Chương 2

BỘ X: ĐÙA NGHỊCH VỚI BÉ BẢO MẪU

Tây Hồng Thị Đỗi Phiên Gia

Edit by Muội

Đọc truyện tại Wattpad chính chủ: cogaicokhauvimanma

🍓🍑

Chương 2

Cơ thể mềm mại của Văn Lạc đột nhiên căng cứng, sau tiếng la thảm thiết, cơ thể trắng nõn của cậu bắt đầu run rẩy dữ dội, cặp chân dài không thể nhúc nhích dưới bàn tay mạnh mẽ của Trác Dương.

"Đừng! Đừng mà..." Văn Lạc lắc đầu, nước mắt tuôn ra như dòng nước lũ vừa được mở cổng, lỗ nhỏ bị một cây dương vật ghê tợn mở ra, căng tròn cái động thịt dâm đãng, thứ đó xông vào người cậu với một lực rất mạnh, Văn Lạc có cảm giác như mình sắp bị xé làm đôi, "A a a a đừng mà! Van xin anh... Hu hu... Tôi xin anh đừng vào nữa mà..."

Cơ thể cậu như bị một thanh sắc nóng đỏ đâm thủng làm đôi, Văn Lạc đau đớn khóc nấc lên.

Trác Dương được bao bọc trong lỗ non mềm mại ẩm ướt, cái miệng nhỏ vẫn tiếp tục tiết ra thứ nước dâm vừa trơn vừa dinh dính, lúc đi vào còn vang tiếng lép nhép, một tay Trác Dương xoa mạnh hột le và phần thịt non trên mu lồn của Văn Lạc, hắn vẫn tiếp tục mạnh mẽ đưa cặc to của mình vào.

Cơ thể Văn Lạc run rẩy không ngừng, cậu dùng đôi tay yếu ớt đẩy người đàn ông đang xâm phạm cơ thể mình ra, đồng thời ngăn chặn bàn tay cứ khêu gợi lỗ non của mình, cậu đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn hắn, cầu xin: "Đau quá... Dừng lại đi... A a đừng làm vậy... Trác tiên sinh... Đừng mà..."

Trác Dương chỉ cười khinh, sau đó hắn ra sức xoa nắn thô bạo vào vùng kín non nớt đầy nước của bảo mẫu, đột nhiên dưới háng thúc mạnh một cái, lớp màng mềm mỏng bất ngờ bị hắn đâm toạc ra.

"Á a a... Đau quá... Đừng..." Văn Lạc bị xé toạc màng trinh khiến cậu như muốn sụp đổ, đầu óc rối bời, không hiểu tại sao chuyện lại ra nông nỗi này, rõ ràng nửa tiếng trước vẫn bình thường, nhưng cậu chưa kịp suy nghĩ nhiều thì vùng kín đã bắt đầu đau nhói bởi hành động của Trác Dương gây ra.

Trác Dương vô cùng hưng phấn vì đã đâm thủng được màng trinh của bảo mẫu, mặc dù trên mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng đôi mắt lại hừng hực dục vọng mãnh liệt, hắn thúc mạnh dương vật vào trong người cậu, lần nào cũng chỉ kéo ra một ít rồi lại đâm mạnh vào, nhờ có nước dâm nên lỗ non mềm mại vô cùng, cho phép hắn đi vào sâu hơn nữa, thân cặc to chảng ma sát với vách thịt non mịn một cách không thương tiếc, đầu khấc cứng ngắc càng bơi càng xuống sâu, khí thế như chẻ tre tiến vào tận điểm cuối cùng của âm đạo.

Trác Dương đã ngủ với rất nhiều người, nhưng không ai có thể so sánh được với bảo mẫu nhà hắn, nơi đó vừa nhỏ vừa khít, ướt nóng vô cùng, như thể có vô số cái miệng nhỏ dâm đãng đang tranh nhau mút dương vật cho hắn, đáng lí ra hắn phải xơi cậu từ lâu rồi mới phải, nghĩ thế, đột nhiên hắn tăng thêm lực cho phần eo, đẩy thẳng thân dưới về phía trước, mỗi lần ra vào đều mang đến cho hắn khoái cảm cực độ.

Ngược lại, Văn Lạc bị địt đến nỗi trông đáng thương làm sao, toàn bộ âm hộ của cậu bị dương vật của gã đàn ông này kéo căng ra, nhưng cậu không thể chống cự, chỉ có thể yếu nhớt xin hắn tha cho mình.

"Đừng vào nữa... Ôi... Không được... A... Khó chịu quá... Ưm a..."

Giọng nói vốn trong trẻo của Văn Lạc giờ đây mềm hẳn đi, mang theo tiếng khóc nghẹn ngào, cơ thể mềm mại cũng đong đưa theo từng cú thúc của hắn một cách dâm đãng, âm đạo mới được khai phá vừa nóng vừa khít, nhưng nước lồn vẫn chảy ra liên tục, thịt non ướt nước dâm co thắt lại siết chặt con cặc to, cái lồn dâm đãng của cậu kích thích hắn đến nỗi hắn phải giã mạnh vào mu lồn, hắn muốn nhét toàn bộ cái của quý to lớn của mình vào lỗ thịt non mềm của bảo mẫu.

Đầu khấc to lớn tấn công dứt điểm tiến đến chỗ sâu bên trong, đập vào cửa tử cung vang lên tiếng lép nhép, chất dịch dinh dính ở sâu trong âm đạo bị khuấy lên, sau đó trào ra khỏi cơ thể mỗi khi dương vật chui ra, phần thịt dâm đãng không biết liêm sỉ mà cứ liếm mút con cặc lớn đang xâm lược.

Rõ là chỉ mới làm đây thôi, mà Trác Dương như muốn phát điên với thân hình dâm đãng này, hắn không nhịn được mà vỗ mạnh vào mông Văn Lạc hẳn ba cái, "Đĩ dâm, thả lỏng chút đi!"

Cái mông trắng nõn tức thì bị sưng lên, nổi đầy những dấu tay đỏ chót.

"A a a... Đừng, đừng đánh... Đau, ra ngoài đi... Ưm..."

Văn Lạc vừa khóc la, vừa vặn vẹo mông, trông cậu giống như gái điếm phối hợp với tên đàn ông cưỡng hiếp mình.

Trong khi đánh mông cậu, Trác Dương vẫn không quên ra ra vào vào mãnh liệt bên trong cái âm hộ trơn trượt của bé bảo mẫu, cái động trinh nguyên mềm mại hết biết, hầu hạ Trác Dương thoải mái vô cùng, hắn cố gắng hết sức quậy tung cửa tử cung, đưa toàn bộ dương vật của mình vào trong.

Văn Lạc cảm thấy mình đã gần đến giới hạn rồi, cậu không thể chịu đựng thêm được nữa, cậu bắt đầu run lẩy bẩy giãy tung trời, "Ư ư ưm... Không... Không được... A a... Đủ rồi, dừng lại đi... Không thể... Không thể vào được nữa... Xin anh... Hu hu..."

Nghe thấy thế, Trác Dương lại tàn nhẫn bắt chéo chân cậu áp vào ngực, thân dưới của hắn bắt đầu chuyển động dữ dội, cặc to nóng bỏng lập tức tiến vào trong tử cung non nớt của bảo mẫu, quy đầu cứng như đá hung hăng cắm sâu bên trong.

Hai tay Văn Lạc túm chặt ga giường bên dưới, cơ thể đỏ bừng của cậu cứ giật nảy lên, đôi mắt mở to ngấn nước, môi run nhè nhẹ: "Không... Hức a a a... Đừng... Không thể mà... Ư ưm ư... Sắp vỡ ra mất... Ra ngoài đi... Tôi xin anh đấy Trác tiên sinh... A... Xin anh ra ngoài... Đừng di chuyển nữa mà..."

Trác Dương chỉ thấy đầu khấc của mình bị mút mạnh, tử cung mềm mại cả thịt non dâm đãng cứ liếm hôn quy đầu nhạy cảm của hắn, trong lúc nhất thời hắn phấn khích đến nỗi chỉ biết lắc hông điên cuồng, cưỡng hiếp bé bảo mẫu khóc lóc bên dưới một cách thô bạo, hắn đã cưỡng hiếp toàn bộ cơ thể trong sáng của cậu, cả căn phòng tràn ngập tiếng da thịt tác động với nhau, cùng với tiếng rên rỉ thảm thiết đẹp đẽ của Văn Lạc.

Văn Lạc có thể cảm nhận rõ ràng một cây gậy thịt thô to đang ra vào cơ thể mình với tốc độ ngày càng nhanh, đè nghiến từng tấc thịt non, cậu nghiêng đầu, cơ thể cứ đong đưa theo hắn, "A... Ưm a... Hưm..."

Bên trong người cậu giống như bị bóp nát, đau đớn vô cùng, nhưng nơi bị gậy to cọ xát không chỉ nóng lên mà còn có chút tê dại, chút cảm giác vụn vặt này đã làm thay đổi tiếng rên rỉ của Văn Lạc.

Trác Dương vẫn cứ nhào nặn cặp mông trắng nõn mềm mại của bảo mẫu như nặn đất sét, nghe tiếng rên rỉ vừa dịu vừa ngọt, dục vọng trong hắn đột nhiên tăng cao hơn nữa, đâm mạnh vào mà chẳng biết tiếc thương gì, khoái cảm nho nhỏ của Văn Lạc cũng tăng vọt theo từng cú nhấp của hắn, như nước nổ trong dầu, khoái cảm chưa từng có đánh bại cậu chỉ trong chốc lát.

"Ưm a... Không..." Đây không phải là cậu... Văn Lạc nhắm mắt lại muốn trốn tránh, không lý nào cậu lại có thể cảm thấy thoải mái khi bị xâm phạm như vậy được, chắc chắn là do gã khách đến nhà xịt thuốc vào mặt cậu, chắc chắn là thế!

Cậu kiềm nén cảm xúc, đè ép tiếng rên rỉ của mình, Trác Dương không thích cậu như vậy, đột nhiên hắn đưa tay ra lật người cậu lại, dương vật trong âm đạo Văn Lạc xoay chuyển 180 độ, cọ xát vào vách thịt với tốc độ nhanh như chớp, gần như nện nát lớp thịt mềm mại bên trong.

Trác Dương lật người cậu lại thành tư thế bò, một phần ba cơ thể lơ lửng ngoài giường, Văn Lạc nhũn người hoảng hồn đưa hai tay chống sàn nhà, cặp mông sưng đỏ của cậu chổng cao trên giường, một con chim to bóng lưỡng vẫn nằm vững vàng bên trong, không đợi cậu phản ứng, hắn đã bóp chắc mông cậu rồi húc mạnh vào.

"A a a a... Đừng, đừng vậy mà... Trác tiên sinh thả tôi ra đi..."

Vừa mới bị phá trinh đã phải chịu những cú dập dữ dội như vậy, Văn Lạc như con cá chết khô, ngực phập phồng liên tục, cái miệng nhỏ cứ thở hổn hà hổn hển, cả người đẫm mồ hôi, cơ thể trắng nõn ướt rượt mồ hôi trông càng quyến rũ làm sao, cánh tay cố đỡ nửa người trên của cậu cứ run lẩy bẩy, trông cậu chật vật vô cùng, nhưng vẫn toát ra khí chất dâm đãng gợi cảm.

Nhịp thở của Trác Dương cũng hỗn loạn, hắn vuốt tấm lưng mịn màng mướt mồ hôi của bảo mẫu, làn da dưới lòng bàn tay hắn còn mịn hơn cả tơ lụa, nơi hắn đang đưa đẩy càng trơn trượt và dính hơn nhiều, như thể đang dùng lực hút để hấp thụ dương vật của hắn vậy, cảm giác tủy sống sắp bị hút cạn khiến hắn không thể ngừng việc quan hệ lại được.

Hắn chưa từng địt cái lỗ dâm nào mút giỏi đến vậy, cái người vốn luôn trầm tính ít nói kể cả khi lên giường như hắn cũng phải mắng Văn Lạc là đĩ dâm, khiến bé bảo mẫu nhục nhã khóc lóc nức nở.

"Dừng lại đi... A a... Van xin anh đừng thúc nữa mà... Ư ưm... Tôi sắp chịu hết nổi rồi! A a a!"

Tự nhiên cả người Văn Lạc cứng đờ, lỗ non quấn quanh cặc hắn co giật dữ dội, từ sâu bên trong phun ra một thứ chất lỏng dính nhớp, xối ồ ạt lên đầu khấc của Trác Dương, hắn ngạc nhiên thở hổn hển vì sướng, hắn nhìn xuống nửa người dưới của bảo mẫu, phát hiện ra đĩ dâm này lên đỉnh, cây gậy nhỏ run rẩy của cậu đang xuất tinh, tinh dịch làm ướt một mảng ga giường, hơn nữa mới làm lần đầu tiên mà cậu còn được ban tặng khả năng bắn nước, nguồn nước dâm trong lỗ non cứ như bất tận, từng giọt nước chảy dọc xuống dương vật đang run rẩy của cậu.

Đây là lần đầu tiên trong đời Văn Lạc đón nhận khoái cảm mãnh liệt như vậy, trông cậu như mới được vớt lên khỏi mặt nước, hoặc có lẽ cậu cũng sắp biến thành vũng nước, cuối cùng hai cánh tay cậu không chống đỡ nổi nữa, lúc sắp chúi đầu xuống dưới thì cậu đã được hắn kéo trở về giường, trong tư thế quỳ mọp dâm tiện như một con chó cái, chổng mông lên cao mặc cho hắn địt bôm bốp.

Văn Lạc thấy sướng chết đi được, cho dù bị hành hạ lên bờ xuống ruộng thì lỗ non vẫn sống chết bám chặt lấy dương vật của Trác Dương, ra sức liếm mút, dâm đãng vô cùng, Trác Dương cũng không hề khách sáo chút nào, tiếp tục mở ra lối đi đã thắt chặt lại vì lần lên đỉnh trước đó, mỗi một cú thúc đều đánh vào điểm nhạy cảm.

"Không được nữa... Ư a a... Đừng vào nữa mà..."

Bé bảo mẫu đáng thương cứ run lẩy bẩy, lỗ non mở rộng không thể ngăn cản được sự xâm nhập của hắn, bị đâm rút hết lần này đến lần khác, như thể cậu đang trải nghiệm niềm vui sướng của lên đỉnh trong từng khoảnh khắc, con chim to cứ hung hăng đâm sầm vào lỗ non trơn mướt, cái âm hộ đang tận hưởng cực khoái không ngừng tiết ra nước dâm, để dương vật của hắn ngâm mình trong đó, cả một mảng lớn ga giường cũng bị thấm ướt nước dâm.

Trác Dương thở hổn hển, cúi xuống nói vào tai Văn Lạc: "Đĩ điếm, bị hiếp mà cũng lên đỉnh ra nước cho được, không có người phụ nữ nào dâm đãng bằng cưng đâu."

Đầu óc Văn Lạc có hơi chậm chạp, sau khi nghe hắn nói xong, đôi mắt ngấn nước của cậu hiện rõ vẻ mờ mịt, vài giây sau cậu mới hiểu ra, chợt rùng mình, lắc đầu điên cuồng, khóc hu hu phủ nhận: "Tôi... Tôi không phải... Ưm a... Tôi không phải vậy mà... Hu hu... A... Đừng... To quá... Vỡ mất... Nó sắp vỡ ra rồi... Tiên sinh... Hu hu hu... Chậm lại đi..."

Trác Dương vẫn tiếp tục thúc mạnh, nhưng đột nhiên hắn chơi chiêu, dương vật ấn vào điểm nhạy cảm ở trong âm đạo của bảo mẫu, cọ xát cẩn thận, khiến Văn Lạc rên rỉ liên hồi, trong động thịt vang lên tiếng lép nhép, cặc của hắn vừa to vừa dài, lần nào cũng có thể dễ dàng đâm vào điểm khoái cảm nhất của Văn Lạc, cho dù Văn Lạc không muốn tiếp thu, không muốn thừa nhận, thì khoái cảm vẫn cứ ập vào cơ thể cậu một cách mạnh mẽ nhất, nó liên tục đưa cậu lên những cái đỉnh tuyệt nhất.

Văn Lạc đã bị chà đạp đến kiệt sức, cứ rên rỉ ưm a mặc hắn trút ham muốn lên người mình, mông cậu giờ đã vừa đau vừa tê vì những cú giã, môi âm hộ bị địt cho biến dạng, cửa lồn bị cặc to cọ xát sớm giờ, khiến môi lớn cũng sưng đỏ hết cả lên, giống như những cánh hoa xinh đẹp bị chà miết mạnh bạo.

Cuối cùng hai chân của Văn Lạc cũng nhũn cả ra, cậu duỗi chân nằm dài trên giường, Trác Dương nằm đè lên người bảo mẫu, thúc hông mạnh mẽ, liên tục ra vào trong cái lồn ướt vừa nóng vừa khít của bảo mẫu.

Linh hồn của Văn Lạc như muốn bay ra ngoài, đôi mắt cậu đờ đẫn phát ra tiếng rên rỉ như sắp khóc mà lại không khóc, giọt lệ vương trên hàng mi dài khẽ run, như sắp rơi nhưng vẫn không rơi, Trác Dương cứ di chuyển quyết liệt trên cơ thể trắng trẻo của cậu, cảm nhận khoái cảm khi da thịt hai người chạm vào nhau, không biết đã trôi qua bao lâu, dương vật của hắn đột nhiên căng phình lên, lỗ nhỏ mềm mại vốn đã đến giới hạn lại phải giãn ra lần nữa.

"Ư... Không được..."

Giọng Văn Lạc khàn đi, linh cảm có chuyện không lành, cậu cố gắng giãy giụa với chút sức lực còn lại, sau khi người đàn ông hừng hực năng lượng nhận thấy, hắn lại bắt đầu giã như vũ bão, rồi một dòng tinh dịch đặc nóng đột ngột bùng nổ trong cơ thể cậu, ý thức đó là cái gì, Văn Lạc xấu hổ nhục nhã vô cùng, có điều tinh trùng của hắn nhiều quá, cứ chảy ồ ạt vào trong tử cung của cậu, cậu bị bắn vào đến lên đỉnh liên tục, khoái cảm dâng trào đã bóp nát hết phần ý thức còn lại của cậu, khiến cậu không thể tránh khỏi mà chìm vào ham muốn xác thịt, cậu lại vừa xuất tinh vừa ra nước, lỗ thịt đang lên đỉnh nhưng vẫn đói khát siết chặt cặc lớn của hắn, cố gắng hút cạn tinh dịch của hắn.

Trác Dương nhìn Văn Lạc bị mình phịch đến mất ý thức, đột nhiên hắn cúi xuống hôn lên khoé môi cậu, sau đó hắn chợt dừng lại, thế mà hắn... Đã hôn cậu... Trong mắt hắn hiện lên vẻ hứng thú.

Khi Văn Lạc thức dậy đã là chiều tối ngày hôm sau, không có ai ở đây, căn phòng này cũng không phải của cậu.

Cậu ngồi trên giường một lúc chịu đựng cơn đau khắp người, nghe thấy tiếng nói chuyện thì hoảng hồn đứng dậy, sau đó cậu cảm thấy có thứ gì đó chảy ra từ phần thân dưới của mình, từ đùi trong chảy dọc xuống dưới, Trác Dương không lau sạch cho cậu, nửa người dưới của cậu trông thảm hại làm sao, bụng dưới dính tinh dịch của mình, phần dưới của cậu thì liên tục rỉ ra thứ chất lỏng tanh nồng do hắn xuất bên trong, lúc bước đi cũng sẽ cạ vào cửa lồn đã sưng tấy vì bị nện cả đêm.

Mặt Văn Lạc tái nhợt, cậu đau đớn lấy chăn quấn quanh người, cẩn thận mở cửa ra, cậu muốn thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi nơi này, không, chẳng cần thu dọn chi nữa, chỉ cần có thể đi càng sớm càng tốt là được.

Thế nhưng cuối cùng lại không như ý, ngoài Trác Tử Hàng thì Trác Dương cũng có mặt ở nhà, hắn ra lệnh: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi nấu cơm đi."

Mặt Văn Lạc hết đỏ rồi lại trắng, lấy hết can đảm nói: "Trác tiên sinh, tôi... Tôi không làm nữa."

Trác Tử Hàng đang làm bài tập lập tức ngẩng đầu lên.

Trác Dương dời mắt khỏi chiếc laptop đặt trên đầu gối, nhìn lướt qua cậu một cái.

Tim Văn Lạc run lên một nhịp, cậu sợ hãi nhìn người đàn ông này, chỉ cần nghĩ đến chuyện xảy ra đêm qua, cậu rõ ràng là người bị hại đáng lẽ phải giận dữ lên án lại vô cớ cảm thấy sợ hãi.

Cổ họng Văn Lạc nghẹn lại, dưới ánh nhìn ngày càng sắc lạnh của Trác Dương, cậu siết chặt chiếc ba lô đang đeo, bên trong còn có giấy tờ tùy thân của cậu.

"Không được." Trác Dương đặt laptop xuống, đứng dậy, rồi bảo Trác Tử Hàng về phòng.

Khi đi ngang qua Văn Lạc, Trác Tử Hàng nhìn cậu một cái, đứa trẻ nhỏ tuổi ấy lại thấy lo lắng cho Văn Lạc, nhưng bản thân nhóc cũng không rõ rốt cuộc mình đang lo điều gì.

Văn Lạc không để ý đến cậu nhóc, chỉ chăm chăm nhìn người đàn ông đang tiến lại gần, cậu vội vàng lùi vài bước, cứ lùi mãi cho đến khi lưng đụng vào tường, lúc này, thể lực của cậu vẫn chưa hồi phục, dù muốn trốn cũng trốn không nổi, Trác Dương không cho cậu đi, còn dùng tiền uy hiếp cậu, Văn Lạc bị hắn đánh trúng điểm yếu, muốn khóc mà khóc cũng không xong, chỉ biết cắn răng chịu đựng, lặng lẽ đi nấu cơm.

Trong lúc cậu nấu ăn, Trác Dương bước vào nhà bếp - cái nơi mà hắn chưa từng đặt chân vô lần nào, hắn cởi quần cậu ra, nhìn thấy đùi trong của bé bảo mẫu vẫn còn dính tinh dịch của chính hắn.

Khi nãy Văn Lạc chỉ lau qua loa, tinh dịch bên trong vẫn chưa được lau sạch, cậu vừa lo lắng vừa bất lực, cố gắng lắc cái mông vẫn còn sưng đỏ của mình hòng tránh khỏi hắn, mông cậu che kín dấu tay bị ngược đãi, trông đẹp đẽ lạ thường.

Mắt Trác Dương sâu thăm thẳm, hắn véo bờ mông thịt chằng chịt dấu tay.

"A... Ư..." Văn Lạc nhìn Trác Dương, đôi mắt lưng tròng, "Tôi phải nấu cơm, Trác tiên sinh ra ngoài trước đi."

Đôi mắt của Văn Lạc là dáng mắt hạnh điển hình, mỗi khi cười rộ lên thì đuôi mắt cong cong duyên dáng, con ngươi vừa đen vừa to, đôi mắt tròn xoe lúc này lại ngân ngấn nước trông vừa ngây thơ vừa bất lực, khiến đàn ông muốn chơi cho cậu bật khóc, chịch đến khi nước mắt tràn mi mới thôi.

Trác Dương ghìm mông cậu, lấy đại một chiếc đũa rồi nhét vào trong lỗ nhỏ mềm xốp.

"A a! Lấy ra đi..."

Đôi đũa thon dài dùng để ăn cơm đánh một vòng khuấy chất lỏng sền sệt bên trong, nhiều chất lỏng dính nhớt chảy ra ngoài, lối đi không còn chịu được sức nặng nữa, đôi đũa thì cứng ngắc, đến nỗi Văn Lạc phải khàn giọng xin hắn tha cho mình.

Lúc được buông ra thì quần cậu đã ướt một mảng, hai chân không đứng vững nổi, cậu ngã quỵ xuống sàn, sau khi Trác Dương coi như không có gì xảy ra mà bỏ đi, cậu không khỏi rơi nước mắt.

Cậu thay cái quần khác, ăn cơm tối cùng hai cha con xong, khi bắt đầu dạy Trác Tử Hàng làm bài tập, cậu nhóc ân cần nói: "Em làm xong hết bài tập rồi, nhìn anh Lạc có vẻ không khoẻ, anh nhanh đi ngủ đi nhé."

Những lời như vậy phát ra từ miệng một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, khiến người ta thấy ấm lòng vô cùng.

Trác Tử Hàng như là đã quyết định điều gì đó, cậu nhóc dũng cảm giang đôi tay: "Anh Lạc có muốn ôm một cái không?"

Mắt Văn Lạc đỏ hoe, vỗ nhẹ đầu cậu nhóc, cậu ngồi xổm xuống ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Trác Tử Hàng, chính cậu lại được một đứa trẻ an ủi.

Trác Tử Hàng có chút luống cuống, cậu nhóc cũng hiếm khi thân thiết với ai như vậy, nhưng nhóc rất thích người anh trai dịu dàng này, không muốn thấy anh buồn. Trác Tử Hàng vỗ nhẹ lưng Văn Lạc: "Có phải ba làm anh Lạc buồn không? Em xin lỗi."

"Không phải lỗi của em, em không cần phải xin lỗi."

Văn Lạc thấy ấm lòng, cố gắng lấy lại tinh thần chơi cùng cậu nhóc một lúc, rồi Trác Tử Hàng lại bảo cậu đi nghỉ ngơi.

Văn Lạc trở lại tầng ba, thấy áo và quần lót rách nát của mình vẫn còn nằm trên sàn, thật lâu sau, cậu mới nhặt chúng lên, ném hết vào thùng rác.

Hôm nay khi đem quần áo vào phòng tắm, cậu phải kiểm tra trước sau những năm lần, cậu cứ đổ sữa tắm lên người mình như thể nó là hàng miễn phí, khi nước nóng xối đến phần thân dưới liền dấy lên một hồi đau rát, không biết có bị trầy xước gì hay không.

Cậu thật sự không dám đụng vào cái lỗ chứa đựng tinh dịch khô hay ướt đó nữa, cậu ráng lau cho sạch rồi vứt luôn cái khăn lông, nước rất nóng, sau khi tắm xong da dẻ đỏ ửng lên như bị luộc chín, Văn Lạc thở phào nhẹ nhõm như vừa được tái sinh, cậu đưa hai tay hứng nước lạnh rửa mặt.

Không biết có phải đã để lại bóng ma tâm lý hay không, Văn Lạc hơi không dám bước ra khỏi phòng tắm, nhưng cậu không thể ngủ ở đây được, cậu dành ra năm phút để tự trấn an tinh thần, ba phút an ủi bản thân, hai phút để mặc quần áo, đồ theo kiểu ăn mặc thường ngày, mặc vào là có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Hành lang hôm nay không xuất hiện người lạ như tối qua.

Văn Lạc thở phào nhẹ nhõm, cậu bước nhanh về phòng, nhưng vừa mở cửa phòng ra, cậu lại phát hiện có người ngồi trên giường.

Cậu lập tức khựng lại, máu trong người như bị đông cứng.

Ánh mắt sâu thẳm của Trác Dương dừng trên người cậu, hắn lạnh nhạt đưa tay về phía cậu: "Qua đây."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip