Chương 3

BỘ X: ĐÙA NGHỊCH VỚI BÉ BẢO MẪU

Tây Hồng Thị Đỗi Phiên Gia

Edit by Muội

Đọc truyện tại Wattpad chính chủ: cogaicokhauvimanma

🍓🍑

Chương 3

Trong lòng Văn Lạc gào lên: "Không qua!"

Cậu không muốn bước qua đó, thậm chí còn chẳng muốn tiến gần thêm bước nào về phía hắn, tim cậu đập thình thịch, màng nhĩ cũng rung lên, niềm vui nho nhỏ lúc thấy hành lang không có ai khi nãy giờ đã tan biến sạch sẽ, cậu như thể đang đứng trước một nhà giam nhốt ác quỷ, lông tơ dựng đứng lên, chỉ muốn bỏ chạy thật xa.

Văn Lạc nắm chặt tay nắm cửa, có cảm giác muốn đóng sập cửa lại lần nữa.

"Trác tiên sinh, tôi muốn đi ngủ, anh cũng về đi..." Cậu chẳng dám nhìn vào mắt hắn, cứ có cảm giác bản thân là con mồi đang chờ bị tóm gọn, chỉ cần bước vào căn phòng này là sẽ bị nuốt chửng ngay lập tức.

Trác Dương - người chỉ muốn ăn tươi nuốt sống bảo mẫu nhỏ nhà mình - hơi chau mày, Văn Lạc lập tức siết chặt đôi tay, ánh mắt dán chặt vào người đàn ông đang từng bước tiến lại gần, cậu hoảng hốt lùi về sau hai bước, nhưng ngay lập tức bị hắn tóm cánh tay kéo lại.

Ngón tay Trác Dương thon dài, sức lại rất mạnh, hắn nắm cổ tay Văn Lạc, kéo một cái, khiến cậu đổ nhào vào lòng hắn.

Không biết bé bảo mẫu này dùng sữa tắm gì, mùi thơm dễ chịu khiến Trác Dương mê mẩn, hắn không kiềm được mà vùi mặt vào cổ Văn Lạc, hít lấy hít để mùi hương tươi mát ấy.

Cơ thể vừa thơm vừa mềm của Văn Lạc bị hắn ôm trọn, hơi thở nóng rực phả vào cổ khiến cậu run rẩy từng đợt.

Ánh đèn ngoài hành lang lờ mờ, cả không gian chìm trong bầu không khí mập mờ ám muội.

Một tay Trác Dương ôm eo bé bảo mẫu, tay còn lại từ sau lưng cậu chậm rãi vuốt xuống, khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức Trác Dương có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ ở sau gáy Văn Lạc, hơi thở hắn trở nên dồn dập, không kiềm được mà cúi đầu, đặt môi lên nơi ấy, ngay sau đó, hắn liền cảm thấy người trong lòng mình run rẩy dữ dội.

Không rõ vì lý do gì, lại một lần nữa Trác Dương muốn hôn Văn Lạc, hắn nới lỏng vòng ôm một chút, tay vẫn giữ cậu trong lòng, tay kia nâng cằm cậu lên, chăm chú nhìn đôi môi mềm mại của cậu, màu môi hồng nhạt, gần như không thấy vân môi, vì vừa mới tắm xong nên vẫn còn ướt át, trông mềm làm sao.

Trác Dương dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve môi dưới của Văn Lạc, quả nhiên rất mềm.

Văn Lạc hơi ngửa người ra sau: "Tiên sinh..."

Trác Dương khó chịu khi bàn tay mình chạm vào khoảng không, hắn bóp mạnh cằm Văn Lạc, ánh mắt lại một lần nữa dừng trên đôi môi của cậu, hắn cảm thấy thật kỳ lạ khi bản thân lại nảy sinh ham muốn hôn người này, xưa nay hắn chỉ biết phát tiết, chưa từng có chuyện hôn môi, vì hắn có rằng hôn nhau rất bẩn.

Nhưng Văn Lạc thì không bẩn một chút nào, hơn nữa người cậu thơm tho mềm mại, khiến người ta chỉ muốn thử một lần, nghĩ đến tối hôm qua chính cái miệng này đã phát ra những tiếng rên rỉ mê người kia, Trác Dương từ từ cúi đầu xuống.

"Không được!" Văn Lạc đẩy hắn ra... Nhưng đẩy không nổi.

"Rầm" một tiếng, cậu bị hắn đè mạnh lên tường, tóc bị túm chặt buộc phải ngẩng đầu lên, mắt Trác Dương tối sầm, tay còn lại lần mò nơi eo cậu, rồi hung hăng bịt kín đôi môi mềm.

"Hưm!"

Môi hai người vừa chạm vào nhau, lập tức như lửa bén rơm bùng cháy mãnh liệt, Văn Lạc không muốn, cậu chật vật tránh né, nhưng đầu lại bị hắn giữ chặt, đôi môi bị hắn cắn mút thô bạo, cậu càng giãy giụa, động tác của hắn lại càng mạnh hơn, hàm răng và đầu lưỡi đầy sức mạnh kia không ngừng càn quét trong khoang miệng cậu, điên cuồng cướp lấy nước bọt ngọt ngào cùng từng ngụm không khí ít ỏi còn sót lại.

Bầu không khí mập mờ dần trở nên nóng bỏng, môi lưỡi vốn ấm áp giờ cứ như thiêu đốt, Văn Lạc như bị bỏng, không ngừng run rẩy vùng vẫy, nhưng tất cả đều vô ích, sự phản kháng yếu ớt chỉ càng khiến khát khao chinh phục của hắn thêm bùng cháy, Trác Dương gần như không thể chờ thêm được nữa, chỉ muốn đè cậu bảo mẫu nhỏ nhắn xuống chiếm lấy toàn bộ, kể cả đôi môi ngọt ngào mê người của cậu, khiến cậu hoàn toàn khuất phục dưới thân hắn, van nài hắn chịch cậu.

Thế nhưng lúc này trong lòng Văn Lạc chỉ muốn kháng cự, cậu cho rằng cảm giác dễ chịu tối qua chỉ là do loại thuốc mà vị khách kia xịt lên mặt cậu, suốt hơn hai mươi năm qua, cậu vẫn luôn phớt lờ khiếm khuyết của cơ thể mình, cũng chưa từng muốn thay đổi, cho dù sau này phải cô đơn hết quãng đời còn lại, cậu cũng không muốn thay đổi.

Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Trác Dương, gọi cậu là đồ lẳng lơ, Văn Lạc rên rỉ ư a khẽ lắc đầu, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn không thể ngăn cản được nụ hôn nồng cháy của hắn, sức mạnh dữ dội như muốn nuốt chửng cậu, khiến cậu sợ hãi đến mức lưng cứng đờ.

Giữa nụ hôn nồng cháy, không biết là ai cắn rách môi ai, mà mùi máu tanh thoang thoảng tràn ngập trong khoang miệng của cả hai, càng kích thích bản năng thú tính của Trác Dương bộc phát, hắn trực tiếp bế cậu đi về phòng.

Văn Lạc vừa bị ném xuống giường còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn cúi đầu xuống hôn tiếp, những nụ hôn dồn dập như sóng trào ập đến khiến cậu trở tay không kịp, thằng nhỏ sưng cứng ngắc của hắn ép vào đùi cậu, cảm giác cứng rắn nóng bỏng như sắt nung xuyên qua lớp quần truyền đến da thịt cậu, khiến cậu phải run rẩy dữ dội, sự hoảng loạn trong lòng cậu ngày càng lớn mạnh như biển động.

"Hưm ưm... Buông... Hưm..." Văn Lạc dùng hết sức đấm thùm thụp vào vai hắn, nhưng kẻ đang xâm phạm cậu hoàn toàn không để tâm, cậu bị hôn đến mức gần như nghẹt thở.

Cuối cùng Trác Dương cũng buông đôi môi cậu ra, một sợi chỉ bạc mờ ám kéo dài giữa miệng của cả hai.

Văn Lạc thở hổn hển dùng tay áo lau mạnh môi, hành động này chọc Trác Dương giận lên, một ngọn lửa giận dữ nho nhỏ bùng lên trong mắt hắn, hắn không chút do dự xé toạc quần của bảo mẫu nhỏ ra, trong tiếng la hét chống đối của Văn Lạc, hắn nhéo mạnh dương vật hồng hào đang nằm rũ mình, cậu lập tức hét lên, tay hắn tiếp tục trượt xuống dưới, tùy tiện nhào nặn hột le yếu đuối đáng yêu, hắn bóp đến tận khi cục thịt nhỏ sưng to đỏ bừng lên, vươn mình thẳng tắp giữa vùng mu đầy đặn.

Cả người Văn Lạc run bần bật như chiếc lá trong gió, cậu cắn chặt môi, khuôn mặt đỏ bừng như bị lửa thiêu, đôi mắt đen ngập tràn hoảng loạn, cậu đang giằng co giữa hai lựa chọn, dốc sức bỏ trốn hoặc là cam chịu để hắn xâm hại mình, bởi vì cậu thực sự cần công việc lương cao này, đó là số tiền cậu dùng để cứu mạng người nhà, thế nhưng nỗi sợ hãi sắp bị xâm phạm một lần nữa khiến cậu chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức.

"Ư..." Văn Lạc khóc nức nở, cậu đau đớn cắn mạnh mu bàn tay của mình, bất lực để hắn tách hai chân mình ra, phơi bày nửa thân dưới đầy nhục cảm, dâng hiến cho hắn thoả mãn dục vọng.

Trác Dương rất thích chơi đùa với âm hộ non nớt của cậu, chỗ đó sạch sẽ, vừa nhỏ vừa non, không có bất cứ sợi lông gây khó chịu nào, bấy giờ cửa âm đạo vẫn đang nở rộ vì đã bị cưỡng hiếp quá mức, hai môi âm hộ đỏ thắm hé mở một cái khe nhỏ, nó không còn bảo vệ được lỗ nhỏ bên trong nữa, thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy phần thịt dâm đỏ au sưng tấy vì bị địt.

Hắn đút ngón tay vào chỗ thịt non, thật bất ngờ khi phát hiện nơi đó đã ươn ướt, hắn khẽ cử động ngón tay, lập tức một dòng chất lỏng tràn ra làm ướt cả ngón tay lẫn nửa lòng bàn tay của hắn.

Văn Lạc cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình, cậu "a" một tiếng, vừa chống tay ngồi dậy vừa đỏ mặt khép hai chân lại, nhưng hành động này lại khiến ngón tay của hắn đẩy vào sâu hơn, ngay sau đó, một tay của hắn cũng dễ dàng đè ngã cậu xuống giường.

Văn Lạc tự đào hố chôn mình đành phải chịu đựng cú đẩy đột ngột này, hắn tách hai ngón tay ra ngay trong âm đạo của cậu, vừa mở rộng vừa phát ra những âm thanh lép nhép nhịp nhàng theo từng chuyển động ra vào.

"A a... Đừng mà Trác tiên sinh."

Trác Dương đột nhiên đè mạnh vào cái nơi lồi ra bên trong âm đạo: "Gọi là chủ nhân!"

"Ưm a a!"

Trác Dương phớt lờ tiếng rên thảm thiết của cậu, ngón tay chuyển động linh hoạt, thỉnh thoảng lại đánh một vòng tròn thô bạo, như muốn moi hết nước dâm bên trong ra ngoài.

Văn Lạc mở rộng hai chân mong hắn rút ngón tay ra, cậu cứ lùi người về sau, nhưng hắn vẫn liên tục chọc vào những điểm nhạy cảm của cậu, khiến toàn thân cậu mềm nhũn.

Chỗ đó bị chơi đến mềm như bông, ướt chèm nhẹp, chẳng mấy chốc cả người Văn Lạc cũng ướt sũng, cậu thở dồn thở dập, không chịu nổi nữa mà lắc đầu nguầy nguậy: "Dừng lại đi... A a... Chủ... Chủ nhân đừng chạm vào chỗ đó... Tôi chịu không nổi nữa... Ưm..."

Cậu nhỏ cứng ngắc của cậu đột nhiên giật mạnh vài cái, tinh dịch bắn ra ngoài, chất lỏng màu trắng phun lên cái bụng phẳng lì đang co giật của cậu, thế mà cậu bị ngón tay của chủ nhân mình cưỡng hiếp đến mức lên đỉnh.

Trác Dương cũng có chút kinh ngạc rút ngón tay ra, giống như hắn không ngờ cơ thể Văn Lạc lại nhạy cảm đến vậy, nhìn bé bảo mẫu đỏ mặt thở dốc, ánh mắt đờ đẫn, còn cả lỗ dâm đã mở rộng sau khi được lên đỉnh, cuối cùng hắn cũng không nhịn nữa, hắn đè cặp đùi mềm nhũn của cậu sang hai bên, thúc mạnh con cặc cứng ngắc của mình vào trong cái lồn ướt át.

"Á a..." Dường như chất giọng của Văn Lạc hơi thay đổi, tiếng rên rỉ nhẹ nhàng êm tai hẳn đi ngay sau khi lỗ lồn của cậu bị chủ nhân xâm nhập, Trác Dương không thể khống chế được thân dưới của mình, hắn tăng cường sức lực đâm mạnh vào trong cơ thể cậu.

Trên gương mặt cậu hiện lên biểu cảm vừa giống đau đớn lại như không, nhưng chất giọng tràn đầy dục vọng rõ ràng, cao hơn thường ngày một chút, xen lẫn sự thoả mãn khó có thể nhận ra, có lẽ ngay cả bản thân Văn Lạc cũng không hề nhận thấy.

Âm đạo co giật nhẹ sau khi được lên đỉnh, nó khép mở cứ như một cái miệng nhỏ biết liếm mút, bên trong chật hẹp trơn mềm vô cùng, độ ấm rất cao, sau khi Trác Dương thúc mạnh vào, hắn gầm lên sung sướng rồi cứ thế đâm thẳng vào cái lỗ nhỏ hẹp mềm mại.

Bởi vì lên đỉnh mà đầu óc Văn Lạc trống rỗng, giây phút dương vật đưa đẩy mạnh bạo thì cậu mới tỉnh táo trở lại, nhưng lý trí của cậu nhanh chóng bay biến mất vì khoái cảm mà cặc to mang đến.

Âm đạo của cậu vẫn còn đau đớn khi bị cặc to xâm nhập thô bạo, thế nhưng cảm giác được lấp đầy ấy lại tràn ngập một khoái cảm tê dại không dứt, theo dòng máu lan ra khắp toàn thân, Trác Dương cố gắng hết sức nhét cặc vào trong, đè nghiến vách thịt dâm đang mấp máy điên cuồng.

"Ư a... Trác tiên sinh... Không..."

Nghe vậy, Trác Dương véo mạnh mông bé bảo mẫu, hỏi: "Tôi đã bảo em gọi tôi là gì?"

Nước mắt sinh lý của Văn Lạc vì khoái cảm mà không ngừng chảy ra từ khóe mắt đỏ hoe, cậu khóc kêu: "Hức ưm... Chủ, chủ nhân..."

Cách gọi này quá xấu hổ, Văn Lạc gọi mà cứ bị vấp, nghe bảo mẫu dâm đãng nhà mình gọi mình là chủ nhân bằng chất giọng vừa ngọt vừa dâm, Trác Dương liền phấn kích chết đi được, thú tính trong hắn tăng vọt, bóp ghì mông bé bảo mẫu rồi thúc cặc vào trong lỗ non một cách cuồng nhiệt.

"A a a... Đừng mà chủ nhân... Hức a a a..."

Văn Lạc cho rằng nghe lời hắn sẽ được dễ chịu hơn đôi chút, nhưng không ngờ sức địt lại trở nên dữ dội hơn chỉ trong nháy mắt, hắn không chút thương tiếc mà cứ đưa đẩy nhanh chóng trong cái lối đi chưa kịp giảm sưng, hắn bá đạo chiếm hữu cậu, cơ thể trắng nõn của Văn Lạc lắc lư lên xuống trên chiếc giường tối màu, tạo nên một sự tương phản rõ rệt.

Cậu nắm chặt chiếc gối bằng cả hai tay, nghiêng đầu chịu đựng sự cưỡng hiếp điên cuồng của hắn, để cho dương vật của hắn đâm sâu vào cơ thể mình, khiến âm hộ phát vang tiếng lép nhép, nước dâm chảy ra từ âm đạo giống như một bản giao hưởng dâm dục, cho thấy cậu dâm đãng đến mức nào.

Nghe vậy cậu cắn chặt môi dưới, trong những cú va chạm dữ dội liên tục, cậu bị khoái cảm tra tấn đến mức muốn điên lên, cảm giác ngứa ran và tê liệt trong cơ thể giống như một quả pháo hoa tuyệt đẹp nổ tung, liên tục hủy hoại lý trí của cậu.

Hai tay Trác Dương chống bên người bảo mẫu nhỏ Văn Lạc, hắn từ trên cao nhìn xuống cậu trai như nô lệ tình dục, phần thân dưới của hắn dập càng lúc càng mạnh, càng ngày càng sâu, hắn biết hôm nay Văn Lạc không còn đau nữa, chưa kể cơ thể cậu còn nhạy cảm hơn bất kỳ ai mà hắn từng gặp, chắc hẳn bây giờ cậu đang sướng rơn người rồi.

"Ưm... A... A..." Văn Lạc cau mày, xấu hổ cùng khoái cảm đan xen nhau trong cơ thể, cơ thể bị nện cứ lắc lư lên xuống, đôi mắt dần mất đi tiêu cự, phần thịt dâm trong cơ thể bị dập cho tê dại rồi mềm đi, mỗi lần hắn giã mạnh vào đều khơi dậy khoái cảm khiến cậu phải bật khóc, như thể cơ thể cậu đã hoàn toàn mất đi trọng lượng, và tất cả những gì cậu có thể cảm nhận được chính là sự thoải mái đang dâng trào.

Trác Dương nhìn khuôn mặt tuấn tú tràn đầy sức quyến rũ của Văn Lạc, hắn đang đè trên người cậu, một tay xoa nắn bờ mông chất chồng vết thương, tay còn lại giữ đầu cậu, hắn đưa lưỡi tiến vào miệng cậu, môi chạm môi, hắn cứ đưa đẩy rồi khuấy động kịch liệt trong miệng cậu như đang chơi một cái lỗ, trong khi phần thân dưới cũng di chuyển nhanh hơn hẳn, mạnh mẽ chọc vào động thịt từ trên xuống dưới.

Cả hai cái miệng đang rên rỉ của Văn Lạc đều bị hắn chặn kín, cậu đã bị cặc bự của đối phương chiếm hữu hoàn toàn, ngay khi hắn cứ thúc ngay cổ tử cung của cậu liên tục, hai tay cậu nắm chặt cánh tay của hắn, như thể cậu đang dồn hết sức mạnh vào đầu ngón tay, móng tay tròn trịa ghim chặt vào cánh tay hắn.

Văn Lạc không thể phản kháng, cơ thể cậu từ bỏ ý muốn của cậu và vui vẻ hợp tác với những cú thúc của hắn, bờ mông tròn trịa cứ run lên theo nhịp đưa đẩy, lúc cặc bự chui vào thì cố gắng nhấc mông lên, lúc nó lùi ra thì lỗ thịt lưu luyến co lại thật khít, tiếng rên rỉ của cậu cũng ngày càng lớn hơn.

Trác Dương bị bảo mẫu nhỏ hút đến sảng khoái, bên tai cứ nghe gọi "chủ nhân", hắn chưa bao giờ thấy phấn khích đến thế, đến nỗi hắn muốn đóng đinh cậu trên giường bằng cái của quý to lớn của mình, đôi bàn tay bóp nắn cặp mông đầy đặn của Văn Lạc khiến chúng to hơn, đầu khấc liên tục tiến vào chỗ sâu hơn nữa, cuối cùng trong một lần va chạm mãnh liệt không hề kiêng nể thứ gì, đột nhiên Văn Lạc cất cao giọng hét, tử cung khít khao bị con cặc to lớn của hắn hung hăng mở ra.

"Ư ư ưm... Chủ nhân... A a... Không, đừng vào mà... Ưm ư nó sắp vỡ ra rồi... A... Tử cung có thai mất..."

Khuôn mặt Văn Lạc đờ đẫn, những giọt nước mắt trong suốt chảy dài trên má, đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ, vừa đáng thương vừa quyến rũ, Trác Dương hôn nhẹ lên mí mắt cậu, liếm nước mắt cho cậu, động tác vô cùng dịu dàng, nhưng Văn Lạc vẫn run rẩy khóc lóc xin hắn tha cho mình, bởi vì đầu khấc của hắn giống như muốn đập nát tử cung ra vậy, đầu khấc như mang theo nỗi hận thù mà hung hăng ra vào, cặc bự khiến nơi giao hợp của cả hai văng nước tình tung toé, từng giọt nước lớn bé bắn lên hông của hai người, ướt nhẹp cả ga giường.

Chiếc giường lớn vững chãi cũng vì cuộc giao hoan của họ mà phát ra những tiếng vang nặng nề, như thể không chịu nổi sức nặng, thậm chí nó còn rung lắc theo mỗi lần hắn chuyển động.

Phòng ngủ rộng lớn như vậy mà chỉ có thể nghe thấy tiếng bôm bốp giòn tan cùng tiếng rên rỉ thảm thiết của Văn Lạc, thỉnh thoảng còn có tiếng Trác Dương nhục nhã cậu.

Văn Lạc vừa ngại vừa hứng, cậu đưa tay che mặt mình lại, trong lúc làm tình, hắn nhấc cậu lên cao rồi cứ giữ chặt như thế, gương mặt cậu ướt đẫm nước mắt, hoà lẫn mồ hôi, hắn vuốt ve gương mặt ướt át trơn mềm của cậu, chống hai tay dậy, nhìn chằm chằm vào cặp ngực đang lắc lư lung tung, hắn cắn núm vú hồng hào một phát, hàm răng vừa cắn vừa mút viên thịt nhỏ.

"A a a... Đừng cắn... Nát mất... A..."

Văn Lạc đạp chân lung tung cứ như phát điên, nhưng rồi bị hắn phịch liên tục nên đôi chân cũng nhũn cả ra.

"Chậc, sao ngực nhỏ thế?" Trác Dương bất mãn, hắn xoa bóp vú nhỏ của bé bảo mẫu một cách mạnh bạo, vừa phịch nện điên cuồng vừa cố gắng bóp vú hòng để chúng to ra.

Ngực Văn Lạc đau rát, khóc đến sắp ngất đi, nhưng giọng nói lại ngọt như mật, lỗ thịt cũng co lại ngậm lấy con cặc to lớn, cơ thể trắng trẻo của cậu đột nhiên co giật, cùng với những cú thúc mạnh mẽ, lại một lần nữa cậu lên đỉnh dưới thân người đàn ông này.

Đôi môi mềm của cậu hơi hé mở, chút nước bọt còn vương lại bên khoé miệng đỏ bừng ướt át, khi ngực cậu bị kéo ra đến lúc rỉ máu, thì dương vật của cậu cũng run lên, lại phun ra tinh dịch.

Trác Dương dày vò cậu suốt đêm, gần như nghiền nát lối đi ẩm ướt, Văn Lạc theo sự điều khiển của hắn mà trôi lên trôi xuống, đột nhiên cậu cảm nhận được dương vật trong cơ thể mình cương to lên với tốc độ chóng mặt, sau đó dòng tinh dịch bắn ra từ đỉnh dương vật khổng lồ, đập mạnh vào vách thịt nhạy cảm đang run rẩy của cậu.

Văn Lạc được cặc to bắn vào trong đến lên đỉnh, nhưng cơ thể mềm nhũn của cậu chỉ có thể run rẩy khóc rên, cặc bự chặn hết toàn bộ nước tình đang chảy ra và một lượng lớn tinh dịch bên trong, vả lại nó vẫn còn tiếp tục xuất tinh.

"Không, không được nữa... A a... Nhiều quá... Ư ưm... Sắp vỡ ra rồi... Căng quá... A..."

Cả người Văn Lạc đột nhiên căng cứng, cơ thể co giật mấy cái, hai chân dang rộng ra giống như một con búp bê vải rách rưới mất đi sức sống, ngay cả tiếng nấc cũng rất nhỏ.

Trác Dương rút dương vật ra, lỗ thịt hút rất chặt, lúc hắn rút ra còn vang lên tiếng "ọt", cửa lồn không thể khép lại được, chất lỏng đục ngầu trào ra khỏi lỗ thịt đỏ tươi xinh xắn.

Hắn ngắm đến nỗi dương vật lập tức dựng đứng lên tiếp, hắn mím môi, lật người Văn Lạc lại, rồi một lần nữa đưa của quý to lớn của mình vào sâu bên trong cậu.

Đêm còn dài, bọn họ vẫn còn rất nhiều thời gian.

Suốt mấy ngày liền, hầu như Văn Lạc không bước ra khỏi cửa, phần lớn thời gian mỗi ngày đều nằm trên giường, cậu bị làm đến mức chân đứng không vững, thế nhưng sắc mặt lại hồng hào lên hẳn, toàn thân toát ra một vẻ vừa gợi cảm vừa ngọt ngào, dấu hiệu rõ ràng của người được thoả mãn dục vọng.

Cho đến một ngày, Trác Dương bảo cậu mang một tập tài liệu đến công ty, sau đó hắn đưa cho cậu một tờ chi phiếu, số tiền đủ để chi trả một nửa chi phí hoá trị cho mẹ cậu.

Văn Lạc không nhận ngay, Trác Dương cũng chẳng nói gì, chỉ đẩy tờ chi phiếu về phía cậu rồi cúi đầu mở tài liệu tiếp tục làm việc.

Cuối cùng, sau một hồi giằng co dữ dội trong lòng, Văn Lạc lặng lẽ cất tờ chi phiếu đi, cậu cụp mắt xuống, ánh sáng từng rực rỡ trong đôi mắt nay đã ảm đạm đi rất nhiều.

Trác Dương gọi cậu lại: "Khoan đã, lại đây."

Văn Lạc đi tới, bị cởi quần ra, cậu tưởng hắn muốn làm chuyện đó ngay đây, trong lòng vô cùng tuyệt vọng, cậu cảm nhận lỗ bướm bị nhét vào thứ gì đó, một thứ bén nhọn và lạnh lẽo.

"Á... Gì vậy ạ?"

Âm thanh kim loại va chạm vang lên trong cơ thể cậu.

"Chìa khoá nhà đấy." Trác Dương nhét toàn bộ chìa khoá đã khử trùng vào trong âm đạo của Văn Lạc, hắn vuốt ve vòng eo đang run nhẹ của Văn Lạc, nói: "Khi nào tôi về mới được lấy ra."

Nói rồi, hắn lại vỗ mấy cái vào mông của bé bảo mẫu.

Văn Lạc cắn môi đến bật máu, tờ chi phiếu trong túi lúc này bỗng trở nên nặng nề vô cùng, giống như ngọn lửa dữ dội thiêu rụi tất cả, thiêu đến mức thân xác cậu tan tành, linh hồn cũng tiêu tan.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip