Chương 7.1
BỘ I: CHÁU TRAI × CHÚ ÚT
Tác giả: Tây Hồng Thị Đỗi Phiên Gia
Edit + Beta: Muội
Đọc truyện tại Wattpad chính chủ: cogaicokhauvimanma
🍓🍑🍓🍑
Chương 7 (7.1): Chú út chủ động quỳ xuống thổi kèn cho cháu trai, phát hiện có thai
Khúc Kính Tiêu nhìn ra ngoài xe, trời đương lúc chạng vạng, ánh hoàng hôn xinh đẹp, mãi đến khi người anh đang chờ xuất hiện ở phía đối diện, sắc mặt anh mới có chút thay đổi.
Đối diện, một đôi nam nữ trẻ trung đang đi tới, đột nhiên, họ dừng lại, chàng trai khom lưng xuống, cô gái hôn một cái lên mặt chàng trai, nụ cười trên môi càng lúc càng ngọt ngào.
"Sau này đừng làm như vậy nữa." Khúc Hoài Khiêm bất đắc dĩ nói.
"Anh không thích à?" Niệm Niệm nghiêng đầu, trông vừa vô tội lại vừa đáng yêu.
Nếu là trước kia, chắc chắn Khúc Hoài Khiêm sẽ bị sự đáng yêu của cô nàng làm cho tan chảy, bọn họ cùng nhau trưởng thành, là thanh mai trúc mã, Khúc Hoài Khiêm không phủ nhận rằng hắn đã từng thích cô nàng, nhưng đó là chuyện trước đây, còn bây giờ hắn đã có người mình thích.
"Không thích." Hắn nói thật, "Anh không hề thích."
Phần yêu thích này theo thời gian trôi đã bay biến đi từng chút từng chút một, phần còn lại, dù có thích bao nhiêu thì cũng đã biến mất sạch sẽ khi hắn gặp gỡ Khúc Kính Tiêu, trong lòng hắn chỉ để lại một chỗ duy nhất cho người yêu, mà người đó chỉ có thể là Khúc Kính Tiêu.
Lúc Niệm Niệm nghe thấy hắn bảo "không thích", nụ cười của cô nàng liền đông cứng lại, cho đến khi hắn lặp lại thêm một lần nữa, nụ cười của cô nàng còn khó coi hơn cả khóc, hoá ra những thứ cô đã từng có được lại không biết quý trọng, chờ đến khi cô hối hận muốn nắm lấy thì đã không còn thuộc về cô nữa rồi.
Khúc Hoài Khiêm thở dài, đổi cái túi đang cầm trong tay sang tay khác, hắn vươn tay ra xoa đầu cô nàng, giống như mấy lần trước trong quá khứ, dù gì thì cũng là người hắn từng thích, từ nhỏ đến lớn hắn đều đối xử tốt với cô nàng, chăm sóc cô, ngoại trừ những tình cảm mờ mịt của tuổi mới lớn, thì hắn vẫn luôn coi cô nàng như là đứa em gái của mình mà yêu thương.
Cho dù không còn thích, thì hắn cũng không muốn làm ra chuyện gì tổn thương đến cô.
Khúc Kính Tiêu lẳng lặng ngồi trên xe quan sát trong chốc lát, hoàng hôn thật rực rỡ nhưng cũng ngắn ngủi làm sao, chẳng được bao lâu mà chúng nó đã chìm vào đường chân trời, cho đến khi một tia sáng vàng cuối cùng biến mất, sắc trời cũng đã sẩm tối, giống như trái tim của anh vậy.
Sau đó anh khởi động xe, theo dòng xe cộ một mình lái xe về hướng nhà ở.
Niệm Niệm ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào hỏi: "Anh có người thích rồi à?"
"Đúng."
Niệm Niệm mở to hai mắt, cuối cùng đôi mắt đỏ bừng cũng lăn dài giọt nước mắt to bằng hạt đậu, trước đây nếu cô nàng khóc, chắc chắn Khúc Hoài Khiêm sẽ nóng lòng đến mức luống cuống tay chân, tốn hết kiên nhẫn chỉ để dỗ dành cô nàng, nhưng hiện tại khi hắn nhắc đến người mình thích, trên mặt chỉ hiện ra nét cười dịu dàng, con ngươi toả ra ánh sáng lấp lánh mà trước nay cô chưa thấy bao giờ.
Khúc Hoài Khiêm mở cửa, theo sau là Niệm Niệm.
Lý Uyển Ngọc mới nhìn qua, rõ ràng là Niệm Niệm vừa khóc xong, Khúc Vĩ Minh lặng lẽ liếc con trai mình một cái, Khúc Hoài Khiêm chỉ có thể làm như không nhìn thấy.
Trong khoảng thời gian này, chỉ cần Niệm Niệm rảnh là cô nàng sẽ tới nhà chơi, đa số thời gian đều là ở cùng với Lý Uyển Ngọc, trong nhà toàn là đàn ông con trai, sức khoẻ của bà không tốt, lại không thể ra ngoài thường xuyên, ở nhà quài thì cũng rất nhạt nhẽo, may là có Niệm Niệm nên trong khoảng thời gian này bà cũng vui vẻ hơn chút ít.
Nhìn Khúc Hoài Khiêm xách mớ đồ ăn mua ở siêu thị về đi vào phòng bếp, Lý Uyển Ngọc kéo tay Niệm Niệm, "Tiểu Khiêm nhà dì đã thích con từ lúc còn nhỏ, nếu các con có thể thành đôi thì dì cũng không tiếc nuối điều chi nữa."
"Dì ơi, ảnh có người ảnh thích rồi..."
Khúc Vĩ Minh khịt mũi, "Bác cũng không thấy nó dẫn người ta về, bác xem chắc tám phần là con người ta chướng mắt nó."
Niệm Niệm kéo Khúc Hoài Khiêm ra ban công.
"Các anh đã ở bên nhau rồi sao?" Trong tiềm thức của Niệm Niệm, cô nàng chắc mẩm Khúc Hoài Khiêm là người theo đuổi trước.
Mặc dù cũng coi như là đã ở bên nhau, nhưng mà...
"Bọn anh vẫn chưa chính thức bên nhau." Hắn vẫn còn chưa chính thức tỏ tình, chủ yếu là trong khoảng thời gian này, bất kể hắn có nói cái gì đi nữa, thì cha mẹ hắn đều muốn làm mai cho hắn với Niệm Niệm, nhưng Niệm Niệm vẫn không tỏ ra thái độ gì, hắn cũng không thể chạy tới trước mặt người ta tuyên bố anh đã có người trong lòng, em không cần phải tới đây nữa, nếu con người ta không có cái tâm tư kia, thì chẳng phải là hắn tự mình đa tình hay sao, như thế thì lại càng xấu hổ.
"Vẫn chưa chính thức ở bên nhau, vậy có nghĩa là em vẫn còn cơ hội." Niệm Niệm nói ra những câu này giống như đang giận dỗi. Trước kia người này đã từng thích cô, vậy tại sao bây giờ nói không thích thì liền không thích nữa? Cô không cam lòng!
"Niệm Niệm..."
"Muộn rồi, em phải về đây." Niệm Niệm xoay người rời đi.
Công ty.
"Chú út ơi." Khúc Hoài Khiêm ôm Khúc Kính Tiêu từ phía sau, tựa cằm lên vai anh.
Hình như gần đây Khúc Hoài Khiêm càng dính lấy anh, chỉ là, không còn nghĩ luôn muốn làm tình với anh giống với khi trước nữa, cũng không mở miệng nói muốn về nhà cùng anh.
Mấy người bên ngoài đã lục tục đi về, chỉ còn hai người họ đứng trên tầng lầu cao nhìn ánh đèn neon toả sáng trong bóng đêm.
"Sao còn chưa về nữa?" Khúc Kính Tiêu nhen nhóm hy vọng Khúc Hoài Khiêm có thể mở miệng nói muốn đi về nhà anh.
Khúc Hoài Khiêm vừa định trả lời thì điện thoại reo vang, "Lát nữa con về ngay."
Nghe hắn cúp điện thoại, Khúc Kính Tiêu bực mình một hồi, anh quay người lại hôn Khúc Hoài Khiêm, anh hơi cáu kỉnh, lập tức vói đầu lưỡi trơn mềm của mình vào trong khoang miệng Khúc Hoài Khiêm.
Khúc Hoài Khiêm chỉ tốn mất một giây để kinh ngạc, hắn lập tức ngậm lấy đầu lưỡi nọ, liếm hôn lên niêm mạc mềm mại của đối phương, đầu lưỡi xẹt qua hàm răng, tựa hồ muốn vươn tới vị trí càng sâu càng tốt ở hàm trên, một đường thẳng băng tiến vào cổ họng đâm chọc quấy loạn, một bàn tay ôm trên eo Khúc Kính Tiêu, cái tay còn lại thì dạo chơi từ vị trí trên mông đi thẳng lên đường cột sống, lưng, cổ...
Hơi thở của hắn không khỏi gấp gáp hơn, dục vọng nóng rực thiêu đến bụng dưới của hắn, dương vật phía dưới cũng bắt đầu ngóc đầu dậy.
"Chú út..." Hắn muốn người này đến phát điên lên rồi, nhưng mà tối nay hắn còn phải về nhà sớm một chút.
"Em cứng lắm rồi." Tay Khúc Kính Tiêu sờ lên dương vật của hắn, chỗ đó phồng lên thành cái túp lều nhỏ, anh xoa nắn nó, cảm nhận được thứ đồ trong lòng bàn tay càng lúc càng lớn.
Khúc Hoài Khiêm liếc nhìn anh, đối mặt với sự dụ dỗ táo bạo như vậy đến từ vị trí người trong lòng của mình, sao mà hắn không cương cho đặng?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip