữ, nên chắc là ba sẽ không để ý việc cậu kết hôn cùng một chàng trai đâu. Tuy nhiên cậu vẫn thật cẩn thận mà không nói với ba qua điện thoại rằng con dâu của ba là con trai.
Ấn Vĩnh Dật nghĩ chờ gạo nấu thành cơm rồi, ba cậu không thể không đồng ý, dù sao thì cậu cũng không thể ly hôn được.
Ấn Chi Viễn nhìn thấy một cậu trai đứng bên cạnh con trai mình, phản ứng đầu tiên là con dâu không đến, nhưng khi nhìn thấy con trai mình và cậu trai đó đan chặt mười ngón tay vào nhau, cái phản ứng thứ hai chính là con trai hắn tìm một người đàn ông để làm con dâu hắn.
"Ba ơi!" Ấn Vĩnh Dật phấn khích vẫy vẫy tay, bọn họ đang đứng ở vị trí lối ra, Ấn Chi Viễn nhanh chóng nhìn thấy hai người họ rồi đi về phía đó.
An Lê Hiên cúi đầu buông tay Ấn Vĩnh Dật ra, lòng bàn tay anh đổ chút mồ hôi, khi Ấn Chi Viễn đi tới chỗ bọn họ, anh ngẩng đầu lên liền thấy Ấn Chi Viễn đang dùng ánh mắt vô cảm nhìn mình, Ấn Vĩnh Dật đứng bên cạnh giới thiệu hai người cho nhau, trong nháy mắt An Lê Hiên cảm thấy Ấn Chi Viễn sẽ mua vé khứ hồi ngay lập tức.
Mặc dù Ấn Vĩnh Dật đã nhiều lần cam đoan rằng ba cậu là một người rất hiện đại, nhưng hiếm có bậc cha mẹ nào có thể chấp nhận việc con trai mình kết hôn với một người con trai khác.
"Ấn tiên sinh!" Giọng An Lê Hiên căng thẳng, lời nói vừa nhanh vừa gấp, nghe kỹ thì còn có chút đổi giọng.
Ấn Chi Viễn chỉ "ừm" một tiếng, ánh mắt đen kịt quét qua anh một cách kỳ lạ, sống lưng An Lê Hiên căng thẳng, nghĩ thầm anh thật sự rất xấu hổ, anh lén nhìn Ấn Chi Viễn, Ấn Vĩnh Dật và hắn nhìn giống anh em hơn là cha con, loại cảm giác này rất kỳ quái, anh vốn tính toán dùng cách hiếu kính với người già để ở cùng ba chồng, nhưng hiện tại xem ra không có kết quả rồi.
Ấn Chi Viễn mua một ngôi nhà nhỏ kiểu phương Tây ba tầng cho con trai. An Lê Hiên cũng có nhà riêng, nhưng vì không thể quấn quýt cùng Ấn Vĩnh Dật, với lại chỗ này của Ấn Vĩnh Dật cũng gần trường học và công ty của anh nên anh liền dọn tới đây.
Khi họ về đến nhà, đã có người mang tới quần áo cùng đồ dùng sinh hoạt của Ấn Chi Viễn đặt ở ngoài cửa, An Lê Hiên biết rằng gia đình Ấn Vĩnh Dật rất giàu có, nhưng thật không ngờ Ấn Chi Viễn cũng rất có phong cách, người gửi đồ mang toàn là đồ mới cho hắn.
Sau khi Ấn Chi Viễn mua biệt thự này đã được trang hoàng cẩn thận, lần này tới đây còn tăng thêm không khí ấm áp, An Lê Hiên đã đặt chỗ ăn tối, trong bữa tối, Ấn Vĩnh Dật nói về cuộc sống ở trường của mình, còn lại nói mười câu thì hết chín câu đã nhắc đến An Lê Hiên, Ấn Chi Viễn thường gãi đúng chỗ ngứa mà trả lời một câu, rất kiên nhẫn lắng nghe.
An Lê Hiên nhéo nhéo đùi Ấn Vĩnh Dật dưới bàn, Ấn Vĩnh Dật cười cười với anh, nói rằng không sao mà.
Chỉ mới gặp nhau lần đầu thôi, An Lê Hiên đã biết Ấn Chi Viễn là một người khó đoán, dáng vẻ của Ấn Vĩnh Dật giống hắn đến bảy phần, nhưng đường nét mềm mại hơn một chút, khi ăn cơm, An Lê Hiên có thể nhìn thấy rõ quai hàm sắc như dao của hắn, còn có khoé mắt thường thường xuất hiện nếp nhăn khi hắn cười.
Từ đầu đến cuối, Ấn Chi Viễn không nói chấp nhận cuộc hôn nhân của họ, Ấn Vĩnh Dật cho rằng hắn đã đồng ý, nhưng An Lê Hiên lại không nghĩ vậy.
Vì vậy đến tối muộn, lúc tất cả cùng vào phòng ngủ, An Lê Hiên mới nói chuyện thẳng thắn với Ấn Vĩnh Dật.
"Tại sao anh lại nghĩ vậy? Nếu không đồng ý thì ba em sẽ không bao giờ về đây với bọn mình đâu, nếu không chấp nhận thì lúc ở sân bay ba đã bảo em chia tay rồi, nếu không chia tay ba sẽ bỏ về nhà ngay lập tức." Ấn Vĩnh Dật ôm anh, "Hôm nay em hạnh phúc lắm! Giờ thì anh đã tin rằng em thật lòng rồi phải không?"
An Lê Hiên âm thầm thở dài, ôm lại hắn, "Anh không tin em hồi nào đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip