Chương 9
Lê Sân phân chia nhiệm vụ, trước tiên điều tra từ các mối quan hệ xung quanh Tiền Đình Đình.
Nói như vậy, có phong cách ăn mặc cá tính khả năng bao gồm hai loại người, như người làm nghệ thuật hay làm âm nhạc.
Đương nhiên cũng không thể xác định chắc chắn, nhưng phương hướng ban đầu có thể điều tra theo hướng này.
Mà sau khi phía Tiền Đình Đình không thành vấn đề, Lê Sân nghĩ nghĩ, vẫn là cho người đi tra Hồng Kình.
Diệp Hinh khó hiểu nói: "Chị hoài nghi cậu ấy à?"
Từ các phương diện tới nói, chứng cứ không ở hiện trường của Hồng Kỳ đều rất đầy đủ, hơn nữa cậu ta cũng bị tập kích, không giống như là hung thủ.
Lê Sân trầm ngâm một lát, thấp giọng nói: "Tôi chỉ muốn bảo đảm vạn vô nhất thất."
Có lẽ là trực giác quấy phá?
Từ cục cảnh sát ra tới thì trời đã tối rồi, gần đây mọi người trong đội đều đang tăng ca thêm giờ để tra án.
Lê Sân hít một hơi không khí oi bức, đi về xe của mình.
Vừa mới mở cửa xe, điện thoại liền vang lên.
Cô tùy ý nhìn, dùng cánh tay kẹp lấy điện thoại, ngồi vào trong xe: "Mẹ, làm sao vậy?"
Đúng là mẹ Lê.
Mẹ Lê khác với tiếng nói lảnh lót thường ngày, ở đầu kia điện thoại im lặng hồi lâu. Đến tận khi Lê Sân hỏi lại hai lần, bà mới khàn giọng nói:
"Sân Sân à, mẹ biết con khổ sở trong lòng, chúng ta không để ý tới nhãi ranh kia nữa."
Lê Sân:???
Tình huống như thế nào?
"Nhiều năm như vậy mẹ cũng chưa nhìn ra được nó là đồ lòng lang dạ sói, trách mẹ lúc trước bị mỡ heo che tâm, đáng thương con gái của mẹ."
Mẹ Lê nghiến răng nghiến lợi nói.
Lê Sân không hiểu ra sao, nhịn không được ngắt lời bà: "Mẹ, có chuyện gì?"
Mẹ Lê sửng sốt: "Con không biết việc nhà họ Tôn làm tiệc rượu?"
Bà còn tưởng rằng con gái nhà mình đã sớm biết, lúc này nhất định đang khó chịu nên mới gọi điện thoại lại đây.
"Làm tiệc rượu?"
Lê Sân theo bản năng lặp lại một lần, chợt phản ứng lại đây, biểu cảm trên mặt trầm xuống.
Cô đã biết.
Mẹ Lê bây giờ mới rõ chính mình nói lỡ miệng, hận không thể tát bản thân hai bàn tay.
"Không có việc gì đâu mẹ, đều đã chia tay rồi."
Cô cười cười, ngữ khí bình tĩnh.
Chỉ là đôi tay đặt trên tay lái run nhè nhẹ, thân thể phảng phất phân chia thành hai người, một người lạnh nhạt mà trầm tĩnh, một người phẫn nộ mà bi thương.
Cô tuy rằng không có tình cảm đặc biệt với Tôn Viễn Hải, nhưng nguyên thân là thật đánh thật yêu hắn 6 năm. Cô tiếp quản thân thể của cô nàng, tự nhiên cũng muốn thừa nhận cảm xúc mà người ta lưu lại.
"Thật sự không có việc gì? Con đừng lừa mẹ, có chuyện gì mẹ và ba con đều ở đây."
Mẹ Lê đau lòng nói.
Thật ra hôm đó nói chuyện điện thoại với Lê Sân xong, bà liền trực tiếp đi hỏi người nhà họ Tôn.
Dưới sự ép hỏi của bà, bọn họ ấp a ấp úng giải thích ngọn nguồn sự tình.
Làm mẹ Lê tức giận suýt nữa ngất xỉu đi.
Con gái của tôi có cái gì không tốt? Xinh đẹp giỏi giang lại hiếu thuận, còn đối với Tôn Viễn Hải si tình. Người khác không biết nhưng bà rõ ràng tính cách của con gái, bình thường đều là người nói một không hai, chỉ có đối với hắn là thỏa hiệp nhượng bộ.
Kết quả lại chia tay.
Bà mắng nhà họ Tôn đến mặt đỏ tai hồng, quăng cửa liền về nhà, hai vợ chồng già nhốt trong phòng bực bội hết một buổi trưa.
Không nghĩ rằng mới mấy ngày liền nghe được tin tức bọn họ làm tiệc rượu.
Nếu không phải ba Lê ngăn đón, thế nào bà cũng phải đánh tới cửa đi.
Gặp qua không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy qua không biết xấu hổ đến như vậy!
"Mẹ, một chén cơm đều đã thiu, con còn phải chịu đựng ăn hết chén cơm thiu đó sao?"
Lê Sân cười cười, "Anh ta là giày rách con không cần, ai thích nhặt thì nhặt."
Nghe xong mẹ Lê cả người thông suốt.
"Nói không sai! Sân Sân nhà ta muốn đàn ông dạng gì mà không có, mẹ phải tìm cho con một người tốt gấp trăm lần, tức chết bọn họ!"
Lê Sân trong lòng ấm áp, dịu dàng đáp: "Dạ."
Cúp điện thoại với mẹ Lê, Lê Sân lại rơi vào trầm mặc.
Cô rũ mắt, trong miệng đắng nghét.
Ước chừng năm phút sau, cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, khởi động xe, dẫm chân ga chạy ra bên ngoài.
Loại thời điểm này, đi hóng gió là thích hợp nhất.
Thành phố A tuy không nằm ở vùng duyên hải, nhưng có một bờ sông khá là nổi tiếng. Lê Sân luôn chạy xung quanh thành phố A, biết có một chỗ rất thích hợp để yên lặng một mình.
Cô đến trung tâm thương mại mua một lốc rượu vang đỏ bỏ vào cốp xe.
Với lộ trình nửa tiếng, cô đi tới chỗ bờ sông ít người kia.
Sau lan can bảo hộ thấp bé là một mảnh cỏ lau, mượt mà lắc lư theo gió đêm như sợi bông mềm mại.
Cô ngồi trên lan can, mở một bình rượu trực tiếp uống.
Một hơi uống hết một phần ba, đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn vắng vẻ.
Sắc trời càng tối, gió đêm lại càng mát mẻ. Cô nghĩ đến Tôn Viễn Hải đang ôm cô dâu trẻ mới cưới của hắn xuân phong đắc ý, liền cảm thấy mình tự làm cho bản thân quá thê thảm.
Như thế nào cũng nên là trái một anh đẹp trai, phải một anh cơ bắp chứ!
Nhưng cô không thích bầu không khí ở hộp đêm.
Nghĩ nghĩ, Lê Sân lấy điện thoại, bắt đầu lướt xem mục người liên hệ.
Vương cục, đại đội trưởng, Diệp Hinh, không liên quan nhân viên bỏ qua.
Võ Kha? Quá trẻ.
Trần Khánh An? Quá yếu.
Cái này quá xấu, cái này quá gầy, cái này quá lùn.
Cô một đường chọn lựa xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở vị trí tiểu tiện nhân.
Ừm, rất thú vị.
Hai mươi phút sau, một chiếc xe thể thao màu vàng kim ngừng ở trước mặt cô.
Tiếng động cơ oanh tạc, thân xe hình giọt nước, còn có con bướm lẳng lơ.
Khi Dư Già từ xe xuống dưới, Lê Sân một chút cũng không ngạc nhiên, lẳng lơ như vậy đúng là phong cách của hắn.
Nhưng mà có một chút-
"Thời buổi này làm pháp y kiếm tiền tới vậy sao?"
Lê Sân tấm tắc kinh ngạc cảm thán.
Khuôn mặt Dư Già đen thui, trên người còn ăn mặc áo ngủ rộng thùng thình, tóc xoã tung hỗn độn, rõ ràng là bị người manh mẽ gọi dậy từ trong giấc mơ.
"Cậu cái này!"
Hắn thật sự rất muốn chửi thề.
Hai mươi phút trước, hắn đang đắm chìm trong mộng đẹp thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của Lê Sân.
"Tôi chuẩn bị nhảy sông đây, vĩnh biệt."
Sau đó cô liền cúp điện thoại.
Dọa Dư Già thiếu chút nữa từ giường nhảy lên, đeo dép lê liền vọt vào gara, một đường đua xe lại đây.
Cũng may buổi tối ít người nên không kẹt xe, nhưng vẫn làm hắn vượt mấy cái đèn đỏ.
Bây giờ hắn mới bình tĩnh nghĩ lại, trước không nói đến trái tim cứng cỏi lì như gián của cô, làm gì có ai muốn tự sát mà lại chia sẻ định vị vị trí của mình?!
Trách hắn ngủ đến ngu người.
"Coi như tôi khờ."
Hắn giận phát cười, bỏ xuống một câu rồi định xoay người rời đi.
Lê Sân vội vàng giữ chặt lấy hắn: "Đừng giận mà, lỡ như tôi uống nhiều quá, nặng đầu ngã xuống thì cậu vẫn phải đến nhặt xác cho tôi."
Cô uống hơi nhiều, gương mặt đỏ toàn bộ, hai tròng mắt phảng phất như ngâm trong nước, thấu triệt trong suốt.
Dư Già vẫn tức giận, lại không muốn ném cô ra mà là một phen túm cô lên: "Lên, tôi đưa cậu về."
Hắn ít nhiều biết tại sao cô lại như vậy, chắc chắn là có liên quan đến Tôn Viễn Hải. Việc này nói đến cùng là do hắn lộ ra, hắn thoát thân không được.
Thân mình cô mềm như bông, mượn lực dựa vào người hắn. Mùi rượu rất nồng, da thịt cũng nóng bỏng.
"Không đi, tôi muốn hóng gió." Sau đó cô một phen ôm cổ hắn, hơi nóng thở ra đều phun ở xương quai xanh của hắn, "Về nhà cũng không có ai."
Dư Già giật mình.
"Tôi nói nhỏ với cậu," Lê Sân chỉ lan can trước mặt, "Nơi này đã từng có người chết, vẫn là án tử tôi làm đó. Nếu cậu không ở lại, có khả năng tôi sẽ bị quỷ bắt đi."
Dư Già: Ngài thật là suy nghĩ nhiều.
Nhưng bị cô gián đoạn, hắn cũng không biết nên ở hay đi, chỉ có thể đỡ cô ngồi vào một góc hàng rào.
"Cùng nhau?"
Sau khi Lê Sân ngồi ổn, cô cầm lấy một bình rượu đưa cho hắn.
Dư Già không cầm, sắc mặt không vui nói: "Một con ma men còn chưa đủ nữa hả?"
Lê Sân bĩu môi: "Không vui gì hết."
Dư Già không để ý tới cô.
Nơi này là thật đánh thật từng phát sinh án vứt xác. Người bình thường đều cảm thấy âm trầm, căn bản không đi về hướng này, sợ trêu chọc phải cái gì.
Nhưng hai người kia, một người hàng năm giải phẫu thi thể, một người hàng năm tiếp xúc thi thể, thật đúng là không có gì để sợ.
Người khác nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ, trong mắt bọn họ ngược lại có một loại khác yên lặng.
"Trước kia cậu có bạn gái không?"
Lê Sân uống một miệng rượu, đánh vỡ im lặng.
Dư Già nhàn nhạt nói: "Có."
Lê Sân thò lại gần: "Sau đó thì sao?'
Dư Già liếc cô một cái, tuy rằng cảm thấy mùi rượu trên người cô quá nồng, nhưng vẫn không đẩy cô ra: "Cô ấy đi nước ngoài, chúng tôi chia tay."
Lê Sân khoa trương "ơ" một tiếng: "Vì sao lại chia tay?
Mặt mày của Dư Già trong bóng đêm hiện ra vài phần lương bạc: "Bởi vì phiền toái."
Vốn dĩ thích hợp mới ở bên nhau, nếu muốn chia cách hai nơi thì đã không còn thích hợp.
Lê Sân dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn trên dưới đánh giá hắn: "Tuyệt tình."
Dư Già mặc kệ cô.
Bất tri bất giác lại uống xong một bình. Lê Sân cảm thấy bụng trướng khó chịu, tùy tay lôi kéo tay áo Dư Già, mắt say lờ đờ mông lung:
"Ở đây chỗ nào có nhà vệ sinh công cộng?"
Dư Già:...
Bờ sông thì ở đâu ra nhà vệ sinh công cộng!
Nhưng nếu hắn đã tới thì đêm nay cũng không thể mặc kệ cô. Không có biện pháp, hắn chỉ phải mang theo cô đi đến khu dân cư gần đó mượn WC.
Nơi này đã cách trung tâm thành phố rất xa, xe Lê Sân lại ở đây. Hắn nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho người tới lái thay xe của mình.
Còn hắn thì chuẩn bị mang theo con ma men này trở về.
Hai người từ khu cư dân ra tới, phải đi qua một đoạn đường nhỏ yên lặng. Lúc đêm khuya, trên đường nhỏ hoang tàn vắng vẻ, chỉ có tiếng động cơ xe.
Lê Sân vịn cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
"Cậu nói, đàn ông các cậu đều suy nghĩ cái gì thế nhỉ?" Cô say khướt nói, "Có phải mới vĩnh viễn tốt hơn cũ không?"
Dư Già dừng một chút: "Cậu có thể đừng liên hệ đàn ông với Tôn Viễn Hải không, hắn mà là đàn ông à?"
Lê Sân nghe vậy phụt cười: "Nhiều năm như vậy, cậu cũng chỉ có những lời này nghe xuôi tai."
Dư Già hừ lạnh.
Lê Sân nhìn vầng trăng tròn phía chân trời, cồn bắt đầu phát huy tác dụng, thiêu đốt cả người cô nóng lên, hai má say hồng. Mặc dù bên trong xe đã mở điều hòa rất lạnh, nhưng cô vẫn cảm thấy khô nóng khó nhịn.
Cô cởi áo khoác ném tới ghế sau, lại cởi bỏ hai cúc áo sơmi.
Dây an toàn làm cô hơi khó chịu, cô kéo kéo, đơn giản trực tiếp lôi ra.
Dư Già môth bên phân tâm chú ý đến cô, sau khi nhìn thấy cô tháo dây an toàn ra, cả người đều thấy không ổn.
Hắn chỉ phải ngừng xe ở ven đường: "Muốn chết phải không, đừng mang theo tôi."
Vừa nói, vừa lướt qua thân mình cô, muốn đi kéo dây an toàn.
Lê Sân ngơ ngác nhìn sườn mặt của hắn.
Trên người hắn có mùi sữa tắm thực thoải mái tươi mới, khi nói chuyện môi răng tản ra hương bạc hà nhàn nhạt, tựa như gió lạnh đêm hè.
Cô vỗ vỗ mặt mình.
Lúc đó Dư Già đang ấn dây an toàn vào chốt. Hắn rũ mắt, lông mi dài, mũi cao mà thẳng, đường cong lưu sướng như một bức hoạ.
Lê Sân nhìn nhìn, dời tầm mắt không được.
Chờ hắn thắt chặt dây an toàn khởi động xe một lần nữa, cô bỗng nhiên ma xui quỷ khiến nói một câu: "Xe chấn không?"
Dư Già:...
Dư Già: ???
Là hắn nghe lầm sao? Là hắn nghe lầm đi?!
Không nghĩ tới Lê Sân lại lặp lại một lần nữa, bình tĩnh như nói "ăn cơm không?":
"Xe chấn không?"
Dư Già dẫm chân phanh lại ngay tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip