Chương 4

BỘ X: ĐÙA NGHỊCH VỚI BÉ BẢO MẪU

Tây Hồng Thị Đỗi Phiên Gia

Edit by Muội

Đọc truyện tại Wattpad chính chủ: cogaicokhauvimanma

🍓🍑

Chương 4

Văn Lạc lặng lẽ mặc quần vào, mỗi một động tác đều khiến cậu khó chịu, lồng ngực như bị một khối bẩn thỉu chèn ép, đến mức buồn nôn.

Trác Dương từ phía sau ôm lấy cậu khi cậu vừa mặc quần xong, một tay siết chặt eo, tay kia vuốt nhẹ cánh tay cậu, rồi khẽ hôn lên khoé môi cậu.

Văn Lạc vẫn chưa quen mấy chuyện này, cậu không hiểu tại sao Trác Dương có thể làm tổn thương mình đến vậy rồi lại thản nhiên thân mật như thể họ là người yêu của nhau, nhưng có lẽ đó cũng chỉ là một phần trong trò chơi của hắn mà thôi.

Văn Lạc nói nhỏ: "Tôi đi được chưa ạ?"

Trác Dương "ừ" một tiếng, nhưng không buông cậu ra ngay, ngón tay vuốt ve chiếc cằm mịn màng của cậu, rồi lại cúi đầu trao cho cậu một nụ hôn dài dằng dặc.

Hô hấp của Văn Lạc rối loạn, hơi thở nóng hổi thoát ra từ đôi môi, hai mắt ươn ướt thoáng mất đi tiêu cự, rồi chậm rãi lấy lại được sự tỉnh táo, cậu vội vàng dời ánh nhìn khỏi gương mặt hắn.

Dù đã được cho phép đi về, nhưng Văn Lạc cũng không thấy nhẹ nhõm chút nào, cậu mới đi được vài bước, đồ vật trong cơ thể liền theo từng cử động va chạm hỗn loạn vào vách trong, khiến cậu không kịp đề phòng mà bật ra tiếng rên nghẹn.

Trác Dương như đã đoán ra từ sớm, mặt hắn không biểu cảm kéo ghế ngồi xuống, ung dung quan sát phản ứng của cậu bảo mẫu nhỏ.

Hắn biết cơ thể bên dưới lớp quần áo đơn giản kia giống như một khối ngọc thạch trắng mịn đang được hắn tự tay chạm khắc, khiến hắn yêu thích không nỡ rời tay, nhưng mỗi lần muốn dịu dàng trân trọng kiệt tác ấy, trong lòng hắn lại bùng lên một ngọn lửa đen tối, thôi thúc hắn phải hủy hoại nó cho đến khi không còn sót lại gì.

Những răng cưa lạnh lẽo, nhỏ xíu trên chiếc chìa khoá chẳng khác gì lưỡi dao cùn đang chậm rãi hành hạ vách thịt trong cơ thể Văn Lạc, nhưng cậu sợ Trác Dương lại nghĩ ra cách tra tấn mới để hành hạ cậu, nên cậu chẳng dám dừng lại dù chỉ một giây.

"Ưm!" Văn Lạc run rẩy hai chân, tựa người vào trong thang máy, hai hàm răng khi nghiến chặt khi buông lơi, cậu vịn lấy tay vịn, cố gắng khép chặt hai chân để ngăn món đồ rơi ra, nhưng làm vậy lại khiến cảm giác bên trong càng trở nên lạ lùng hơn nữa.

Vốn định đi tàu điện ngầm về, nhưng cuối cùng Văn Lạc đành phải bắt taxi.

Khi về đến nơi, tay Văn Lạc cứ run rẩy không cầm chắc chùm chìa khoá, cậu cũng không quên trong cơ thể mình cũng có chùm chìa khoá y hệt, khó khăn lắm mới mở được cửa, vừa bước chân vào nhà, đột nhiên có một cánh tay vươn ra từ đằng sau, ôm lấy cậu.

"Bé đĩ dâm."

Đồng tử Văn Lạc co rút lại, giọng nói này!

Một tay Tôn Hoằng Tuấn bế bổng Văn Lạc lên, bước vào trong nhà, "Chậc, từ xa đã ngửi thấy cái mùi dâm đãng của cưng rồi."

Văn Lạc giật mình, trong đầu như có tiếng sét nổ vang, cậu lập tức vùng vẫy dữ dội, đôi chân bị nhấc lên khỏi mặt đất vung đạp loạn xạ: "Anh làm gì đấy? Thả tôi ra!"

Cánh tay của Tôn Hoằng Tuấn bị cào ra vết máu, hắn ta tức giận quăng mạnh Văn Lạc xuống sàn, giáng cho cậu một bạt tai trời giáng: "Con đĩ, rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt hả!"

Đầu Văn Lạc lệch hẳn sang một bên, bị hắn ta đánh đến choáng váng, đầu lưỡi nếm được vị tanh mằn mặn của máu, còn gò má thì bỏng rát như lửa đốt.

Tôn Hoằng Tuấn bật cười ha hả, hắn ta thích nhìn những con đĩ nhỏ bé chờ hắn ta chịch bị hắn ta bắt nạt mà không thể phản kháng lại, ánh mắt đen thẫm như mực của Văn Lạc ngấn nước, thấy thế, bụng dưới của Tôn Hoằng Tuấn lập tức nóng ran, hắn ta nhấc chân giẫm mạnh lên mắt cá chân của cậu.

Văn Lạc lập tức hét lên thảm thiết, cả người cậu run lẩy bẩy vì đau, chân còn lại không chút nể nang mà đá vào bắp chân Tôn Hoằng Tuấn.

Tôn Hoằng Tuấn nổi trận lôi đình, định vung tay đánh cho cái con đĩ không biết điều này một trận cho ra trò, thì bất ngờ bị một tiếng la non nớt cắt ngang.

Văn Lạc mặt cắt không còn giọt máu, quay đầu lại, mở to mắt: "Tử Hàng!"

"Anh Lạc ơi!" Gương mặt nhỏ nhắn của Trác Tử Hàng tràn đầy lo lắng và sợ hãi, thân hình bé xíu chạy như bay tới, nhưng lại bị Tôn Hoằng Tuấn túm lấy như túm một con gà con, nhấc bổng lên giữa không trung.

"Thả cháu ra! Thả cháu ra!"

"Đừng, đừng làm hại thằng bé!" Văn Lạc cuống cuồng muốn đứng dậy, nhưng chỗ mắt cá chân đau nhói tận xương, khiến cậu loạng choạng ngã phịch xuống sàn, cậu phát hiện Tôn Hoằng Tuấn chỉ nhốt Trác Tử Hàng trong phòng, liền vội vã móc điện thoại ra, nhưng chưa kịp bấm gọi thì đã bị Tôn Hoằng Tuấn sải bước đến giật lấy, ném mạnh xuống sàn, hắn ta hung hăng tóm lấy mái tóc ngắn mềm mượt của cậu.

Cơn đau như muốn lột da đầu khiến Văn Lạc chợt trào nước mắt, vậy mà ngay lúc này thứ đồ bên trong cơ thể cậu lại đang gây rắc rối, nó chọc vào âm đạo nhạy cảm của cậu, trong suốt thời gian này, cậu bị Trác Dương đè nện miết, còn đủ sức để đi lại là may lắm rồi, nên cậu không thể nào đấu lại Tôn Hoằng Tuấn.

Tôn Hoằng Tuấn nhận ra sự khác thường của cậu, hắn ta cười tợn vuốt ve gương mặt láng mịn của cậu, đưa nửa người dưới đến trước mặt Văn Lạc: "Bú cho tao, Trác Dương dạy hết rồi đúng không? Làm cho ông đây sướng, nếu không tao cắt lưỡi mày."

Văn Lạc cắn chặt răng quay mặt đi, Trác Dương chưa bao giờ bắt cậu làm mấy chuyện này!

Cậu vùng vẫy trong bất lực, mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu trượt dài xuống má, trong lúc giãy giụa lại bị Tôn Hoằng Tuấn đánh thêm mấy cái nữa, cậu cũng không thèm nhịn mà đánh trả, Tôn Hoằng Tuấn điên lên dùng đầu gối ghì eo cậu, kéo quần cậu xuống, thấy trên bờ mông hồng nhạt của cậu là từng dấu tay dài ngắn chồng chéo lên nhau, mắt hắn ta đỏ lên, hận không thể xử lý Văn Lạc ngay tại chỗ.

Tôn Hoằng Tuấn ra sức bóp nắn cặp mông đỏ mọng như nhào bột, khiến Văn Lạc hét chói tai, vặn vẹo cơ thể, sau đó đùi cậu bị tách ra, ngón tay thô lỗ của hắn đâm mạnh vào lỗ bướm của cậu, hung hăng đào bới bên trong.

Trong lòng Văn Lạc bỗng dâng lên một nỗi phẫn nộ cùng tủi thân cực độ, cậu không hiểu vì sao bản thân đang yên đang lành lại phải chịu những điều này, nỗi nhục nhã chưa từng có khiến tim cậu quặn đau, ngực như bị bóp nghẹt, trước mắt dần mờ nhoà, sức lực trên người thì nhanh chóng bị bào mòn dưới bàn tay đầy sức mạnh của hắn ta.

Ngay sau đó, cậu nhắm nghiền mắt, chỉ cảm thấy hai ngón tay thô bạo thọc vào chỗ đó, chùm chìa khoá liền bị hắn ta phát hiện một cách dễ dàng.

Tiếng va chạm thanh thúy của kim loại vang lên ngay dưới thân Văn Lạc.

Tôn Hoằng Tuấn hơi kinh ngạc nhìn chùm chìa khoá ướt đẫm dịch nhầy trong tay, sau đó hắn bật cười, tiếng cười đầy khinh miệt: "Là cưng tự nhét vào, hay Trác Dương nhét vào cho cưng vậy?"

Văn Lạc chỉ muốn chết ngay bây giờ.

Cậu không trả lời, Tôn Hoằng Tuấn cũng chẳng quan tâm, hắn ta không thể chờ đợi thêm nữa, kéo khoá quần xuống, thở hổn hển móc dương vật tanh hôi ra.

"Không! Cút khỏi đây ngay!"

Văn Lạc sợ đến mức mặt mày trắng bệch, đôi mắt đẫm nước, ngay lúc sắp bị xâm phạm, cửa nhà bất ngờ bị mở tung ra, bên ngoài là gương mặt u ám như thể trời sắp nổi giông bão của Trác Dương.

Văn Lạc vậy mà hy vọng Trác Dương sẽ đến cứu mình, nhưng cậu biết không có khả năng, trái tim nguội lạnh như tro tàn, cơ thể chỉ biết liều mình lùi ra sau.

Bị ánh mắt lạnh lẽo của Trác Dương nhìn chằm chằm, thế mà Tôn Hoằng Tuấn đã không còn vẻ sợ hãi như trước nữa, dương vật cứ lồ lộ bên ngoài, trong mắt hắn ta là vẻ khinh thường: "Sao anh không ở yên trong công ty đi? Cẩn thận lúc quay về thì cả công ty cũng bị người ta thâu tóm đấy."

Trác Dương không nói một lời mà sải bước đi tới, dốc toàn lực đấm thẳng vào mặt hắn ta một cái, rồi nhắm ngay thân dưới của Tôn Hoằng Tuấn tung ra một cú "tuyệt tử tuyệt tôn" tàn độc, tiếng gào thảm thiết như bị chọc tiết heo vang lên khiến tim Văn Lạc run rẩy.

Tay chân Văn Lạc luống cuống mặc lại quần áo, loáng thoáng nghe thấy Tôn Hoằng Tuấn nói cái gì mà công ty của Trác Dương sắp phá sản.

Ngay sau đó tiếng chuông điện thoại vang lên, Trác Dương nhặt chiếc điện thoại của Tôn Hoằng Tuấn đã bị hắn đánh văng đi, bấm nghe rồi ném thẳng vào người Tôn Hoằng Tuấn bầm dập mặt mày: "Nghe đi, xem ai sắp phá sản."

Tôn Hoằng Tuấn hoang mang đưa điện thoại lên tai, sắc mặt rõ ràng đã trở nên xám xịt hẳn, mắt trợn trừng như thể đầu dây bên kia là mãnh thú dữ tợn vậy.

Cuối cùng hắn ta ôm háng, hoảng loạn rút lui, thất tha thất thểu chạy đi.

Văn Lạc ôm Trác Tử Hàng ra khỏi phòng, cậu nhóc khóc đến nỗi mặt mũi lem nhem, nhưng trước mặt Trác Dương vẫn cố nín khóc, bàn tay nhỏ xíu xoa lên khuôn mặt sưng đỏ của Văn Lạc, đôi mắt lại tuôn trào nước mắt: "Anh Lạc bị thương rồi..."

Văn Lạc sờ mặt mình, có hơi nóng, rồi xoa đầu Trác Tử Hàng: "Là em gọi điện cho ba hả?"

Trác Tử Hàng nhìn Trác Dương rồi gật đầu, vừa nãy Tôn Hoằng Tuấn nhốt cậu nhóc trong phòng làm việc, trong phòng có điện thoại, may mà cậu nhóc còn nhớ số của ba.

Trác Dương rút một tờ khăn giấy, hiếm khi dịu dàng lau nước mắt cho con trai, mu bàn tay chạm nhẹ lên má cậu nhóc: "Không sao rồi."

"Mặt của anh Lạc..."

"Ba sẽ bôi thuốc cho anh ấy, con tự chơi một lát đi."

Trác Tử Hàng sụt sịt mũi, không dám cãi lời ba, nhưng vẫn vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn.

Thuốc mỡ mát lạnh được người đàn ông trước mặt chậm rãi thoa lên gò má, Văn Lạc siết chặt hai tay, ánh mắt chớp động đầy bất an: "Trác tiên sinh... Tôi, tôi tự làm được rồi..."

Trác Dương cởi quần áo cậu ra, Văn Lạc phản ứng rất mạnh mẽ, lập tức bật dậy tránh né: "Đừng mà!"

Chiếc ghế phía sau cậu ngã đổ rầm xuống đất.

Ánh mắt của cậu đầy hoảng sợ, người run bần bật, Trác Dương phát hiện trên cổ cậu còn có vết siết, trong lòng hắn lập tức dâng lên ý muốn chặt Tôn Hoằng Tuấn ra làm tám khúc.

Trác Dương cố nén cơn giận, giọng dịu xuống: "Trên người em còn vết thương nào nữa không? Để tôi xem, tôi sẽ không làm gì đâu."

Trước ánh mắt dịu dàng mà kiên định của Trác Dương, Văn Lạc chậm rãi nhích người lại gần, Trác Dương không hề thúc giục hay tỏ ra mất kiên nhẫn, Văn Lạc có thể cảm nhận được hắn đang cố gắng kiềm chế điều gì đó, nhưng có lẽ chính sự nhẫn nại ấy đã khiến những cảm xúc bị đèn nén suốt thời gian qua trong lòng cậu đột nhiên trào dâng, chẳng hiểu sao lại dâng lên một cảm giác muốn phá tung mọi thứ trước mặt.

Quần áo trên người lại bị hắn cởi ra một lần nữa, Văn Lạc cúi đầu, hàng mi dài như lông quạ khẽ run lên.

Trác Dương để cậu ngồi lên đùi mình, một tay ôm eo cậu, tay còn lại thì nhẹ nhàng tách đôi chân của cậu ra.

"Hức..." Văn Lạc như muốn khóc tới nơi, "Đừng mà..."

Lỗ lồn được Trác Dương phịch nện suốt mấy ngày liền giờ đã nở rộ thành màu đỏ tươi, chỉ cần cởi quần ra là có thể nhìn thấy nơi riêng tư giữa hai chân của Văn Lạc đã bị chà đạp nặng nề, cậu mới bị Tôn Hoằng Tuấn hành một lúc lâu, phần mu đã bị sưng đỏ lên, những vết đỏ lốm đốm như nốt chu sa, trong càng thêm dâm đãng xinh xắn.

Trác Dương hôn lấy cậu bảo mẫu nhỏ đang sợ hãi trong lòng mình, nụ hôn lần này còn dịu dàng hơn bất kỳ lần nào trước đó, đầu lưỡi mềm mại quấn quýt lấy nhau, nước bọt cũng theo đó mà hoà quyện, qua lại dây dưa không dứt.

Nhịp tim của Văn Lạc bỗng nhiên bình ổn trở lại nhờ nụ hôn của hắn, cậu thở chậm lại, đôi mắt ướt át nhìn xuống sàn nhà, đột nhiên cảm thấy nửa người dưới vừa ướt vừa lạnh.

Trác Dương dùng khăn sạch lau sạch sẽ thân dưới cho cậu, sau đó hắn bế cậu lên đặt xuống giường, mặc cho thân thể trở nên cứng đờ của Văn Lạc, hắn vẫn tách hai chân cậu ra mà không nói tiếng nào.

Hai bàn tay Văn Lạc túm chặt ga giường, đôi môi run rẩy: "Tiên sinh... Tôi... A!"

Đột nhiên lỗ lồn được cái miệng dịu dàng bao bọc, Văn Lạc sửng sốt, không thể tin được mà chống người ngồi dậy, nhìn hắn đang vùi đầu vào giữa hai chân mình: "Không... A... Trác tiên sinh..."

Trác Dương ngậm cục thịt tròn vào trong miệng rồi cắn mạnh một cái, liền nghe thấy tiếng hét chói tai của bé bảo mẫu, hắn nói: "Tôi đã bảo em gọi tôi là gì?"

Văn Lạc khóc nức nở khép chặt hai chân lại, nói: "Chủ, chủ nhân... Hức..."

Trác Dương vuốt ve những dấu bầm tím trên người cậu do Tôn Hoằng Tuấn gây ra, đầu lưỡi ra sức liếm láp những vết thương nhỏ trên mu lồn.

Tiếng nước lép nhép nghe rất gợi tình, Văn Lạc lấy tay che miệng, hai mắt ngấn nước để cho Trác Dương liếm bướm, từ eo đến mông cậu cứng đờ, nhưng trong lúc hắn ra sức liếm mút thì vẫn run rẩy dữ dội, eo cậu cũng tê rần.

Chỗ đó bẩn quá, sao hắn lại...

"A, đừng liếm nữa... Lạ... Lạ quá... Ưm..." Miệng vết thương đáng lẽ phải đau, nhưng có hắn liếm hôn lại mang đến cho cậu cảm giác ngứa ran tê tê dại dại.

Âm thanh nhút nhát của cậu khiến Trác Dương hừng hực lửa dục, hình ảnh cậu bảo mẫu nhỏ nằm dưới người Tôn Hoằng Tuấn lại kích thích hắn lần nữa, có trời mới biết khi nãy hắn muốn thiến Tôn Hoằng Tuấn đến mức nào!

Như muốn tuyên bố chủ quyền, Trác Dương không nói một lời mà rút dương vật ra, tách cặp đùi của bé bảo mẫu, đút phát một vào trong cái lỗ chín rục đang bị thương.

"Á không a a a a..."

Nửa người dưới của Văn Lạc không tự chủ được mà vặn vẹo mông, cậu còn chưa kịp thích ứng mà hắn đã đưa đẩy mãnh liệt vài cái, khiến vách tường ẩm ướt bên trong co rụt, dù trong lòng Văn Lạc kháng cự, nhưng cơ thể thành thật của cậu lại vì khoái cảm mà làm ra những phản ứng trực tiếp nhất, âm đạo dâm đãng quấn ghì lấy dương vật của hắn.

Văn Lạc khóc lóc thở hổn hển, phơi bày gương mặt chân thật nhất của mình, không hề che giấu gì cả, mỗi lần cậu lấy tay che mặt vì xấu hổ đều bị Trác Dương cản lại.

Cái thứ khổng lồ nóng hổi đâm mạnh vào lỗ thịt ướt át, chớp mắt một cái dương vật đã đi vào trong hơn phân nửa, Văn Lạc khóc lóc siết chặt lỗ thịt lại, khoái cảm khi được thâm nhập liên tục khiến cơ thể cậu nhanh chóng thích nghi với những cú thúc, mặc dù lỗ thịt bị căng đến mức muốn vỡ ra nhưng cậu vẫn không thấy đau đớn chút nào.

Trác Dương được mút sướng rơn người, phần thịt non bên trong đang đói khát mà cắn hút lấy dương vật của hắn, thịt dâm mềm mại bị căng đầy nhưng vẫn có độ đàn hồi, thậm chí lúc bị ma sát mạnh mẽ còn run lên co chặt lại.

"Ư ưm... To quá... A a... Bị chủ nhân căng ra vỡ mất thôi... A..."

Văn Lạc cứ một tiếng chủ nhân hai tiếng chủ nhân, như thể cậu thực sự đã trở thành nô lệ tình dục chỉ biết cho hắn làm tình, cặc của hắn vừa to vừa dài, mỗi lần hắn thúc mạnh vào đều sẽ cọ xát dữ dội vào vách trong mỏng manh của cậu, môi âm hộ mềm mại bên ngoài lỗ non giống như bị mài nát vật lộn ra vào, dịch âm đạo trong suốt dính nhớp làm chỗ kết hợp của cả hai vang lên tiếng lép nhép.

Lỗ lồn mềm mại tiếp tục tiết ra thứ dịch tình nồng nặc mùi dâm đãng, sau đó bị cặc to làm cho bắn tung toé khắp nơi, chất lỏng dính nhớp như dòng suối chảy dưới người của Văn Lạc, lần nào hắn đâm mạnh vào, Văn Lạc hiền hoà cũng hét chói tai, nước dâm lại văng ra nhiều hơn.

"Đừng... Đừng làm nữa... A a a a... Dừng lại... Chủ nhân... Ưm a a..."

Trác Dương phịch hăng say, Văn Lạc giãy dụa lắc đầu điên cuồng, vừa đau vừa sướng, cậu cảm nhận được cái thứ to lớn đó kéo giãn cơ thể mình hết lần này đến lần khác, nó đâm vào da thịt mềm mại ướt át của cậu, tốc độ thúc vào nhanh đến mức cậu gần như không thở được, trong lòng không muốn, nhưng cơ thể lại bị khoái cảm dần dần lan toả mê hoặc, khiến cậu vô cùng mâu thuẫn.

Những vết xanh tím sau khi bị tra tấn xuất hiện trên cơ thể trắng như tuyết của cậu càng tăng thêm phần đẹp đẽ, giống như một thiên thần thánh thiện bị vấy bẩn, khiến Trác Dương muốn kéo cậu xuống địa ngục cùng.

Núm vú hồng hào đong đưa lên xuống trước tầm mắt của Trác Dương, hắn không nhịn được mà ngậm vào miệng rồi dùng răng nghiền nát chúng, khiến Văn Lạc đột nhiên giật nảy mình, cơ thể cậu vừa đau đớn vừa sung sướng, mọi giác quan của cậu chỉ có thể cảm nhận được khoái cảm do bị một người đàn ông xâm phạm, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được những đường gân xanh nổi trên cặc lớn, mỗi một cú thúc mạnh mẽ đều cạ mạnh vào cái nơi khiến cậu cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Chợt Trác Dương ngừng động tác đưa đẩy, Văn Lạc mở đôi mắt mơ màng, cảm giác trời đất quay cuồng, đến khi cậu tỉnh táo trở lại thì điều đầu tiên cậu cảm nhận được chính là cặc lớn đang đè mạnh vào cổ tử cung của cậu.

"Á a a... Chạm trúng rồi... Ư ưm... Sâu quá..."

Hai người thay đổi vị trí, Văn Lạc dang rộng đôi chân dài trắng nõn, cậu trần truồng ngồi trên người hắn, lỗ dâm quấn quýt với dương vật to lớn, cảm giác ngạt thở như bị đâm đến tận cổ họng làm cậu khóc lóc muốn rút cặc ra, nhưng cậu lại bị đôi bàn tay to lớn của hắn ghì chặt vòng eo rồi kéo xuống, lỗ lồn mỏi mệt nuốt trọn con cặc to lớn, môi âm hộ vừa non vừa mềm dịu dàng kẹp chặt lấy gốc cặc.

Đầu khấc cứng như đá đục mở cổ tử cung không thương tiếc, thuận lợi tiến vào trong khoang tử cung.

"A!" Văn Lạc ngửa cổ ra sau, đôi mắt đẫm lệ vô hôn đột nhiên trợn tròn, miệng hơi hé ra, một sợi chỉ bạc chảy dài xuống khoé miệng xinh xắn, trông như bị hắn phịch đến nỗi sắp mất đi linh hồn vậy.

Cơ bụng của Trác Dương căng cứng, eo hông mạnh mẽ đâm thẳng lên trên, khiến bé bảo mẫu ngọt ngào quyến rũ trong lòng hắn run lẩy bẩy, bộ ngực trắng trẻo nhỏ nhắn cũng lắc lư lên xuống, giống như kem tươi điểm xuyết thêm hai quả cherry tươi mọng.

Trác Dương véo mạnh mông cậu, vòng eo rắn rỏi điên cuồng hẩy từ dưới lên trên, mái tóc đen của Văn Lạc ướt đẫm mồ hôi, cứ bay phấp phới theo từng cú thúc của hắn, cơ thể trắng nõn nà của cậu đã chuyển sang màu hồng nhạt vì dục vọng.

Vách trong đã bị kéo căng đến cực hạn, Trác Dương ở bên trong thì quậy cho nghiêng trời lệch đất, khiến tử cung phát ra tiếng óp ép, Văn Lạc cúi đầu nhìn vùng bụng dưới phẳng lì của mình bị chọc đến phồng lên, quả thật có thể nhìn thấy cặc lớn đang ra ra vào vào trong cơ thể mình, cậu sợ đến nỗi rơi thêm vài giọt nước mắt, cậu có linh cảm rằng mình thật sự sẽ bị đụ chết mất thôi.

Trác Dương nhìn bé bảo mẫu bị mình địt như biến thành cái bao cặc của mình, cơn bạo lực trong lòng vừa rồi cũng dần tan biến, hắn dừng lại, vừa xoa vú bảo mẫu nhỏ vừa trầm giọng nói: "Em tự nhấp đi."

"Ưm..." Văn Lạc bối rối chớp chớp đôi mắt ngấn nước, khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ sau khi hiểu được lời Trác Dương nói.

Hắn chợt đâm mạnh lên: "Nhanh đi."

"A a..." Văn Lạc bị phịch đến nỗi lưng tròng nước mắt, nghe vậy cậu đành phải ôm vai Trác Dương, run rẩy nhấc bờ mông căng tròn của mình lên, dùng cái lỗ non ướt mềm khít chặt của mình vuốt ve lên xuống cây gậy thịt to lớn, khi cặc lớn chạm trúng chỗ nhạy cảm, eo nhỏ của cậu sẽ vặn vẹo mà không thể kiểm soát được, lỗ thịt đóng mở như một cái miệng nhỏ, dâm đãng vô cùng.

Chất lỏng dính nhớt chảy xuống dương vật cương cứng của hắn, Văn Lạc cảm giác mình bị mất rất nhiều nước, miệng lưỡi khô khốc, bỗng trong đầu cậu hiện lên hình ảnh mình và Trác Dương hôn nhau, cậu ngây ra một lúc, rồi lập tức thấy xấu hổ mà kẹp lấy cặc to.

"Ư... Đừng..." Cậu muốn xua đuổi hình ảnh đó ra khỏi đầu, nhưng Trác Dương với cậu như thần giao cách cảm, hắn bóp cằm cậu rồi chặn miệng cậu lại, bây giờ cậu còn chẳng rên được nữa, nhưng đột nhiên hắn cố tình thúc mạnh vào người cậu, khiến cậu vùng vẫy cho đến khi gần như ngã gục, khuôn mặt đẫm nước mắt.

Trác Dương ôm chặt bé bảo mẫu trong lòng, vừa trao đổi nước bọt với cậu, vừa phịch cậu điên cuồng, sức phịch ngày càng mạnh, tốc độ ngày một nhanh hơn, hắn ghì lấy mông bé bảo mẫu rồi đè mạnh xuống, đồng thời hắn cũng đẩy mạnh dương vật của mình lên trên.

Tiếng nước dính nhớp ở dưới háng của hai người ngày càng vang dội, động thịt bị đâm đến co giật dữ dội, trong lồn thì rỉ ra thứ dịch tình được sản sinh sau khi phịch đụ, âm đạo của Văn Lạc càng lúc càng hẹp, đôi chân yếu ớt kẹp chặt hông hắn, trông cậu cứ như bị phịch đến sắp bắn ra vậy.

Tự nhiên Trác Dương bế cậu lên, hắn đứng xuống giường rồi đụ bé bảo mẫu của hắn, một chân của Văn Lạc bị nhấc lên, khiến cậu không thể đứng vững, cậu chỉ có thể nhờ vào con cặc đang đâm rút trong cơ thể cậu để duy trì tư thế đứng thẳng.

"A a a a đừng mà! Chủ nhân... Ư a a sâu quá... A a... Em không chịu nổi nữa..."

Văn Lạc hét lớn hơn nữa, cơ thể đang đắm chìm trong dục vọng của cậu đột nhiên run rẩy dữ dội, một dòng nước dâm trào ra từ trong lỗ thịt.

Trong lúc cậu lên đỉnh thì hắn cũng không hề dừng lại, ngược lại hắn còn chui vào sâu hơn nữa, va mạnh vào vách tử cung của cậu, âm đạo trong lúc ra nước thắt chặt vô cùng, nước dâm trào ra nhiều đến nỗi ướt cả sàn nhà.

Trác Dương thở hổn hển mà chịch cậu, đôi bàn tay to lớn cứ đè mông cậu vào giữa háng mình, hắn không ngừng nhồi nhét dương vật vào trong cơ thể của bé bảo mẫu.

Văn Lạc bị chịch đến mức phải nhón chân lên, có khi mũi chân cậu còn bị nhấc lên khỏi sàn nhà, khuôn mặt đẹp trai nhăn nhó, cậu chỉ cảm thấy tử cung của mình sắp vỡ ra, bên trong ướt át rối loạn, sau đó hắn đè cậu lên tường, đưa đẩy nhanh chóng không lãng phí giây phút nào, cặc bự chôn sâu trong âm đạo, cứ thúc mạnh và khuấy động bên trong một cách điên cuồng, hắn va chạm thô bạo và hung mãnh vào chỗ mềm mại nhất trong cơ thể bé bảo mẫu, sau một hồi lâu, cặc to đột nhiên cương phình lên, quy đầu nằm trong khoang tử cung đã sưng tấy phun ra một luồng tinh dịch tanh tưởi.

Hôm nay Văn Lạc bị bắt nạt mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, khi tinh dịch của hắn đốt cháy tử cung, cậu cũng chỉ co giật như thể sắp chết, tiếng rên rỉ bé tí trong miệng, cơ thể tiếp nhận từng đợt lên đỉnh mãnh liệt, cậu yếu ớt rên rỉ nho nhỏ, chờ đợi hắn lấp đầy cậu thêm lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip